- Vân Hương Hương, chuyện hợp tác của ngươi, ngày sau ta sẽ cân nhắc. Tin tức vừa rồi ngươi mang đến, đối với ta có ích lợi không nhỏ, thật không ngờ Đại Kiền hoàng triều ẩn tàng thâm sâu đến như vậy, lại bắt đầu chế tạo thượng cổ khải giáp. Trong thượng cổ Chiến Thần Ma Kinh, bản chính là phương pháp ngưng luyện uy nghiêm của chiến thần, còn bản phụ là phương pháp chế tạo khải giáp. Nếu như hoàng triều Đại Kiền thực sự bắt tay chế tạo những loại khải giáp này thì thật sự là binh lực trở nên vô địch rồi, càn quét thiên hạ cũng chỉ là việc một sớm một chiều mà thôi. Bổn hoàng đành từ bỏ vậy.
Đại Chu thái tổ nghe được tin tức này, dường như nghĩ ra điều gì đó. Sau đó một loạt tiếng ầm ầm ầm vang lên, mây đen cuồn cuộn cuốn lên, A Tị vương tọa ở trung tâm nhanh chóng thu lại, rồi biến mất không lưu lại chút dấu vết.
- Nghe được tin tức này, lão quỷ kia quả nhiên không chịu đựng nổi.
Trong thanh âm của Thiên Hương thánh nữa tựa như mang chút khẽ cười cợt rồi quay sang nói.
- Hồng Dịch, chúng ta gặp lại tại Tinh Nguyên Thần Miếu vậy. Mộng Thần Cơ đã hạ quyết tâm phải hủy diệt Tinh Nguyên Thần Miếu, bắt giữ Nguyên Khí Thần. Còn Kiền đế Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ cũng sẽ tìm thời cơ xuất động. Đến lúc đó ta còn muốn nhờ vào Thiên Mang Giác Thần Khải của công tử để chống lại Hoàng Thiên Thủy Long Giáp của bọn chúng.
Sau khi nói xong, thanh âm của Thiên Hương thánh nữ cũng từ từ biến mất.
Cả khoảng không trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu. Trời trong nắng ấm, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Đi thôi, chúng ta trở lại thôi. Suốt một hồi truy đuổi không ngờ lại vào tận sa mạc.
Sau khi Đại Chu thái tổ cùng Thiên Hương thánh nữ rời đi. Hồng Dịch đưa mắt nhìn xuống, bên dưới chỉ là cát vàng mênh mông trải dài ngút ngát, thấp thoáng ở cực xa, ước chừng ngòai mấy nghìn mấy vạn dặm, mơ hồ có một đỉnh núi tuyết trắng xóa cao chọc trời.
Ốc đảo trong sa mạc lại có rất nhiều hàng dừa mọc liên miên, hồ nước, sông ngòi uốn lượn trên bờ cát vàng, ngược lại xem ra lại có chút lý thú.
- Cũng nhiều năm rồi ta chưa từng trở lại sa mạc, hay là chúng ta xuống dưới xem thử xem sao đi. Đây chẳng qua là vùng ven rìa sa mạc mà thôi, tiếp tục đi về phía tây sẽ gặp rất nhiều thành trì được xây dựng trên các ốc đảo, còn có cả những dãy núi kéo dài tít tắp cùng hơn trăm quốc gia khác nhau, ở trung tâm sa mạc chính là chủ điện của Tinh Nguyên Thần Miếu. Thế nhưng đó đều là cấm địa.
Ngân Sa vừa nói vừa hạ xuống bên dưới.
Hồng Dịch thu Thiên Mang Giác Thần Khải lại, đồng thời mang linh hồn bay trở lại thân thể gốc của mình. Sau đó mang Thiên Mang Giác Thần Khải thu nhỏ lại thành khối cầu có hình dạng giống như con ngươi, rồi đè vào trong mi tâm của bản thân.
Cơ thể thực sự của Hồng Dịch mới chỉ dừng lại ở cảnh giới võ thánh, còn kém rất rất xa so với nhân tiên phân thân, càng cần phải bảo vệ hơn.
Mang nhân tiên phân thân cất vào trong Càn Khôn Bố Đại, chân thân của Hồng Dịch mặc một chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, cũng không đi giày, để chân trần dẫm trên cát mềm, cả người bỗng nhiên liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chân trần dẫm trên cát vàng, loại cảm giác này khiến cho lòng bàn chân thật dễ chịu sảng khoái.
Nhất là dưới ánh mặt trời, mặt cát được sấy nóng rực, Hồng Dịch liền vận bí quyết Địa Cực Nhị Khiếu, lập tức cảm thấy tại hai lòng bàn chân, một luồng khí nóng thấm vào trong da thịt, vô cùng dễ chịu.
Bên dưới sa mạc là một tòa ốc đảo không người, nước trong hồ trong suốt như mặt gương. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, từng làn hơi nước trên mặt hồ bốc lên trên, khiến cho trong không khí tràn ngập khí tức ẩm ướt đầy ngọt ngào, xóa đi phần nào sự khô hanh của sa mạc.
Đương nhiên, hiện tượng này chỉ xuất hiện ở các ốc đảo, còn ở những nơi khác trong sa mạc, khí hậu đều cực kỳ khô hanh, mỗi khi hô hấp, lá phổi đều như hít phải cát nóng, đau nhức đến rát bỏng.
- Đây là lần đầu tiên ta đến sa mạc.
Hồng Dịch dẫm chân trên cát, đi về phía ốc đảo, đưa mắt nhìn phong cảnh bốn phía, không kìm nổi mà than thở một tiếng.
- Cẩn thận!
Ngay khi Hồng Dịch chân trần đi về phía ốc đạo, đột nhiên, từ trong một đống cát, một con bò cạp lớn vô thanh vô tức bất thình lình nhảy ra, chiếc đuôi cong lên, dưới ánh mặt trời lóe lên một màu xanh thẳm, đồng thời tản ra một thứ mùi tanh hôi nồng nặc, rất dễ nhận thấy bên trong ẩn chứa kịch độc.
- Không sao, ta đã sớm phát hiện ra nó rồi. Chân thân của ta tuy rằng không mẫn cảm bằng thân nhân tiên, thế nhưng cũng đạt tới cảnh giới võ thánh, không thể nào bị một con bò cạp cắn trúng đâu. Thế nhưng ở trong sa mạc lại có một con bò cạp lớn thế này, độc tính mạnh đến thế này, đúng là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy.
Vào lúc Thiện Ngân Sa kêu lên một tiếng cẩn thận, thân thể của Hồng Dịch khẽ động, ngón tay búng ra, lập tức một khối thần niệm tuôn ra, bao phủ lấy con bò cạp kia.
Hắn nhận thấy con bò cạp kia lớn chừng bằng miệng bát, cái đuôi lộn ngược tõe ra, trông cực kỳ dữ tợn hung ác. Thế nhưng lúc này đã bị thần niệm của Hồng Dịch bao vào bên trong, không thể nào nhúc nhích, trông chẳng khác nào côn trung bên trong hổ phách.
- Độc vật trong sa mạc đều hung tợn như vậy. Bị rắn rết cắn một cái, cho dù là giày ủng bằng da trâu cũng bị cắn thủng. Người có võ công không đạt tới cảnh giới tiên thiên, bị chúng cắn một cái, trong thời gian một nén hương lập tức mất mạng.
Thiện Ngân Sa nói.
- Ừm. Ta cũng đọc qua các thư tịch của Đại Thiện Tự có nói rằng trong sa mạc có một ít loại độc vật nổi danh. Trong đó cũng ghi lại rằng trong các cuộc giao chiến với Tây Vực của các triều đại, sĩ binh Thiên Châu khi tiến vào trong sa mạc cũng từng bị độc vật cắn thương, tạo thành những tổn thất lãng phí, tử vong không ít. Đây mới chỉ là một con bò cạp độc thông thường, nếu như gặp phải độc vật do người tu đạo dùng tà pháp luyện qua thì còn lợi hại hơn nhiều. Việc này, khi trở về ta cũng phải chuẩn bị một chút, tránh cho thủ hạ đến lúc gặp phải không kịp ứng phó.
Thần niệm của Hồng Dịch vừa thu lại, con bò cạp kia liền bị một cỗ thái dương chân hỏa luyện thành tro bụi.
- Đã lâu rồi không nghịch nước. Hồ nước trong tòa ốc đảo này là một hồ nước ngọt, bắt nguồn từ một con sông nằm sâu bên trong sa mạc. Ta đi tắm cái đã.
Thiện Ngân Sa nhìn hồ nước ở trung tâm ốc đảo rồi nói.
Hồ nước, mặt nước trong veo, bên dưới là những dòng suối nhỏ liên tục lưu chuyển.
Thân thể của Ngân Sa lặn ngụp trong dòng nước, nàng vốn là sa vương trên biển tu luyện thành tiên. Tuy rằng đã thi giải chuyển thế thành người, thế nhưng trong linh hồn vẫn luôn muốn được thỏa sức vẫy vùng trong biển rộng. Hiện giờ vào trong sa mạc, khắp trời đều là cát vàng, khí hậu khô hanh khiến nàng cảm thấy khó chịu, vì thế không khỏi muốn được ngụp lặn trong nước để thấm ướt da dẻ.
- Được rồi, ta ngồi bên hồ đợi nàng.
Hồng Dịch gật đầu.
- Cùng nhau tắm đi.
Trên khuôn mặt Thiện Ngân Sa đột nhiên lộ ra bộ dạng ranh mãnh, đưa tay bắt về phía Hồng Dịch, lập tức Chân Không Đại Thủ Ấn lóe lên, nắm lấy Hồng Dịch lôi vào trong hồ nước.
Rào rào.
Hồng Dịch rơi tõm vào trong dòng nước trong veo, liền nhìn thấy Thiện Ngân Sa đang mặc sức đùa nghịch, quần áo lụa mỏng dính sát lên cơ thể, lộ ra thân thể linh lung lả lướt, lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng tinh tựa như một mỹ nhân ngư, đẹp tuyệt vời.
- Ngân Sa, nàng được lắm, nhưng ta không chịu thua đâu. Xem ta thu thập nàng thế nào đây.
Thân thể của Hồng Dịch khẽ động, thoáng chốc bơi đến gần. Thân thể thi triển thân pháp Ngư Long Cửu Biến, trong chớp mắt liền hóa thành một đường chỉ, xuyên qua làn nước, nháy mắt đến gần Thiện Ngân Sa.
- Ồ? Thân pháp nhanh vậy sao?
Thiện Ngân Sa hơi sửng sốt, thân thể đứng trong nước liền xoay lại, hai chân quẫy mạnh, tựa như một chiếc đuôi cá đập xuống, cả người bắn nhanh về phía trước.
Thế nhưng thân thể của Hồng Dịch nhanh chóng lao tới, lập tức bắt được hai chân của Thiện Ngân Sa, từ bàn tay liền truyền đến tâm Hồng Dịch một loại cảm giác nõn nà như hoa ngọc. Ngân Sa trong lúc hoảng hốt liền kêu lên một tiếng kinh hãi.
Hồng Dịch bắt được bàn chân của Ngân Sa trong tay, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nàng. Đột nhiên, trong thần niệm bỗng tuôn ra một cỗ khí tức màu phấn hồng, tựa như khí tức của sắc dục.
Thần niệm Hồng Dịch đang hơi hơi vận chuyển, đang muốn chặt bỏ cỗ khí tức sắc dục này, thế nhưng tâm thần liền khẽ động. Sau đó cũng không chặt bỏ, mà chỉ hơi nghiền ngẫm một lúc. Lập tức hắn liền phát hiện ra loại tình dục này cũng chỉ là nhân tính bình thường của con người, không phải là tâm ma.
- Hả?
Ngân Sa ở trong nước xoay người lại. Tại mi tâm, từng khối từng khối thần niệm tuôn ra, thế nhưng hiện giờ, những khối thần niệm này đều có màu phấn hồng. Ngay lập tức Hồng Dịch cũng xuất ra chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối thần niệm trong cơ thể, khối nào khối nấy cũng có màu hồng nhạt.
Thần niệm của hai người nhanh chóng giao hòa cùng một chỗ, quấn quít dán chặt lấy nhau, sau đó tách ra làm hai nửa, tự tiến vào trong cơ thể.
Trong lúc thần niệm giao hòa, thần giao, Hồng Dịch bỗng nhiên cảm thấy thần niệm bản thân thư sướng vô cùng. Vì thế liền đưa tay ôm lấy Thiện Ngân Sa, trút bỏ toàn bộ y phục trên người nàng xuống, đồng thời cũng tự cởi bỏ y phục của mình xuống nước. Thân thể của hai người nhanh chóng quấn lại cùng một chỗ.
Hạ thân của Hồng Dịch, dưới sự ảnh hưởng của ý niệm tình dục, thoáng chốc cứng hẳn lên. Sau đó tựa như tìm kiếm được một nơi nào đó mềm mại ấm áp, thân thể liền khẽ động, nhanh chóng tiến nhập vào trong đó.
- A!
Hàng mi của Thiện Ngân Sa đầu tiên khẽ chau lại, sau đó chiếc miệng nhỏ xinh xắn giương tròn ra, cuối cùng mím chặt lại, đôi mắt khép hờ thành hai đường chỉ, khuôn mặt bình tĩnh trở lại.
Trong khoảnh khắc khi thân thể hai người dán sát vào nhau, thần niệm liên tục tiến nhập vào trong thân thể đối phương, liên tục giao hòa quấn quít lấy nhau.
Lúc này, Hồng Dịch cảm nhận rõ rệt thần niệm của bản thân đang giao hợp cùng một chỗ với Thiện Ngân Sa, từng khối thần niệm liên tục rung lên. Thứ cảm giác thân thể cùng linh hồn hoàn toàn giao hòa quấn quít dường như thấm nhập vào trong tận cốt tủy.
Rồi bỗng nhiên, trong lúc thân thể, linh hồn của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa đang quấn lấy nhau, một cỗ thần niệm nam tính thuần dương và một cỗ thần niệm nữ tính thuần âm kết hợp lại cùng một chỗ. Vào thời điểm tình dục dung hóa, hòa tan vào nhau, bỗng nhiên hình như sản sinh ra biến hóa.
Hồng Dịch nhất thời liền cảm thấy lực lượng của bản thân tăng lên rất nhiều, gần như đạt tới trạng thái phân tách giống như lúc ở trong lôi kiếp. Thế nhưng đây cũng không hoàn toàn là phân tách, mà là diễn sinh.
Ông. Ông. Ông.
Một cỗ thần niệm hưng phấn đến cực điểm, sung sướng đến cực điểm từ trong sự giao triền mà sản sinh ra. Đó là một chùm thần niệm hoàn toàn mới.
Lúc trước, trong khi luyện hóa Thiên Mang Giác Thần Khải của Vô Địch Hầu, thần niệm của Hồng Dịch vốn đã bị tiêu hao mất ba nghìn khối. Thế nhưng hiện giờ lại diễn sinh ra một chùm thần niệm mới, ước chừng năm sáu nghìn khối.
Tuy rằng những thần niệm này vô cùng yếu đuối, thế nhưng dù sao cũng là thần niệm của quỷ tiên, bên trong có chứa vết tích ký ức thâm sâu của Hồng Dịch, là loại bản mệnh thần niệm. Chỉ cần lần sau khi vào trong lôi kiếp, Hồng Dịch mang toàn bộ những thần niệm này vượt qua lôi kiếp, như vậy nhất định thực lực sẽ lại tăng lên một tầng mới.
Thần niệm của nam nữ, trải qua sự thúc dục biến hóa, trải qua sự giao hợp dung hòa, không ngờ lại diễn sinh ra thần niệm mới.
Trong lòng Hồng Dịch đột nhiên hiểu ra một điều.
- Thiên địa giao thái. Âm dương thuận hòa.
Tuy nhiên hắn cũng biết, đây là lần giao hợp đầu tiên, âm dương thuận hòa, hai người thúc dục lên tới cực điểm mới có thể diễn sinh xuất ra thần niệm mới như vậy. Lần thứ hai, lần thứ ba sẽ không có hiệu quả như vậy nữa.