Dương Thần

Trong phòng bài trí tinh xảo khéo léo, màn trướng phấn hồng lịch sự tao nhã, toát lên vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng lại yên tĩnh trầm mặc đến nghẹt thở.
Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ Tô Mộc, trọng thần vương triều Đại Kiền Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ.
Một nam một nữ, cứ như vậy ngồi đối diện với nhau, không nói một lời nào, lạnh lùng nhìn đối phương.
Trong phòng không còn ai khác.
Tràng cảnh như vậy thật không giống cảnh tượng nam nữ phong nguyệt nơi thanh lâu.
"Cột trụ triều đình, danh thần lý học phái, quyền khuynh đảo thế, nội các đại học sĩ, Võ Ôn Hầu gia không phải ở trong triều dâng tấu chương muốn trừ bỏ Tán Hoa lâu sao? Sao hôm nay lại đến Tán Hoa lâu thế này? "
Bỗng nhiên Tô Mộc mở miệng , phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, giọng nàng êm dịu như nước, nhưng ẩn ý trong đó là muốn nhằm vào Hồng Huyền Cơ châm chọc, nhưng khiến người ta cảm thấy trong lời nói của nàng tuyệt nhiên không có chút hỉ nộ ai nhạc hay cảm xúc nào cả.
"Chân tướng"(2)
Hồng Huyền Cơ nhắm mắt lại, xuất ra hai chữ.
"Hầu gia, ngài nói đến Mộng Băng Vân sao? Đáng tiếc, nàng vốn tu luyện đại đạo Thái Thượng vong tình, nhưng lại chìm đắm trong đọa lạc, rơi vào lưới tình, không thể tự thoát ra được, thần hồn đại thương, vì thế mới bị tiểu nhân áp chế." Tô Mộc nói: "Nhưng Hầu gia cũng không cần lo lắng, ta là đệ tử Thái Thượng đạo, nếu ngày nào đó động tình, liền lập tức không còn là người Thái Thượng đạo nữa, chưởng giáo sư tôn cũng không vì thế mà tìm đến Hầu gia gây phiền phức đâu. Hầu gia hôm nay đến tìm ta có thể yên tâm chuyện này."
"Cho dù là Thần Cơ huynh đến tìm ta thì sao, ta phải sợ hắn sao?" Hồng Huyền Cơ dang hai tay ra, đặt trên tay ghế, trong lúc vô ý, hai tay xiết chặt một chút.
"Hôm nay ta đến tìm ngươi, chỉ muốn xem xem, Thái Thượng đạo có nhân vật xuất sắc nào xuất thế, hôm nay thấy Tô Mộc ngươi, quả nhiên không tầm thường, vũ kỹ đã luyện đến cảnh giới đại tông sư Dịch Tủy Như Sương, chỉ tiếc mức độ hoán huyết phạt mao còn hơi kém một chút. Về phần đạo pháp tu luyện thần hồn, không biết đã đạt tới cấp Quỷ Tiên chưa? "
"Hầu gia mục quang như điện, một hồn nhi nho nhỏ này, chẳng lẽ còn nhìn không thấu sao? " Tô Mộc bình tĩnh nói.
Vốn tu luyện thần hồn là loại tu luyện ẩn sâu trong cơ thể, vô hình vô chất, chỉ cần không xuất ra khỏi xác, bất kể là ai cũng không nhìn ra đã tu luyện thần hồn đến cảnh giới gì, không giống như tu luyện võ học, huyết khí dương cương hiển lộ ra ngoài, người có nhãn lực cao minh đều nhận ra được tài nghệ.
"Nữ tử của Thái Thượng đạo, quả nhiên người nào người đấy đều thuộc hạng kinh tài tuyệt diễm." Hồng Huyền Cơ đột nhiên mỉm cười: "Ngươi lần này xuất thế, cũng là vì đối phó với thiên hạ bát đại yêu tiên, còn có Vô Sinh, Chân Không đạo, hai đạo tà giáo. Thiên hạ bát đại yêu tiên, mỗi người đều tu luyện cả trăm năm, yêu pháp thần thông kinh người. Vô Sinh, Chân Không hai đạo tà giáo càng xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị, ngươi chỉ một thân một mình, nếu như hành tung bị bại lộ, chỉ sợ sẽ rơi vào nguy hiểm, ta có một lênh bài này, ngươi cầm trong tay có thể điều động năm mươi Mạch Đao vệ, năm mươi Nỗ vệ, năm mươi Thiết Kỵ vệ trong phủ đệ của ta. Những người này đều là những cao thủ theo ta chinh chiến nhiều năm, là những người từ trong biển máu mà sống sót, ý chí kiên định, cho dù là Quỷ Tiên cũng không thể mê hoặc, tà pháp đối với bọn họ hoàn toàn vô dụng."
Trong khi nói, ngón tay Hồng Huyền Cơ khẽ động, một lệnh bài xích kim dựng thẳng đứng trên mặt bàn.
Chính diện kim bài khắc hình một con kỳ lân rất sống động, mặt sau là một chữ Lệnh rất tinh xảo tựa như rồng bay phượng múa.
"Hảo một chữ Lệnh, đằng đằng sát khí, mang khí thế thiết kỵ tung hoành." Tô Mộc nói một câu, nhưng không đưa tay nhận, "Thái Thượng đạo ta từ có từ thời thượng cổ, là truyền thừa chính thống của đạo Nho, không cần sức mạnh thế tục của Hầu gia che chở, mời thu lại."
Nói xong Tô Mộc đập nhẹ vào mặt bàn, kim bài liền bay về phía Hồng Huyền Cơ.
Hồng Huyền Cơ vung tay áo lên, kim bài liền chui vào, ha ha cười, đứng dậy.
"Hầu gia xin dừng bước." Tô Mộc thấy Hồng Huyền Cơ chuẩn bị đi, liền nói một câu.
"Chuyện gì?" Hồng Huyền Cơ hỏi.
"Ta lần này xuất thế, chưởng giáo sư tôn có sai ta nói với Hầu gia một câu." Tô Mộc nói.
"Câu gì? " Hồng Huyền Cơ xoay người đi, đưa lưng về phía Tô Mộc.
"Đại Kiền vương triều năm đó tự động khởi binh, tiêu diệt đại Chu, cuối cùng đóng đô ở phương nam, chiến sự vô cùng khốc liệt, di dân của đại chu phản kháng không ngừng, gây chiến tranh đánh Đại Kiền suốt mười năm mới hoàn toàn chấm dứt, phương nam hơn mười năm chìm trong binh lửa, bách tính trôi dạt khắp nơi, xương trắng đầy đồng, ngàn dặm không có tiếng gà gáy, nhưng trong lúc đó có một đám thương nhân táng tận lương tâm tổ chức những vụ mua bán thu gom tiền của phi nghĩa, như cướp đoạt nhân khẩu, buôn bán nô lệ, thậm chí nhưng tiểu nữ hài mới hơn mười tuổi cũng bị bắt xung vào quân doanh Đại Kiền làm kỹ nữ. Trong đó có khả năng liên quan đến Triệu gia, là gia tộc của chính thất phu nhân Hầu gia." Tô Mộc nói.
"Hả?" Hồng Huyền Cơ hừ lạnh nói: "Triệu gia là đại gia tộc ở phương nam, là dòng dõi thư hương, năm xưa phò tá Thái tổ Đại Kiền ta, tiêu diệt bạo dân phương nam, được triều đình sắc phong, ba đời đều là đại học sĩ, làm sao có thể liên quan đến những việc như vậy. Thái Thượng đạo rốt cuộc vẫn là loại dã dân ngoại quốc, quan tâm đến việc này làm gì, chẳng lẽ muốn tham gia thao túng triều chính? Nắm giữ việc giang sơn xã tắc?"
"Chụp mũ hay đấy." Tô Mộc bình tĩnh nói: "Ta cũng không tranh luận với Hầu gia, chỉ là chuyển lời của chưởng giáo sư tôn, nguyên văn của chưởng giáo sư tôn là thế này, Hầu gia nghe là được rồi."
"Ta đang nghe đây." Hồng Huyền Cơ nói.
"Chưởng giáo sư tôn nói: ta đã đến phương nam điều tra, nếu như để ta tìm ra được chuyện tình năm đó có liên quan đến Triệu gia của chính thất phu nhân ngươi, mà Hồng Huyền Cơ ngươi lại biết mà che dấu. Nhất định sẽ diệt môn Triệu Hồng hai gia tộc! Chó gà không tha! "
Diệt nhĩ mãn môn, kê khuyển bất lưu(3)!
Hai câu này phát ra, lập tức sát khí bốc lên ngút trời, thật không giống như phát ra từ một nữ tử quốc sắc thiên hương như Tô Mộc.
Rầm!
Chiếc bàn trước mặt Tô Mộc bỗng nhiên vỡ vụn làm ba bốn mảnh, Hồng Huyền Cơ lạnh lùng nói: "Hay cho một Thái Thượng đạo, khẩu khí cuồng vọng như vậy, giữa ban ngày dám tuyên bố giết người diệt môn, khiến người người phải điên cuồng, Mộng Thần Cơ nếu nói ra lời ấy, ngày Thái Thượng đạo bị diệt vong sẽ không xa."
"Thái Thượng đạo ta, từ ngàn xưa đến nay, trải qua hơn mười triều đại, vượt qua hơn ba ngàn năm lịch sự, là truyền thừa chính thống của Nho đạo, bị hủy diệt hay không cũng không phải chuyện Hầu gia có thể định đoạt được." Tô Mộc nói:"Hầu gia cũng đừng mang cái gì là hoàng quyền giang sơn xã tắc mà nói ra, Thái Thượng đạo ta, là đại đạo tồn tại vĩnh viễn với thời gian, hoàng quyền xã tắc, chỉ là nhất thời."
"Hảo! Không ngờ Mộng Thần Cơ lại cuồng vọng như vậy, một lần thi giải một lần cuồng vọng, tất sớm gặp phải tai họa."
Sắc mặt Hồng Huyền Cơ đột nhiên bình tĩnh trở lại, thở một hơi thật dài,"Tô Mộc, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa." Nói xong liền bước ra ngoài.
Khi từ cao lầu đi ra, trong thoáng chốc, xuyên qua kẽ hở giữa mấy tầng lầu, Hồng Huyền Cơ đột nhiên thấy, ở xa xa phía trước, Hông Dịch đang sóng vai đứng cạnh Trấn Nam công chúa, xung quanh còn có các vương công tử đệ.
"Hả?" Ánh mắt Hồng Huyền Cơ lóe lên, không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ nhìn một chút liền thu lại ánh mắt, đi xuống lầu, ở dưới lầu có một cỗ kiệu, người vừa ngồi vào, kiệu phu liền khiêng lên, phóng đi như bay, thần không biết, quỷ không hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui