Trong thiên địa, nói đến giới tu hành thì không thể tách rời ba chữ.
Đó chính là Căn Đạo Quả.
"Căn" chính là căn nguyên, là "căn cốt", là "tiên căn" , vân vân, là cội nguồn, gốc rễ của tất cả pháp thuật, tiên đạo, nhân thể.
"Đạo" chính là nguyên tắc chung của quyền bính.
"Quả" là thành tựu sau cùng.
Ba chữ Căn Đạo Quả này đã bao hàm tất cả sự huyền bí, huyền diệu trong giới tu hành, ngoài nó ra không một thứ gì có thể làm được, chẳng khác nào ba nhân tố chính làm nên một chân lý.
Hiện tên tiểu thần đồng tám tuổi Phương Viên này, một nhân vật thuộc cấp bậc truyền thuyết, vượt qua hai lần lôi kiếp, thi triển ra một thứ đạo thuật cao thâm. Thứ đạo thuật này chính là một pháp môn huyền diệu thời thượng cổ, là một thứ tồn tại gần như có có cùng cấp bậc với Chân Không Đại Thủ Ấn, Vô Cực Tâm Căn, Hỗn Nguyên Đạo Quả.
Lấy tâm là căn, lấy vô cực là đạo, lấy hỗn nguyên là quả, một quả trái cây màu vàng kim giống hồ lô lại không phải hồ lô, không ngờ lại có thể chặn lại đệ nhất đạo thuật công kích của Đại Thiện Tự là Chân Không Đại Thú Ấn, đúng là không tầm thường chút nào.
Chân Không Đại Thủ Ấn bá đạo cứ thế mà bị Tâm Căn Đạo quả chặn lại.
Nhìn thấy Hỗn Nguyên Đạo Quả chặn lại bàn tay khổng lồ kia, khiến cho nó không cách nào tiến tới, Phương Viên mỉm cười, thần thái vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, sau đó lại khẽ lắc đầu, mở miệng để lộ ra hàm rằng trắng noãn.
- Thiên địa nguyên khí, nghe hiệu lệnh của ta! Nổ!
Một từ nổ vừa từ miệng hắn bắn ra, mang theo một chuỗi âm tiết thật dài, tựa như một câu chú ngữ thượng cổ, những luồng chú ngữ này lan truyền trong không trung, sau đó liền phát ra những đợt minh hưởng. Những đợt minh hưởng này vô cùng trầm trọng, chẳng khác nào một quả pháo cực lớn bị ném xuống nước, phát nổ, bắn ra một loạt âm thanh trầm muộn.
Bụp bụp bụp...
Những âm thanh trầm muộn không ngừng vang lên xung quanh Chân Không Đại Thủ Ấn. Thanh âm tuy không lớn nhưng uy lực lại rất lớn. Chân Không Đại Thủ Ấn kia vốn được ngưng luyện đến cực điểm, không ngờ lại bị nổ tung, bắn tán loạn khắp nơi, từng khối từng khối mảnh vụn ánh sáng giống như những mảnh thủy tinh rải xuống mặt đất bên dưới, phát ra những âm thanh tựa như thiên thạch rơi.
Thanh âm trầm muộn liên tục vang lên, tuy rằng thanh âm càng lúc càng nhỏ thế nhưng uy lực lại càng lúc càng lớn. Chân Không Đại Thủ Ấn bị nổ vụn, đến cuối cùng, một tiếng nổ kết thúc trầm thấp tựa như tiếng muỗi vo ve vang lên.
Rầm!
Toàn bộ Chân Không Đại Thủ Ấn đều bị chấn nát, những mảnh ánh sáng tán loạn khắp bầu trời rồi nhanh chóng biến mất.
Thanh âm tựa như sấm rền của Phương Viên vừa xuất ra, không ngờ lại uy mãnh đến cảnh giới như vậy. Thanh âm càng nhỏ, uy lực lại càng lớn, loại âm lôi này đúng là chưa từng nghe thấy.
Ngay khi Phương Viên đang định tiến tới, hút thân thể của Ngân Sa vào trong Vô Cực Long Giới thì đột nhiên ở trên bầu trời, từ trong đám lôi vẫn bỗng truyền đến một giọng nói.
- Mạt Pháp Âm Lôi?
Mấy nghìn khối thần niệm cực kỳ cường đại bất thình lình từ trên trời cao hạ xuống. Khi những khối thần niệm này hạ xuống liền không ngừng phát ra những tiếng ngâm xướng, niệm ra từng luồng kinh văn của Vị Lai Kinh.
Dưới sự tác động của đoạn kinh văn này, những mảnh ánh sáng vỡ vụn tản mát khắp không trung cũng như những mảnh thủy tinh rải rác trên mặt đất liền lập tức phát sinh biến hóa, ngưng tụ lại hành chín vòng hào quang như ban đầu, sau đó bay đến xung quanh thân thể Ngân Sa.
Sau khi chín vòng hào quang này ngưng tu xong, bên trên còn xuất hiện những vết rạn nứt, thế nhưng ngay khi mấy nghìn khối thần niệm từ trên bầu trời hạ xuống, một pho tượng Quá Khứ Đại Phật chớp động loáng thoáng hiện lên, lập tức liền khôi phục lại toàn bộ lực lượng cho những vòng hào quang kia.
Vừa rồi Chân Không Đại Thủ Ấn do không có người điểu khiên nên mới chịu thua thiệt dưới một kích của Phương Viên. Thế nhưng sau khi Ngân Sa hạ xuống đã mang Quá Khứ phụ trợ cho Vị Lai, khiến cho lực lượng tăng lên rất nhiều.
- Phương Viên, là ngươi sao? Ngươi dám thừa cơ lúc ta độ lôi kiếp mà kiếm chuyện, muốn chết phải không! Thật không ngờ ngươi đã vượt qua lần lôi kiếp thứ hai, đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, niệm sinh điện mang. Mấy tháng trước ngươi chỉ là một quỷ tiên thông thường mà thôi, tốc độ tu luyện không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Ngân Sa vừa hạ xuống, toàn bộ thần niệm lập tức tiến vào trong thân thể, chín vòng ánh sáng do thần niệm hai lần lôi kiếp ngưng tụ càng trở nên rực rỡ, tản ra một cỗ khí tức uy nghiêm thâm sâu, sắc bén vô cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Phương Viên lộ ra nồng đậm sát khí.
Tuy nhiên Thiện Ngân Sa lại không lập tức động thủ, bởi lẽ nàng đã nhận ra tên nhóc Phương Viên này, không thể coi thường.
Loại thiên tài như thế này, so với quỷ tiên lâu năm thì còn có tiềm lực hơn rất nhiều, hơn nữa hắn vốn là kẻ quỷ kế đa đoan, nhất là trong tay hắn còn có pháp bảo của thượng cổ thánh hoàng, Thiện Ngân Sa vốn là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, từ sớm đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, tự nhiên sẽ không lơ là thiếu cảnh giác.
- Nghe đồn rằng, đạo thuật từ thời cổ đại truyền xuống có ba mươi sáu loại sấm sét, lấy lôi pháp là chí cao, thế nhưng thánh hoàng Cực lại vượt qua ba mươi sáu đạo lôi đó mà sáng tạo ra Mạt Pháp Âm Lôi. Mạt Pháp Âm Lôi này là một loại âm lôi, thanh âm càng nhỏ, uy lực lại càng lớn, tu luyện đến đại thành thì âm thanh trở nên nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, thế nhưng trong bất tri bất giác có thể phá hủy hoàn toàn một ngọn núi lớn, hơn nữa trong lúc phát động lại vô thanh vô tức. Khi cùng địch nhân giao chiến, thường thường địch nhân còn chưa biết được chuyện gì xảy ra thì thân thể đã bị chấn nát thành bụi phấn, đây chính là môn lôi pháp ác độc đệ nhất thiên hạ, một thứ lôi pháp không để cho địch nhân có một đường sống sót nào. Thánh hoang Cực bản thân cũng thấy môn lôi pháp này quá mức tàn nhẫn cho nên sau khi lên làm thánh hoàng thì không bao giờ sử dụng, thật không ngờ ngươi lại học được nó.
Thiện Ngân Sa bản thân tu luyện lôi pháp nên đối với các loại lôi pháp nàng hiểu biết rất rõ.
- Tiên đạo không phải là nhân đạo, không cần quan tâm đến cái gì gọi là nhân nghĩa đạo đức. Người tu tiên quan tâm là quan tâm đến pháp tắc quy luật, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Ta, khi vào nhân đạo đem sức lực cứu người, khi tiến vào tiên đạo thì lưu tâm đến mạnh được yếu thua. Đây là đạo lý mà thánh nhân lưu truyền từ xưa đến nay, cho dù người đời nói thế nào đi chăng nữa, lòng ta vẫn bình lặng tự như nước mùa thu, thích ứng với vạn đạo.
Phương Viên nhìn thấy Thiện Ngân Sa không hề bị tổn thương, trong lòng cũng hơi kinh hãi, tay vội vung lên, lập tức Hôn Nguyên Đạo Quả màu vàng kim lập tức bay vào trong thân thể của hắn, biến mất không thấy đâu.
- Không ngờ ngươi lại biết ta là Phương Viên, lại còn nhìn ra cả tu vi của ta, hơn nữa ngươi còn có thể thi triển ra Chân Không Đại Thủ Ấn đồng thời tốc độ khôi phục nhanh như vậy, dường như ngươi vượt qua lôi kiếp không tốn sức lực là mấy. Trong khắp thiên hạ này chỉ có một môn pháp thuật có thể làm như vậy, đó chính là Quá Khứ Di Đà Kinh của Đại Thiện Tự . Nói như vậy ngươi chính là đạo lữ của Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa.
Phương Viên khép mắt lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ trí tuệ vượt qua người thường.
Thiện Ngân Sa biết Phương Viên, tuy nhiên Phương Viên lại chưa từng nhìn thấy Thiện Ngân Sa, thế nhưng đầu óc hắn vốn minh mẫn vô cùng, trí thông minh cực cao, chỉ hơi hơi suy nghĩ một chút liền lập tức mang toàn bộ lai lịch, thân phận của Thiện Ngân Sa mà nói ra.
- Đúng là thần đồng.
Thiện Ngân Sa cười lạnh nói.
- Tuy nhiên thiên tài cũng không chắc có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ. Một tuyệt đỉnh cao thủ không phải nhìn vào sự thông minh của hắn cao đến bậc nào, mà nhìn xem trong quá trình hắn trưởng thành có bị chế non hay không, có thời gian để phát triển hay không.
- Thật sao?
Phương Viên hắc hắc cười.
- Vậy thì ta muốn hỏi một câu, Ngân Sa vương thân là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, cũng là hạng nhân vật có sát nghiệt nặng nhất, đặc biệt là trước đây từng bày ra Vạn Sa đại trận trên biển, giết chóc không biết bao nhiêu sinh linh. Tuy nhiên đó cũng không tính là gì, tiên đạo vốn là thế giới mạnh được yếu thua, ta nói đến chuyện này cũng có phần không được đúng cho lắm. Thế nhưng ngươi nếu tu luyện Quá Khứ kinh, trong khi đó Hồng Dịch cũng tu luyện Quá Khứ kinh, ta đành phải cảnh báo ngươi một câu, Quá Khứ chỉ có một, hai người cùng luyện, trong mệnh vận tất sẽ có một người phải chết.
- Hả?
Thiện Ngân Sa nghe thấy câu này, trong lòng cũng phải thầm câu một tiếng lợi hại. Ngày đó khi ở Ngọc kinh thành, nghe được câu này từ miệng Hồng Huyền Cơ, thiếu chút nữa đạo tâm của nàng cũng bị phá. Tuy nhiên về sau được Dịch Kinh của Hồng Dịch hóa giải. Hiện giờ Phương Viên cho dù nói ra lời này cũng không cách nào lay động được tâm thần của nàng.
Nhưng thật không ngờ rằng Phương Viên lại có thể giống như Hồng Huyền Cơ, gần như chỉ trong nháy mắt có thể nắm được nhược điểm của kẻ khác, sau đó một kích mà tấn công, làm lay động tâm thần của kẻ đó, đồng thời trong ngôn ngữ của hắn có thể cảm nhận được chút dao động nho nhỏ của ma lực, đây hẳn là môn thần thông Vô Cực Thiên Âm.
- Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! Người quân tử không tin vào số mệnh, bản thân có bốn đại phẩm đức đã đủ đế vượt qua số phận, phi long tại thiên. Nếu quân tử tin vào số mệnh thì đọc sách tu tâm còn có ích gì cơ chứ?
Thiện Ngân Sa trong lúc đó liền nói lên đạo lý mà Hồng Dịch thường xuyên nhắc tới.
Phương Viên vừa nghe xong, sắc mắt lập tức đại biến.
- Đây là học vấn tâm đắc của Hồng Dịch phải không? Bằng vào ngươi thì không có khả năng lĩnh ngộ ra thứ đạo lý như vậy. Đạo của Càn Nguyên, một câu đã có thể bao trùm tất cả. Hồng Dịch đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi sao? Chắc chắn rằng hắn đã vượt qua bốn lần lôi kiếp, thậm chí sợ rằng đã tiếp cận với cảnh giới năm lần lôi kiếp, quân tử nắm giữ số mệnh....Hay, hay, hay...Hồng Dịch, xem ra danh trạng nguyên hòan toàn xứng đáng với ngươi. trong tương lai không xa, trên giới văn đàn, lời của ngươi tất sẽ trở thành thánh đạo, tuy nhiên ta sẽ không để cho ngươi một mình tỏa hào quang đâu.
Nói xong, Phương Viên cười lạnh một tiếng.
- Thiện Ngân Sa, hiện giờ ta có việc, không ở đây dây dưa với ngươi nữa, có bản lĩnh thì truy đuổi ta đi.
Cười lạnh xong, thân thể của Phương Viên vặn vẹo hai ba cái lập tức biến thành một dạng không gian nằm giữa hư ảo và hiện thực, trong nháy mắt cơ thể đã vọt ra xa hơn mười dặm.
U Du Huyền Công được thi triển đến tận cùng.
- Tên nhóc này đúng là kẻ tinh quái nhất trong giới tu đạo mà ta từng gặp. Chỉ thoáng chốc không ngờ có thể suy đoán ra tu vi của Hồng Dịch đã đạt tới cảnh giới gì. Loại thiên tài như vậy đúng thật là rất đáng sợ.
Thiện Ngân Sa nhìn thấy Phương Viên nói đi là đi, thế nhưng trong lòng vẫn không dám lơ là mất cảnh giác.
Phương Viên là cao thủ hai lần lôi kiếp, tuy rằng bản thân nàng cũng mới vượt qua hai lần lôi kiếp, hơn nữa còn tu luyện Quá Khứ kinh cùng Chân Không Đại Thủ Ấn, lợi thế rất lớn tuy nhiên không có gì dám nói trước được.
Tên tiểu thần đồng Phương Viên này quỷ kế đa đoan, chiếc Vô Cực Long Giới trong tay hắn có không biết bao nhiêu môn thần thông đạo thuật. Vừa rồi, trong khoảnh khắc Thiện Ngân Sa đã chứng kiến hắn sử dụng tới ba môn đạo thuật là Tâm Căn Đạo Quả, Mạt Pháp Âm Lôi, U Du Huyền Công, những môn đại thần thông này đều là những thượng cổ đạo thuật hiếm thấy.
Hơn nữa chắc chắn hắn còn có thủ đoạn áp rương chưa hiển lộ.
Tuy rằng trên người Thiện Ngân Sa còn có ba bốn vạn khối thần niệm năm lần lôi kiếp, Sinh Tức Lôi Vân cùng Chấn Thiên Xá Lợi, nếu như mang ra sử dụng toàn bộ thì không thể nghi ngờ rằng Phương Viên chắc chắn phải chết. Tuy nhiên Thiện Ngân Sa tuyệt đối sẽ không sử dụng chúng, bằng không trong tim sẽ vĩnh viễn không có cách nào xóa bỏ được lạc ấn mà Hàn Tiêu Tử để lại trong lòng, đồng nghĩa với việc không bao giờ có thể gặp lại Hồn Dịch.
Thế nhưng Thiện Ngân Sa cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn truy đuổi Phương Viên, thân thể khẽ chớp lên, lập tức biến thành một dải ánh sáng đuổi theo.
- Thiện Ngân Sa này là nữ nhân mà Hồng Dịch yêu mến, nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì Hồng Dịch nhất định sẽ đau khổ chìm trong tuyệt vọng, thần niệm vỡ nát. Thế nhưng Thiện Ngân Sa lại luyện qua Quá Khứ kinh, hơn nữa còn có Chân Không Đại Thủ Ấn, trên người thậm chí còn có cả pháp bảo cường đại, bằng vào Vô Cực Long Giới ta dường như có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại làm cho ta phải khiếp sợ, e rằng đây là tuyệt chiêu áp rương của nàng ta. Tuy nhiên cá mập chẳng qua cũng chỉ là một con cá mà thôi, nếu như nàng muốn truy đuổi ta thì không còn cách nào khác, ta có đủ cả trăm phương pháp hành hạ nàng ta đến chết.
Phương Viên trong lúc cấp tốc bay vút đi liền phát hiện ra ở phía sau có một dải ánh sáng đang mãnh liệt truy kích đến, hắn lập tức biết là Thiện Ngân Sa, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra tia mỉm cười giống như nhìn thấy một con cá mắc câu.
Trên tay hắn vừa khẽ động lập tức xuất hiện một chiếc mai rùa.
Chiếc mai rùa này vừa hiện ra trên tay, khuôn mặt hắn liền toát ra một tia ngưng trọng, sau đó từ trong lòng bàn tay bỗng bốc lên một ngọn lửa tím.
Ngọn lửa tím này vừa xuất hiện liền bắn ra một đốm lửa lên trên chiếc mai rùa kia rồi bắt đầu bùng cháy.
Ngọn lửa cháy phừng phực trên chiếc mai rùa, sau đó lập tức phát ra những tiếng két két két, rắc rắc rắc rắc rất nhỏ, trên chiếc mai rùa liền hiện ra rất nhiều vết nứt. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, những vết nứt kia dường như hiện ra theo một quỹ đạo vô cùng thân kỳ, tựa như hiện ra một thứ gì đó.
Đây là một môn thần thông trong tế tự thời thượng cổ, Dự Ngôn Thuật (thuật tiên đoán).
Lửa đốt mai rùa, bằng vào những vết nứt trên đó có thể suy đoán ra họa phúc, cát hung của rất nhiều việc. Đồng thời có thể tìm kiếm ra một thứ nào đó đang tồn tại.
Một nho giả chân chính đều phải tinh thông môn thượng cổ chiêm bặc thuật này (thuật bói toán) (tác giả : Dịch Kinh lúc này còn chưa được Hồng Dịch viết ra, sự cao minh trong tám tám sáu mươi tư quẻ còn chưa xuất hiện, thuật bói toán của nho đạo lúc này đều dựa trên thuật thiêu đốt mai rùa của thời thượng cổ).
Nhìn chiếc mai rùa rạn nứt ngang dọc, thần thái của Phương Viên trở nên cực kỳ ngưng trọng. Trong khi những vết nứt liên tục xuất hiện theo một quỹ tích phức tạp thì hai người vẫn truy đuổi, một đuổi, một chạy, không biết trải qua bao lâu, phi hành đủ một ngày một đêm, qua suốt mười hai canh giờ, cả hai đã đến một nơi hoang dã nằm sâu trong mãng hoang.
Nơi này là một vùng rừng nguyên thủy rậm rạp, núi cao chọc trời, khắp nơi nơi đều là những cảnh sắc kỳ dị, thậm chí Thiện Ngân Sa còn nhìn thấy rất nhiều loại động vật không biết tên.
Nơi này chưa từng được thư sách nào ghi lại, một vùng không một tài liệu lịch sử nào mô tả qua, một nơi không một ai biết đến, một vùng đất không tên.
Bỗng nhiên trước mắt nàng hiện ra một ngọn núi cao sừng sững, xuyên thủng cả mây mù, trông chẳng khác nào một thanh bao kiếm sắc bén. Toàn bộ tòa núi này bao trùm chu vi hơn mười dặm, to lớn như một vật thể khổng lồ, quanh đỉnh núi chìm trong mây mù.
- Đây là núi gì vậy?
Trong lòng Thiện Ngân Sa đột nhiên xuất hiện một tia cảnh giác.
Phương Viên ở phía trước vừa nhìn thấy ngọn núi này sắc mặt liền trở nên hớn hở, tận lực huýt lên một tiếng thật dài. Tiếng huýt này tuyệt đối không phải là âm thanh của rồng, phượng, hổ, trâu, ưng, sói, cũng không phải là tiếng hạc hót, mà là một tiếng quát đầy trang nghiêm mà ngân xa.
Tiếng huýt này là do hắn dùng Vô Cực Thiên Âm thi triển ra, quả thực khiến cho cả tòa núi dường như phải rung lên.
- Tiếng huýt này ảnh hưởng gì đến ta nhỉ? Đây có phải là tiếng hống của nhân tiên đâu?
Thiện Ngân Sa nghĩ thầm, thế thời gian không cho nàng suy nghĩ chút nào, lập tức từ trên đỉnh của ngọn núi cao chút vót kia, một tiếng hống cực lớn, trang nghiêm gấp mười lần bất thình lình gầm lên, đáp lại!
Uy vũ....(Xem Bao Thanh Thiên thì quen với âm thanh lắm ^^)
Loại thanh âm này giống hệt như âm thanh trên công đường, thanh âm được hô lên một khoảnh khắc trước khi thăng đường. Không, nói một cách chính xác, thanh âm khi thăng đường là mô phỏng theo tiếng gầm này. Đây là tiếng gầm của kỳ lân.
Đùng đùng, ầm ầm.
Chân Không Đại Thủ Ấn vỡ nát toàn bộ, Thiện Ngân Xa rơi thẳng xuống đất. Tiếng hống này còn trang nghiêm, cường đại hơn tiếng cự hông mà nhân tiên phân thân của Hồng
Dịch phát ra, uy nghiêm đến mức một cường giả như Thiện Ngân Sa cũng bị chấn động.
Tất cả thần niệm của nàng đều đập lên dữ dội, có một loại cảm giác hoa mắt chóng mặt, cả người không còn chút sức lực.
Hiện tượng hoa mắt chóng mặt này chỉ xuất hiện khi người tu đạo bị trọng thương mới có.
- Đây là thứ gì vậy?
Thiện Ngân Sa liền vận Quá Khứ kinh mới có thể miễn cưỡng giảm bớt sự ảnh hưởng của cỗ thanh âm đầy uy nghiêm kia. Những đốm sao lập lòe trước mặt mới giảm đi đôi chút.
Cùng lúc đó, Phương Viên đứng ở phía xa xa, Vô Cực Long Giới trong tay liền phát ra một chùm âm thanh cộng hưởng, bắn ra vô số hào quang, dường Vô Cực Long Giới đang phối hợp với tiếng hống uy nghiêm kia, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.
Tại thời khắc này, Phương Viên khi nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn của Thiện Ngân
Sa vỡ nát, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ cười ác độc.
- Đây là tiếng hống của viễn cổ kỳ lân! Kỳ lân phun sách, thánh nhân xuất thế! Thần uy trang nghiêm, cho dù là tiến nộ hống của đỉnh cấp nhân tiên cũng không thể vượt qua được. Thật không ngờ rằng trong thiên địa này thực sự có kỳ lân thần thú!
Đúng lúc này trong thần niệm của Thiện Ngân Sa bỗng vang lên âm thanh Hồng Dịch.
Trong thanh âm của Hồng Dịch cũng toát lên vẻ ngạc nhiên vô cùng, bởi lẽ tiếng gầm vừa cổ xưa, vừa uy nghiêm kia chính là tiếng gầm của thượng cổ kỳ lân trong truyền thuyết, trong điển tịch của nho môn cũng có ghi lại điển cố "Kỳ lân thổ thư" này.
Vào thời trung cổ, khi nho môn đại thánh sinh ra liền có kỳ lân đạp mây xuất hiện ngòai cửa phòng, từ trong miệng phun ra một quyển sách gấm đỏ, đại biểu cho thánh nhân xuất thế. (tác giả: đây là tham khảo điển tích trong sử sách, trong đó có ghi lại rằng, khi Khổng Tử sinh ra, kỳ lân xuất hiện phun sách gấm. Trong môn võ thuật truyền thống của Trung Quốc, Bát Quái Chưởng, cũng có một chiêu cực kỳ lợi hại là Kỳ Lân Thổ Thư. Thi thánh Lý Bạch cũng từng viết một câu "Tế thánh hữu như lập tuyệt bút vu hoạch lân", ý muốn nói rằng Khổng Tử vào cuối đời khi nhìn thấy kỳ lân xuất hiện liền từ đó về sau dừng bút, không viết sách nữa. Thánh nhân gặp kỳ lân lúc sinh ra, gặp kỳ lân lúc chết đi.)
Thượng cổ thánh nhân nhìn thấy kỳ lân cũng từng cảm thán rằng kỳ lân còn vượt qua cả vua hiền, chỉ có từ trong miệng của chư tử mới có thể nói một chữ nô (tôi tớ) khi đứng trước kỳ lân.
Tiếng hống của kỳ lân có thể sánh với đỉnh cấp nhân tiên. Cho dù là chiến thần thời thượng cổ, chiến thần Thương có toàn lực hống lên một tiếng thì mới có thể sánh ngang được với âm hưởng một tiếng hống của kỳ lân.
Kỳ lân, rồng, phượng hoàng, đều là những thứ tồn tại trong truyền thuyết mà từ xưa đến nay ai cũng biết đến thế nhưng hiếm có một ai được nhìn thấy.
Ngày hôm nay không ngờ một tồn tại như vậy lại xuất hiện trước mắt Thiện Ngân Sa.
Đây là do Phương Viên đốt mai rùa, dùng thuật bói toán tìm đường, sau đó lại nhờ sự cảm ứng của Vô Cực Long Giới tìm đến một nơi sâu thẳm trong mãng hoang, nơi mà Kỳ Lân sinh sống.