Dương Thần

- Hừ! Một con kỳ lân nho nhỏ không ngờ lại dẫn đến nhiều người dòm ngó như vậy! Vũ Văn Mục, Bạch Phụng Tiên, Thiên Long đạo chủ, Khổng Tước Vương, hôm nay các ngươi liên thủ sao? Được, được, được lắm, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Các ngươi đều là người Vân Mông, đối với thái sư Đại Kiền ta vốn rất bất mãn rồi. Bạch Phụng Tiên, không ngờ ngươi thi giải chuyển thế nhanh như vậy! Đạo thuật lại có chút tiến triển, vượt qua bốn lần lôi kiếp...So với Vũ Văn Mục hơi kém hơn một ít! Vũ Văn Mục, Huyền Thiên Trọng Sinh Đại Pháp của ngươi rốt cục cũng đại thành! Không tệ, không tệ chút nào, lúc này giết ngươi mới có giá trị!
Phụt!
Nhìn thấy Hồng Huyền Cơ đang hàng phục kỳ lân, Vũ Văn Mục là người đầu tiên động thủ. Một đạo pháp ấn thẳng tắp, cắt đứt không gian, mang theo một luồng ánh sáng lóa mắt xuyên qua thiên địa, hình thành một đạo kiếm khí dài đến hơn mười dặm, to như cột chống trời, bằng vào khí thế khai thiên tích địa, xoay thẳng về phía Hồng Huyền Cơ mà lao tới.
Hồng Huyền Cơ đối mặt với một chiêu này của Vũ Văn Mục vẫn hoàn toàn bất động, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có. Chẳng qua chỉ khẽ vặn nắm tay lại, thi triển một quyền, trực tiếp phá không đánh tới, đồng thời miệng há ra, gầm lên một tiếng chấn động. Âm thanh long trời lở đất tựa như rung chuyển cả núi rừng, lớn đến mức khiến cho tiếng kiếm khí đang phá không lao tới cũng đều bi che mất.
Ầm ầm!
Chẳng khác nào đá ngầm mặc cho sóng biển xô đập, mặc cho sóng biển cường liệt điên cuồng đến mấy cũng không cách nào lay động được đá ngầm.
Kiếm khí của Vũ Văn Mục cũng như vậy, chẳng khác nào những cơn sóng biển dữ dội đập vào thân thể của Hồng Huyền Cơ, thế nhưng tất cả lại bị một quyền của Hồng Huyền Cơ phá vỡ, thân thể không có nửa điểm thương tổn.
Một kích không có kết quả, Vũ Văn Mục lại huýt lên một tiếng thật dài, âm thanh lảnh lót tựa như tiên hạc, y phục trên người tung bay phần phật đầy tiêu sái, cực kỳ có phong vận, trông chẳng khác nào một thiếu niên tài tử trang nhã mang phong cách cổ xưa.
- Tam Giới Thông Thiên Kiếm!
Ánh mắt của Vũ Văn Mục khẽ động, gần như ngay sau khi đạo kiếm quang kia bị đánh tan, ngay lập tức liền ngưng tụ lại, sau đó nhanh chóng rút nhỏ lại, hóa thành một thanh bảo kiếm dài ba xích. Thanh bảo kiếm này hình tam giác, có ba mặt, mỗi một mặt đều được khắc một chữ cổ thật lớn, ba chữ này là "Tru" "Lục" "Tuyệt", tạo thành một bức ngân họa bằng kim loại, đằng đằng sát khí, tản ra một loại khí tức diệt vong, không một chút sinh cơ, tựa như hút hết toàn bộ sinh mệnh trong đất trời.
Đây là một tuyệt học mà Vân Mộng thái sư Vũ Văn Mục luyện thành, Tam Giới Thông Thiên Kiếm, đó cũng không phải là phi kiếm, mà là một loại tiên thể cùng loại với Xích Luyện Nguyên Đồng Thể của Đại Chu thái tổ.
Chẳng qua Xích Luyện Nguyên Đồng Thể của Đại Chu thái tổ là hình người, còn Tam Giới Thông Thiên Kiếm lại có hình kiếm.
- Khá khen cho một cái Tam Giới Thông Thiên Kiếm! So với năm đó còn lợi hại hơn nhiều, nhưng trước mặt ta cũng chỉ là đom đóm so với trăng sáng mà thôi!
Cơ thể của Hồng Huyền Cơ chợt bay vút lên, rồi bất thình lình rời khỏi lưng kỳ lân, phóng thẳng lên không trung, hóa thành một tia sáng, xuyên ngang qua bầu trời, lao thẳng về phía Vũ Văn Mục mà công kích.
Thế nhưng ngay lập tức thanh Tam Giới Thông Thiên Kiếm ba mặt kia liền phát ra tiếng gầm thét, trong nháy mắt liền xuất hiện ngăn cản phía trước, hai đạo kiếm quang chia nhau đâm thẳng vào hai mắt của Hồng Huyền Cơ.
Hồng Huyền Cơ không hề lưu tâm, song quyền khẽ động, liên tục phá không xuất quyền. Từng đạo, từng đạo quyền ảnh trực tiếp xé rách không gian, nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Những bóng quyền này lại ngưng tụ không tiêu tán, hình thành một bánh xe cực lớn xóay tròn liên tục, thoáng chốc cuốn Tam Giới Thông Thiên Kiếm vào trong đó.
- Chúng thần chuyển luân, sinh tử là do ta!
Trong bóng ảnh trùng điệp, Hồng Huyền Cơ phát ra một tiếng ngâm thật lớn, ngân nga kéo dài. Mỗi một câu, mỗi một chữ đều tựa như ngâm thơ. Chuỗi âm thanh này vang vọng khắp cả đất trời, thâm nhập vào trong linh hồn của từng người. Trong khoảnh khắc, gần như tất cả mọi người đang có mặt nơi này, bao gồm cả trong thần niệm của kỳ lân đều có thể cảm giác rằng ở phía cao cao trên bầu trời đang xuất hiện một bánh xe thật lớn được chúng thân vây xung quanh, đang chậm rãi xoay tròn.
Rầm!
Luân ảnh vừa tiêu tan, một quyền lại phá không nện xuống mũi của thanh Tam Giới Thông Thiên Kiếm.
Hai cỗ lực lượng va chạm, thanh kiếm tựa như không chịu nổi sức nặng một quyền của Hồng Huyền Cơ, trong chớp mắt nổ tung, hóa thành những luồng sáng lung linh rải rác khắp bầu trời.
Ngay khi Hồng Huyền Cơ vừa phá Tam Giới Thông Thiên Kiếm, thân thể liền chớp lên.
Bằng một tốc độ khiến cho ý niệm con người không kịp phản ứng, Hồng Huyền Cơ lao thẳng đến trước mặt Vũ Văn Mục, tung ra một quyền.
- Hồng Huyền Cơ!
Đúng lúc này, đứng bên cạnh Vũ Văn Mục là chưởng môn đời trước của Chân Cương môn, Bạch Phụng Tiên, vốn đã sớm có chuẩn bị, liền hét lớn một tiếng.
Trước mặt hắn ngay lập tức xuất hiện một tấm lá chắn thật lớn, tấm lá chắn này tản ra ánh sáng màu xanh âm u, trông giống hệt như được mài từ tinh cương mà thành, dày đến ba xích ba thốn ba ly, cao một trượng sáu xích, phía bên trên có khắc vô số phù văn.
Trong lúc lơ lửng trong không trung, vô số kinh văn lưu chuyển xung quanh tấm khiên, còn ở trung tâm của tấm khiên lại hiện ra một pho tượng đại thần cực lớn. Tôn đại thần mặt mũi dữ tợn, mắt trợn trừng, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, từng sợi cơ thớ thịt gồ lên tựa như những con trăn lớn.
Tôn cự linh đại thần này dường như là thần lực vô cùng vô tận của tấm khiên, tượng trưng cho một cỗ lực lượng trầm trọng, hùng hồn, không có gì có thể phá vỡ.
Sau khi hiện ra, tấm khiên nhanh chóng đón lấy quyền đầu của Hồng Huyền Cơ.
Rầm!
Quyền thuẫn giao nhau. Một quyền của Hồng Huyền Cơ nện thẳng vào trọng tâm của tấm lá chắn. Hai bên cùng chấn động, một luồng sóng lực dao động nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh khiến cho toàn bộ chiếc lá chắn khổng lồ phát ra một loạt những âm thanh lộp cộp lộp cộp, nghe chẳng khác nào thứ gì đó đang sắp bị rã ra.
Những phù văn, kinh văn vốn đang lưu chuyển trên mặt thuẫn, lúc này cũng trở nên mờ nhạt, khó có thể nhìn rõ.
Tôn cự linh đại thân nằm ở trung tâm chiếc khiên kia cũng nhận phải thương tổn vô cùng trầm trọng, phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ cùng đau đớn.
Thế nhưng tấm lá chắn vẫn không hề bị phá vỡ.
Tiếp thụ một quyền của Hồng Huyền Cơ, tấm lá chắn này không ngờ lại không bị nghiền nát, điều này chứng tỏ năng lực phòng hộ của nó cực kỳ kiên cố.
- Cự Linh Thần Cương Thuẫn! Quả nhiên thật dày. Tuy nhiên vẫn không phải là đối thủ của ta! Vỡ cho ta!
Một quyền không phá vỡ được Cự Linh Thần Cương Thuẫn, Hồng Huyền Cơ không dừng lại một giây nào, lập tức gầm lên một tiếng đầy bá đạo, miệng há rộng, lần thứ hai rống lên, xuất ra một quyền.
Cánh tay của hắn giơ cao hẳn lên, sau đó lật ngược lại thành chùy, trong nháy mắt biến hóa thành hơn mười loại động tác, lập tức lực lượng toàn thân được tích tụ đến cực điểm.
Trên thân thể, khí huyết dâng trào, bằng mắt thường gần như có thể nhìn thấy huyết khí đang sùng sục sôi trào giống hệt như những chùm lửa mãnh liệt dày đặc đang hừng hực bùng cháy.
Tựa như lôi thần vung búa, lại giống như thần vương phẫn nộ, càng giống với phật đà nổi giận, quyền kình mang theo thiên uy hùng vĩ cuồn cuộn lần thứ hai nện xuống mặt thuẫn.
Chiếc thuẫn cực dày, dưới một quyền này lại trở nên mỏng manh tựa như trứng gà, trực tiếp nát vỡ, sau đó nổ tung, bắn ra vô số mảnh nhỏ lao thẳng xuống mặt đất tựa như sao băng.
Phía sau tấm khiên hiện lên khuôn mặt đầy khiếp sợ của Bạch Phụng Tiên.
Quyền của Hồng Huyền Cơ đến quá nhanh, Bạch Phụng Tiên cũng không ngờ tới rằng pháp bảo Cự Linh Thần Cương Thuẫn mà mình khổ luyện bấy lâu nay lại bị đánh nát thành từng mảnh, thoáng chốc tan biến.
Cự Linh Thần Cương Thuẫn này cũng là một kiện pháp bảo trấn sơn của Chân Cương Môn, dùng Ngũ Kim Thần Cương trải qua Tiên Thiên Chân Hỏa nung luyện, gia trì thêm thần lực của cự linh đại thần mới thành. Không ngờ lại bị quyền của Hồng Huyền Cơ phá nát thành bụi phấn.
- Cẩn thận!
Ngay sau khi một quyền của Hồng Huyền Cơ phá nát cự thuẫn, Vũ Văn Mục liền vung tay lên. Ngay lập tức một đám mây đen kịt bao lấy Bạch Phụng Tiên, cùng lúc đó thân thể hắn trở nên mờ ảo, không gian bị bóp méo, trực tiếp xé rách hư không, toàn bộ linh hồn lẩn vào trong đó.
- Đến lúc này còn muốn chạy sao! Muộn rồi!
Hồng Huyền Cơ còn chưa dứt lời thì cặp mắt rồng trên kiện Hoàng Thiên Thủy Long Giáp liền bắn ra một chùm ánh sáng chói mắt, những lớp lân phiên khắp toàn thân bỗng nhiên căng phồng hẳn lên, lồng ngực nhô lên một cách nhanh chóng, trông chẳng khác gì một quả bóng cao su được bơm đầy hơi.
- Trá!
Một luồng không khí cực lớn mang theo hỗn hợp của âm tiết chân ngôn bùng phát bắn ra ngoài, cùng lúc đó, một quyền của Hồng Huyền Cơ cũng xuất ra.
Ầm ầm ầm!
Nhân tiên cự hống, không giống phàm nhân, đó là chưa kể đến có kèm theo cả quyền chưởng công kích.
Nhất thời!
Lấy Hồng Huyền Cơ làm trung tâm, trong chu vi hơn mười trượng xung quanh, toàn bộ không khí đều bị nổ tung.
Trong khi đó từ trên người của Vũ Văn Mục tản ra một luồng ánh sáng huynh quang, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, sau đó hình thành một kiện y phục mỏng tựa như cánh ve, bảo vệ thân thể bên trong.
Hơn mười quyền ảnh của Hồng Huyền Cơ bắt đầu dồn dập công kích. Từng quyền đều tấn công lên trên lớp y phục kia, nhất thời cả không gian tuôn ra những đốm lửa dữ dội. Thế nhưng những luồng quang mang này chỉ lóe lên trong giây lát, sau đó lập tức bị Hồng Huyền Cơ đánh cho tắt lịm.
- Kim Thiền Thánh Y! Hừ! Vũ Văn Mục, ngươi cho rằng thánh y của ngươi là Như Lai Cà Sa sao? Để ta lột y phục của ngươi xuống.
Âm thanh dữ dội, huyết khí, khí lưu điên cuồng xoay chuyển, tất cả trộn lẫn thành một đám hỗn độn, bày ra một chiến trường hỗn loạn chưa từng có.
Vũ Văn Mục vừa mới lẩn vào trong hư không kia, không ngờ lại bị một quyền của Hồng Huyền Cơ trực tiếp đánh bật ra ngoài.
- Chư Thiên Hóa Ảnh!
Sau khi xuất ra một chưởng cùng một chân ngôn, thân thể của Hồng Huyền Cơ lại khẽ chớp lên, tốc độ lại tiếp tục tăng lên. Trong chớp mắt, không ngờ xuất hiện hơn mười bóng ảnh, nhìn qua khó có thể biết được đâu là thật đâu là giả. Chỉ trong khoảnh khắc, mỗi một bóng ảnh đều đột ngột phát ra một quyền dữ dội, bao vây Vũ Văn Mục vào chính giữa, đồng loạt công kích.
Trong nháy mắt, Vũ Văn Mục bỗng lộ ra một cỗ nghiêm nghị ngưng trọng vô cùng. Mi tâm rung lên một cách kịch liệt, một luồng ánh sáng huỳnh quang cực lớn bắn ra, nhất thời bao phủ lấy toàn thân.
Hồng Huyền Cơ sau khi tiêu diệt từng lớp từng lớp của tầng y phục bằng ánh sáng hùynh quang này, bàn tay lập tức biến thành trảo!
Một trảo chụp xuống không ngờ lai có thể mang kiện y phục kia của Vũ Văn Mục lôi thẳng ra.
Tuy nhiên Vũ Văn Mục lại chớp lấy cơ hội này, thần hồn hóa thành một luồng ánh, trong nháy mắt phóng lên cao.
Hồng Huyền Cơ nhìn liếc qua kiện y phục trên tay mình. Kiện y phục này mỏng như cánh ve, bên trên có những đường vân văn trong suốt lấp lánh, trông giống hệt như hoa văn trên cánh ve.
Đây chính là một kiện chí bảo của Vũ Văn Mục, Kim Thiền Thánh Y.
- Vũ Văn Mục, năm đó ngươi truy sát bản thái sư, chắc hẳn cũng không ngờ hôm nay thời thế xoay chuyển, bản thái sư lại có thể lột y phục của ngươi ra.
Hồng Huyền Cơ vừa chụp lấy Kim Thiền Thánh Y cầm trên tay, quyền khí phách huyết cường đại cuồn cuộn trào lên, toàn bộ tinh thần lạc ấn bên trên kiện pháp bảo liền lập tức bị tiêu trừ toàn bộ. Sau đó hắn thu lại kiện thánh ý này, đứng phiêu bồng giữa không trung, lạnh lùng cười, cũng không tiếp tục động thủ nữa.
- Một kiện pháp bảo cũng chẳng đáng là gì. Hồng Huyền Cơ ngươi nếu thích thì ta có thể cho mượn. Chỉ cần con kỳ lân này không rơi vào tay ngươi, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết.
Vũ Văn Mục sau khi dùng kế "Kim Thiền Thoát Xác" liền bay nhanh về phía con đường ánh sáng của Thiên Long đạo chủ Ngao Loan ở trên bầu trời.
Vừa rồi trong lúc hắn giao chiến với Hồng Huyền Cơ, Thiên Long đạo chủ Ngao Loan cũng giao thủ với kỳ lân. Trong lúc phất tay một cái liền chặn lại hỏa đan của kỳ lân, sau đó phát ra một trận ngâm xướng khiến cho con kỳ lân kia lập tức trở nên an tĩnh lại. Kỳ lân dùng ánh mắt nhìn về phía Ngao Loan, một con rồng, một nữ nhân đang dùng một loại ngôn ngữ thần bí để giao tiếp.
Thiên long, kỳ lân, vốn là những thần thú có tuổi thọ rất dài, vượt rất rất xa so với nhân loại, vì thế giữa hai loài có một loại tương khế ước ngầm.
Những thần thú này cũng không trải qua quá trình thi giải đoạt xá như nhân loại, dù sao thân thể của chúng so với nhân tiên còn cường đại hơn nhiều, tuổi thọ còn dài hơn rất nhiều. Một khi thi giải quả thực đã đánh mất đi lợi thế rất lớn của dòng tộc.
Thế nhưng thật ra vào thời cổ đại, có rất nhiều cao thủ tu đạo vì muốn truy cầu sự cường đại cho thân thể mà đoạt xá, chiếm lấy thân thể của những thần thú như thiên long, kỳ lân.
- Hồng Huyền Cơ, ta đã câu thông với kỳ lân. Nó nguyện ý liên thủ cùng ta đối phó với ngươi! Mộng tưởng muốn hàng phục kỳ lân của ngươi có thể bỏ đi được rồi đấy!
Thiên Long đạo chủ Ngao Loan sau khi giao tiếp với kỳ lần, liền đưa mắt nhìn Hồng Huyền Cơ đang đứng giữa không trung mà lạnh lùng nói.
- Thật sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng các ngươi liên thủ lại là có thể thắng được ta hay sao? Ngao Loan, ngươi chẳng qua cũng chỉ mới năm lần lôi kiếp mà thôi, có chút bí pháp cổ đại, tu vi còn không bằng Vũ Văn Mục. Còn về phần các ngươi, Bạch Phụng Tiên, Hạnh Hiên, đám người các ngươi khó có thể đỡ được một quyền của ta. Ta tu luyện võ đạo đã tiếp cận đến cảnh giới nhân tiên đỉnh cấp, giờ lại mặc vào Hoàng Thiên Thủy Long Khải, có thể sánh ngang với chiến thần Thương năm xưa. Trừ phi đích thân Ám Hoàng đạo nhân của Huyền Thiên Quán đến đây, bằng không, không một ai có thể xứng làm đối thủ của ta.
Hồng Huyền Cơ nói một cách đầy ngạo nghễ.
- Vị tất đã phải vậy.
Khổng Tước Vương Hạnh Hiên đứng bên cạnh Thiên Long đạo chủ Ngao Loan thâm trầm nói.
- Hồng Huyền Cơ, hiện giờ kỳ lần đã hợp tác cùng chúng ta. Chúng ta có năm đại thần thông, đủ để hình thành Ngũ Hành Hạo Thiên Đại Trận. Ngươi cho rằng không thể phong ấn được ngươi sao! Hạo Thiên Nguyên Châu.
Vừa dứt lời, Thiên Long đạo chủ Ngao Loan, Bạch Phụng Tiên, Vũ Văn Mục, thậm chí là cả kỳ lân đều đồng loạt phát ra một chùm ánh sáng, bắn thẳng vào Hạo Thiên Nguyên Châu.
Ầm ầm!
Toàn bộ Hạo Thiên Nguyên Châu nhất thời hóa thành một pho tượng đạo tôn năm màu thật lớn. Pho tượng này có năm mặt, mười tay, ngón tay kết thành đủ các loại thủ ấn.
Đạo tôn chân đứng trên tường mây, tay chỉ về phía Hồng Huyền Cơ, bắn ra một luồng thần quang năm màu cực lớn, mang theo khí thế phô thiên cái địa, nghiêng trời lệch đất, ùn ùn lao về phía Hồng Huyền Cơ.
- Khổng Tước Vương, thật không ngờ tới ngươi lại vượt qua bốn lần lôi kiếp. Có chút tiền đồ, đủ để bảo vệ vị trí đệ nhất yêu tiên.
Hồng Huyền Cơ đối mặt với đòn công kích của Hạo Thiên Đạo Tôn, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Đúng lúc này, một luồng sáng vàng kim lóe lên xuyên qua một vết nứt không gian cách Khổng Tước Vương không xa.
Từ trong đó, một người thân mặc Huyền Hoàng khải giáp, tay cầm Phổ Độ thần đao dài chín xích nhất thời bay vọt ra. Ánh đao mãnh liệt lóe lên, xoáy xung quanh thân thể Khổng Tước Vương, trong nháy mắt Khổng Tước vương liền nổ tung.
Nhất thời pho tượng Hạo Thiên đạo tôn kia liền rung lên dữ dộ, thân thể Hồng Huyền Cơ liền khẽ động, vô số bóng quyền xuyên qua không gian, đồng loạt gầm lên công kích, nhanh chóng đánh nát Hạo Thiên đạo tôn thành vô số điểm sáng, lưu dạt ra khắp bốn phía.
Biến cố bất thình lình xảy ra!
Kỳ lân cảnh giác đến dị thường, đột nhiên gầm lên một tiếng thật lớn khiến cho cả núi rừng chấn động, khí lưu cuộn lên, sau đó mãnh liệt lùi về phía sau, nhằm về phương xa mà lao đi.
Trong nháy mắt sau khi kỳ lân bay vút đi, đột nhiên một bàn tay khổng lồ xuất hiện giữa không trung.
Chân Không Đại Thủ Ấn nhằm thẳng về phía kỳ lần mà chụp tới.
Kỳ lân lại gầm lên một tiếng, phun nội đan ra.
Rầm!
Chân Không Đại Thủ Ấn lập tức bị đánh nát bấy.
Thế nhưng trong nháy mắt khi Chân Không Đại Thủ Ấn vừa nổ tung, ánh sáng và bóng tối chợt bùng phát, phong ấn kỳ lân lại.
Đây chính là Hồng Dịch bất ngờ chớp lấy cơ hội xuất thủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận