Dương Thần

Trong lúc Tô Mộc đi tới, tất cả mọi người tại đây như ngừng hô hấp, kinh diễm không nói ra lời.
Quả thật, ngay cả Hồng Dịch khi thấy Tô Mộc đi đến, đều có một loại cảm giác khiếp sợ đến nghẹt thở trước dung nhan xinh đẹp, khí chất hoàn mỹ của nàng ta, tất cả đều khiến cho người ta muốn ngừng thở.
"Trước đây chỉ đọc qua sử sách ghi lại rằng, mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, tái nhất tiếu khuynh quốc (ý nói là cười một lần nghiêng thành, cười thêm lần nữa nghiêng nước.), cũng có hoàng thượng yêu người đẹp mà không thương giang sơn, tưởng tất cả chỉ là bịa đặt, xã tắc thần khí, há lại có thể không bằng một nữ tử sao? Nhưng hiện giờ xem ra, hình như việc như vậy cũng có khi xảy ra, nếu như có hai chọn lựa giữa nữ tử như vậy với xã tắc thần khí thì...xã tắc thần khí....tuyệt sắc giai nhân....xã tắc thần khí.....tuyệt sắc giai nhân...."
"Hả? Ta sao lại có những ý niệm như vậy trong đầu nhỉ?"
Hồng Dịch đột nhiên giật mình tỉnh mộng.
Trong nháy mắt khi sự kinh sợ ban đầu qua đi, ý niệm trong liền hiện lên hình Di Đà tượng phật, thần hồn trở nên trong sáng.
Hồng Dịch rốt cục đã luyện qua Di đà kinh, là kinh thư tối thượng tu luyện thần hồn, từng trải qua Ngọc Nữ quan, đều có thể bất động trấn thủ, thần hồn kiên cường, không bị các loại thanh, sắc, hương, vị (âm thanh, sắc đẹp, hương thơm, mùi vị ) của ngoại giới mê hoặc.
"Hả?"
Tô Mộc chậm rãi đi đến, hương thơm theo gió thoang thoảng, loại hương thơm này không phải là hương phấn son, mà tựa mùi thơm dịu mát của trăm loại hoa, người ngửi qua trước tiên cảm thấy tâm thần nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó cảm thấy nhẹ nhàng phiêu bổng.
Vị nữ tử quốc sắc thiên hương này, bước chân nhẹ nhàng, trên người mặc một chiếc váy màu lục nhạt, khoác một chiếc áo choàng màu trắng, theo sau là một vài thị nữ, tựa như tiên nữ từ trong tranh bước xuống hồng trần.
Ở đây tuy là thanh lâu, thanh quan nhân cũng không phải là thân phận cao quý gì, thanh quan nhân càng xinh đẹp càng là đối tượng để người ta đùa giỡn, nhưng Tô Mộc xuất hiện phía trước kia, các vương tôn công tử đều không có một chút tâm tư khinh nhờn nào.
Đám vương tôn công tử, kể cả Trường Nhạc tiểu Hầu gia trong đó, nhìn Tô Mộc đến ngây ngốc tại chỗ, tối thiểu chưa đến ba nhịp hô hấp đã bị dung quang khí chất của nàng ta hớp mất hồn.
Thấy đám vương tôn công tử này trong chốc lát thất thần, sâu trong đôi mắt Tô Mộc lóe lên sự thỏa mãn, nhưng ánh mắt nàng đột nhiên rơi xuống trên người Hồng Dịch, phát hiện trong chưa đầy một cái chớp mắt, thiếu niên này hoàn toàn khôi phục.
"Vị công tử này, vửa rồi thể hiện tiễn thuật xuất chúng. Thực sự khiên Tô Mộc mở rộng tầm mắt."
Tô Mộc nhẹ nhàng cười, đi đến nói với Hồng Dịch.
Tô Mộc vừa mở miệng, từng từ từng chữ réo rắt du dương, như châu như ngọc, khiến người nghe trong đầu như tê dại, ngứa ngáy, lỗ chân lông khắp cơ thể như mở rộng ra, cảm thấy thư sướng không nói lên lời."
Nghe thấy âm thanh này hướng tới mình phát ra, tiến vào trong tai, thân thể Hồng Dịch bỗng sinh ra một loại phản ứng khác thường, con mắt nhìn lên, thấy Tô Mộc chầm chậm tiến đến chỗ này, tự nhiên bản thân hắn sinh ra cảm giác muốn lánh xa ra chỗ khác.
"Vô Ngã tương, Vô Nhân tương, Vô Chúng Sinh tương, Vô Thọ Giả tương, hồng phấn khô lâu, bạch cốt bì nhục (mỹ nhân là khô lâu, xương trắng lộ ra khỏi da thịt )".
Hồng Dịch nhận thấy dường như có điều không ổn, trong đầu liền hiện ra một đoạn kinh nghĩa trong Di Đà kinh, đồng thời ý niệm trong đầu quan tưởng vị nữ tử dung quang tuyệt sắc, kinh thành đệ nhất tài nữ này, toàn thân sinh giòi bọ, ruồi nhặng bâu quanh, da thịt thối rữa, xương trắng dần dần lòi ra.
Quan tường mỹ nhân biến thành khô lâu, da thịt hủ nát, hình ảnh Tô Mộc trước mắt lập tức trở nên nhạt nhẽo tầm thường, tuy là tuyệt sắc thiên hương, nhưng dung quang không còn loại mị lực làm kẻ khác khiếp sợ.
"Tô cô nương quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi."
Hồng Dịch trấn định lại, thanh âm vang lên một cách khiêm tốn, khiến bọn công tôn công tử đều giật mình tỉnh giấc.
"Thật xấu hổ, Hồng Dịch kia hiển nhiên là đọc sách thông suốt đạo lý, không bị ảnh nữ tử tuyệt sắc kia lay động, thấy mỹ sắc mà tâm không loạn. So với hắn, ta quả thật còn kém một bậc."
Trường Nhạc tiểu Hầu gia nghe thấy thanh âm của Hồng Dịch, tâm tư hoàn toàn thanh tỉnh lại, trong lòng thầm kêu một tiếng xấu hổ.
Tuy rằng vừa nãy hắn ngây ngốc ra, nhưng cũng chỉ là mấy nhịp hô hấp, không thể nói là trầm túy không thoát ra được, tuy chỉ là kinh sợ trong chốc lát, nhưng nếu là ngoài chiến trường thì không biết chết lên chết xuống bao nhiêu lần rồi."
Trường Nhạc tiểu Hầu dù sao cũng là trưởng tử được kế thửa hầu tước từ phụ thân hắn, trình độ tu dưỡng so với đám vương tôn công tử thì vượt xa hơn nhiều, trong lòng bắt đầu tự xét lại bản thân.
"Xạ nghĩa là một trong lục nghệ, không phải chỉ là một chút tài mọn, công tử không nên tự coi nhẹ bản thân."
Tô Mộc mỉm cười, nghiêng người xá một cái: "Tô Mộc đến muộn, khiến các vị công tử phải chờ lâu."
"Không lâu, không lâu, chờ Mộc tiên tử một chút đáng là gì."
Một công tử ca vội vàng nói, đám công tử ca xung quanh liền lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, không lâu. Có thể thấy được dung quang của Mộc tiên tử, có phải đứng chờ hai ba ngày cũng không sao, huống hồ chỉ là một hai canh giờ."
Đám công tử ca này người nọ tiếp người kia phun ra những lời nịnh nọt.
"Đám vương tôn công tử này cũng là những người có tu dưỡng, sao mới thấy nữ nhân mà xương cốt mềm oặt ra thế? Nhưng cũng khó trách bọn họ, ngay cả ta nếu như không luyện qua quan tưởng Di Đà Kinh, chỉ sợ cũng không định lực được, khí chất nàng ta thật quá xinh đẹp." Hồng Dịch trong lòng thầm nghĩ.
Vù vù, vù vù.
Lạc Vân nhìn đám vương tôn công tử này bợ đỡ, nịnh nọt Tô Mộc, tức giận đến thở không ra hơi, chiết phiến trong tay quạt phần phật. Xoạch! Thoáng cái thu quạt lại, ngón tay niết lên ken két.
Vốn nàng tựa như trăng giữa trời sao, nhưng hiện giờ lại bị bỏ rơi, trăng thành Tô Mộc, trong lòng nàng tất nhiên vô cùng tức giận, nhưng không làm cách nào phát tác được, tự nhiên bản thân ngầm sinh khó chịu.
"Công chúa, đa tạ người vừa nãy cho ta mượn Trảm Sa kiếm làm vật đặt cược, hôm nay giúp đỡ, ta lại thiếu công chúa một cái nhân tình nữa rồi."
Bỗng nhiên trong lúc đó.
Hồng Dịch không kiêu ngạo không siểm nịnh, hai tay cầm lấy thanh Trảm Sa kiếm đưa cho Lạc Vân, thanh âm rõ ràng, lồng ngực mở rộng, giống như đọc sách thánh hiền, rất to và rõ ràng.
Lần này, đám vương tôn công tử đang tranh nhau nịnh nọt Tô Mộc, muốn cùng nói chuyện với mỹ nhân bỗng cảm thấy hoảng sợ, vội lấy lại tinh thần, nhìn Trấn Nam công chúa đang đứng khó chịu giữa sảnh, nhất thời mọi người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Những vương tôn công tử này, người nào người nấy miệng cũng trơn như dầu đèn, biết hành vi của mình khiến công chúa không hài lòng.
Nhìn những công tử ca này đứng trước mặt mỹ nhân, ngứa mồm ngứa miệng muốn nói chuyện với người đẹp, nhưng bộ dạng lại xấu hổ không dám làm cho Trấn Nam công chúa khó chịu, Hồng Dịch trong lòng cũng có chút buồn cười.
Khi nãy hắn thấy Lạc Vân khó chịu, vì vậy đem trả lại thanh kiếm để dỗ dành nàng, dù sao đi nữa vị Trấn Nam công chúa này giúp mình rất nhiều, tuy chỉ là một điểm nhân tình nhưng vẫn là thiếu người ta.
"Còn mỗi mình ngươi là trấn tĩnh. "
Lạc Vân thấy Hồng Dịch khom lưng mang kiếm đem trả lại, đôi mắt trong suốt, nội tâm ngay thẳng, không có một chút ý nghĩ kì quái hay tà niệm gì, Lạc Vân cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
"Giữa nhiều người như vậy, chỉ có một mình Hồng Dịch huynh là còn trấn tĩnh."
Lạc Vân khẽ cắn môi, "Hồng Dịch, thanh Trảm Sa kiêm tặng luôn cho huynh đấy."
"Đây là bội kiếm công chúa yêu quý, cho ta mượn để đặt cược đã là nhân tình vô cùng lớn rồi, làm sao còn dám nhận." Hồng Dịch kinh hãi, hắn nhìn Lạc Vân cắn răng nói, cũng biết nàng yêu thích Trảm Sa kiếm đến mức nào.
"Ta nói tặng cho huynh là tặng cho huynh, không được từ chối, nếu không ta sẽ tức giận đấy." Lạc Vân xòe quạt ra, phẩy mạnh một cái.
Hồng Dịch lắc đầu, không thể làm gì khác ngoài việc cầm lấy thanh kiếm.
"Từ lâu nghe được danh tiếng Tô Mộc cô nương là kinh thành đệ nhất tài nữ, rất yêu thích đàm huyền, nghe nói ở đây có tổ chức đường hội, liền đem vị Hồng Dịch công tử tinh thông đạo lý, hiểu rộng học sâu, đồng thời cũng rất yêu thích đàm huyền, không bằng hai người các ngươi bàn luận một chút để cho chúng ta thưởng thức.
Thấy Hồng Dịch nhận lấy Trảm Sa kiêm, Lạc Vân quay ra nói với Tô Mộc.
"Vị này chính là Dịch công tử sao? Vừa nãy chúng ta cũng đã cùng nhau bàn qua về huyền lý, cũng không cần bàn luận lại đâu. "
Tô Mộc cười, đôi mắt mang theo sự kinh ngạc và một chút thâm ý liếc nhìn Hồng Dịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui