Hồng Dịch trong lúc cấp tốc bay đi cũng không phải là hướng về bốn phía phi hành, mà lao thằng lên bầu trời, tiến thẳng vào tầng gió xoáy ở độ cao trăm vạn trượng, nhằm thẳng về phía hư không loạn lưu mà vọt đi.
Chỉ có ở trong hư không loạn lưu mới có thể thoát được tất cả sự bao vây, cùng Vô Địch Hầu quyết một trận thắng bại.
Vô Địch Hầu lần này pháp lực tăng nhanh, thật sự đã nắm giữ được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, không còn như trước đây nữa.
Hồng Dịch sau khi tu thành nhân tiên, từ trong tâm linh có thể cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ tên thanh niên kỳ tài ngút trời này, thậm chí rất có khả năng bản thân bị hắn giết chết.
Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm một khi phát huy ra toàn bộ lực lượng, quả thật có khả năng giết chết Hồng Dịch.
Trước đây Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm có ý chí cùng linh thức của mình, thế nhưng hiện giờ chút ý chí linh thức này đã hoàn toàn bị tiêu trừ, trở thành một thứ công cụ chiến tranh trần trụi. Hơn nữa còn nằm trong tay một kẻ như Vô Địch Hầu, đích thật là lăng lệ vô cùng.
Vù vù vù vù!
Tốc độ phi hành của Thiên Mang Giác Thần Khải kết hợp với lực lượng của Chân Không Đại Thủ Ấn, hai thứ đó chồng lên nhau, gần như vượt qua tốc độ của bất cứ loại đạo thuật độn pháp nào.
Ầm ầm ầm!
Ba khối thần niệm trong suốt lóng lánh to bằng đầu người, bên trong dường như chứa đựng một thế giới nho nhỏ nào đó, thoáng chốc liền phát nổ, sau đó liền chuyển hóa thành một luồng sáng lân quang xanh biếc, bao phủ lấy thân thể của Hồng Dịch, khiến cho tốc độ phi hành của hắn lập tức tăng lên! Độ cao mười vạn trượng trên bầu trời trong nháy mắt đã được xuyên qua.
Đây là hắn nghiền nát hoàn toàn ba viên thần niệm năm lần lôi kiếp của Vũ Văn Mục, thi triển ra Minh Thần Độn.
Thiên Mang Giác Thần Khải!
Chân Không Đại Thủ Ấn!
Minh Thần Độn!
Ba đại đạo thuật kết hợp lại, khiến cho tốc độ phi hành của Hồng Dịch trong một cự ly ngắn lập vượt qua tốc độ xé rách hư không.
Vô Địch Hầu Dương An trong chớp mắt bước lên vũ đại, kiếm khí ngang trời, kinh sợ bốn phương, cho dù là giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu cũng phải tạm lánh nguy hiểm. Còn lại tất cả cao thủ khác cũng đều phải thối lui, không dám tiếp tục chặn giết truy sát Hồng Dịch nữa. Vô Địch Hầu sau khi xuất hiện, ánh mắt lập tức tập trung lên Hồng Dịch. Cũng dễ hiểu, thù hận giữa hắn và Hồng Dịch thật sự quá sâu rồi, năm lần bảy lượt bị Hồng Dịch, pháp bảo thần khí liên tục bị đoạt đi. Có thể nói, trên có trời, dưới có đất, kẻ thù lớn nhất của Vô Địch Hầu chính là Hồng Dịch.
Sau khi ngắm trúng Hồng Dịch, Vô Địch Hầu chớp lao đi, trong nháy mắt xé rách hư không phi hành. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc Hồng Dịch đã vọt lên chín tầng trời, khiến cho hắn không có bất cứ cơ hội nào đuổi theo.
Nhìn thấy vậy, Vô Địch Hầu liền huýt lên một tiếng dài, một vết nứt hiện ra giữa không trung, cả người hắn tiến vào trong đó, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Đây là hắn lần theo khí tức của Hồng Dịch mà truy sát.
Tốc độ của hai người này có thể nói là nhanh đến dị thường, sự việc gần như chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt. Chờ cho đến khi kiếm khí biến mất, đám người Hồng Dịch, Vô Địch Hầu đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Đuổi!
Giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu phát ra một chữ, lập tức bay thẳng lên.
Tất cả cao thủ còn lại cũng đều bay vụt lên, đuổi theo Hồng Dịch cùng Vô Địch Hầu!
- Đã đến hư không loạn lưu rồi! Chúng ta thật sự phải đi vào trong đó sao?
Gần như cùng thời điểm đó, Hồng Dịch đã xuyên qua không trung, tiến sát đến vành đai của hư không loạn lưu, trước mắt là một không gian đen kịt vô cùng vô tận, những chùm thiên thạch dày đặc cùng vô số những lỗ đen nho nhỏ, không biết thông đến nơi nào.
Trong vùng loạn lưu này, không gian mênh mông vô hạn, so với Mãng Hoang còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù là thần niệm của người tu đạo cũng không thể tra xét được bên trong rốt cuộc có thứ gì, có bao nhiêu tiểu thiên thế giới, trung thiên thế giới.
Trong vùng không gian này có rất rất nhiều vùng không gian đứt gãy, giống hệt như những cánh cửa ảo ảnh, một khi tiến vào trong đó lập tức sẽ được đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, hoặc có thể là hư không vô cùng vô tận, hoặc cũng có thể là một thế giới rực lửa tràn ngập chân hỏa, nguy hiểm không gì sánh được.
Tuy rằng nơi này có rất nhiều khoáng thạch, linh bảo, thế nhưng e rằng chỉ có tồn tại cấp bậc tạo hóa mới dám tiến vào trong đó.
Hiện giờ Hồng Dịch vừa mới đến vành đai hư không loạn lưu, thế nhưng lại không chút do dự, thân thể khẽ động liền xuyên thẳng vào bên trong. Chân Không Đại Thủ Ấn quấn quanh người liền phát ra pháp lực đánh nát vụn những khối thiên thạch xung quanh.
Thiên thạch trong hư không loạn lưu chuyển động với tốc độ cực nhanh, cho dù là một khối đá cực kỳ nhỏ cũng có thể đánh nát một viên kim cương cứng rắn nhất, thậm chí cho dù là thần niệm của người tu đạo cũng có thể bị nghiền nát!
Thế nhưng những thứ này hiện giờ đối với Hồng Dịch hoàn toàn không chút ảnh hưởng gì cả.
Hồng Dịch sau khi tiến vào trong hư không loạn lưu, thân thể liền tránh né những vùng gió xoáy cùng những hố đen lúc ẩn lúc hiển, lướt đi như trên đất bằng, trong chớp mắt đã vượt qua mất nghìn dặm.
Ngày đó khi hắn tại Mãng Hoang phóng lên trời, chẳng qua cũng chỉ đi đến vành đai của hư không loạn lưu, không dám tiến sâu vào bên trong. Thế nhưng hiện giờ hắn đã tu luyện thành nhân tiên võ đạo, lại có thêm năng lực tâm huyết dâng trào của cao thủ năm lần lôi kiếp, có thể dự cảm trước được nguy hiểm sắp đến gần, sau đó bằng vào thực lực của bản thân, cấp tốc tránh né. Lần nay khi tiến nhập vào trong loạn lưu, cho dù là thiên thạch cũng không có gì quá nguy hiểm đối với hắn.
Thế nhưng ngay nửa canh giờ sau khi hắn tiến vào trong hư không loạn lưu, trước mặt hắn bỗng nhiên có một luồng sáng vàng kim chợt lóe lên. Một vết nứt màu bạc hiện ra, Vô Địch Hầu từ trong đó bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hồng Dịch!
- Hồng Dịch! Trận đại chiến của chúng ta chẳng lẽ ngươi còn muốn trốn tránh hay sao! Ngươi muốn chạy trốn cũng không sao, mang Thiên Mang Giác Thần Khải cùng nữ nhân của ngươi ra đây, làm nô tỳ cho ta, sau khi ta phế đạo thuật của ngươi đi thì còn có thể tạm tha chết cho ngươi.
Hồng Dịch cũng dừng lại. Lúc này Vô Địch Hầu hoàn toàn là do linh hồn hiển hóa thành, tất cả thần niệm ngưng tụ thành một loại tiên thể kỳ quái.
Toàn bộ cơ thể của hắn tản mát ra một loại khí tức tôn quý, vô thượng.
Đồng thời, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trên tay hắn đã hoàn toàn mất đi linh tính trước đây, chẳng khác gì một vị hoàng giả không chút nhân tình, lạnh lùng như băng giá, quân lâm thiên hạ, giết chóc quyết đoán không chút chùn tay.
Một Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm như vậy mới thật sự là đáng sợ nhất.
Thế nhưng Hồng Dịch sau khi dừng lại cũng chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Ta muốn bỏ chạy sao? Đừng nói chuyện hài hước như thế chứ? Dương An, ta tiến vào trong hư không loạn lưu chẳng qua là muốn đấu với ngươi một trận mà thôi! Giữa hai chúng ta, tổng cộng đã giao đấu bốn lần. Một lần là ở tại Xuất Vân quốc, ngươi bại dưới tay ta. Một lần ở Ngọc Kinh, Ngọc Long sơn, trong tổng đàn của Phương Tiên đạo, ngươi bại dưới tay ta. Lúc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn, ngươi bại dưới tay ta. Lúc ở Xích Châu, ngươi cũng bại dưới tay ta. Liên tiếp bị đánh bại bốn lần, bị hao binh tổn tướng như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh sao? Vẫn còn muốn tranh đấu với ta nữa sao? Đạo Cửu Ngũ, Kháng Long Hữu Hối (rồng bay quá cao ắt phải hối hận), chỉ e rằng vận khí của ngươi ngày hôm này sẽ phải chấm dứt mà thôi!
Hồng Dịch vừa nói xong, một viên thần niệm có kích thước tầm một mẫu liền bay vút lên khỏi đỉnh đầu. Đây chính là tiểu thiên thế giới của thần niệm tám kiếp. Cát Tường Thiên, Tôn Vi Vi, Tạ Văn Uyên, Vân Hương Hương, long nữ Ngao Loan, kỳ lân, Kim Cương Đại Lực Thần Viên ở bên trong cũng đều bay cả ra.
Kim Cương Đại Lực Thần Viên không thể phi hành, hơn nữa ở trong hư không loạn lưu, không khí mỏng manh, không thể hít thở, thế nhưng kỳ lân vừa há miệng ra liền phun ra một luồng khí do nội đan hóa thành, bao phủ lấy thần viên, tựa như một đại ca đang chiếu cố tiểu đệ của mình.
Vân Hương Hương nhìn Vô Địch Hầu, hàng mi dài khẽ nhăn lại, khóe môi giật giật, thế nhưng lại không nói một lời nào.
Thế nhưng Vô Địch Hầu khi nhìn thấy Vân Hương Hương bỗng nhiên lại mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhếch môi thành một vòng cung, lộ ra một điệu bộ tà dị.
- Mẫu thân đại nhân, thật không ngờ người sau khi thi giải lại đẹp đến như vậy. À, lại thơm đến như thế này, tiếc là hiện giờ ta không có phúc để hưởng thụ. Thôi vậy, chờ sau khi ta giết chết Hồng Dịch sẽ cùng mẫu thân đại nhân tâm sự chút tình mẫu tử nhỉ. Năm đó mẫu thân đại nhân sau khi sinh hạ ra ta liền thi giải khiến cho ta không biết khuôn mặt của mẫu thân đại nhân như thế nào.
- Thân thể của ngươi tuy rằng là con của ta kiếp trước, thế nhưng linh hồn lại không phải.
Trước mặt của Vân Hương Hương vẫn là một tầng khói hương mông lung, tựa ráng mây tựa sương mù khiến cho người xung quanh không cách nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng.
- Xem ra mẫu thân đại nhân biết khá tường tận về ta. Tuy nhiên một vài chi tiết cụ thể trong đó chỉ e rằng người còn không rõ, để sau này ta từ từ tâm sự cùng người.
Vô Địch Hầu tà dị cười cười, bàn tay khẽ cựa quậy, tựa như đã nắm được toàn cục trong tay.
- Hồng Dịch, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy là muốn vây giết ta sao?
- Dương An, ngươi nắm giữ thần khí của Bàn hoàng, dường như lại trở nên tự tin quá mức. Tuy nhiên, ta phải nói với ngươi một câu rằng, thần khí của Bàn hoàng chỉ có người có đức độ mới sử dụng được. Hạng người như ngươi khó mà giữ lâu nổi. Cũng vừa vặn chúng ta đang muốn Hồng Dịch làm lãnh tụ chính đạo, bản thân sau khi có kỳ lân đi theo, lúc này nếu như nắm giữ được thần khí của Bàn hoàng, như vậy hoàn toàn hợp tình hợp lý. Căn cơ sâu dầy, thiên hạ một lòng hướng về, có thể sánh ngang với một đại thánh địa. Sắp tới sẽ tiến hành thay đổi cục diện hỗn loạn của giới tu đạo.
Tạ Văn Uyên chậm rãi nói.
- Hủ nho, ngươi có tư cách nói chuyện với bổn soái sao? Ta năm lần bảy lượt mời ngươi làm quân sư, ngươi lại khước lần từ chối, hiện giờ Hồng Dịch không mời ngươi, ngươi lại trông ngóng chạy đến, bám lấy chân hắn! Rốt cuộc ta có điểm nào không bằng Hồng Dịch!
Sắc mặt của Vô Địch Hầu trở nên lạnh tanh, hiện ra một cỗ sát khí giá rét.
- Không cùng đạo lý, vậy hãy nói chuyện bằng thực lực. Tiên hữu đạo, hậu hữu đức. (cách nói thâm thúy, tách chữ đạo và chữ đức trong "đạo đức" để giảng giải).
Tạ Văn Uyên lại hoàn toàn phớt lờ sự nhục mạ của Vô Địch Hầu, chỉ khe khẽ nói.
- Lải nhải!
Sát khí của Vô Địch Hầu càng lúc càng nồng đậm.
- Các ngươi lên một lượt đi!
- Không cần thiết. Vô Địch Hầu, hôm nay ta phải khiến cho ngươi tỉnh táo lại một chút, thay đổi tính cách cuồng vọng tự đại của ngươi. Ngươi chỉ cần tỉnh táo hơn một chút, biết kính cẩn khiêm nhường thì bản thân sẽ trở thành một thiên tài khoáng thế.
Hồng Dịch dựng thương đứng thẳng, từ trong mi tâm một luồng ánh sáng mãnh liệt lóe lên, một cánh cửa cao mười tấc liền xuất hiện. Đây là Viễn Cổ La Sinh Môn bị phong ấn.
Vừa phun Viễn Cổ La Sinh Môn ra, Hồng Dịch liền cảm thấy linh hồn thư thái không gì sánh được, tựa như vừa trút được gánh nặng nghìn cân xuống vậy.
- Hả? Viễn Cổ La Sinh Môn! Hồng Dịch, lá gan của ngươi lớn thật! Viễn Cổ La Sinh Môn này ngay cả ta cũng không dám lấy đi. Nguyên Khí Thần kia hiện giờ ta hoàn toàn không có cách nào đối phó được với hắn, may mà hắn cùng Mộng Thần Cơ đang kiềm chế lẫn nhau, ta ở giữa được hưởng lợi, bằng không sao đến lượt ta luyện hóa được thanh thần kiếm này! Tuy nhiên hôm nay ta giết chết ngươi rồi, đoạt được Thiên Mang Giác Thần Khải, mang linh hồn ngươi ra luyện hóa, tra hỏi ra Quá Khứ Kinh, Hiện Thế Kinh, Vị Lai Kinh của ngươi ra. Sau khi luyện thành, vượt qua bảy lần lôi kiếp, ta cũng sẽ không phải sợ tên Nguyên Khí Thần kia nữa.
Vô Địch Hầu nói xong, trường kiếm trong tay đã bay vụt lên cao.
- Mọi người lùi về phía sau, trấn áp Viễn Cổ La Sinh Môn!
Hồng Dịch lập tức quay lại nói với đám người phía sau rồi soạt một tiếng!
Mũi thương bắn ra, trong nháy mắt đâm thẳng về phía yết hầu của Vô Địch Hầu.