"Người ngồi trên ngựa, tâm không được rời xa ngựa."
"Thân pháp trên ngựa, chú trọng nhất vào sức lực ở eo. Eo có mạnh, thì háng chân mới có thể kẹp chặt vào yên ngựa. Háng chân kẹp chặt vào yên ngựa, eo thẳng mà hữu lực, hai đầu gối kẹp chặt đầu yên, hai bắp chân ép sát vào sườn ngựa, bàn chân đặt ổn định, không nên dùng quá sức, tay nắm cương cũng không nên nắm quá chặt. Mông không đè mạnh xuống xương sống ngựa, gót chân không thúc vào bụng ngựa. "
Hồng Dịch thần hồn xuất xác, dùng mê hoặc thuật câu thông với thớt Hỏa La mã thần tuấn này, hắn xoay người phóng lên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương, con ngựa này quả nhiên không có nổi điên, mà yên tĩnh đứng đó cho hắn trèo lên.
Trong đầu thầm nhẩm lại thuật Ngự-một trong lục nghệ mà kinh thư ghi lại-đây là thiên viết về thuật cưỡi ngựa, rất nhiều nội dung quan trọng hắn đã thuộc lòng trong đầu.
Cùng lúc đó, Hồng Dịch vận dụng một bộ ngự mã cơ bản nhất là Kỵ Mã Quyền.
Bộ Kỵ Mã Quyền này là kỹ thuật cơ bản nhất, thiên đầu tiên của Vũ Kinh là viết về kỹ thuật này, đây cũng là thiên viết về vũ kỹ duy nhất không bị bóp méo. Kỹ thuật này giúp cho thân pháp trở nên linh hoạt, xây dựng một nền tảng vững chắc.
Đại Kiền vương triều là đế quốc lấy nông canh làm chính, không giống như các đế quốc du mục, ngựa tương đối thưa thớt, để huyến luyện công phu cưỡi ngựa bắn cung cho sĩ binh mà sáng tạo ra bộ kỹ thuật cơ bản Kỵ Mã Quyền này, tay không luyện tập, cưỡi ngựa giả, đến khi căn cơ ổn định thì luyện tập với ngựa thật sẽ đạt kết quả tốt hơn rất nhiều.
Hồng Dịch thông thuộc Vũ kinh, kinh sử, tất nhiên hiểu rõ tính trọng yếu của đạo mã (đạo cưỡi ngựa). Trước kia trong khi luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, hắn đã ngấm ngầm cân nhắc qua Kỵ Mã Quyền để chuẩn bị cho việc cưỡi ngựa bắn cung sau này.
"Giá!"
Sau khi lên ngựa, nắm vững những tư thế trọng yếu trong đầu, Hồng Dịch vung nhẹ dây cương, đồng thời vận chuyển trung khí, lưỡi nén chặt, hét lớn lên một tiếng.
Truy Điện mã cảm nhận được Hồng Dịch giật dây cương, cũng nghe thấy được thanh âm vang lên, liền xoay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Hồng Dịch đang ngồi trên lưng, sau đó bốn vó tung lên, chồm lên phi nhanh trên quan đạo.
Vù vù Vù vù!
Kình phong phần phật thổi, đầu tóc dựng đứng cả lên, mũi miệng không cách nào hô hấp, đến mắt cũng khó có thể mở ra được.
Ngẫu nhiên mở mắt ra, dư ảnh của cây cối, ruộng đồng hai bên đường vùn vụt thụt lùi về phía sau. Toàn thân nhẹ nhàng phiêu phiêu tựa như diều tung bay trong gió.
Máu huyết bắt đầu sôi trào.
Thỉnh thoảng trên quan đạo cũng bắt gặp người đang cưỡi ngựa lao đi vùn vụt, thế nhưng Truy Điện bốn vó tung lên, trong nháy mắt liền vượt qua, qua mấy nhịp hô hấp đã vượt qua đầu, thêm mười nhịp hô hấp nữa đối phương chỉ còn là một chấm nhỏ sau lưng.
Đứng lên so sánh, Hồng Dịch cảm thấy những con ngựa kia chẳng khác nào ốc sên.
Hồng Dịch cuối cùng cũng biết vì sao con ngựa này được gọi là Truy Điện, biết vì sao Hỏa La mã được gọi là thiên hạ đệ nhất danh mã, loại tốc độ lao nhanh như vậy, Hồng Dịch từ trước đến giờ mới trải qua duy nhất một lần, đó chính là lần tại Thu Nguyệt tự đổ nát cách đây ba, bốn tháng, được Nguyên Phi mang đi cũng với tốc độ như thế này.
Nhưng lần đó là ở sơn lâm, chạy giữa sườn núi, cảm giác khoái ý còn thua xa với cảm giác hiện đang vùn vụt lao đi trên quan đạo.
Xa xa phía trước, cảm tưởng như phải đi rất lâu mới đến nơi, thế nhưng lại giống như gió lốc chỉ cần tung mình một cái là đến, loại cảm giác này khiến cho Hồng Dịch vô cùng kích thích.
Lúc đầu Hồng Dịch hoàn toàn không thích ứng được với tốc độ của Truy Điện, chỉ có thể nằm rạp trên lưng ngựa, nhưng dần dần hắn điều hòa hô hấp, quen thuộc mã tĩnh, từ từ vận dụng Kỵ Mã Quyền, có thể ngồi thẳng trên lưng ngựa, khống chế dây cương, có thể khiến cho Truy Điện quay sang hai bên.
Hồng Dịch giật nhẹ dây cương sang bên trái, Truy Điện liền chạy sang bên trái, kéo sang bên phải nó liền chạy sang bên phải, khống chế thoải mái, ngựa rất ngoan ngoãn nghe lời.
Nhanh như thểm điện, nộ mã như long!
Dần dần.
Trong lúc Hồng Dịch vận dụng Kỵ Mã Quyền, hắn cảm nhận thấy, lực lượng của Truy Điện mã dưới thân cùng lực lượng của bản thân hắn dần dần có xu hướng kết hợp làm một.
Bản thân ngồi trên ngựa nhấp nhô lên xuống, vận chuyển lực lượng, giống như có thể mượn được lực lượng của thân ngựa phía dưới.
"Thì ra là như vậy!"
Hồng Dịch đột nhiên hiểu ra điều cốt lõi của thuật cưỡi ngựa, đó chính là "Nhân tá mã lực" (người mượn sức ngựa), đại tướng xông pha trên chiến trường, trong lúc điều khiển ngựa xông lên hoàn toàn có thể mượn lực của ngựa, sử dụng lực hợp nhất người ngựa, từ đó lực sát thương tăng lên rất nhiều, chỉ cần không gặp phải cung thủ, một võ si bình thường tinh thông kỵ thuật liền có thể địch trăm người.
Cheng!
Hiểu rõ điều này, đồng thời dần dần quen thuộc lực lượng của ngựa bên dưới, Hồng Dịch nhịn không được huýt lên một tràng dài, Trảm Sa kiếm xuất vỏ, tinh quang lấp lánh, Cúc hoa vân văn lưu động,
Ngựa lao tới, kiếm rời khỏi vỏ!
Hồng Dịch nhắm chuẩn xác vào một thân cây, hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, hai tay nắm chặt kiếm, lực lượng toàn thân dồn vào hai cánh tay, ổn định thân kiếm, một kiếm chém ra mang theo toàn bộ lực xung kích của ngựa đang lao tới.
Phác Xích!
Kiếm quang chợt hiện lên.
Thân cây chẳng khác nào đậu hủ, từ giữa thân đứt làm hai đoạn, đổ rầm xuống.
Vết chém nhẵn bóng, phẳng phiu, chẳng khác nào nước chảy đá mòn.
"Dụ...."Hồng Dịch giật dây cương một cái ý bảo Truy Điện mã dừng lại, trong chớp mắt, bốn vó thu lại, Truy Điện ổn như thái sơn, móng sắt cắm chặt xuống, sinh ra một lực quán tính cực lớn khiến cho Hồng Dịch thiếu chút nữa bay vọt về phía trước, may mà hắn thoáng chốc ngồi mạnh xuống, hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, như thế mới có thể giữ vững tư thế.
"Thớt ngựa này thật lợi hại."
Sau khi dừng lại,thần thái Truy Điện tỏ ra du nhàn, không thở gấp, dường như mãnh liệt phi nhanh trong một thời gian dài như vậy chỉ giống như một bữa sáng với nó, không thể nghi ngờ đây chính là biểu hiện của thể lực bền bỉ.
Hơn nữa, Hồng Dịch trong lúc nhập mộng đã nhìn qua nó toàn thân mặc thiếp giáp xông pha giữa chiến trường, từ đó mà suy ra rằng, con ngựa này thân thể cứng rắn, mình đồng da sắt, cực kỳ cường đại.
"Ta lúc nào có lực lượng lớn như vậy nhỉ?"
Nhìn cây đại thụ bị chém làm hai đổ bên đường, Hồng Dịch nhìn nhìn Trảm Sa kiếm trong tay, vận chuyển lực lượng, liền chém ra một kiếm.
Phác Xích!
Nhát kiếm này cũng đâm sâu vào trong thân cây, nhưng chỉ gọt ra một đoạn nhỏ.
Trảm Sa tuy là thần binh lợi khí, thế nhưng đại thụ rất to, trong lúc chém vào, lực cản rất lớn, lực lượng Hồng Dịch không đủ, chỉ có thể gọt một đoạn.
"Lúc ban nãy nhờ mượn mã lực mới có thể làm như vậy."
Hồng Dịch thử một lần, liền minh bạch thế nào là mượn sức ngựa.
Lực lượng của Truy Điện mã tương đương với tiên thiên võ sư, lúc nó xông lên trùng kích, liền mang sức mạnh ngang với một cao thủ tiên thiên, Hồng Dịch cưỡi trên thân thể của nó liền mượn được lực trùng kích mà xuất kiềm, tuy không bằng với tiên thiên cao thủ xuất kiếm, thế nhưng cũng ngang với đỉnh cấp võ sư.
Kiếm thế mang lực lượng như vậy tự nhiên có thể một kiếm chém đại thụ như cắt đậu hũ.
"Sau khi nắm vững kỵ thuật, người có thể mượn sức ngựa, quả thực là quá hung mãnh. Cho dù ta hiện giờ cùng lắm chỉ có lực lượng của một võ đồ, thế nhưng đối mặt với một võ sư luyện cốt đại thành, trong chớp mắt đối đầu, ta có khả năng chém chết hắn dưới ngựa. Nhưng lần trước trên đường lớn, tên gia hỏa Vinh Bàn kia cũng cưỡi ngựa, lại bị ta một quyền đánh ngã ngựa, người ngồi trên ngựa tuy là uy lực tăng lên rất nhiều, nhưng tính linh hoạt lại giảm đi."
Hồng Dịch nhớ lại chuyện bản thân đánh ngã ngựa ngay trước cửa tông học.
"Thật ra kỵ thuật của Vinh Bàn tính ra cũng không tồi, thế nhưng rất lâu mới đạt được cảnh giới thông linh cùng với ngựa. Loại ngựa chân chính trên chiến trường là loại ngựa chỉ cần cất vó là có thể giết người. "
Hồng Dịch hiểu rõ rằng kỵ thuật cũng có nhiều cấp độ, cảnh giới tối cao là nhân mã thông linh, điều khiển ngựa linh hoạt tựa như điều khiển tay chân, từ cổ chí kím, có rất nhiều chiến mã của các danh tướng, trong lúc xông pha chiến trường, bản thân còn có thể tự tránh đao thương, cất vó đả thương người, chẳng khác nào một cao thủ vũ thuật tu luyện thối pháp (công phu dùng chân) cao thâm.
"Hồ ly có thể tu luyện thần hồn xuất xác, Truy Điện mã này tựa hồ rất hiểu nhân tính, ta nếu như cùng thần hồn của nó câu thông, dạy nó phương pháp thần hồn xuất xác, nói không chừng nó có thể giống như hồ ly mà tu luyện, thậm chí còn có thể dạy nó phương pháp đoán luyện, người có thể luyện thành vũ thánh, cũng giống như vậy, ngựa không phải không có khả năng luyện thành ."
Nhớ lại tộc thuần hồ trong sơn cốc, trong đầu Hồng Dịch đột nhiên hiện ra một loại tưởng pháp.
"Có con ngựa này, sau này ta trong khoa cử trúng cử nhân, tiến sĩ, tiếp đến gia nhập quân đội, cầm vũ khí đi đánh giặc, lập chiến công phong tước vị không phải là chuyện không thể xảy ra."
Trong nhất thời, lòng tin của Hồng Dịch tăng lên rất nhiều, thậm chí còn sinh ra tâm tư vứt bút tòng quân.
Vừa cưỡi ngựa đi một vòng, sắc trời đã sẩm tối, cửa Ngọc kinh thành cũng sắp đóng lại, Hồng Dịch liền cưỡi ngựa hồi thành, trở về hầu phủ. Đến Cúc Hoa sương phòng của mình, vừa mới đem ngựa buộc lại, trong lòng đang suy nghĩ đến việc đi tìm một mã phu về chăm sóc thì đột nhiên Tử Ngọc vội vã chạy đến.
"Dịch thiếu gia, Ngô quản gia vừa tới, nói là Hầu gia đã trở về, muốn gặp qua cậu."
"Cái gì?"
Nghe những lời này, bỗng chốc Hồng Dịch thấy tắc nghẹn trong họng.