"Huyết Văn Cương? Thiên hạ thực sự có thứ như vậy sao? Đúng là không ngờ được, cứ tưởng rằng những ghi chép trong bút ký, Đạo kinh đều là lừa bịp, nhưng đây cũng chỉ là một cây châm nho nhỏ mà thôi. Tiếc là thần hồn của ta chưa tu luyện đến cảnh giới Khu Vật, nếu không phải thử một lần xem Huyết Văn cương rốt cuộc có chỗ nào tốt, không biết có phải nếu dùng thần hồn khu vật thì nhanh hơn, linh hoạt hơn gấp mười lần so với cương thiết thông thường hay không?"
Hồng Dịch nhìn cây châm trĩu nặng thân đầy văn vân như tơ máu trong tay, trong lòng thầm đánh giá.
Hắn vốn leo tường ra ngoài phủ chủ yếu là để kiểm tra thi thể của đạo sĩ này, muốn xem xem trên người tên đạo sĩ có thanh Bạo Viêm Thần Phù kiếm hay không, nhưng không ngờ lại tìm được cây châm Huyết Văn Cương này.
Hồng Dịch học sơ qua đạo pháp tuy rằng dựa vào Quá Khứ Di Đà Kinh cũng đã luyện đến cảnh giới Nhật Du, cũng học qua một ít pháp môn quan tưởng, có thể thu phục ma đầu rồi điều khiển chúng công kích thần hồn con người.
Nhưng những thứ đó chỉ là những kiến thức tối cơ bản, miễn cưỡng được cho là công phu nhập môn.
Nếu muốn chân chính bước vào con đường tu đạo thì phải tu luyện đến cảnh giới Khu Vật, tựu thành Âm Thần, biết các loại đạo thuật tinh diệu, bao quát được thiên địa rộng lớn, như thế mới chân chính có thể bước ra thế giới bên ngoài.
Tu luyện đến cảnh giới Khu Vật, thần hồn có thể thôi động phi kiếm, phi châm, phi đao ám sát, giết người vô hình.
Còn tới cảnh giới Hiện Hình, càng có thể mượn duyên hống khí của kim đan, thần hồn trực tiếp biến hóa, tạm thời ngưng tụ thành thực thể.
Đến cảnh giới Phụ Thể, lại càng có khả năng mang thần hồn nhập vào thân thể các loại động vật có linh tính, thủ đoạn thiên biến vạn hòa, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hồng Dịch đã từng thấy qua Bạch Tử Nhạc đã trực tiếp mang thần hồn phụ thể trên thân một con Ngao khuyển, dọa cho địch nhân sợ hãi mà bỏ chạy, đối mặt với thủ đoạn như vậy, con người căn bản không có một biện pháp đối phó nào, Quỷ tiên lợi hại hơn nữa thậm chí có thể nhập vào trên người cao thủ, trực tiếp điều khiển thân thể cao thủ, rồi tiến hành đủ loại thủ đoạn, đây mới là điều kinh khủng nhất.
"Ta hiện tại vừa mới luyện đến cảnh giới Nhật Du, chỉ có thể vào ngày đầy mây hoặc vào buổi sớm khi ánh dương quang còn yếu ớt thì mới có thể xuất xác phiêu du ra ngoài. Còn vào những ngày trời quang mây tạnh, ánh nắng gay gắt thì ta vạn vạn lần không thể xuất thần hồn ra ngoài chứ đừng nói là tu luyện đến cảnh giới Khu Vật. Hơn nữa Di Đà Kinh này càng luyện về sau càng gian nan, hôm nay chỉ ngẫu nhiên quan tưởng ra La Sát Vương, mà cũng thiếu chút nữa bị sát niệm phản phệ, vạn kiếp bất phục."
Hồng Dịch biết với tu vi bản thân hiện nay thì còn rất rất lâu mới đạt tới cảnh giới Khu Vật, cho dù có cây Huyết Văn Cương châm trong tay thì cũng không dùng được, không cách nào thử được uy lực của tiên cương trong truyền thuyết này rốt cục mạnh đến như thế nào.
Nhìn cây Huyết Văn Cương châm trong tay một chút rồi lại nhìn thanh chủy thủ chằng chịt các ký hiệu tử sắc, Hồng Dịch nhíu mày, cẩn cẩn thận thận cất vào trong tay áo.
Huyết Văn Cương châm thì không nói làm gì, nhưng cây chủy thủ Bạo Viêm Thần Phù kiếm này chỉ cần hơi thôi động thì ngay lập tức sẽ phát nổ, kể cả là một căn nhà cũng thành tro bụi vì thế Hồng Dịch phải hết sức cẩn trọng.
"Những tên đạo sĩ này là người của hai tà giáo Vô Sinh đạo, Hư Không đạo, lại có can đảm hai lần hành thích trọng thần triều đình, hơn nữa lần sau lợi hại hơn lần trước, thể hiện lực lượng hùng hậu của bọn chúng. Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây?"
Lặng lẽ thu thập mấy thứ đồ rồi leo tường vào phủ, phủi phủi y phục trên người, Hồng Dịch thầm nghĩ: "May mà mình luyện võ tốt, nếu như trước đây thì ngay cả tường viện Hầu phủ cũng không leo lên nổi."
Sau khi Hồng Dịch thu thập đồ đạc cẩn thận, cũng không vội vã về phòng mà đi sang sương phòng bên trái, xem qua con ngựa một chút đồng thời chuẩn bị một chút trứng gà, đậu tương mang trộn với nhau rồi đặt trong máng gỗ, sau đó lấy từng vốc từng vốc một cho Truy Điện mã ăn.
Truy Điện mã hình như cũng có thói quen ăn khuya, nhìn Hồng Dịch rồi ăn từng nắm từng nắm một, nó nhai rất cẩn thận, so với thiên kim tiểu thư con nhà giàu thì ăn còn chậm hơn.
Con ngựa này đúng là vừa nhìn đã biết ngay là loại khó hầu hạ.
"Truy Điện à Truy Điện, hiện giờ tạm thời để ngươi chịu ủy khuất, chờ một tháng sau, ta hoàn tất khoa khảo, sau khi chuyển ra ngoài, bản thân thành gia lập nghiệp, sẽ mời bốn mã phu nhanh nhẹn tháo vát chỉ chuyên để chiếu cố cho người thôi, đảm bảo ngươi sẽ được chăm sóc phục vụ thoải mái."
Nửa canh giờ sau Truy Điện mã mới ăn xong, đêm đã rất khuya rồi.
Sau khi ăn xong, Truy Điện mã nhẹ nhàng vận động khẽ cơ thể, hình như là muốn cho thức ăn mau tiêu hóa, bốn vó đồng thời giãn ra, quay quay cổ, lắc lắc mông, đung đưa bụng, mũi thở ra phì phì, rồi chậm rãi hít vào, cực kì giống như một cao thủ đang đi quyền (biểu diễn quyền, thường khi đi quyền là biểu diễn trọn vẹn một bài quyền), gân cốt vận động, khí huyết lưu thông.
Một loạt động tác này làm cho Hồng Dịch đứng ngây ra nhìn.
"Chả trách, chả trách Hỏa La mã lại cường đại như vậy, trong quân đội được tiếp thụ huấn luyện lại giống y như con người rèn đúc thân thể, nhưng thật ra cũng không phải loại võ học cao thâm gì, đơn giản chỉ là vận động cơ bắp, nếu như cho nó học Ngưu Ma Đại Lực quyền, thậm chí là Hổ Ma Luyện Cốt quyền, Linh Quy Thổ Tức pháp, không biết nó còn cường đại đến mức nào đây?"
Hồng Dịch thoáng nảy ra ý nghĩ này trong đầu thế nhưng lập tức tự bác bỏ.
"Ngưu Ma Đại Lực quyền là dành cho thân thể con người, thân thể ngựa và thân thể người hoàn toàn khác nhau, làm thế nào có thể luyện tập."
Sau khi cho ngựa ăn, Hồng Dịch liền cảm thấy rất buồn ngủ, cả người mệt nhoài, mí mắt trĩu xuống không nhấc được lên, vì thế xốc lại tinh thần rồi trở về sương phòng, tâm thần bình tĩnh, mang những đồ vật trọng yêu cất giấu cẩn thận, rồi nằm xuống quan tưởng tu dưỡng thần hồn, chỉ chốc lát đã tiến vào sâu vào giấc ngủ.
Vừa tỉnh dậy đã thấy trời hừng sáng.
Tinh khí thần tràn đầy.
"Không biết đám người hôm qua đến ám sát có bị tiêu diệt hết không?" Hồng Dịch mở mắt, thở ra một ngụm khí, trong lòng nhớ tới sự việc hôm qua, " hộ vệ trong chính phủ mỗi người đều là cao thủ, hơn nữa trong phủ đệ không thấy có gì kinh động, chắc hẳn bị tiêu diệt hết rồi, nhưng tính ra chuyện này cũng có phần của ta, nếu hôm qua không có ta, thì tên đạo sĩ kia thật sự phát động Bạo Viêm Thần Phù Kiếm gì đó làm nổ tung vài căn nhà, cho dù không giết được phụ thân thì cũng tạo ảnh hưởng rất lớn, như thế sẽ phá hỏng cuộc viếng thăm của Nguyên Phi nương nương, như thế có thể làm cho Hầu phủ rất mất mặt mũi."
"Đúng rồi, Nguyên Phi nương nương hôm nay muốn đến Hầu phủ tỉnh thân, lại còn muốn gặp ta? Vị Nguyên Phi nương nương này rốt cuộc có phải Nguyên Phi nương nương mà ta gặp ở Thu Nguyệt tự hay không?"
Hồng Dịch nghĩ tới đây trong lòng chấn động, cảm thấy kích động không nói lên lời.
Nguyên Phi tuy rằng chỉ nói với hắn có vài câu, nhưng rõ ràng lưu loát, hành tẩu như bay, đến, đi không rõ tung tích, mang phong cách của kiếm tiên hiệp nữ, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Hồng Dịch.
Thậm chí sâu trong nội tâm Hồng Dịch, hắn mơ hồ cảm thấy vị Nguyên Phi này cũng giống như Bạch Tử Nhạc, đều là những bằng hữu đáng tin cậy.
"Dịch thiếu gia dậy rồi sao?"
Đúng lúc này Tử Ngọc đi tới, "Ngô đại quản gia vừa phái người đến, nói là nếu cậu tỉnh giấc thì mau mau rửa mặt sau đó chỉnh chu y phục, rồi nhanh chóng đến chính viện, lúc chính ngọ, Nguyên Phi nương nương sẽ giá lâm.
"Biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Hông Dịch phất tay.
Sau khi chỉnh lý y phục xong, hắn đi đến chính viện.
Vừa đến chính viện, hắn liền thấy gần như toàn bộ mọi người trong Hầu phủ đều đã có mặt, không chỉ có tam phòng phu nhân, tứ phòng tiểu thiếp, các nhi nữ, các nha hoàn, thị nữ, quản gia, bà tử có uy tín trong phủ đều đứng hết ở giữa sân. Mà thậm chí còn có cả Hồng Huyền Cơ đứng ở trung tâm, vẻ mặt trang nghiêm, thể hiện tư thái nghênh tiếp long trọng, lễ nghi xuất ra không có một chỗ nào có thể bắt bẻ.
Trên vài đại hương án đã đốt đàn hương.
Hồng Dịch vừa nhìn qua đã thấy một thanh niên đứng sau lưng Hồng Huyền Cơ, người này vóc dáng cao cao, mặc cẩm y hoa quý, sắc mặt như ngọc, thần thái ngưng tụ như sơn nhạc.
"Hồng Hi này quả thật có khí thế! Không hổ là thống lĩnh một trong ngũ đại doanh ngự lâm quân Thần Cơ doanh." Hồng Dịch nhìn về phía thanh niên này, thanh niên này tựa như trong nháy mắt cảm ứng được, mục quang bắn sang.
Mắt đối mắt, Hồng Dịch cảm thấy mắt dâng lên một trận đau đớn, mắt đối phương tựa như mặt trời chói chang chiếu thẳng vào hắn.
Đồng thời thần hồn của Hồng Dịch ở trong sâu thẳm bỗng run lên.
Thanh niên này là trưởng tử của Hồng Huyền Cơ, Hồng Hi, chính là nhân vật sau này kế thừa hầu tước.