"Đây là loại công phu gì vậy? Dùng da để chống lại quyền cước, đúng là một công phu thật mạnh. Không ngờ có thể triệt tiêu hết phân nửa xung lực quyền đầu của ta, nhưng bây giờ ta sẽ dốc toàn lực, để cho đệ đệ ngươi mở rộng tầm mắt."
Hồng Tuyết Kiều thấy Hồng Dịch trúng hơn mười quyền nhưng thân thể vẫn ổn định, trên người cũng không có hiện tượng gì gọi là đau đớn, trong tâm nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Theo đạo lý mà nói, vừa nãy tuy nàng không dùng toàn lực tấn công, nhưng lực lượng của mười mấy chưởng vừa rồi cũng có chút hung mãnh, nếu liên tục đánh trên thân đại thụ thì đến cả vỏ cây cũng nát như tương, không ngờ Hồng Dịch lại không sây sát chút nào.
Nhớ tới cảm giác khi quyền đầu chạm vào người Hồng Dịch, Hồng Tuyết Kiều cảm thấy rất kì quái.
Bởi mỗi chưởng đánh ra, trong chớp mắt tiếp xúc với da thịt Hồng Dịch, cơ bắp dưới lớp da của Hồng Dịch lập tức căng phồng ra, vừa giống như thiết đà vừa giống như quả cầu sắt được bện chặt từ những sợi cương ti (sợi dây thép) xoắn vặn vào nhau, vừa dẻo dai vừa cứng rắn, cho dù có thể đả thương được thì cũng phải tốn không ít sức lực.
Hồng Tuyết Kiều mơ hồ nhận thấy được đây là một loại công phu luyện bì mô lợi hại phi thường.
Nhưng nàng cũng biết, Hồng Dịch bình thường không có gì nổi trội, nhưng lại âm thầm kết giao được với Trấn Nam công chúa, thậm chí đến cả Nguyên Phi trong hoàng cung cũng biết hắn, thì việc hắn có thể học một chút kỳ công tuyệt kỹ cũng không có gì kỳ quái.
Võ học Thần Phong quốc cũng không thua kém gì so với Đại Kiền hoàng triều, trong đó cũng có đại tông sư, thậm chí là võ thánh.
Nhìn thấy Hồng Dịch đỡ đòn càng lúc càng thành thạo, bộ dạng không sợ ăn đòn, Hồng Tuyết Kiều bỗng nổi lên chút hiếu thắng, đột nhiên chưởng hóa thành quyền, hít sâu thở mạnh, toàn thân vang lên răng rắc, trăm đốt xương chấn động, trông giống như mãnh hổ phát uy, một quyền ngạnh kích xuất ra.
Vù!
Hồng Dịch nhìn thấy Hồng Tuyết Kiều trong nháy mắt xuất ra một quyền, quyền thế phá không lao đến, bốn phía gió lốc nổi lên, thân thể chấn động dữ dội, y phục bay phần phật.
Mây từ rồng, gió từ hổ. Một quyền này của Hồng Tuyết Kiều tựa như mãnh hổ vồ mồi, tinh phong (gió mang theo mùi máu tanh) mang theo uy thế khổng lồ xông thẳng vào mũi Hồng Dịch
"Hổ Ma Tê Dương (Hổ Ma xé xác dê, dịch thô tục tên chiêu thức cho độc giả hiểu)! Một quyền này trước đây ta cũng thấy nàng thi triển qua." Ý nghĩ này bỗng hiện lên trong đầu Hồng Dịch, dưới chân liền lùi vài bước, hai khuỷu tay giơ lên, đặt ở sau gáy, thân thể cong xuống, dồn nén sức mạnh toàn thân rồi húc ngược lên.
Tư thế này trông giống như một con trâu đang nổi điên, đó là tư thế Trừu Đính (húc khuỷu tay) có uy lực mạnh nhất trong chiêu thức Ngưu Ma Đính Giác (Ngưu Ma dùng sừng húc) của bộ Ngưu Ma Đại Lực quyền.
Ngưu Ma Đại Lực quyền sau khi luyện thành, ở thức thứ nhất Ngưu Ma Đính Giác, khắp các nơi trên thân thể đều trở nên cứng rắn như sừng trâu, có thể húc lên người địch nhân.
"Hả?" Hồng Tuyết Kiều trong miệng hô lên một tiếng kinh ngạc, cảm giác được Hồng Dịch này trong nháy mắt hiểu rõ biến hóa chiêu thức, rồi quay sang phong kín thế tấn công của nàng, hai khuỷu hay nhanh chóng áp sát khiến cho nàng không thể không đỡ lấy, vì thể không thể phát ra toàn bộ uy lực của chiêu Hổ Ma Tê Dương được.
Phanh!
Quyền và khuỷu tay va chạm!
Bịch bịch bịch bịch bịch! Hồng Dịch lùi liên tiếp năm bước, thiếu chút nữa ngã dập mông xuống đất, hai khuỷu tay đau như muốn vỡ ra, chẳng khác nào cốt đầu (đầu khớp xương) bên trong bị một quyền kia đánh cho nát bấy, hoàn toàn mất đi tri giác.
Hồng Tuyết Kiều cũng bị bức lui hai bước, trên tay cũng cảm thấy chút đau đớn, ánh mắt càng thêm nghi hoặc nhìn Hồng Dịch.
"Một chiêu này là công phu gì thế? Thật là lợi hại, khớp xương của đệ dường như bị đánh nát ra thành từng mảnh." Hồng Dịch vừa mới khôi phục một chút tri giác, miễn cưỡng nói.
"Đây là toàn bộ thực lực của ta, ta tung quyền nửa chừng thì biến chiêu không ngờ cũng bị đệ nhìn ra, linh cơ thật linh hoạt nhạy bén, xem ra đọc sách khai sáng đầu óc, rèn luyện niệm đầu (ý niệm trong đầu), đối với võ công cũng có sự hỗ trợ lớn lao, có khi ta cũng phải đọc sách tu tâm dưỡng khí."
Hồng Tuyết Kiều nói: "Được rồi, xương cốt của ta so với đệ cứng rắn kiên ngạnh hơn rất nhiều, vừa rồi đệ đã thụ thương rồi, trở về lấy thuốc bôi vào, hai ngày nữa là đến khoa khảo rồi. Khoa khảo còn có ba ngày nữa là diễn ra, đệ cứ luyện võ thế này lỡ thân thể tổn thương, không tham dự cuộc thi được thì hỏng bét. Chúng ta về thôi."
"Ừ." Hồng Dịch biết Hồng Tuyết Kiều nói không sai, miễn cưỡng nhấc tay lên, cầm lấy dây cương của Truy Điện mã, giá lên một tiếng, hai con ngựa cất vó phi nhanh về phía Ngọc Kinh thành.
"Tiên y nộ mã, bội kiếm trương cung, ngâm thơ xướng từ, văn võ song toàn, đây là cuộc sống mà ta hằng mơ tưởng, chỉ tiếc không kéo dài được bao lâu, trong Hầu phủ sương đao kiếm ám trùng trùng, đến cả Ngọc kinh thành cũng đang âm thầm chuyển mình, có cơ hội ta phải lập tức rời đi, không nên để cuốn vào nơi thị phi nước xoáy này."
Trong lúc ngựa lao đi vùn vụt, Hồng Dịch cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết, loại cảm giác này cũng không kéo dài được lâu, sau khi khoa khảo trôi qua, mình sẽ phải chuyển ra ngoài sống.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, ba ngày sau mình đỗ cử nhân, rồi kiếm một nơi sơn thanh thủy tú mua ít ruộng đất, thuê một vài nô bộc, nha hoàn, nuôi dưỡng một vài võ sĩ, thành gia lập nghiệp, đọc sách luyện võ, đợi đến khi khoa cử thi đỗ tiến sĩ, tích lũy sức mạnh gia nhập quân đội, khi đó không còn sự trói buộc nghiêm ngặt của Hầu Phủ, cũng không phải lo sợ âm mưu của Triệu phu nhân kia, loại cuộc sống như vậy mới thực sự là nguyện vọng của hắn.
Trong Hầu phủ tuy sa hoa lộng lẫy nhưng làm sao thoải mái sung sướng như khi ở một gia đình mà mình làm chủ.
Oanh long!
Trên trời mây đen ùn ùn kéo đến, sau đó một tiếng sấm đầu xuân (xuân lôi) vang lên khiến cả Ngọc kinh thành như rung chuyển, xuân lôi qua đi, mưa xuân rả rích đổ xuống, làm dịu mát đất đai cằn cỗi khô hạn do mùa đông kéo dài.
Đây là cơn mưa đầu xuân.
Giá!
Mưa đến, Hồng Dịch và Hồng Tuyết Kiều lại thúc ngựa chạy nhanh hơn, nhưng cũng không bằng tốc độ mưa rơi.
Hồng Dịch trở lại Quế Hoa sương phòng của mình, sau khi xuống ngựa thì toàn thân đã ướt đẫm, hai mã phu vội vàng chạy đến, trên tay cầm một chiếc khăn lông khô mềm mại, dắt ngựa vào chuồng rồi lập tức lau sạch sẽ khắp toàn thân ngựa.
Bên trong chuồng của Truy Điện mã vô cùng sạch sẽ thơm mát, không có một chùi mùi hôi nào đừng nói là có ruồi muỗi, xung quanh còn rắc một ít nước hoa để ngừa bọ chét cho ngựa, nơi này cơ hồ có thể so sánh với phòng khách của một hộ gia đình trung lưu.
Tắm rửa sạch sẽ xong, rồi lấy dược tửu tự chế thoa lên khắp người, Hồng Dịch thay một bộ y phục nhẹ nhàng dễ chịu, đứng bên cửa sổ, từ trong phòng nhìn mưa xuân rả rích rơi ngoài sân, nghe tiếng sấm đầu xuân đì đùng, trong lòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
"Cốt đầu của Hồng Tuyết Kiều đã luyện tới mức rất cứng rắn, tựa như sắt thép rồi, một quyền cuối cùng kia, nếu không phải ta hàng ngày xem tỷ ấy luyện võ, đã thuộc lòng một bộ Hổ Ma Luyện Cốt quyền, trong lòng có nghiên cứu qua một chút đối với các chiêu thức trong Hổ Ma Luyện Cốt quyền, hữu tâm đối vô tâm (người hiểu rõ đối phó với kẻ không biết sự tình, câu này diễn giải ra hết ý thì dài lắm, mất đi văn phong của truyện nên tại hạ giữ nguyên bản.) Chỉ sợ dính đòn một chút thì cũng không đứng dậy nổi."
Hồng Dịch nhớ lại tình huống giao thủ với Hồng Tuyết Kiều, cũng biết thời gian mình luyện võ nghệ còn ngắn, căn bản không phải là đối thủ của Hồng Tuyết Kiều.
"Được rồi, những ngày này ta toàn tâm toàn ý luyện võ công, cũng rất có tiến bộ, lúc cân nhục(cơ bắp, cơ thịt) phát lực phình to lên lại có thể trông giống như cương cầu được bện từ những sợi cương ti, như vậy là đã đột phá đến cảnh giới Ngưu Ma Vận Bì, là dấu hiệu của việc tiến vào cấp bậc võ sĩ, nếu ta cứ như vậy tiếp tục rèn luyện thì cơ bắp da thịt toàn thân nhất định sẽ cứng rắn dẻo dai như ngưu bì, ngưu cân, có một thân ngưu lực (da trâu, cơ bắp, sức mạnh của trâu). "
Hồng Dịch đột nhiên nhớ lại lúc Hồng Tuyết Kiều đánh đấm lên thân thể mình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, hắn mang thần niệm đầu(ý niệm thần hồn trong đầu) dồn lên sau lưng, tức thì cơ nhục sau lưng căng phồng lên, cảm giác đau đớn xé da xé thịt truyền tới.
Hồng Dịch trấn định cắn răng chịu đựng đau đớn, thế nhưng cảm giác đau đớn giống như bị lột da này ai có thể chịu nổi?
Hắn vùng người một cái, đập mạnh lưng vào tường.
Rầm!
Chỗ cơ thịt phình lên sau lưng đập mạnh vào tường liền lập tức tiêu tán, toàn thân cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Tốt, đây chính là phương pháp rèn luyện."
Hồng Dịch từ trong đau đớn đột nhiên tìm được môt phương pháp luyện công, vì thế hắn liên tục kéo căng da thịt, liên tục húc mạnh thân thể vào tường, bất cứ chỗ nào trên thân thể cũng bị hắn hung hăng đập mạnh vào tường.
Một lúc sau, do dùng lực quá mạnh, cơ bắp da thịt trở lên bầm tím, còn có một loại ngứa ngáy thấu nhập tim can, Hồng Dịch chịu không nổi chỉ còn cách bắt chước con trâu, dùng thân thể cọ lên cọ xuống trên vách tường.
Một lần đánh, một lần ma sát, Hồng Dịch cảm giác được thân thể của mình thật giống như sắt thép được búa tôi luyện, những thứ tạp chất trải qua rèn đúc dần dần được tống khứ ra ngoài, từ từ trở thành sắt thép tinh luyện.