Dương Thần

Mưa xuân vừa ngớt, buổi sáng tràn ngập ánh nắng mặt trời, đến giữa trưa lại trở nên u ám, những hạt mưa nhỏ như sợi tơ từ trên bầu trời tí tách tí tách rơi xuống mặt đất, thật khiến cho lòng người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Trận mưa này rả rích rơi suốt hai ngày mới ngớt hoàn toàn, thấm hết vào lòng đất khô cạn.
Sáng sớm, trời còn chưa tỏ, bên ngoài vẫn là một mảng tối đen, chỉ có ánh sáng của ngôi sao mai lấp lánh trên bầu trời, rất nhiều người vẫn đang chìm trong giấc mộng, thế nhưng Hồng Dịch đã rời giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cũng dễ hiểu bởi hôm nay là ngày khoa cử.
Cũng là ngày Hồng Dịch chân chính bắt đầu ra khỏi Hầu phủ, sau này có thể tiêu dao tự tại hay không thì việc đỗ làm Cử Nhân lão gia là một yếu tố quan trọng để quyết định.
Đại Kiền vương triều tổ chức khoa khảo chọn tú tài, cử nhân chỉ trong một ngày, còn hội thi chọn tiến sĩ tổ chức đến 3 ngày. Hồng Dịch tham gia là khảo thí chọn cử nhân, nên cũng không cần mang quá nhiều đồ đạc.
Mặc dù cuộc thi này liên quan đến tiền đồ của bản thân, nhưng hắn cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Những loại khảo thí thế này, hắn đã nhìn thấu tâm lý của quan giám khảo, đối với trình độ viết chữ trong bài thi cũng không có vấn đề gì.
Đối với thi cử, hắn tự tin nếu không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra thì trúng cử là điều tất nhiên.
Hắn rời giường thu dọn đồ đạc bởi vì sau khi thi xong hắn sẽ rời khỏi Hầu phủ.
Ngọc kinh thành ở ngay dưới chân thiên tử, sau cuộc thi, kết quả sẽ có rất nhanh, không giống như ở các địa phương khác, năm bữa nửa tháng mới biết kết quả.
Hồng Dịch hai ngày trước đến chân núi Ngọc Long ở ngoại thành Ngọc kinh thành, thuê một căn viện lạc (nhà nhỏ có sân) thanh tịnh của Phương Tiên đạo, để khi có kết quả thi liền lập tức dọn ra đây ở, sau đó mới dành thời gian mua đất, mua nhà.
Sau khi an bài ổn thỏa tất cả mọi thứ, tự hắn sẽ làm chủ quản lý việc gia đình.
Đồ đạc muốn mang đi cũng rất ít, ngoại trừ một chút sách vở, một vài bộ y phục, còn một số đồ bí mật cũng phải cất dấu cẩn thận không để ai phát hiện.
"Ta hiện giờ có bốn mươi lượng xích kim, hơn hai mươi lượng hoàng kim lấy từ trên người đạo sĩ kia, một lượng hoàng kim đổi mười lăm lượng bạc, một lượng xích kim đổi được hai mươi lượng bạc, bốn mươi lượng xích kim cũng tương đương với tám trăm lượng bạc, cộng thêm với đống hoàng kim nữa thì cũng đến hơn một ngàn lượng bạc, ngoài ra còn có bốn trăm năm mươi sáu ngân bính tử (một ngân bính tử = hai lượng bạc). Cũng đủ để mua một gian phòng, vài miếng đất, hơn nữa với thân phận cử nhân của ta thì có thể thu được nhiều hơn, cuộc sống sau này xem ra có thể khá hơn nhiều.
Tính toán tiền bạc trên người, Hồng Dịch càng thêm yên lòng.
Tiền bạc của hắn thật ra là rất ít, ngoại trừ tiền mà Nguyên Phi ban cho, chỉ có bút mặc chỉ nghiên, còn có một thanh Thác Mộc Bạch Ngưu cường cung một trăm hai mươi cân, một thanh tinh cương kiếm.
Thanh tinh cương kiếm Nguyên Phi ban tặng là thứ chuyên dùng trong hoàng cung, có thể dùng một ngón tay gập cong thanh kiếm, rồi thả mạnh ra, thanh kiếm lại dựng đứng thẳng lên, phát ra tiếng ong ong như tiếng chuông bạc.
Loại kiếm này là loại dùng để đơn thương đả đấu, kém xa Trảm Sa kiếm về độ sắc bén, cứng rắn, nhưng nhìn qua cũng biết thanh kiếm này giá trị không nhỏ.
Nhưng những đồ vật này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là một cái hộp nhỏ trọng ngực Hồng Dịch.
Trong chiếc hộp gỗ nhỏ này có ba thứ.
Thứ nhất là xếp lụa Quá Khứ Di Đà Kinh, quyển kinh này nước thấm không nát, lửa đốt không cháy, xé không rách, đao kiếm cũng không phá được, mang cất đi cũng không có điều gì cấm kỵ.
Thứ hai là một chuôi chủy thủ nhỏ, gọi là Bạo Viêm Thần Phù Kiếm, Hồng Dịch đối với loại đồ vật này cũng không biết cách dùng, chì còn cách cất đi, chờ sau này tu vi thần hồn cao hơn mới dò xét lại một phen.
Thứ ba chính là cây huyết văn cương châm.
Huyết văn cương là loại tiên cương trong truyền thuyết, Hồng Dịch mặc dù chưa thể dùng thần hồn khu động kiểm tra xem uy lực của nó ra sao, nhưng sự cứng rắn, sắc bén của nó thì Hồng Dịch dễ dàng cảm nhận được.
Hồng Dịch cầm lấy cây châm này, thử đâm vào gỗ, kết quả không bất ngờ chút nào, đầu châm không có một chút dấu vết hư hao.
Tiếp đó hắn lại dùng đầu châm đâm vào một khối sắt, thậm chí ấn thật sâu vào, lúc rút ra cũng không có chút hư hao nào.
Còn không bình thường hơn nữa chính là Hồng Dịch thử đâm cây châm vào chiếc ban chỉ làm từ cúc hoa văn cương trên tay mình, dưới một đâm, mặc dù không đâm thủng nhưng cũng để lại một lỗ châm trên ban chỉ.
"Vô kiền bất tồi"(không có gì kiên cố mà không phá nổi, ý nói sự cứng rắn vô địch của huyết văn cương.)
Sau khi cất ba thứ đồ vật kia vào trong hộp, chiếc hộp chỉ lớn bằng ba lòng bàn tay, chẳng khác gì một chiếc hộp gỗ thông thường ở đâu cũng dễ dàng bắt gặp, có thể yên tâm cất đi mà không cần lo lắng.
Sau khi thu thập mọi thứ, sắc trời cũng dần sáng tỏ, Hồng Dịch lúc này mới đứng dậy, đem bút mặc nghiên là ba loại đồ chuẩn bị cho khoa thi bỏ vào bên trong trúc lam tử (giỏ làm tre, trúc mà các thư sinh dùng đựng sách vở, bút mực..), hắn đi ra ngoài cửa, cũng không gọi bất cứ nha hoàn nào.
Lúc này trên đường lớn, người người bắt đầu đi lại, khắp nơi đều là tú tài đi dự thi.
Ngọc kinh là thành lớn đệ nhất thiên hạ, văn phong đang cường thịnh, môi lần khoa khảo tổ chức ở đây thì số người tham gia còn đông gấp mấy lần so với thi hương (khoa thi hương thời xưa) ở các địa phương châu phủ.
Những tú tài dự thi có đủ loại, từ những người bần cùng khốn khổ đến từ những thôn làng xa xôi, cho đến những tú tài giàu sang ngồi xe ngựa, hoặc một số có võ nghệ thì cưỡi ngựa, trông rất dương dương tự đắc.
Khi Hồng Dịch đi đến trước cổng hội thi thì người người đã đứng đông nghịt.
Ở phía trước cống viện (trường thi), toàn bộ binh lính đều mặc trang phục đánh số, tay cầm trường thương, đao đeo ngang hông, phân thành hai hàng đứng thẳng tắp, người nào người nấy đều oai phong mạnh mẽ, ánh mắt trang nghiêm, khiến người ta có cảm giác muốn thở mạnh cũng không dám.
Chính bởi vì có những binh lính này, quảng trường trước cống viện tuy tấp nập đông đúc nhưng rất có trật tự.
Không giống như không khí ở quảng trường trước trường thi, ở phía đối diện, trên một ngã tư nhỏ, có đủ loại các hàng quán bán đồ ăn uống, tiếng bát đũa nổi niêu vang lên leng keng, đậu hũ hoa, canh thịt dê, mì thịt trâu, quẩy rán, bánh bao thịt, bánh nướng, cháo loãng, vân vân....hương thơm của các loại thức ăn lan xa khắp mọi ngõ ngách, rất nhiều tú tài tập trung ở đây ăn điểm tâm sau đó cùng nhau cao giọng đàm luận.
Hồng Dịch cũng đi đến đây, ăn một chén canh thịt trâu, hắn ăn một cách chậm rãi, mãi cho đến khi người trên quảng trường bắt đầu thưa thớt do đang xếp hàng chờ kiểm tra soát người để tiến vào trường thi, mặt trời lên cao, lúc này hắn mới lau lau miệng, đứng dậy đi về hướng cổng trường thi.
Hắn chậm rãi đi đến, mang theo phong thái bình tĩnh trí tuệ khiến cho binh lính kiểm tra cũng như quan viên bảo vệ thầm gật đầu.
Nhưng lục soát thân thể là thủ tục bắt buộc, hoàng triều Đại Kiền đối với khoa cử khảo khí rất coi trọng, nếu như trước khi thi không kiểm tra kĩ, để cho thí sinh lén mang tài liệu vào trường thi, xảy ra hiện tượng gian lận quay cóp, thì quan phó chủ khảo trường thi nhẹ thì mất chức quan, nặng thì bị lưu đày ba nghìn dặm, thậm chí còn bị mất đầu.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, Hồng Dịch mới được tiến vào bên trong trường thi, hắn thấy ở chính giữa trường thi có thờ cúng một bức tượng thượng cổ thánh nhân.
Mỗi vị tú tài khi tiến vào trường thi đều phải quỳ lạy trước vị thánh hiền này sau đó mới ngồi vào chỗ của mình chờ phát đề thi.
Vị thượng cổ thánh nhân đại học vấn gia này, sắc mặt ôn hòa mà cương nghị, mang theo một chiếc mộc hạp (hòm gỗ nhỏ), đã từ rất rất lâu về trước, những thánh nhân này vì thế gian mà lập nên đạo đức, lễ pháp, khiến cho con người hoàn toàn tách biệt với cầm thú.
"Thượng cổ thánh hiền, đại học vấn gia, loại khí chất này cùng một loại với khí chất lánh ngoại của phật giáo phật đà (Phật Thích Ca, phật Thích Ca Mâu Ni). Không biết sư tổ của đạo gia có dạng khí chất gì nhỉ? Sau này có cơ hội nhất định phải xem qua."
Hồng Dịch trước đây cũng từng nhìn qua tượng của thánh nhân đại học vấn gia, thế nhưng đến ngày hôm nay mới hoàn toàn thấu hiểu hết.
Tâm thần vừa động.
Hồng Dịch liền vận tụ thần hồn từ từ thông qua đỉnh đầu thoát ra ngoài.
Thế nhưng thần hồn vừa xuất ra ngoài, hắn liền cảm giác thấy một loại khí cường đại tràn ngập trời đất, cuồn cuộn áp bách, đúng là được tản ra từ bức tượng thánh nhân kia.
Loại dương cương khí áp bách này thậm chí cường đại gấp trăm lần so với huyết khí của phụ thân Hồng Huyền Cơ.
Hồng Dịch trong tâm sớm đã có chuẩn bị, lập tức cho thần hồn về xác, vì thế thần hồn mới không bị thụ thương.
"Đây chỉ là bức tượng bằng đất sét gỗ đá, làm sao lại có dạng áp bách cường đại như vậy! Chẳng lẽ bọn họ được thờ cúng hương hỏa mà thành thần?"
Hồng Dịch trong lòng kinh hãi, sau đó lại đưa mắt nhìn bức tượng thánh nhân, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy là một khối đất sét, không có nửa điểm thần kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui