Dương Thần

"Hảo! Hảo! Hảo!"
Hồng Huyền Cơ đột nhiên đứng dậy, liên tiếp nói ba chữ hảo, nhưng từng chữ đều bén nhọn, rõ ràng giận dữ quá hóa cười.
Hắn vừa đứng dậy, đám phó chủ khảo giật này cả mình, cho rằng hắn muốn phát tác liền vội vàng lùi lại, Lý Thần Quang trừng trừng hai mắt, hừ lạnh nhìn.
Nhưng Hồng Huyền Cơ cũng không phát tác, chẳng qua chi phất tay áo một cái rồi vẫn bình thản như cũ, nhưng giọng nói mang hàn ý lạnh thấu xương: "Ngươi thân là Lễ Bộ thượng thư, đại thần triều đình, vì một cái danh Cử Nhân nho nhỏ mà dám đánh Cảnh Dương chung sao? Đổ máu nơi Kim Loan điện sao? Điều này cũng xứng với cái chữ Lễ của ngươi sao? Hôm nay là đại điển quốc gia, ta không cùng ngươi tranh chấp, tránh làm mất đi phong độ của đại thần triều đình, ngươi cứ ở đó chờ phán xét. Cùng làm quan với một mãng phu như ngươi, quả thực khiến ta cảm thấy sỉ nhục."
Dứt lời Hồng Huyền Cơ phất tay áo bước ra ngoài.
Hắn thân là Tể tướng thái sư, tất nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng, nếu vì tranh thứ bậc của một thí sinh nho nhỏ trong khoa cử khảo thí mà thật sự đụng đến Cảnh Dương chung, Lễ Bộ Thượng Thư máu rơi nơi long đình, thì sẽ là chuyện chấn động triều cục, cho dù thắng kiện nơi quan ti thì cũng trở thành trò cười thiên cổ.
Hồng Huyền Cơ đi rồi, một quan phó chủ khảo hoảng hồn không sao bình tĩnh được, lắc lắc đầu nói: "Thần Quang huynh, cần gì vì chuyện này mà làm ầm ĩ như vậy? Hắn muốn chèn ép con hắn đơn giản chì vì tị hiềm, cầu một cái thanh danh, cũng coi như không được cái gì. Cùng lắm là ủy khuất cậu Hồng Dịch kia rèn luyện thêm hai nữa thôi. Bây giờ huynh cùng hắn cứng đối cứng, loại tai họa này không phải nhỏ đâu."
"Ta biết họa này không nhỏ, nhưng đây là quốc gia đại điển, nếu cử hiền tài thì không tị hiềm ruột thịt. Huống chi hắn là danh thần Lý học, trong khi đó học vấn của Hồng Dịch lại bất đồng với hắn, hắn tự nhiên không vừa mắt, đây không phải là loại chuyện tị hiềm, hay chuyện cầu một cái thanh danh, mà rõ ràng là chèn ép dị nghị. Mặc dù chỉ là một cử nhân nho nhỏ, nhưng cũng không thể để hắn làm xằng làm bậy được."
Lý Thần Quang ngạo nghễ nói: "Các ngươi không phải sợ, cứ chấm bài thi đó đi, tất cả hậu quả ta sẽ gánh chịu. Hoàng thượng ta cũng có thể trực tiếp can gián, không phải sợ hắn là Thái sư Hầu gia."
"Thề còn bài thi kia của Hồng Dịch?"
Một vị phó chủ khảo hỏi.
"Vẫn như cũ đề đệ nhất danh, chờ sau khi cuộc thi kết thúc chung ta đem thí sinh xác định lần này thông báo xuống, khoa khảo ở Ngọc kinh ngay dưới chân thiên tử, vạn dân chúng theo dõi, không giống như ở các địa phương khác, nhanh tay nhanh chân lên một chút. Không nên lề mề chậm chạp."
.................................
Tất cả chuyện phát sinh trong phòng quan chủ khảo Hồng Dịch tất nhiên không biết tí gì.
Hắn sau khi nộp bài thi liền lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhắm mắt suy tư. Hắn ngồi suy nghĩ, ước đoán thế nhưng hắn cũng không phải là quan chấm bài thi nên cũng không biết sự việc xảy ra, đối với cuộc thi này, hắn trong lòng nắm chắc thành công, biết rằng bài văn của mình đánh sâu vào lòng của quan chủ khảo, tuyệt đối sẽ không bị đánh rớt.
Hắn đang suy nghĩ về chuyện sau này dọn ra ngoài ở, làm thế nào cuộc sống được thu xếp khá hơn một chút.
Có tiền có bạc, có địa vị công danh, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ sáng sủa và dễ chịu hơn.
Về phần kinh nghĩa văn chương trong khảo thí, Hồng Dịch sâu trong lòng cũng biết rằng những thứ này chẳng qua là bước đầu,cũng không phải suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi trời tối đen, binh lính trong trường thi đến thu bài, báo hiệu khoa thi đã kết thúc.
Những tú tài kia ngồi suốt một ngày trời, giờ cũng không còn vẻ nghiêm túc trang trọng như khi mới bắt đầu, ai cũng reo hò la hét lao ra ngoài như bầy ong vỡ tổ, trong đó có kẻ nghênh ngang tự đắc, có người cúi đầu ủ rũ, trăm ngàn thần thái biểu tình đều xuất hiện.
Hồng Dịch cũng cầm lam tử (giỏ xách bằng trúc) đi ra phía cửa lớn trường thi, đi đến ngã tư đối diện, lấy ra năm đồng tiền gọi một bát thịt trâu nóng hừng hực.
Buổi trưa trường thi chỉ cấp cho thí sinh một ít cháo trắng, nhạt nhẽo vô vị, Hồng Dịch cũng không ăn được bao nhiêu, đến tối liền cảm thấy đói bụng, bây giờ vớt từng miếng thịt trâu lên nhai kĩ, uống nước canh, khiến hắn vô cùng thoải mái, trong miệng xuýt xoa, mồ hôi đầy đầu.
Sau khi ăn xong, Hồng Dịch cũng không về phủ ngay, mà đi tản bộ nơi ngã tư đường nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Cuộc thi này kết thúc, tất cả áp lực đè lên hắn đều biến mất, hoàn thành xong cuộc thi, gánh nặng ngàn cân trên vai như được trút bỏ, thư thái hơn rất nhiều.
Mặc dù là đêm tối, nhưng Ngọc kinh thành vô cùng náo nhiệt, ngựa xe như nước, bất tri bất giác Hồng Dịch đi đến khu Thiên Kiều, đây là khu vô cùng náo nhiệt ở Ngọc kinh.
Ở khu Thiên Kiều này có đủ loại các hoạt động khác nhau, có các hàng quán nhỏ bán thức ăn, có kể chuyện, có đoán mệnh tính số, có giao dịch buôn bán, có xiếc thú làm trò, có biểu diễn võ nghệ kiếm tiền, bán thuốc tăng lực, có bán văn cổ họa cổ, vân vân, muôn màu muôn sắc rực rỡ đủ loại.
"Hay! Hay!"
Trong lúc Hồng Dịch rảnh rỗi đi xung quanh, đột nhiên thấy phía trước có rất nhiều người đứng quây lại thành một vòng tròn lớn, đông đến mức nước chảy cũng không lọt, bên trong vòng tròn còn vang lên tiếng kình phong kịch liệt, còn có tiếng của một tiểu cô nương khẽ vang lên, sau đó là một loạt tiếng khen hay vang lên.
Hồng Dịch nghe thấy tiếng kình phong kia vang lên vù vù một cách khác thường, liền nhẹ nhàng chen vào đám người, vừa nhìn vào phía trong hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Bên trong vòng tròn có ba người đang diễn võ bán nghệ, nhưng Hồng Dịch nhìn ra được, những người này không giống với nhưng thứ mãi võ bình thường, những người này thật sự mang công phu trong người.
Bên trong vòng tròn có một lão nhân, một tráng hán, và một tiểu nữ hài.
Lão đầu ngồi dưới đất, tay cầm một chiếc tẩu hút thuốc, cái tẩu này hơi to hơn so với bình thường, toàn thân đen bóng, dĩ nhiên đều là sắt chế tạo mà thành.
Tráng hán kia thân thể tựa như một pho tượng thiết tháp, khiến người ta giật mình chính là trong tay tráng hán cầm một thiết côn, không, phải gọi là thiết bổng mới đúng, to bằng chén trà, cao hơn đầu người.
Hồng Dịch ánh mắt sắc bén, liếc nhìn một cái cũng biết cây thiết bổng này ít nhất cũng nặng một trăm tám mươi cân, thế nhưng ở trên tay tráng hán lại chẳng khác gì một cây củi, vung lên bổ xuống rất nhẹ nhàng linh hoạt.
"Tráng hán này, lực lượng trên hai cánh tay chỉ sợ không dưới sáu bảy trăm cân." Hồng Dịch thầm kinh ngạc trong lòng.
Còn tiểu cô nương kia, gương mặt phấn hồng, dường như mới mười hai tuổi, trên người mặc một trang phục màu hồng, nhưng quần áo bụi bặm dơ bẩn, có thể thấy cuộc sống hàng ngày cũng không được tốt lắm, đầy phong trần mệt mỏi.
"Bộ dáng giống như ba tiểu nha đầu tiểu Tang, tiểu Thù, tiểu Phỉ, nhưng ba nha đầu kia không khí khái anh vũ như tiểu cô nương này."
Hồng Dịch nhìn tiểu nữ hài này, trong đầu lại nhớ về bộ dáng của thần hồn xuất khiêu ba tiểu hồ ly trong u cốc.
"Ồ!"
Bỗng nhiên đám người xung quanh kêu lên một tiếng sợ hãi.
Thì ra bên trong, đại hán trông giống như thiết tháp kia đột nhiên giơ thiết bổng lên, đánh về hướng tiểu cô nương, thiết bổng vung lên phát ra tiếng ô ô, đứng cách mười bước bên ngoài cũng nghe thấy làm chấn động lòng người.
Một côn này, đừng nói là tiểu nha đầu bé nhỏ đáng yêu kia mà ngay cả một con trâu lớn nếu bị dính một côn này thì thịt cũng nát như tương.
Nhưng khi côn kia lao đến, tiểu nha đầu này đột nhiên nhảy lên, thân thể như hồ điệp đạp lên thân thiết bổng, nhẹ nhàng đứng lên.
Đại hán rút côn lại rồi quét ngang một cái, tiểu nha đầu lại nhảy lên, bám sát theo thân gậy, nhẹ nhàng tựa như lông hồng, thân thể như không hề có chút trọng lượng nào.
Một loạt chuyển động này khiến cho mọi người xung quanh ngây người ra.
Đột nhiên trong lúc đó, thế côn dừng lại, tiểu nha đầu từ trên thân côn nhảy xuống, đại hán cũng cắm mạnh cây côn xuống đất.
Lão đầu cũng đứng dậy, cầm một chậu đồng, "Có tiền xin bỏ vào...."
Điều này ý là nếu thấy hay thì bỏ tiền vào, người xung quanh vừa thấy thế liền tản ra, chỉ có mấy người quần áo sáng sủa thì lấy ra mấy đồng tiền bỏ vào.
Lão đầu, tráng hán nhìn thấy vài đồng tiền trên mặt đất, đứng ngây ra tại chỗ, cười khan vài tiếng.
Chỉ có tiểu nha đầu kia ngồi xổm trên mặt đất, nhặt từng đồng tiền một "Mười tám đồng tiền, còn chưa đủ trả tiền trọ, gia gia, chúng ta hôm nay lại phải ngủ trong miếu thành hoàng rồi."
Hồng Dịch nghe thấy giọng nói thanh thúy trong như ngọc của tiểu nha đầu kia mang theo nỗi thất vọng, đột nhiên trong lòng xúc động, sờ sờ vào túi tiền bên mình, trong người có ba lượng xích kim tệ, hai hoàng kim bính tử (một bính tử bằng hai lượng), ngoài ra còn một ít bạc vụn, nhanh chóng lấy ra môt ít, đi đến phía trước nhẹ nhàng bỏ vào chậu đồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui