Dương Thần

"Dịch thiếu gia, đi nào, cậu nếu phải chuyển ra ngoài sống, tôi đến giúp cậu dọn dẹp đồ đạc cho."
Ngay khi Hồng Dịch ra ngoài cửa, Triệu Hàn một thân mặc y phục màu xám, cả người âm trầm nói. Hắn nhìn chằm chằm vào cái túi, ung dung chậm rãi đi ở phía sau, thanh âm bén nhọn mang chút hài hước bắn thẳng vào lỗ tai người khác, trông giống như một con mèo nhìn một con chuột nhắt nằm dưới vuốt mình.
Không sai.
Hồng Dịch nghe ngữ khí của Triệu Hàn, cảm giác giống y như mèo vờn chuột, giống như mình bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay mà không thể trốn thoát.
Hồng Dịch đối mặt với ngữ khí như vậy chỉ hơi trầm sắc mặt xuống, không lên tiếng cũng không có động tác gì khác, trực tiếp tiến về Quế Hoa sương phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ ngơi, đến sáng sớm mai phải đi chuẩn bị hộ tịch cho Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Vũ Văn Tiểu Mục.
Nhưng biết đâu rằng, vừa mới bước vào nhà, Tử Ngọc, Hoàng Ngọc, Hồng Ngọc, Lam Ngọc đi theo sau nói chuyện với Triệu Hàn, nghiễm nhiên coi hắn mới thật sự là chủ nhân.
"Các ngươi đi thu thập đồ đạc của Dịch thiếu gia lại đây, nhất là tiền bạc phải thu thu dọn đầy đủ, giao cho ta, tránh làm mất. Phải trông coi tiền bạc của thiếu gia thật tốt là lệnh của Hầu gia, nửa điểm qua loa đại khái cũng không được."
"Cái gì?" Hồng Dịch vừa nghe câu này liền nhìn thấy bốn nha hoàn Tử Ngọc, Hồng Ngọc, Hoàng Ngọc, Hoàng Ngọc ngấm ngầm cười một tiếng, đem hết tiền bạc mình cất giấu trong rương lấy hết ra, giao cho Triệu Hàn. Máu dồn lên mặt hắn đỏ bừng, tay chân giật giật.
"Thế nào, Dịch thiếu gia?"
Triệu Hàn hai tay luân phiên ước lượng đánh giá số bạc trong bao, gật gật đầu, mắt tỏ ra vẻ hài hước.
"Tốt, tốt lắm." Hồng Dịch gật đầu, xoay người ngồi lên giường.
"Thiếu gia cứ nghỉ ngơi đi, tôi cũng không quấy rầy nữa." Triệu Hàn nham hiểm cười, nhưng lại xoay người ra phía hành làng căn phòng bên ngoài ngồi xuống, bao tiền đặt bên cạnh.
Hồng Dịch thấy Triệu Hàn ngồi trên mặt đất ngoài hành lang, khoanh chân, nhắm mắt, quay mặt vào cửa, không chút động đậy, hô hấp từng ngụm khí một, thậm chí còn tạo ra một tia sương trắng thật dài, giống như bạch xà chui ra khỏi hang, vô cùng dọa người, trong lòng cảm thấy chấn động, hắn biết Triệu Hàn này võ công thâm sâu khôn lường.
"Thế gia Triệu phu nhân ở phương nam quả nhiên là thâm sâu khôn lường, lần trước là Tằng ma ma, lần này lại tới tên Triệu Hàn này, xem ra còn lợi hại hơn gấp mười lần."
Hồng Dịch vừa thầm tính toán trong lòng vừa đi rửa mặt, sau đó hắn cởi y phục rồi lên giường. "Phụ thân rõ ràng biết Triệu phu nhân muốn gây bất lợi cho ta nhưng tại sao lại cho phép Triệu gia phái người đi theo? Chẳng lẽ thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết? Cho dù mẫu thân ta xuất thân không tốt nhưng bây giờ người đã mất lâu rồi, có chuyện gì cũng không nên đổ dồn lên đầu ta chứ. "
Nằm trên giường lẳng lặng nhớ lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay, nhớ lại cách đối đãi của Hồng Huyền Cơ với mình. Ba lần gặp mặt, lần sau lạnh lùng hơn lần trước.
"Chờ ta đỗ tiến sĩ, sau khi được phong tước vị, quyền thế ngang nhau, cũng có một ngày nước chảy đá hiện ra. " Hồng Dịch nhắm mắt lại, tiến sâu vào trong cảnh giới Di Đà, xung quanh yên tĩnh như tờ không một tiếng động.
Tên Triệu Hàn này thật quá kinh khủng, Hồng Dịch không thể không toàn tâm toàn ý phòng bị.
Ngày thứ hai, khi phía ngoài gà gáy lên ba lần, trời còn chưa sáng hắn, Hồng Dịch đã rời giường.
Nghe thấy âm thanh Hồng Dịch rời giường, Triệu Hàn ngồi phía ngoài cũng mở mắt, khóe miệng cười lạnh.
"Dịch thiếu gia đã dậy rồi sao? Nôn nóng ra ngoài vậy, sao không ngủ thêm chút nữa." Triệu Hàn nói.
"Ta hôm qua thuê một cỗ xe ngựa bảo họ giờ này chờ trước cửa, ngươi đi thu dọn đồ đạc của ta rồi cùng ra ngoài." Hồng Dịch nói.
"Tử Ngọc, Hoàng Ngọc, Lam Ngọc, Hồng Ngọc, các ngươi nhanh tay nhanh chân lên giúp thiếu gia thu dọn đồ đạc." Triệu Hàn quát lên, bốn nha hoàn kia vội vàng chạy tới, mang hai cái rương lớn chứa đồ đạc của Hồng Dịch ra ngoài.
Hồng Dịch thấy các nàng mang rương của mình ra ngoài cũng không để ý, chỉ nhấc thanh Trảm Sa kiếm, đeo Bạch ngưu cung, khoác túi đựng tên, rồi đến chuồng ngựa dắt Truy Điện ra ngoài.
Triệu Hàn tự mình khoác túi đựng tiền to đùng sau lưng, chầm chậm đi theo ở phía sau, ánh mắt tập trung lên Trảm Sa kiếm và Truy Điện mã, mỉm cười lộ ra vẻ tham lam.
Bên trong hai cái rương lớn là những thứ đồ vật lỉnh kỉnh của Hồng Dịch, sau khi xếp hết lên xe ngựa, Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa, thoáng nhìn qua Hầu phủ phía sau cánh cổng lớn vẫn đang chìm trong bóng tối, thở phào nhẹ nhõm.
"Dịch thiếu gia, cậu cũng không cần thở phào, sớm muộn gì cũng có ngày trở lại đây, hắc hắc, hắc hắc." Triệu Hàn nhìn thấy bộ dáng này của Hồng Dịch, hắc hắc cười khan hai tiếng.
Hồng Dịch cũng không để ý đến hắn, giật giật dây cương, giá! Truy Điện bốn vó cất nhẹ lên, phóng lên phía trước xe ngựa, đi về hướng cửa hàng tạp hóa nằm trên con đường lớn cạnh khu Thiên Kiều.
Đến trước cổng cửa hàng tạp hóa vừa đúng lúc nhìn thấy lão hán Trầm Thiên Dương đi ra mở cửa. Nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn thấy Hồng Dịch lại vội vàng định quỳ xuống.
"Các ngươi mở cửa hàng thật sớm, mới có canh ba." Hồng Dịch lập tức ngăn lại, xuống ngựa rồi vào bên trong cửa hàng, đồng thời bảo xa phu mang rương trên xe đặt phía sau cửa hàng, rồi cho họ trở về.
Triệu Hàn đứng ở phía sau nhìn Trầm Thiên Dương cau mày.
"Để lão nhi dắt ngựa cho ân chủ." Trầm Thiên Dương cầm lấy dây cường từ Hồng Dịch, dắt ngựa đến sân sau của cửa hàng.
Trong phòng, Hồng Dịch một tay đè kiêm, ngồi vào chỗ của mình, sau đó nhìn thấy Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục cùng đi tới, gật đầu nói "Hôm nay ta viết văn thư làm cho các ngươi một cái hộ tịch, sau đó các ngươi điểm chỉ lên đó, mặc dù sau này là người hầu nhưng ta sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Tiểu lão nhi hiểu." Trầm Thiên Dương cười.
"Triệu Hàn, lấy cho ta ba trăm lượng bạc ra đây." Hồng Dịch quay sang nói với Triệu Hàn.
"Dịch thiếu gia? Những kẻ này là ai? Bạc không thể xài lung tung. Cậu còn phải ra ngoài du lịch, tiền bạc chỉ có thể dùng lúc quan trọng, một lúc xuất ra ba trăm lượng bạc là quá lớn, hơn nữa cậu giúp ba người này nhập hộ tịch? Cậu có biết lai lịch bọn họ không? Chuyện này phải để tôi điều tra rõ ràng, tránh cho Dịch thiếu gia cậu kết giao nhầm với thổ phỉ mà làm hỏng danh tiếng của Hầu phủ." Triệu Hàn hắc hắc cười lạnh.
"Láo xược!" Hồng Dịch đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn một cái, gần như đem cái bàn gỗ chấn nát, vụn gỗ rơi lả tả, "Ngươi nghĩ ngươi là ai, ta đường đường là cử nhân, đệ nhất danh thủ khoa, là thân sĩ Đại Kiền! Thân phận cao đến bậc nào, ngươi chỉ là một nô tài mà cũng dám khi phụ chủ nhân! Ta không chấp hành gia pháp với ngươi thì ngươi không biết thế nào là lợi hại! Thiên Dương, Thiết Trụ, bắt tên điêu nô này lại!"
Rầm!
Hồng Dịch vỗ rầm một cái rồi gầm lên, khiến mọi người ở đây lấy làm kinh hãi.
Triệu Hàn cũng không ngờ rằng, một Hồng Dịch nho nhỏ này đột nhiên phát tác!
Hắn khẽ lùi về sau một cái, sau đó cười lạnh một tiếng, con mắt đảo quanh bốn phía một lươt.
Nhưng ngay sau khi hắn nhìn xung quanh một lượt, trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một biển máu, mũi cũng ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm tanh tưởi, tiếp theo hắn nhìn thấy một pho tượng ma quỷ tóc đỏ nanh dài, trong tay cầm đao luân, từ trong biển máu nhảy ra, đao luân bổ xuống đầu hắn.
"Hả? Thuật mê hoặc thần hồn? Hừ!" Trong nháy mắt, Triệu Hàn liền thanh tỉnh lại, đột nhiên hai mắt bộc phát tinh quang mãnh liệt! Bước về phía trước một bước, hai tay vung lên, hợp lại đánh ra, cỗ lực lượng này bạo phát ra khiến cho trên thân thể hắn trông giống như một lò lửa, khí huyết vận chuyển kịch liệt, dương cương chi lực (sức mạnh dương cương) bức người, cảnh tượng trước mắt liền biến mất hơn nửa, ma quỷ tóc đỏ nanh dài tay cầm đao luân kia như bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, không thể nhảy tới được!
"Tiểu tử, ngươi muốn chết? Tằng ma ma quả nhiên là bị hại trong tay ngươi!" Triệu Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Hồng Dịch.
"Thiết Trụ! Động thủ!"
Trong nháy mắt, Trầm Thiên Dương là lão nhân từng trải mặc dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng lão biết rằng, trước mắt phải giúp Hồng Dịch bắt tên Triệu Hàn này, thiết tẩu trên tay vung lên đánh thẳng vào huyệt thái dương của Triệu Hàn.
Cùng lúc đó, một cây gậy sắt khổng lồ vung lên nện thẳng xuống đầu Triệu Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui