Dương Thần

Cộp cộp! Cộp cộp! Cộp cộp!
Tiếng vó ngựa liên tiếp vang lên xuyên qua màn sương nồng đậm lao đi.
Đầu mùa xuân sương mù rất dày, hiện giờ mặc dù trời tờ mờ sáng nhưng khắp những con đường trong Ngọc kinh thành vẫn là một mảnh mông lung mờ ảo, người đi lại phía trước chỉ nhìn thấy những chiếc bóng mông lung, mồm miệng hít thở đều là hơi nước sương mù.
Trong lòng Hồng Dịch cũng y như vó ngựa nhảy lên mãnh liệt.
Phương hướng hắn đang phóng đi không phải là hướng phủ của Trấn Nam công chúa mà là hướng về phía Hầu phủ.
Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rằng bây giờ lao đến Hầu phủ hỏi cho rõ ràng chuyện mẫu thân mất như thế nào là chuyện không thực tế chút nào, còn rất nguy hiểm nữa.
Nhưng mà hắn vẫn điều khiển ngựa lao nhanh đến, tâm bất do kỷ, mãnh liệt muốn xông vào trong Hầu phủ.
Từ rất xa nhìn thấy cánh cửa lớn của Hầu phủ chìm trong sương mù, bóng tối bao trùm, giống như cánh cửa mở ra thế giới ma quỷ, Hồng Dịch giật mạnh dây cương lại, ngựa đứng khựng lại.
Hơi sương buổi sớm khiến hắn thanh tỉnh lại, cơn giận sôi trào trong lòng cũng nguôi dần đi.
"Thực lực, phải có thực lực. Luật pháp hoàng triều Đại Kiền cũng không ngăn cùng huyết thống báp thù! Nếu ta có đầy đủ thực lực, trực tiếp lao thẳng vào Hầu phủ, trách hỏi phụ thân, lôi tiện nhân Triệu phu nhân kia ra mà xử....Nhưng bây giờ ta còn quá yếu, bất kể là thế lực hay sức mạnh! Căn bản lời nói của ta không có trọng lượng !"
Hồng Dịch vô cùng hiểu rõ tính cách của Hồng Huyền Cơ, cả cuộc đời hùng mạnh của ông ta chưa hề mảy may khoan dung tha thứ cho bất kỳ xung đột nào, nếu cứ như vậy mà tùy tiện xông vào, trách vấn, chỉ sợ bản thân bị đánh chết ngay trong phòng khách.
Quan trọng hơn, phụ thân hắn Hồng Huyền Cơ chẳng những là võ thánh, một thân võ công thông thiên triệt địa, mà thân vệ bên cạnh còn kiêu dũng thiện chiến hơn người, võ công thâm sâu khôn lường, lần trước Vô Sinh đạo, Chân Không đạo đến đây, Hồng Dịch tận mắt nhìn thấy sự cường đại của Mạch Đao vệ, Kính Nỗ vệ.
Huống chi, cho dù là bỏ qua Hồng Huyền Cơ nhưng Triệu phu nhân cũng không phải kẻ dễ chọc vào, đằng sau mụ ta là cả một gia tộc thế lực khổng lồ khó có thể tưởng tượng được.
Triệu gia ở phương nam, ngay từ thời tiền triều Đại Chu đã là danh môn vọng tộc, thiên hạ đại loạn, Triệu gia nương tựa vào long thái tổ Đại Kiền, thế lực bành trướng cực độ, có thế nói là đại tộc thế gia có thâm căn cố đế mấy trăm năm, tuyệt đối không phải đơn giản.
"Cả cuộc đời không làm gì sai trái với phu quân...."
Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa, đứng từ rất xa nhìn Hầu phủ, nhớ tới mẫu thân lúc mình còn bé, nhìn không được tuôn trào hai dòng lệ nóng, hắn đã tin lời nói của Triệu Hàn.
Tô Mộc kia là đệ nhất tài nữ ở Ngọc kinh thành, mẫu thân hắn mười mấy nắm trước cũng như vậy, ngày đó gặp Tô Mộc, Hồng Dịch cũng cảm nhận được đối phương không hề đơn giản, không nghĩ tới là người của Thái Thượng đạo, nếu suy nghĩ một chút liên hệ hai điều này với nhau, thì mẫu thân hắn hoàn toàn có thể là người của Thái Thượng đạo.
Về phần tại sao hồi hắn còn nhỏ mẫu thân không hé ra nửa lời với hắn, trong lòng Hồng Dịch cũng hiểu, đây là người muốn bảo vệ hắn. Nếu hắn biết chân tướng sự việc thì tuyệt đối không còn sống đến bây giờ.
Bây giờ hắn vừa mới học võ công nên mới có thể soi xét nhiều chuyện, nếu như là trước kia thì làm được gì.
"Sớm muộn, sớm muộn có một ngày, ta sẽ phải làm rõ ràng chuyện này!" Hồng Dịch âm thầm hạ quyết tâm, tay nắm chặt chuôi kiếm: "Triệu tiện nhân, nếu đúng là ngươi hạ độc mẫu thân của ta, ta sẽ nhất định lấy cái mạng ti tiện của ngươi để bái tế vong hồn của mẫu thân ta! Còn nữa, Hồng Huyền Cơ, nếu là ngươi biết chuyện này mà không đứng ra ngăn cản, để mặc cho người khác làm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống trước linh vị mẫu thân mà sám hối."
Đối với phụ thân này, Hồng Dịch từ nhỏ cũng chỉ gặp vài lần, đều là những lúc sinh hoạt cùng một chỗ với mẫu thân. Bây giờ đột nhiên biết chuyện này, uy nghiêm của Hồng Huyền Cơ trong tim hắn hoàn toàn tan biến, có chăng chỉ còn là tức giận.
Nghĩ tới đây, Hồng Dịch hận không được ngửa mặt lên trời gào thét phát tiết lửa giận khôn cùng trong lòng.
Nhưng hắn cuối cùng không làm vậy, tay nắm chặt chuôi kiếm, cắn chặt môi đến rỉ máu.
"Đại nghĩa..."
"Danh phận...."
"Báo thù...."
"Công đạo..."
Hồng Dịch trong lòng nhai đi nhai lại bốn từ này, hắn đột nhiên quay mạnh đầu ngựa lại, không thèm liếc mắt nhìn Hầu phủ, xoay về hướng phủ Trấn Nam công chúa lao mạnh đi.
Phủ của Trấn Nam công chúa nằm ở phía cuối con đường lớn Chính Dương phía Nam Ngọc kinh thành.
Đường lớn Chính Dương ở Ngọc kinh thành là nơi các thân vương, quận vương ở, chu vi hơn mười lý (1 lý=1/2 km), khắp nơi trồng cây lấy bóng mát, nước róc rách chảy dưới những cây cầu nhỏ, trên đường đều lát bằng những khối đá xanh khổng lồ bằng phẳng, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào.
Lúc này trời cũng bắt đầu sáng dần, hào nô ở các thân vương, quận vương phủ cũng đã thức dậy quét dọn, thay hương, mua thức ăn, từng xe chở thức ăn các loại nối tiếp nhau không dứt.
Hồng Dịch cũng không để ý đến những thứ này, vội chạy thẳng tới trước phủ đệ của công chúa, lập tức xuống ngựa, ngay lúc đó hai người hộ vệ giống thân thẳng đứng như hai cột gỗ quát lên :"Người nào!"
"Ta là Hồng Dịch, bạn tốt của công chúa, đến xin bái kiến." Hồng Dịch trong tay cầm Trảm Sa kiếm sáng lấp lánh.
"Thì ra là Hồng công tử, công chúa vừa thức dậy, mới rửa mặt xong, còn đang luyện kiếm trong sân, ngài cứ vào đó, không cần thông báo. Đây là phân phó của công chúa."
Mấy người hộ vệ nhìn qua liền nhận ra Hồng Dịch, một người hộ vệ tiến lên dắt ngựa, một người khác thì cung kính mời hắn vào.
"Thật đúng là phong tình dị quốc." Hồng Dịch vừa vào phủ đệ của Trấn Nam công chúa, liền nhìn thấy xung quanh đều trồng đào, hơn nữa mùa xuân hoa nở, hương hoa thoang thoảng, hơn nữa loại đào này không giống với hoa đào của Đại Kiền, những đóa hoa đào này to bằng miệng chiếc chén nhỏ, là đặc chủng của Thần Phong quốc.
Thần Phong quốc là quốc đảo, khắp nơi đều là hoa đào, đến mùa xuân, nơi nơi đều tràn ngập ánh lửa đỏ của hoa đào.
"Tòa phủ đệ này năm xưa hình như là nơi ở của thân huynh đệ với hoàng thượng Vân thân vương, sau khi Vân thân vương tranh đoạt hoàng vị thất bại, bị ban chết, tòa phủ đệ này thành vô chủ, sau được ban cho Trấn Nam công chúa, mới được một hai năm đã bố trí lại thành như vậy."
Hồng Dịch nhìn, trong lòng cũng thầm kinh ngạc trước tài lực và năng lực của Trấn Nam công chúa.
Tòa phủ này so với Võ Ôn Hầu phủ thì còn lớn hơn nhiều, nhưng Lạc Vân không thích quá phức tạp nên hủy đi rất nhiều tường viện, nhìn qua trông rất thoáng đãng rộng rãi, không tầng tầng lớp lớp, cảm giác thâm sâu khó lường như Võ Ôn Hầu phủ.
Trong võ trường rộng chừng một ngàn bộ, Hồng Dịch nhìn thấy Lạc Vân thân mặc bạch y, eo thắt một dải lụa đỏ rực, đang xoát xoát múa kiếm.
"Hồng Dịch, sao huynh lại đến đây?"
Đúng lúc này Lạc Vân cũng nhìn thấy Hồng Dịch, lập tức ngừng tay, từ xa kêu lên: "Nghe nói huynh thi đỗ cử nhân, lại là đệ nhất danh thủ khoa, thật là lợi hại a, ta vốn muốn đi tìm huynh nhưng ngại Hầu phủ nhà huynh quy củ lễ nghĩa qua nên cũng không dám tùy tiện."
"Ta bây giờ đã chuyển ra ngoài sống, thành gia lập nghiệp, công chúa lúc nào cũng có thể đến tìm ta." Hồng Dịch vội vàng nói, sau đó khom mạnh người xuống.
"Hồng Dịch, huynh làm gì vậy?" Lạc Vân cầm thanh kiếm trong tay đưa cho hộ vệ, rồi lấy một thanh chiết phiến (quạt giấy) nghịch nghịch, nhìn thật giống một vị công tử ca phong lưu, vừa trông thấy Hồng Dịch như vậy liền cả kinh nói.
"Công chúa, ta có một chuyện muốn nhờ." Hồng Dịch nói.
"Chuyện gì? Chỉ cần ta làm được, ta sẽ làm. Chúng ta là bằng hữu giao hảo đã lâu, huynh đừng khách khí như vậy." Lạc Vân cầm cây quạt khều khều cánh tay Hồng Dịch, ha ha cười.
"Chuyện là như thế này..."
Hồng Dịch mang chuyện sáng nay tập kích Triệu Hàn nói cho Trấn Nam công chúa, đồng thời mang chuyện Triệu phu nhân phái người khống chế mình lần lượt kể ra, "công chúa chỉ cần phái người làm chứng cho ta, nói là Triệu Hàn thân là nô tài mà khi chủ nhân, cướp đoạt tài vật của chủ nhân, nhục mạ mẫu thân đã khuất của chủ nhân, như thế cũng khiến cho hắn không cách nào chống lại."
"Không ngờ huynh ở trong Hầu phủ chịu nhiều cực khổ như vậy, bây giờ ra ngoài sống mà Triệu phu nhân kia vẫn không buông tha còn cho người khống chế huynh, làm có cái lý như thế." Lạc Vân tức giận, cây quạt phất mạnh, "ta theo huynh đến nha môn Ngọc kinh phủ, đồng thời áp giải tên Triệu Hàn kia đi cùng."
"Hộ vệ, chuẩn bị kiệu!"
Lạc Vân quả là làm việc dứt khoát, vừa quyết định là hành động luôn.
Lạc Vân cùng Hồng Dịch mang người áp giải Triệu Hàn đến nha môn Ngọc kinh phủ, phủ duẫn Ngọc kinh phủ lập tức mở cửa nha môn nghênh tiếp, có Lạc Vân làm chứng, Triệu Hàn ngay lập tức bị gán vào tội lớn cướp đoạt tài vật của chủ nhân, bị đánh một trăm trượng ngay tại nha môn, hắn bị đánh đến nửa sống nửa chết, hôn mê bất tỉnh, sau đó bị tống vào đại lao.
Tiện thể Hồng dịch cũng làm giúp cho Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục một cái hộ tịch thành người hầu của mình, trong đó ghi ba người này là người ngoại thành, đến đây nương tựa vào hắn. Tất cả không một chút sơ hở, không thể chê vào đâu được, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Làm xong mọi việc, sắc trời cũng sáng hẳn, sương mù tan dần.
Hồng Dịch dùng xe ngựa vận chuyển đồ đạc đến ngoại ô Ngọc kinh thành, rồi đến chỗ giới thiệu cho thuê đất, tìm một nơi để tạm thời thu xếp ổn thỏa.
Đồng thời gọi Trầm Thiết Trụ, Trầm Thiên Dương, Tiểu Mục vào phòng, thầm nghĩ trong lòng, quyết định trước mắt cứ đem Ngưu Ma Đại Lực quyền dạy cho Trầm Thiết Trụ, cấp tốc nâng thực lực của những người theo hắn.
Hắn bây giờ đã là cử nhân, là thân sĩ có công danh, có tư cách thành lập một gia tộc. Mặc dù chỉ là một gia tộc nho nhỏ, so với Triệu phu nhân hay Vũ Ôn Hầu thì không đáng là gì, nhưng dù sao có trợ lực thì vẫn yên tâm để tu luyện, rồi có thể dần dần lớn mạnh, cuối cùng tìm thời cơ báo thù!
Hồng Dịch trong lòng đã hạ lời thế, một ngày nào đó, hắn sẽ xông vào Hầu phủ, đứng trước mặt Hồng Huyền Cơ để hỏi cho rõ rằng, nếu như chuyện thật sự giống như Triệu Hàn nói với hắn, hắn quyết sẽ không nương tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui