Suốt một ngày, Hồng Dịch cùng Thiết Trụ và Tiểu Mục thảo luận võ học, cuối cùng cũng nắm được đường lối cơ bản của ba công phu Viên Ma Hỗn Thần Bổng, Thiên Triền Thủ, Điệp Vũ Quyền Pháp. Phương pháp vận lực cũng miễn cưỡng hiểu rõ.
"Viên Ma Hỗn Thần Bổng thì không nói làm gì, đó là bổng pháp hoàn toàn mang tính phá hủy giết chóc. Còn Thiên Triền Thủ của Huyền Thiên Quán đích thực là vô thượng pháp môn rèn luyện cân nhục, cùng với Ngưu Ma Đại Lực quyền quả thực không phân cao thấp, hơn nữa hai bộ quyền pháp đó một cương một nhu, phối hợp trời sinh, quả là âm dương khăng khít thân mật vô cùng."
Luyện võ công suốt một ngày, trời cũng tối sầm xuống, cơm nước xong, sau khi rửa mặt Hồng Dịch ngồi xuống giường, định trụ thần hồn, hồi tưởng lại võ công ban ngày đã luyện.
Thiên Triền Thủ của Huyền Thiên Quán, có rất nhiều chỗ tương tự với Ngưu Ma Đại Lực quyền, nhưng tâm pháp lại hoàn toàn bất đồng.
Ngưu Ma Đai Lực quyền khi luyện, lúc đầu tâm thần trầm ổn, sau đó bùng phát như lửa, vặn xoắn lại như dây thép, như búa ghè xuống cương thiết, thần trí bị kéo căng như muốn xé toạc ra, như kéo căng cường cung.
Còn khi luyện Thiên Triền Thủ, tâm tư lại bình phẳng, không nhanh không chậm, chậm rãi thong thả, giống như kéo sợi, như tằm nhả tơ, thần trí lại vô cùng ung dung thoải mãi, như mây lơ lửng trôi.
Hồng Dịch suy nghĩ một chút, tâm tư khẽ động, đột nhiên đứng dậy, luyện ngay một thức Ngưu Ma Đại Lực quyền, đợi khi nhiệt huyết sôi trào, tâm tình tráng liệt hừng hực liền đổi sang luyện Thiên Triền Thủ.
Sự chuyển đổi đột ngột giữa hai loại quyền pháp này khiến cho đầu óc hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ ngây ngất, thần hồn tâm trí cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Hỏng bét! Hai loại quyền thuật này chiêu thức mặc dù tương trợ nhau nhưng tâm pháp hoàn toàn bất đồng. Khi luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền tâm hưng hực như lửa, còn khi luyện Thiên Triền Thủ, tâm lại nhẹ nhàng như mây trôi, hai loại tâm tình này đột ngột chuyển đổi cũng giống như đang vui mừng đột nhiên giận dữ, làm tổn thương thần hồn! Hai bộ quyền pháp này không thể luyện tập cùng nhau được!"
Hồng Dịch cuối cùng cũng hiểu đạo lý này, vì vậy trở về giường ngồi xuống, lẳng lặng quan tưởng Quá Khứ Di Đà Kinh, đại phật giữa hư không, bản lai diện mục, chỉ trong chốc lát đã hồi phục hao tổn của thần hồn, tinh thần nhất thời trở lên sáng láng.
"Hả? Sao lại thế này?"
Ngay khi tinh thần Hồng Dịch hồi phục lại, thân thể hơi hoạt động một chút liền cảm thấy thư sướng vô cùng, toàn thân thoải mái không gì sánh được, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể như mở toang ra.
"Đây là hiện tượng âm dương tương hỗ lẫn nhau a!"
Nhớ lại ghi chép trong Vũ kinh nói rằng, khi luyện công nếu như xuất hiện loại hiện tượng này, nhất định là hiên tượng âm dương tương hỗ, nước lửa tương dung, thân thể hài hòa, chỉ khi đạt điều kiện luyện công đến trạng thái tốt nhất mới có hiện tượng này.
Loại trạng thái luyện công này hiệu quả so với trang thái luyện công thông thường gấp mười đến hai mươi lần.
Hồng Dịch chỉ gặp hiên tượng này hồi ở trong sơn cốc, là lúc hắn được uống rượu Quỳnh Tương của Bạch Tử Nhạc sau mỗi lần luyện công.
Còn lại những lần luyện công sau này không có rượu Quỳnh Tương thì hắn chưa bao giờ gặp lại hiện tượng này.
Bạch Tử Nhạc nói trừ phi võ công đạt tới cảnh giới tiên thiên võ sư, linh nhục hợp nhất mới có thể ở mỗi lần luyện công điều hòa cơ thể đến trạng thái tốt nhât, hoàn toàn nắm được âm dương trong cơ thể, do đó mới hình thành loại hiện tượng này, dẫn đến võ công đột nhiên tăng mạnh.
Còn hắn, linh nhục chưa hợp nhất nên mỗi lần luyện võ đều cần dùng Quỳnh Tương tửu để điều hòa khí huyết âm dương trong cơ thể.
"Thì ra võ công Đại Thiện Tự và võ công Huyền Thiên Quán, một dương một âm, trong khi luyện công lại sinh ra tâm tính bất đồng. Nếu như đồng thời tu luyện sẽ gây tổn thương thần hồn, nhưng hai loại võ công này lại có công hiệu điều hòa khí huyết âm dương trong cơ thể. Ta có Di Đà Kinh, có thể chữa trị thần hồn, như vậy có thể mang hai loại công phu này cùng lúc luyện tập! Khi đó có thể nhiều lần đạt tới trạng thái luyện công tốt nhất, cũng giống như công hiệu khi uống Quỳnh Tương tửu! Cứ tiếp tục luyện tập như vậy thì có khả năng cải thiện thể chất, thậm chí so với thể chất của Thiết Trụ còn tốt hơn nhiều!"
Hồng Dịch rốt cục cũng hiểu, Ngưu Ma Đại Lực quyền, Thiên Triền Thủ, hai loại võ công sinh ra hai loại tâm tính hoàn toàn khác nhau, đường lối trái ngược, người luyện tập mạnh mẽ đến đâu nhưng tâm tính lúc hỉ lúc nộ khẳng đình sẽ khiến cho thần hồn khô kiệt!
Thế nhưng Di Đà Kinh lại giống như trục của bánh xe, có thể đem hai loại quyền pháp cực đoan này liên hợp cùng một chỗ.
Hai loại võ học cực đoan trái ngược, bị cưỡng ép xâu chuỗi vào một chỗ, làm cho thể xác và tinh thần điều hòa với thần hồn một cách an bình. Cũng chỉ có loại vô thượng pháp môn tu luyện thần hồn như Quá Khứ Di Đà kinh mới có thể làm được việc này!
Hồng Dịch lần thứ hai cảm nhận được sự cường đại của quyển Quá Khứ Di Đà kinh này.
"Ta có nên mang quyển Di Đà kinh này truyền cho Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục hay không? Nếu như bọn họ học thành, như vậy công phu tiến triển vượt bậc, có thể tăng thế lực của ta nhanh chóng!"
Hồng Dịch đột nhiên nghĩ, nhưng trong lòng do dự một lát, sau đó lắc đầu: "Bảo vật trời cho không nên coi nhẹ mà truyền cho người khác, bằng không sẽ gặp tai họa, Di Đà Kinh là quyển kinh vô thượng, nếu như chuyện này chỉ phong phanh lộ ra ngoài, lập tức sẽ gặp vô vàn họa sát thân. Làm thế trái lại còn hại bọn họ thêm!"
Bảo vật trời cho không được coi nhẹ truyền cho người khác, bằng không sẽ gặp tai họa khôn lường, điều này trong sử sách có rất nhiều minh chứng, Hồng Dịch mau chóng triệt tiêu ý nghĩ này trong đầu.
Hắn thật ra không phải muốn dấu diếm, mà tin tức về Di Đà Kinh này chỉ hơi phong phanh lộ ra ngoài, chỉ sợ có vô cùng vô tận tai họa ập xuống đầu.
Hiện giờ chưa đủ thực lực, bí mật của Di Đà Kinh tuyệt đối không để cho kẻ nào biết.
"Võ công từ từ luyện sẽ thành, không nên vôi vàng, còn buổi tối dành cho tu luyện thần hồn."
Hồng Dịch đè nén nội tâm lại, nhắm mắt, thi triển Bảo Tháp quan tưởng pháp, thần hồn từ đỉnh đầu bay ra.
Thần hồn xuất xác, một cơn gió mát thổi nhẹ qua khiến cho Hồng Dịch cảm thấy thư sướng không gì sánh được, trong người truyền đến một trận khoan khoái dễ chịu. Ngày đó, từ sau khi xuân lôi chấn nát thần hồn, Hồng Dịch cảm thấy thần hồn của mình càng ngày càng cường đại, rắn chắc hơn, gần như tới điểm giới hạn đột phá.
Du đãng trong sân một hồi, Hồng Dịch liền về xác, hắn không dám du đãng ra ngoài bởi lẽ nơi này là Ngọc Kinh quan, là căn cơ của Phương Tiên đạo, ẩn tàng không biết bao nhiêu cao nhân, thần hồn lang thang ra đó không chừng sẽ bị đạo sĩ coi là yêu ma quỷ quái mà tiêu diệt.
............................................
Liên tiếp nửa tháng trôi qua, Hồng Dịch hầu như đều đóng cửa không ra, chỉ ở trong sân luyện võ tu thần, chuyện sinh hoạt hàng ngày có Tiểu Mục chiếu cố, cơm bưng nước rót, quần áo trang phục, tất cả đều rất chu đáo.
Tiểu Mục tuy rằng còn nhỏ nhưng đã phiêu bạt giang hồ hai năm, nên vô cùng hiểu chuyện, y phục cơm nước mọi thứ đều rất nhanh nhẹn chu tất.
Tất nhiên, sinh hoạt ở đây, công việc cũng không có gì nặng nhọc, nấu cơm giặt quần áo so với phiêu bạt trên giang hồ thì tốt hơn nhiều lắm, Hồng Dịch thường xuyên ra ngoài mua các loại thuốc bổ dưỡng về, Tiểu Mục uống nửa tháng da dẻ càng trở nên tươi sáng xinh đẹp.
Nàng mỗi ngày đều cùng Hồng Dịch luyện võ, thậm chí còn đối luyện với Hồng Dịch.
Trong khi luyện tập, Hồng Dịch phát hiện một sự thật kinh người, đó chính là võ công của Tiểu Mục so với Hồng Tuyết Kiều còn cao hơn nhiều, hơn nữa nền tảng vững chắc. Trong mỗi lần đối luyện, Hồng Dịch đều bị Tiểu Mục đánh ngã xuống đất.
Nhưng mỗi buổi tối Hồng Dịch đều luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền kết hợp với Thiên Triển Thủ, sau đó lai luyện Di Đà Kinh, mỗi lần luyện công đều tiến nhập trạng thái âm dương điều hòa, đạt trạng thái luyện công tốt nhất.
Trong nửa tháng này, hắn cũng không vội vàng luyện bì mô đột phá cảnh giới võ sĩ, mà vẫn rèn đúc cơ bắp của mình, tạo nền tảng cơ nhục vững chắc.
Nửa tháng trôi qua, tuy không đột phá cảnh giới võ sĩ, nhưng hắn cảm nhận được lực lượng toàn thân vô cùng mạnh mẽ, hắn thử vũ động thiết bổng của Thiết Trụ không ngờ có thể múa đến mức cánh hoa không cham được vào người! Không giống như nửa tháng trước, vừa múa một hai chiêu đã đau ê ẩm cả người.
Lực lượng cơ nhục của hắn tăng lên ba thành!
Thậm chí Hồng Dịch cảm giác được hiện tại mình có thể địch được hai người.
Hắn biết thể chất mình có cải thiện một bước dài, so với trước đây càng thêm cường kiện rắn chắc, nền tảng được gây dựng khá vững chắc, không uổng thời gian luyện tập vừa qua.
Hôm nay trời trong nắng ấm.
Tiểu Mục cưỡi một con ngựa màu vàng hạt dẻ, Hồng Dịch cưỡi Truy Điện, hai người cùng nhau lao đi vùn vụt trên quan đạo, phi tới một tiểu đạo sau núi, gương mặt Tiểu Mục phơn phớt hồng, tóc bay phất phới, trông rất vui vẻ.
Hồng Dịch nhìn thấy bộ dáng này của nàng lại nhớ tới mấy tiểu hồ ly trong u cốc, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mấy hôm trước, Trầm Thiên Dương lão hán từ cầm năm mươi lượng bạc vào thành rồi dắt về ba thớt sa lật nhi mã (ngựa đực màu vàng hạt dẻ) to lớn cường tráng, bốn chân thon dài săn chắc.
Loại ngựa này là loại ngựa ở phương bắc của Đại Kiền, sở trường chạy đường dài, chở được vật nặng, thể năng của ngựa rất tốt, sau khi huấn luyện cũng có thể dùng làm chiến mã, nông dân phương bắc cũng dùng loại ngựa này để cày ruộng, một con ngựa có lực ngang với sức mười người. Mặc dù còn kém rất xa so với Truy Điện, nhưng cũng là ngựa thượng đẳng.
"Ân chủ, muội rất vui." Tiểu Mục trên lưng đeo một thanh thác mộc ngưu cân cung nặng tám mươi cân, trong lúc vui sướng cưỡi ngựa, đột nhiên lật tay cầm trường cung, lắp tên, bắn ba phát liên tiếp, thậm chí mũi tên bắn trúng lên thân cây cách một trăm bước phía trước, xếp thành hàng chữ phẩm thẳng tăm tắp.
"Bắn hay lắm! Không nên gọi ta là ân chủ, nghe không được tự nhiên, cứ gọi ta là Dịch ca ca đi." Hồng Dịch cũng lật tay với lấy trường cung, bắn liền ba phát, dưới tán cây cũng hiện lên một chữ phẩm.
"Tốt, Dịch ca ca, nhìn Hồ Điệp Xuyên Hoa Xạ của muội này!" Tiểu Mục hi hi cười, hai chân kẹp chặt hông ngựa, tung những cánh hoa sang hai bên, rồi từ trên thân ngựa khai cung bắn xuyên qua những cánh hoa đó, trông giống y như hồ điệp đang múa, tên bắn ra liên tục.
Hồng Dịch nhìn thấy phương pháp bắn cung này, người ngồi trên lưng ngựa vừa có thể tránh được mũi tên của địch nhân đồng thời còn có thể phản kích lại.
"Đây là Điệp Vũ Quyền Pháp áp dụng vào kỹ thuật bắn cung, có thời gian muội sẽ dạy cho huynh!" Tiểu Mục khanh khách cười.
"Được. Sắc trời đã tối rồi, chúng ta trở về thôi!" Hồng Dịch ngẩng đầu nhìn trời.
"Được!"
Hai người tung dây cương phóng ngựa quay trở về.
.....................
"Kẻ nào kinh nhiễu ta tu luyện? Tiểu cô nương vừa rồi thi triển là Điệp Vũ Quyền Pháp? Đây là bí truyền của Huyền Thiên Quán chúng ta? Từ trước tới giờ chưa từng truyền ra bên ngoại, tại sao lại xuất hiện trên người tiểu cô nương này? Không lẽ? Không lẽ? Nàng là người quán chúa tìm kiếm? Lần này quán chúa phái bọn ta vào Đại Kiền một là để phối hợp với kế hoạch của Bạch Viên Vương, Hương Hồ Vương, hai là để tìm kiếm Vũ Văn thái sư.....Cô bé này hình như rất giống....Ta phải đuổi theo tra xem nàng ở chỗ nào, đến khuya xuất hồn đến xem qua."
Ngay khi Hồng Dịch cùng Tiểu Mục phóng ngựa đi, đột nhiên trong rừng cây ở một tiểu đạo trên núi xuất hiện một nữ nhân thân mặc y phục màu trắng, trên đầu đeo một dải băng màu sắc rực rỡ tỏa xuống hai bên.
Trang phục của nữ tử này là nữ trang của Vân Mông quốc hoàn toàn khác biệt với phục sức của Đại Kiền.
Cho đến khi trời tối đen, nàng ta đuổi theo đến tận dưới chân Ngọc Long Sơn, liền nhìn thấy Tiểu Mục và Hồng Dịch vào một tòa viện tử nhỏ.
"Ngọc Kinh quan? Là địa bàn của Phương Tiên đạo? Bên trong cao thủ như vân, ta muốn làm chuyện này cũng phải cấp tốc một chút."
Thừa lúc đêm tối, nữ nhân này ẩn mình vào tòa viện tử bên cạnh, đợi một hồi lâu, đột nhiên lấy trong ngực một lá bùa nồng nặc mùi hỏa dược
Trên thân lá bùa là chằng chịt các họa đồ hỏa diễm.
Cùng lúc lấy lá bùa ra, nàng lấy ra thêm một viên thuốc to bằng quả trứng gà, trên thân viên thuốc lóng lánh màu kim ngân lưu chuyển.
Nàng ta dùng lá bùa bao lấy viên đan hoàn rồi vứt xuống dưới đất.
Phù!
Một tiếng phù nhỏ vang lên, một ngọn lửa thuần trắng mãnh liệt bùng lên, bao bọc viên hoàn đan rồi đốt nó thành khí.
Một làn hơi nước bàng bạc bốc lên, nữ nhân ngồi bất động, thần hồn xuất xác, rồi chui vào làn khí đang bốc lên kia.
Trong chớp mắt, đan khí màu kim ngân kia nhanh chóng biến hóa thành một nữ võ sĩ người mặc giáp bạc, cao ba trượng giống như một thiên thần, khuôn mặt giống hệt nữ tử kia. Pho tượng nhảy mạnh lên, phóng lên cao mấy trượng vượt qua bức tường tiến vào sân trong tòa viện tử của Hồng Dịch.
Rầm! Cả viện tử chấn động một cái.
Võ sĩ khổng lồ kim giáp này thậm chí trông như một khối thủy ngân đậm đặc mang theo trọng lượng cực lớn, không giống như khí bốc hơi, cũng không phải ảo giác, mà là thực thể!
Vừa nhảy vào trong sân, ngân giáp võ sĩ cao lớn không nói lời nào, một tay vươn ra, một quyền tung lên đánh vỡ cửa chính.
Cửa gỗ rất dày dưới một quyền của nó tựa như giấy dán cửa bị xuyên thủng
Sau khi phá cửa, ngân giáp võ sĩ khổng lổ vươn bàn tay to vào trong phòng, giống như chim vồ mồi, chụp người trong phòng.