Dương Thần

"Trúng rồi hả?"
Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa, thở hổn hển, vừa rồi liên tục bắn ra hơn mười tiễn, mặc dù thành công nhưng hắn tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ lưng đau ê ẩm, tay chân tê rần.
Một hơi khai cung mười ba lần, cung lại là cường cung một trăm hai mươi cân, ngay cả cao thủ trong quân đội cũng khó mà làm được như vậy.
Nhưng thấy mình rốt cuộc cũng bắn trúng đối phương một tiễn, Hồng Dịch cũng thở dài một hơi.
"Nữ nhân này rốt cuộc lai lịch ra sao? Nhìn y phục bên ngoài chắc chắn không phải người của Đại Kiền quốc. Đạo thuật thật cường đại, nếu như không phải ta tu luyện Di Đà Kinh, có thể trấn áp được thần hồn, lại dựa vào cường cung, đại mã, đánh cho nàng ta không kịp trở tay, chỉ sợ nàng ta có thể thu thập chúng ta một cách dễ dàng."
Nhớ tới trận chiến vừa rồi, thần hồn hiện hình của đối phương cường đại vô cùng, đao thương bất nhập, từng người một bên mình bị thu thập, Hồng Dịch vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Bốn người bao vây mà còn bị nàng ta cương ngạnh công phá, lại có thể bắt Tiêu Mục đi, nếu không có thần mã Truy Điện đuổi theo, chỉ sợ lần này nàng ta bắt được Tiểu Mục cao chạy xa bay, hơn thế nữa, ta liên tục xạ tiễn nàng ta lại có thể dùng kiếm gạt hết."
Có thể bắn tên trúng đối phương, chủ yếu là nhờ có thần mã Truy Điện, Hồng Dịch cưỡi nó, tốc độ lao nhanh như chớp, có thể sánh với tốc độ của tiên thiên cao thủ.
Thu cung lại khoác trên lưng ngựa, tay cầm Trảm Sa kiếm, còn cách đối phương hai trăm bước, Hồng Dịch vừa định thúc ngựa đến cứu Tiểu Mục.
"Ngươi dám làm bị thương ta, muốn chết!"
Ngay khi Hồng Dịch định thúc ngựa tiến đến gần, bạch y nữ tử đang nằm trên mặt đất bất chợt quát lên một tiếng trong trẻo, không thấy nàng nhúc nhích gì chỉ thấy một đạo kiếm quang từ khoảng cách hai trăm bước bay vọt tới, nhắm thẳng vào cổ Hồng Dịch.
Kiếm quang này nhanh không thể tưởng tượng được, giống như mũi tên được cường nỗ bắn ra, không thua kém chút nào so với những mũi tên vừa nãy Hồng Dịch bắn ra.
"Không ổn!"
Hông Dịch mặc dù vẫn đề phòng trong lòng, nhưng vẫn không nghĩ tới phi kiếm của đối phương lao tới nhanh như vậy, bạch quang vừa lóe lên đã vọt đến trước mặt mình, hàn khí ập tới khiến cho lông tóc trên cổ hắn dựng đứng cả lên.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Truy Điện cuối cùng đã phát huy năng lực né tránh trên chiến trường, không cần Hồng Dịch chỉ huy, bốn vó của nó co lên, nhảy ra ngoài bốn năm trượng khiến phi kiếm đâm vào khoảng trống.
Trong nháy mắt Hồng Dịch cũng nhìn rõ, đây là một thanh đoản kiếm sáng như tuyết, hình thù kỳ lạ, rộng hai ngón tay, dài bằng cánh tay trẻ con, đang lơ lửng trên không trung, một kiếm không trúng mình liền quay lại trong nháy mắt lại lao tới.
Choeng!
Trảm Sa kiếm ra khỏi vỏ.
Hồng Dịch nhân cơ hội này liền rút kiếm ra, bằng thủ pháp nhanh nhất bổ xuống thanh phi kiếm đang lao tới.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phi kiếm đổi hướng, lao về phía Hồng Dịch, Hồng Dịch cuống cuồng xuống ngựa, kiếm trong tay một lần nữa đối kháng với phi kiếm.
Keng keng keng keng keng!
Liên tiếp hơn mười kiếm va chạm, Trảm Sa kiếm của Hồng Dịch gắt gao chặn đứng phi kiếm đang lao theo mình.Phi kiếm lơ lửng trên không trung không ngừng dùng đủ các loại thủ pháp đâm, chém, bổ, đè, nghiến để bám theo Hồng Dịch.
Hồng Dịch sau khi xuống ngựa, Truy Điện như có linh tính vội chạy xa ra, tựa như sợ dính tên bay đạn lạc.
Đỡ hơn mười kiếm, Hồng Dịch có một loại cảm giác phi kiếm đang bám theo mình hình như bị một người vô hình nào đó điều khiển thao túng, dùng kiếm pháp giết mình.
"Đối phương chắc chằn dùng âm thần xuất khiếu, khu động phi kiếm cùng ta so kiếm, chẳng qua là ta không nhìn thấy mà thôi, Trảm Sa kiếm của ta không thể làm tổn thương thần hồn của nàng. Phi kiếm của nàng ta lại có thể bám theo ta đến đây, trận đấu kiếm này nàng đúng là không sợ thất bại, ta chỉ có thể thủ, lực lượng của đối phương ngự kiếm thật ghê gớm đây!"
Hồng Dịch chỉ cảm thấy sức mạnh trên kiếm của đối phương vô cùng lớn, cho thấy khả nằng cường đại của âm thần khu vật, mỗi một kiếm va chạm đều khiến cho tay hắn tê rần.
"Người là ai? Hừ! Vừa rồi mới trúng một mũi tên của ta, thân thể bị thương không nhẹ, còn dám âm thần xuất xác khu kiếm giết ta, ngươi không biết thần hồn rời khỏi thân thể, thân thể càng suy yếu, chỉ sợ ngươi còn chưa giết được ta thì thân thể ngươi đã chết rồi, không còn lối cho âm thần về, cứ chờ tiêu tán trong thiên địa đi."
Hồng Dịch trong lúc liều mạng ngăn cản, đột nhiên nghiêng người toàn lực hét lớn.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, thanh phi kiếm kia chần chừ một chút, rồi đột nhiên bay ngược trở lại, chui vào vỏ, sau đó, bạch y nữ tử trên mặt đất từ từ đứng dậy, một mũi tên cắm thật sâu trên bà vai, máu vẫn rỉ ra như trước.
"Cưỡi ngựa giỏi lắm, tiễn pháp giỏi lắm! Ngựa tốt lắm!" Bạch y nữ nhân sau khi đứng lên liền rút mũi tên trên vai xuống, đồng thời từ chiếc túi mang theo bên người móc ra một bình nhỏ, đổ ra chút bột phấn, xoa lên chỗ vết thương sau lưng, máu liền ngừng chảy.
Nhưng vừa nãy mất máu nhiều quá, lúc nhổ tiễn vết thương lại đau đớn kịch liệt, nàng ta chân mềm nhũn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn gặng đứng lại được.
Tiểu Mục nằm trên mặt đất vẫn bất tỉnh nhân sự.
Thần hồn cách thể xác, thân thể trở thành cái xác vô hồn, dễ bị tà khí xâm nhập, vừa rồi bạch y nữ nhân bị trong thương vẫn cho thần hồn xuất xác, khí huyết trong người không có ai điều khiển, thương thế càng trở lên nghiêm trọng, nếu chỉ nửa khắc nữa thôi, khí huyết thật sự bị khô kiệt không thuốc nào có thể cứu chữa được.
"Ngươi tại sao không sợ Ô Nha Trận của ta? Ngươi là người tu luyện đạo thuật mà!" Sau khi ổn định thân thể, bạch y nữ tử mở miệng hỏi Hồng Dịch, ngữ khí mang theo sự cường ngạnh.
"Ô Nha cái con khỉ!" Hồng Dịch vừa kéo bạch ngưu cùng ra, lắp tên, nhắm ngay vào bạch y nữ tử! Vừa nãy nhân lúc bạch y nữ tử nhổ tên ra, bôi thuốc, Truy Điện vừa chạy trở lại Hồng Dịch liền lấy tên lắp lên cung: "Nhanh làm cho Tiểu Mục tỉnh lại, giơ tay chịu trói, ngươi trốn không thoát đâu, vừa rồi đánh nhau ầm ĩ như vậy nói không chừng đã kinh động đến người của Phương Tiên đạo, ngươi muốn chết không có chỗ chôn hay sao?"
Nhìn thấy mũi tên nhắm thẳng vào mình, bạch y nữ tử sắc mặt khẽ biến, biết thân thể mình vừa nãy mất máu nhiều quá, đối phương nếu thật sự khai cung, đúng là tránh không nổi, hơn nữa nơi này là địa bàn của Phương Tiên đạo, nếu thật sự bị phát hiện thì kết quả không nói cũng biết.
"Ngươi hứa không giết ta thì ta sẽ giơ tay chịu trói." Bạch y nữ tử chần chờ một lúc rồi nói, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, hiển nhiên không muốn tiếp tục giằng co với Hồng Dịch.
"Ngươi làm cho Tiểu Mục tỉnh lại trước đã." Hồng Dịch nói.
"Được!" Bạch y nữ tử ánh mắt chớp động, trên mặt đất Tiểu Mục liền mở hai mắt, bật mạnh dậy, giơ tay chộp lấy cổ của bạch y nữ tử.
Tiểu Mục vừa mới bị trấn áp thần hồn, nhưng tất cả đều nghe thấy được, mọi chuyện vừa xảy ra nàng đều biết hết, chẳng qua là thân thể không thể nhúc nhích được, bây giờ thần hồn trấn áp được giải trừ lập tức đứng dậy thi triển quyền pháp, đống thời nắm chặt phi kiếm của bạch y nữ tử trong tay mình.
Nhìn thấy cảnh này Hồng Dịch thở dài một hơi rồi đặt cung xuống: "Mang nàng ta theo chúng ta trở về!"
Bạch y nữ tử cười khổ một cái, nói: "Ngươi tại sao không sợ Ô Nha Trận của ta? Ngươi tu luyện đạo thuật gì vậy? Thần hồn ngươi cũng không cường đại đến mức như vậy, cả cảnh giới khu vật còn chưa đến, tại sao lại có thể giải trừ trấn hồn thuật của ta?"
"Ta còn chưa hỏi ngươi mà ngươi dám hỏi ta sao!" Hồng Dịch cười lạnh nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên có tâm tư quỷ dị, đạo thuật của ngươi đối với ta hoàn toàn không có tác dụng đâu."
Thần hồn của bạch y nữ tử này tuy cường đại, nhưng Hồng Dịch vẫn dọa một cái, ra vẻ thâm sâu khó lường.
Quả nhiên bạch y nữ tử không dám coi thường mà vọng động, thân thể nàng mặc dù bị trong thương, nhưng nếu liều mạng chấp nhận lưỡng bại câu thương, dùng âm thần xuất xác thi triển đạo thuật thì Hồng Dịch trong lòng cũng phải cố kỵ vài phần.
Nhưng bây giờ hù dọa đối phương, Hồng Dịch liền cảm thấy có thể khống chế toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui