"Tiểu Mục, muội trông chừng nàng nhé, lục soát xem trên người nàng ta còn thứ gì không, ta đến cứu Trẩm Thiên Dương và Thiết Trụ tỉnh lại, nếu nàng ta có hành động gì lập tức giết chết nàng ta."
Hồng Dịch và Tiểu Mục áp giải bạch y nữ tử về lại viện tử.
Trong viện tử vừa trải qua một hồi đánh nhau ác liệt trở nên tan hoang, trên mặt đất có mấy dấu chân khổng lồ, bột chì thủy ngân nồng hắc đóng dầy đến một lớp trên mặt sân, cửa phòng bị chấn vỡ nát, gỗ vụn bay toán loạn.
Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ hai phụ tử vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích chưa tỉnh lại.
Tiểu Mục cầm tinh cương trường kiếm, hung hăng đặt trên cổ bạch y nữ tử, tay nàng rất trầm ổn, chỉ cần hơi động một chút là có thể chém đứt cổ đối phương.
Bạch y nữ tử sắc mặt cực kì tái nhợt, cước bộ vô lực, trông giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất, nhưng tinh thần nàng ta không lộ ra vẻ suy sụp, ánh mắt vẫn lấp loáng tinh quang.
Tiểu Mục nghe thấy Hồng Dịch phân phó, một tay bất động cầm kiếm, tay kia cho vào người bạch y nữ tử lục soát, từ sau lưng nàng lôi ra một túi nhỏ, trong túi có một cái hộp nhỏ, một lọ thuốc còn có một vài tờ phù chú nồng nặc mùi hỏa dược.
Sau khi lục xoát lấy những thứ này ra, ngay cả thanh phi kiếm hình dạng cổ quái cũng đặt ở đầu giường Hồng Dịch, không cho nữ tử kia tiếp xúc.
Hồng dịch thấy vậy gật đầu, rồi âm thầm vận thần hồn, nhảy một cái xuất xác ra ngoài thi triển quan tưởng nhập mộng thuật.
Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ bị trấn áp thần hồn trong mộng liền nhìn thấy Hồng Dịch đột nhiên xuất hiện, hắn vung tay một cái một đạo kim quang hiện lên, tất cả trói buộc trấn áp hai phụ tử lập tức biến mất.
"Tà pháp thật lợi hại! Tiểu lão nhi nhiều năm đi lại trên giang hồ, những loại tà thuật mê hoặc lòng người cũng gặp qua không ít, năm xưa tiểu lão nhi cũng theo hòa thượng của Đại Thiện tự học qua, nếu gặp phải tà pháp như vậy chỉ cần trong lòng quan tưởng La Hán Hàng Ma, tà pháp liền không thể mê hoặc được, nhưng tà thuật hôm nay gặp phải không ngờ lợi hại như vậy, trấn áp tiểu lão nhi không thể động đậy được, quả thực mới nghe thấy lần đầu."
Trầm Thiên Dương đứng dậy, trặc lưỡi lắc đầu.
Là người hành tẩu giang hồ, ít nhiều gì cũng học qua phương pháp đối phó với tà thuật, Trầm Thiên Dương trước đây đã học qua La Hán Uy Đức Quan của Đại Thiện Tự, Hồng Dịch cũng biết loại phương pháp này là quan tưởng ra sự uy mãnh của La Hán, khiến cho thần hồn của bản thân có khí chất uy nghiêm cương mãnh, không bị mê hoặc.
"Hừ! Hắc Ma Ô Nha Trận của Huyền Thiên Quán ta chỉ bằng vào La Hán uy nghiêm nho nhỏ mà đòi phá ư? Muốn phá được Hắc Ma Ô Nha Trận trừ phi thần hồn cường đại hơn so với ta, lấy lực phá pháp thuật, phải là Chư Thiên Bồ Tát Quan của phật môn, Chu Thiên Tinh Thần Quan của đạo môn, những pháp môn tối cao này mới có thể chống cự được."
Bạch y nữ tử hừ lạnh một tiếng, đồng thời vừa rồi nhìn thấy Hồng Dịch dễ dàng phá giải Hắc Ma Ô Nha trận của nàng, ánh mắt không che được sự khiếp sợ.
"Ngươi tu luyện loại đạo thuật gì? Tại sao cứ như vậy mà phá giải được Hắc Ma Ô Nha Trận của ta?" Bạch y nữ tử lại hỏi.
"Thiên Dương, lão thu đi dọn dẹp lại phòng ốc, ngày mai vào thành thuê mấy người thợ mộc đến sửa lại cánh cửa, Thiết Trụ, ngươi ra ngoài cửa trông chừng, nếu có đạo sĩ nghe được động tĩnh đến đây hỏi, ngươi hãy nói là ta xử lý việc trong nhà, cũng không có việc gì xảy ra cả."
Hồng Dịch ngồi trên ghế, không để ý tới câu hỏi của nữ tử, mà phân phó công việc cho mọi người.
Sau khi phân phó xong, Hồng Dịch quay sang hỏi bạch y nữ tử: "Ngươi tên gì? Là ai? Tại sao đến bắt Tiểu Mục?"
"Ngươi trả lời ta trước, ngươi tu luyện công phu gì thế? Ta xem thần hồn của ngươi cũng không cường đại, không thể nào phá được Hắc Ma Ô Nha trận của ta, ta tu luyện quan tưởng chính là thần tượng hắc thiên ma thần, là thần của sự mê loạn hắc ám. Kể cả là Nhật Thần quan tưởng của đạo môn luyện đến đại thành, thần hồn như mặt trời chói chang cũng không thể tiêu diệt hết được hắc ám vô cùng vô tận. Càng không thể nào lấy yếu phá mạnh."
Bạch y nữ tử quát lên với Hồng Dịch.
"Bây giờ ngươi thân là tù binh, còn hô lớn gọi nhỏ cái gì! Nhanh trả lời câu hỏi của ta mau!" Hồng Dịch vỗ bàn quát lên.
Phối hợp với tiếng quát của Hồng Dịch, Tiểu Mục xiết chặt kiếm trong tay.
"Ta họ Mộ Dung, tên chỉ có một chữ Yến, là đệ tử thủ tọa Hắc Ma Đường của Huyền Thiên Quán Hoàn Nhan Ô, là tam tiểu thư của Vân Mông Xích Viêm Hầu Mộ Dung gia, ngươi muốn xử trí ta thế nào? Ngươi chỉ cần để ta đi, ta có thể dùng tiền chuộc bản thân."
Bạch y nữ tử ngạo nghễ nói.
"Huyền Thiên Quán, Hắc Ma Đường? Hoàn Nhan Ô? Vân Mông Xích Viêm Hầu, Mộ Dung gia?"
Hồng Dịch thu lại những tin tức mấu chốt, gật đầu: "Thì ra là danh môn tiểu thư, lại là đệ tử của thánh địa võ học, khó trách đạo thuật lại cao siêu như vậy, ngươi tại sao lại muốn bắt Tiểu Mục đi?"
"Ta lần này tới đây là để tìm thân phận của Vũ Văn thái sư sau khi thi giải chuyển thế." Mộ Dung Yến nói: "Nàng, trên người mang võ học của Huyền Thiên Quán chúng ta, năm đó Huyền Thiên Quán chúng ta tìm được hơn mười tiểu nữ hài tử, đều có thể là thân phận của Vũ Văn thái sư sau khi chuyển thê, vì vậy đều dẫn các nàng về quán tu luyện võ thuật để sau này phân biệt tìm ra xem rốt cuộc ai mới là chuyển thế của Vũ Văn thái sư. Nhưng về sau những nữ hài tử này đều bị cướp đi hết, Huyền Thiên Quán chúng ta phải cử người tìm các nàng về."
"Ngươi nói láo!" Hồng Dịch bật mạnh dậy đứng thẳng lên, cước bộ sải bước trong phòng, một tay nắm lấy chuôi kiếm Trảm Sa thậm chí còn để lộ ra vài phần sát khí sắc bén.
"Ta biết thi giải thuật của đạo gia tinh thâm vô cùng, sau khi chuyển thế thần trí sẽ không bị mê hoặc, không bị mê hoặc trong bào thai. Ta thông thuộc kinh sử bút ký, cũng biết Thái sư Vũ Văn Mục của Vân Mộng quốc năm đó tinh thâm đạo thuật, vũ kỹ thông huyền, quyền cao chức trọng, tại sao thi giải lại mất đi thần trí? Còn phải nhờ các ngươi đến phân biệt nữa sao?"
Thấy Hồng Dịch đột nhiên đứng dậy cầm theo kiếm tiến lại gần, Mộ Dung Yến tựa như bị dọa cho hoảng sợ, tưởng hắn muốn làm gì, khuôn mặt do mất nhiều máu càng tái nhợt hơn.
"Vũ Văn thái sư năm đó cùng giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ đấu pháp, bị Cửu Hỏa Viêm Long của Mộng Thần Cơ đánh trọng thương cơ thể bất đắc dĩ phải thi giải chuyển thế, vì thế không thể thi giải giống như thông thường, đây là bi mật của Vân Mộng chúng ta, ngươi tất nhiên là không biết. Được rồi, ta nói nhiều như vậy khiến cho thân thể càng mất máu nhiều hơn, phải nghỉ ngơi một chút, ngươi giúp ta mua chút thuốc về đây, ta tự điều trị cho bản thân, chắc phải tu dưỡng một, hai tháng mới có thể hồi phục như cũ."
Mộ Dung Yến nói hơi nhiều, sắc mặt lại tái nhợt vài phần.
"Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn là tù binh, vẫn còn lên giọng sai bảo sao? Không nói đến việc ngươi tự ý xông vào nơi dân ở, mà chỉ cần nói ngươi là người Vân Mông quốc, tự ý mang kiếm vào Đại Kiền đã bị ghép vào tội gian tế rồi, ta mang ngươi đến đại lao của Ngọc Kinh phủ, ngươi tự biết được kết quả ra sao! Huyền Thiên Quán, Mộ Dung Xích Viêm hầu gi gì đó cũng không đáng giá một xu, như thế chỉ tăng thêm tai họa mà thôi."
Hồng Dịch cười lạnh một tiếng.
"Được lắm, coi như lần này ta gặp tai họa, ngươi muốn làm thế nào bây giờ?" Mộ Dung Yến bất đắc dĩ nói.
"Thứ nhất, ngươi có thể ở đây dưỡng thương nhưng ta sẽ đoạt hết đồ đạc trên người của ngươi. Thứ hai, ta hỏi chuyện gì ngươi phải trả lời thành thật." Hồng Dịch nói.
"Ừm? Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta?" Mộ Dung Yến hỏi.
"Chưa nói trước được." Hồng Dịch đè lại chuôi kiếm, trở lại chỗ ngồi.