Trong vùng núi non hoang dã, mặt trời chói chang trên cao, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi bất động dưới trên một tảng đá dưới tán cây cổ thụ. Trước mặt có một thanh châm dài đang bay lượn trong không trung.
Cây châm dài này bay lượn lên xuống, tốc độ cực nhanh, thậm chí trong không trung còn kéo theo một đạo tơ hồng phía sau, tựa như một đốm lửa bay lượn trong không trung kéo theo một chùm sáng phía sau, lại giống như một chiếc lưới lớn đỏ rực như máu mà thiên nữ dệt nên.
Bồng Bồng Bồng Bồng Bồng!!!!!!
Tia hồng tuyến này trong lúc bay lượn, gặp gỗ xuyên gỗ, gặp đá xuyên đá, chỉ lưu lại một lỗ châm nhỏ. Không có vật cứng rắn nào mà nó không thể xuyên qua, đúng là không có gì kiên cố mà không phá nổi, không có cái gì không thể xuyên qua.
Bỗng nhiên đạo hồng tuyến dừng lại, biến thành huyết văn cương châm như lúc bình thường, lặng lẽ trôi dạt giữa không trung. Nó khẽ động một cái, chớp lên hóa thành một tia hồng tuyến, nhanh như chớp giật hạ xuống tay của Hồng Dịch.
Chậm vừa hạ xuống tay, thần hồn Hồng Dịch về lại xác, hai mắt mở ra, nhìn cương châm trên tay, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác tương thông huyết nhục với thanh huyết văn cương châm này.
Không sai, chính là loại cảm giác huyết nhục tương thông. Nói cách khác, cây châm này cho dù người khác mang thần hồn tiến nhập vào cũng khó có thể khu sử được, bởi vì một tia thần niệm của Hồng Dịch đã thoáng lập một thành một mối liên hệ với cây châm, dường như nó đã trở thành một phần thân thể của Hồng Dịch, không thể tách ra được.
- May mà đạo sĩ kia hồn tan phách tán rồi, nếu không chỉ sợ ta không thể khu động cây châm này.
Hồn phi phách tán, thần niệm trong đầu cũng tản mát, cây châm này tự nhiên thành vật vô chủ.
- Thần hồn đến cảnh giới khu vật, quả nhiên uy lực tăng lên rất nhiều! Võ giả bình thường căn bản không phải là đối thur1 Ta bây giờ khu sử cây huyết văn châm này, thì ngay cả năm sáu võ sư thân mặc thiết giáp đứng trước mặt ta thì ta cũng có thể ám sát được!
Châm so với kiếm thì nhẹ nhàng, linh hoạt hơn nhiều. Bằng vào lực lượng thần hồn hiện giờ của Hồng Dịch, khi khu động cây châm này, so với kiếm thì còn nhanh hơn. Dù sao kiếm cũng khá nặng, trong khi châm chỉ có trọng lượng vài lạng, chênh lệch đến cả trăm lần, căn bản không thể so sánh ngang bằng được.
Hồng Dịch nhận thấy, chẳng những là võ sư, thậm chí là cả tiên thiên võ sư nếu như dưới tình huống không đề phòng cũng có thể bị mình giết chết. Trừ phi là võ giả chân chính, linh nhục đã hợp nhất, tinh thần rất mẫn cảm thì mới có thể tránh được.
Chân chính tiên thiên đỉnh cấp võ sư là linh nhục hợp nhất, vô cùng mẫn cảm, đừng nói thần hồn xuất xác có thể ám sát, mà chỉ cần thần niệm trong đầu vừa động sát ý, đối phương ngay lập tức cảm ứng được, trong nháy mắt xông lên giết chết, phi kiếm của ngươi còn chưa khu động thì đã chết dưới quyền của đối phương rồi.
- Nhưng loại cảnh giới khu vật này cũng có sơ hở. Thân thể trong lúc thần hồn xuất xác khu động thì hoàn toàn không thể nhúc nhích, không hề có năng lực phòng ngự. Chỉ đành ngoan ngoãn nằm chờ địch nhân đến giết. Nhưng nghe nói sau khi tu luyện đến quỷ tiên, hồn có khả năng phân thần, có thể phân ra làm mấy phần khác nhau, chia ra tiến nhập vào thân kiếm, cùng địch nhân giao đấu. Khi đó vừa có thể khu động kiếm để chiến đấu mà thân xác vẫn còn năng lực hành động, như vậy mới chân chính là đạo thuật.
Hồng Dịch từng nghe Bạch Tử Nhạc nói, sau khi tu luyện đến Quỷ tiên, thần hồn liền có năng lực phân hóa. Không giống như bây giờ, một khi tiến vào khu sử cương châm hay kiếm, thân thể liền mất đi năng lực hành động, hoàn toàn để cho địch nhân định đoạt.
- Được rồi. Hôm nay tu luyện đến đây thôi.
Đứng dậy, thu huyết văn cương châm lại. Hồng Dịch nhảy lên lưng ngựa phóng đi.
Rốt cuộc cũng đột phá, mặc dù con đường sau này còn dài, nhưng cuối cùng Hồng Dịch trên người cũng có chiêu phòng thân, giữa đất trời rộng lớn này cũng có thể bảo vệ tính mạng bản thân, tùy ý hành tẩu đi lại.
Tốc độ Truy Điện cực nhanh, chỉ trong chốc lát liền vượt qua ba, bốn mươi dặm, trở lại đạo quán dưới chân Ngọc Long sơn.
Vừa vào viện tử trong đạo quán, hắn liền ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, Tiểu Mục đang ngồi dưới tán cây đại thụ trong sân, dùng lò than được đắp từ bùn để sắc thuốc, mặt trời tỏa nắng gay gắt trên cao nhưng trong sân bao phủ bởi bóng cây đại thụ, bên cạnh còn có một chiếc ao nhỏ, giữa sân lại có một cái giếng sâu, nước trong xanh mát lạnh, gió nhẹ hây hây, hơi nước thoang thoảng tạt vào mặt, khiến cho cả người cảm thấy mát mẻ, không hề cảm thấy tiết trời khô nóng.
Ngọc Long Sơn chính là thánh địa để chống tiết trời nóng nực, phong thủy nơi đây vô cùng tuyệt vời, mười mấy dặm trong núi có đến bảy mươi hai con suối, ba mươi sáu hồ sâu. Từ đó có thể thấy được nơi này được hơi nước bao phủ nhiều đến như thế nào.
Hồng Dịch không tiếc tiêu tốn tiền bạc để có được chỗ ở này cũng chính vì phong thủy tuyệt vời của nơi đây.
Thuế đất ở đây, so với tiền thuê phòng ốc trong thành thì đắt gấp đôi.
Trầm Thiết Trụ ở đầu kia của sân, đang chuyên tâm tu luyện võ công, từng chiêu từng thức trầm ổn thi triển Ngưu Ma Đại Lực quyền, cơ thịt toàn thân vận động, sinh ra những tiếng nổ rất nhỏ tựa như khi kéo căng dây cung, lắp tên. Cả người ẩn tàng một cỗ lực lượng khổng lồ chỉ chực bộc phát ra ngoài.
Còn Mộ Dung Yến, nữ nhân này cũng tùy tiện nằm trên một chiếc giường trúc tinh sảo, sau lưng là một tấm vải trắng thật dày quấn quanh một vòng, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng tinh thần rất tốt, băng ghế bên cạnh giường trúc vẫn để một vài cuốn sách, hiển nhiên là lúc rảnh rỗi buồn chán, nàng ta lấy sách ra đọc để giết thời gian.
Nhưng hiện giờ nàng ta ngồi cách phòng, lắng nghe thanh âm luyện công của Trầm Thiết Trụ ngoài sân, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Trầm Thiên Dương cũng mang một chiếc ghế gập nhỏ, ngồi bên cạnh Mộ Dung Yến, xoạch xoạch rít thuốc, rồi nhả khói ra, nhưng toàn bộ tinh thần của lão ta đều tập trung lên trên người nữ tử này. Có thể nhận ra chỉ cần Mộ Dung Yên chỉ hơi manh động một chút, lập tức lão ta sẽ bật dậy, tẩu thuốc lá khổng lồ bằng sắt sẽ không do dự mà nện xuống.
Có lão giang hồ này phòng bị, trông chừng Mộ Dung Yên sau khi bị thương thì tạm thời hiện giờ cũng không có chuyện gì xảy ra.
- Hả? Hồng Dịch, ngươi thật không đơn giản đấy.
Mộ Dung Yến vừa lắng nghe vừa nói
- Đây chẳng phải là Ngưu Ma Đại Lực quyền của Đại Thiện Tự sao?. Loại quyền pháp này đã thất truyền hơn hai mươi năm rồi. Hoàng triều Đại Kiền cũng không có được, bằng không đã sớm nhập vào trong quân đội để luyện tập rồi. Sao ngươi lại có bộ quyền này?
- Cô nương chỉ dựa vào thanh âm là có thể nhận ra đây là công phu gì sao?
Hồng Dịch vừa mới xuống ngựa liền nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Yến, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi.
Trầm Thiết Trụ luyện quyền ở đầu sân bên kia, cách hẳn một căn phòng, Mộ Dung Yến sau khi nghe xong liền suy đoán ra lai lịch của bộ quyền pháp này.
- Cái này là chuyện thường tình, Huyền Thiên Quán của ta là thánh địa võ học, đối với công phu của Đại Thiện Tự chẳng lẽ còn không biết đến sao?
Mộ Dung Yến cười lạnh một tiếng:
- Vậy rốt cuộc bao giờ ngươi thả ta ra? Ngươi muốn hỏi gì, việc nào có thể trả lời ta cũng trả lời rồi, việc gì không nên nói thì cho dù ngươi có giết chết ta, ta cũng không nói nửa câu. Ngươi đừng tưởng có thể giam cầm ta được lâu, ta cho ngươi biết, chỉ cần mười bữa nửa tháng nữa, thương thế của ta khỏi hẳn, chỉ bằng bốn người các ngươi liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của ta đâu.
- À? Bốn người chúng ta không phải là đối thủ của cô nương? Vậy tại sao cô nương lại bị ta bắt đến đây?
Hồng Dịch mang ngựa đến bên canh giếng nước, sau đó rửa tay, rồi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh giếng, cảm nhận được hơi nước mát lảnh lan tỏa khắp người, bình tĩnh nói.
- Đó là ta tránh làm tổn thương đến thân thể. Hừ!
Ánh mắt Mộ Dung Yến chợt lóe lên.
- Ngươi đừng tưởng rằng tịch thu kim đan, hỏa phù, phi kiếm của ta thì ta không còn bản lãnh nào khác. Ngươi đừng quên, âm thần của ta rất cường đại, có thể phụ thể hiện hình. Ngươi khống chế được ta sao? Cũng được, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, chứng kiến bản lĩnh của ta, đừng tưởng ngươi có thể tùy ý coi thường ta.
Vừa dứt lời, thân thể Mộ Dung Yến đột nhiên bất động.
Tiểu Mục bên cạnh nhướng mày, chỉ cảm thấy một cỗ thần niệm vô hình âm trầm thâm sâu tiến vào trong đầu mình, ngay lập tức bản năng của nàng ta mãnh liệt bật dậy, đưa tay với lấy tinh cương trường kiêm bên cạnh.
Nào ngờ, tay còn chưa với tới thanh kiếm, Choeng! Một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, bay lên mười trượng trên không trung, lượn lờ vài vòng rồi đâm mạnh xuống, kiếm khí sắc bén, tựa như một tia sáng trắng hồng xuyên thẳng xuống dưới, bắn về phía Hồng Dịch.
Ngay trong lúc kiếm ở giữa không trung lao xuống, bỗng nhiên một đạo hồng tuyến từ bên cạnh Hồng Dịch trong nháy mắt bay lên đón lấy tinh cường trường kiếm, keng keng keng keng, một loạt tiếng sắt thép va chạm vang lên! Chỉ trong mấy nhịp hô hấp đã có mười mấy lần va chạm trực diện.
Keng! Trường kiếm hoàn toàn bị châm chặn lại, hơn nữa còn bị đâm xuyên qua thân kiếm, thế kiêm hoàn toàn bị đánh tan. Bỗng nhiên, rắc một cái, thanh kiếm bị gẫy đôi.
Huyết văn châm sau khi đánh gãy trường kiếm liền lóe lên, phóng thẳng đến chính giữa mi tâm của Mộ Dung Yến.
- A!
Mộ Dung Yến thét lên một tiếng chói tai, thanh trường kiếm gãy đôi năm trên mặt đất, thần hồn của nàng cũng trở về xác, nhìn chằm chằm vào huyết văn châm trước mi tâm của mình, trên mặt hiện lên vẻ ngây dại cùng sợ hãi.