"Chúng ta bái thờ chính là Huyền Thiên đạo tôn, là hắc thiên ma thần, chúa tể của hắc ám, mê loạn. Ta vẽ cho ngươi xem, nếu ngươi tự mò mẫm học lén đạo thuật của Huyền Thiên quán chúng ta mà bị tẩu hỏa nhập ma, thì cũng đừng có trách ta không báo trước đấy." Mộ Dung Yến từ trên giường đứng dậy, ánh mắt chợt lóe lên, khóe miệng nhếch lên như cười như không.
"Tâm tư của cô nương tính ra không phải là độc ác, lại có hảo tâm nhắc nhở ta nữa chứ."
Hồng Dịch cười cười: "Ta cũng không phải muốn học lén đạo thuật cửa các ngươi, chẳng qua chỉ muốn nghiên cứu một chút mà thôi, hơn nữa chỉ là một bức họa tượng, làm sao có thể nắm bắt được tinh túy của đạo thuật chứ, ta cũng chưa phải là thánh nhân mà. Ta vừa rồi cũng có yêu cầu cô nương viết ra tâm pháp kinh văn đâu."
"Được!"
Mộ Dung Yến gật đầu, "Nếu ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma, vậy ta vẽ cho ngươi, không có tâm pháp đạo thuật thì một bức họa cũng chẳng làm gì được."
Nói xong, nàng ta vào trong phòng, trải giấy ra, mài mực, sau đó Mộ Dung Yến ngồi xuống đàng hoàng, nhưng cũng không vội vẽ lên, mà hay tai chắp ở trước ngực, thủ một pháp quyết của đạo thuật, nét mặt nghiêm trang, lẩm bẩm nhắc lại kinh văn, rất lâu sau nàng mới cầm lấy bút lông vẽ những nét đầu tiên xuống giấy trắng.
Hồng Dịch ở bên cạnh đứng xem, âm thầm gật đầu.
"Nàng vận bút cũng khá tinh thâm, xem ra Vân Mông quốc tuy là man di nhưng về phương diện văn hóa giáo dục lại nắm được chất tinh túy, ít nhất cũng nhìn điều này trên đám con cháu quý tộc như Mộ Dung Yến."
Trang phục Mộ Dung Yến lúc này cũng vẫn là bạch y như trước, đầu mang băng lụa sặc sỡ, thể hiện nét phong tình dị quốc.
Nhưng những cô gái trên thảo nguyên rất phóng khoáng, không yểu điệu dịu dàng như ở Đại Kiền. Nhưng Mộ Dung Yến này, thân là quý tộc nên được nuôi dưỡng chăm sóc cẩn thận, da trắng nõn, mi như trăng non, khuôn mặt mịn màng, mắt hạnh tai đào, thậm chí có chút hương vị của những tiểu thư các gia đình giàu có, nhưng lại mang theo cảm giác anh vũ hào sảng.
Trong cảm nhận của Hồng Dịch, Mộ Dung Yến cũng có chút tương tự như Hồng Tuyết Kiều, nhưng nàng ta so với Hồng Tuyết Kiều thì có phần thần bí, khí chất phiêu dật hơn, đây do việc tu luyện đạo thuật mà có.
Nhưng những điều này Hồng Dịch cũng không chú ý lắm, ánh mắt chỉ lướt qua rồi nhìn chăm chú vào ngọn bút đang họa trên giấy.
Mấy trăm nét bút được vẽ lên trên mặt giấy trắng như tuyết, dần dần hình thành một pho tượng vóc ngươi khôi ngô, tượng thần có ba đầu sáu tay, ba đầu của pho tượng này lần lượt là âm tiếu, quỷ tiếu, nanh tiếu, còn sáu cánh tay mỗi cánh bắt một pháp quyết kì quái, hoặc nắm lại hoặc xòe rộng ra, hoặc cong lại lộ ra những chiếc móng nhọn hoắt hết sức kinh khủng, như muốn câu thần hồn nhiếp phách.
Phía sau thần tượng được bút lông tô mực thật đậm, làm cho bức tượng ma thần này càng trở nên u ám kinh khủng, nhìn vào tưởng chừng như tượng ma thần này bước ra từ trong hắc ám, đặt chân lên thế giới tràn ngập ánh sáng, sau đó muốn đem thế giới tràn ngập ánh sáng biến thành hắc ám vô cùng vô tận.
"Hảo họa công." Hồng Dịch buột miệng khen, hắn đã từng xem qua Di Đà kinh, bức tranh hoa mai trong Lang Huyên thư ốc do họa thánh vẽ, vì thế tầm nhìn của hắn với hội họa cũng khá cao, nhưng đối với trình độ vẽ tranh của Mộ Dung Yến cũng nhịn không nổi phải khen một câu.
"Quá khen." Mộ Dung Yến dừng bút vẽ, nhìn ma thần trên giấy trắng, dường như cũng không hài lòng, lắc đầu nói: "Ta vẽ không được chuẩn, không thể hiện được sự tinh túy của hắc thiên ma thần tướng của Hắc Ma đường chúng ta, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu, đó mới chân chính là cảnh giới câu nhân nhiếp hồn, khiến người kinh sợ vỡ mật, người bình thường vừa nhìn thấy cho dù can đảm đến đâu cũng kinh hãi mà chết, thần hồn vĩnh viễn bị đọa đầy trong bóng tôi, không bao giờ thanh tỉnh lại được."
"Bức họa này cũng có thể biểu hiện tu vi cô nương đến trình độ nào." Hồng Dịch gật đầu: "Nếu như tu vi của cô nương cao hơn thì chắc chắn bức họa sẽ có thần vận hơn một chút."
Trong lòng hắn tất nhiên hiểu điều này, họa đồ cũng giống như bí tịch đối với người tu hành, nhưng bức tranh này cũng chỉ ngang với một quyển bí tịch thô sơ, còn chưa hoàn toàn thể hiện được thần vận của hắc thiên ma thần, không thể hiện hoàn toàn thần vận thì vẫn không tính là chính tông, cho dù vận dụng để quan tưởng, tu luyện đến tinh thâm cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Hồng Dịch cũng không định tu luyện, chỉ coi đó là tài liệu để tham khảo mà thôi.
"Cô nương có thể đi rồi." Hồng Dịch cũng không đáp lại vấn đề của Mộ Dung Yến mà phất tay một cái: "Những lá bùa phù chú kia, kim đan, kim phiếu trong hộp ta cũng trả lại hết cho cô nương, nhưng thanh phi kiếm kia của cô nương phải để lại, coi như bồi thường cho Tiểu Mục."
"Sao còn chưa đi?"
Nhìn thấy Mộ Dung Yến vẻ mặt kì quái nhìn mình, Hồng Dịch nhíu mày.
"Ngươi thật sự để ta đi? Còn cho ta mang theo kim đan, phù chú? Ngươi không sợ sau khi ta ra ngoài, dưỡng thương lành hẳn rồi quay lại đánh lén ngươi sao? Thậm chí gọi người liên thủ giết ngươi? Cướp huyết văn cương châm của ngươi? Sau đó mang Tiểu Mục đi." Mộ Dung Yến lấy tay vân vê lông mi, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch.
"Đương nhiên là cũng có chút cố kỵ nhưng ta không muốn giết cô nương. Ta nói là làm, không phải là kẻ tiểu nhân phản phúc vô thường, nếu đã hứa thì sẽ không đổi ý. Cô nương tưởng ta nói dối sao? Chẳng lẽ cô nương tưởng ta thả cô nương rồi lém bám theo giết người diệt khẩu?" Hồng Dịch lắc đầu cười: "Đúng là lấy lòng tiểu nhân so bụng quân tử."
"Nếu ngươi đã giữ lời hứa như vậy thì ngươi cũng yên tâm, ta đường đường chính chính là tiểu thư của Vân Mông Hầu tước, không bao giờ làm những việc hèn hạ như vậy đâu, nhưng giao dịch ta bàn với ngươi, ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ, trên người của ta có năm đạo phù, năm viên kim đan, còn có kim phiếu trị giá một trăm lượng hoàng kim, ta cầm theo ba đạo phù, ba viên kim đan để phòng thân, còn lại để lại chỗ ngươi để làm tín. Ngươi khi nào suy nghĩ kĩ thì đến Tụ Bảo Trai tìm một người tên là Phong Thiết chưởng quỹ, hắn là người bên ta. Nếu như sau khi suy nghĩ kĩ vẫn không muốn bán thì ba ngày sau có thể đến Tụ Bảo trai mang đồ vật trả lại cho ta."
Nói xong, Mộ Dung Yến lấy đồ vật của mình rồi bước ra ngoài.
Nhìn Mộ Dung Yến đi rồi Hồng Dịch dường như trút được gánh nặng trong lòng, nữ tử này tựa như một ôn thần, nàng ta ở nơi này cũng có chút phiền toái, chẳng những lúc nào cũng nơm nớp lo lắng nàng ta đánh lén, lại không thể giết nàng ta, cũng không thể đem nàng ta tống vào đại lao. Bây giờ để nàng ta đi, cứ như vậy hóa ra lại hay hơn nhiều.
Nhìn bức họa Hắc Thiên ma thần trên bàn, Hồng Dịch nhớ lại Dạ Xoa Vương, La Sát Vương trong quan tưởng của Di Đà kinh, xem xem hai ma thần này có gì khác so với hắc thiên ma thần không.
Sau đó Hồng Dịch cầm "tiền cọc" mà Mộ Dung Yến để lại lên xem, bên trong cai hộp là hai đạo phù nồng nặc mùi hỏa dược, giống như Bạo Viêm Thần phù kiếm, đều có những phù chú hình ngọn lửa.
Còn hai viên kim đan lấp lánh ánh sáng, nặng dị thường, mặt ngoài màu kim ngân, còn có những hoa văn màu đen.
Hồng Dịch biết đây chính là Hóa Hình Kim Đan rất hiếm thấy trong đạo gia, thần hồn sau khi tu luyện đến cảnh giới hiện hình liền dùng hỏa phủ để khai mở kim đan này, đốt cho khí duyên hống bay hơi lên, sau đó lấy thần hồn bám vào đó, lập tức sẽ hóa thành hình thể của bản thân, sức mạnh lớn vô cùng, đao thương bất nhập.
Loại kim đan và hỏa phù này, Hồng Dịch nhớ trong Đạo kinh có ghi lại, biết rằng khi đạo sĩ luyện chế rất tốn thời gian, luyện chế một viên cũng tiêu tốn rất nhiều than củi, chu sa, thủy ngân, chì, bột vàng, vụn ngọc.
Hơn nữa kim đan của mỗi một môn phái luyện chế khi thần hồn bám vào lại có uy lực khác nhau.
"Nàng ta muốn mua huyết văn cương châm của ta thì không nói làm gì, tại sao lại đem mấy lá bùa cùng kim đan để lại làm tiền cọc? Chẳng lẽ nàng ta còn muốn dùng kim đan để trao đổi với ta hay sao?"
Hồng Dịch cười cười, để kim đan và bùa sang một bên.
Nửa tháng tiếp theo là những ngày vô cùng nhàn nhã, Mộ Dung Yến đi rồi cũng không quay lại quấy rầy nữa, nàng ta tựa như tan biến vào hư không vô ảnh vô tung, mà ngay cả Triệu phu nhân kia cũng không có hành động gì.
Hồng Dịch cũng không dám lơ là, hàng ngày sáng thì rèn luyện võ nghệ, đêm thì tu luyện thần hồn. Cuối cùng cũng kết hợp được Ngưu Ma Đại Lực quyền và Thiên Triền thủ, một thân võ công đột nhiên tăng tiến vượt bậc, tiến vào cảnh giới võ sĩ.
Thần hồn của hắn cũng càng ngày càng ngưng luyện, sức mạnh càng lúc càng lớn, nhất là khi khu động huyết văn cương châm càng thêm xuất hồn nhập hóa.
Sáng hôm này, Hồng Dịch vừa thức dậy, đang định luyện công như thường ngày thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa, đên trước cửa viện tử thì dừng lại.
Có mấy người nô bộc quần áo sáng sủa tiến vào, trên tay cầm theo thiệp mời.
"Vị nào là Hồng công tử?" Một nô bộc tiến tới thấy Trầm Thiên Dương đang quét sân liền cất tiếng hỏi rõ ràng, rồi đưa thiếp mời lên, sau đó cưỡi ngựa phóng đi.
"Thiếp mời của Ngọc thân vương?"
Hồng Dịch nhận thiếp nhìn dòng chữ trên đó, ngẩn người ra, sau đó hắn mở thiếp ra, trong đó có ghi: "Hồng huynh, hôm nay Ngọc thân vương mở đường hội, nhất thiết phải tới đấy, đừng quên dắt theo Truy Điện." Bên dưới đề Tiêu Hạo.
Hồng Dịch cũng biết Tiêu Hạo là tên của Trường Nhạc tiểu Hầu gia.
"Ngọc thân vương là con thứ tư của hoàng thượng, là đối thủ cạnh tranh trọng yếu nhất của thái tử, đi hay không đi? Nhưng còn vụ đánh cuộc của Trường Nhạc tiểu Hầu gia, ta đành phải đi một chuyến vậy."