Dương Thần

Trang viên Ngọc thân vương là một trang viên ở thôn Lục Liễu cách Ngọc kinh thành bảy mươi dặm, tên là Lục Liễu trang. Hồng Dịch sau khi từ vương phủ trở về ngay hôm đó liền chuyển đến trang viên.
Hắn vốn chả có tài sản gì nên chuyển nhà cũng đơn giản, chỉ cần một xe ngựa chở mấy cái rương, bốn người bốn ngựa, nhanh chóng gọn nhẹ.
Thôn Lục Liễu có vị trí khá tốt, ở phía nam ngoài thôn có một con sông lớn bao quanh mấy ngàn dặm chảy qua Ngọc kinh rồi đổ thẳng ra biển Đông, sông này gọi là Bạch Lãng giang.
Bạch Lãng Giang này gần như chảy xuyên qua một nửa đế quốc Đại Kiền, là một con đường thông thương vận chuyển khá quan trọng, các thương phẩm, vật liệu từ nam phương cũng thông qua đường thủy này không ngừng vận chuyển đến Ngọc kinh, khiến cho các thành trấn nơi con sông đi qua tập trung khá nhiều hàng hóa.
Vì thế thị trấn có Lục Liễu thôn này cũng cực kỳ phồn thịnh, muốn mua gì cũng không phải đi xa lên Ngọc kinh thành.
Trang viện nằm sâu trong Lục Liễu thôn, khắp nơi đều là những hàng liễu xanh thân to bằng hai cánh tay người ôm, nước róc rách chảy dưới cầu, những nhánh sông nhỏ giao thoa đan xen lẫn nhau, suối giăng dày đặc, đất đai phì nhiêu, tôm cá dồi dào, quả thực mang phong vị của làng quê phương nam.
"Phòng ốc thật nhiều, thật to."
Tiểu Mục lần đầu tiên nhìn thấy trang viện xúc động kêu lên một tiếng.
Đúng là phòng ốc của trang viện này vô cùng nhiều, phải đến hơn ba mươi phòng, đều làm từ chất liệu thượng hạng - tuyết sam mộc (cây tuyết thông liễu), được kiến tạo bằng những thanh gỗ chắc và khá dầy, ngay cả tường viện bao quanh cũng rất dầy, chiều cao tầm ba người, bên ngoài tường có gắn những viên tật lê sắt để phòng ngừa có kẻ muốn bám tường trèo vào.
Quan trọng hơn chính là ở những góc trong trang viện đều xây dựng các tháp canh để quan sát xung quanh, có thể thấy được tình huống rất xa bên ngoài, hơn nữa có thể đặt cung nỗ trên cao để bắn người ngoài tường viện.
Hồng Dịch nhìn những tháp quan sát này trong lòng thầm gật đầu, gặp phải chuyện gì chỉ cần phái xạ thủ tinh thông cung tiễn lên đài quan sát ngắm bắn, cho dù bên ngoài có mấy trăm người cũng khó có thể tấn công vào.
Giống như trong trang viện của các gia đình giàu có, tất cả đều xây dựng những thứ như thế này, để ngừa những năm thiên tai đói kém, những hộ tá điền bạo loạn hay thổ phỉ cướp bóc.
Ngoài ra trang viên còn có phòng đập lúa, chỗ ủ rượu, phòng ép dầu, còn có cả nơi nuôi heo, nuôi gà, một nửa để ăn một nửa đem bán, tăng thêm thu nhập.
Bên cạnh đó phía ngoài còn có đất trồng dâu nuôi tằm lấy tơ.
Không tính ruộng vườn, đất trồng rau, trồng dâu, bên ngoài còn có khu trồng trà, có ao nuôi cá.
Đây là một nông trang điển hình, ngoại trừ muối phải ra ngoài mua, còn củi dầu, gạo nước,rau quả, trà, thịt cá toàn bộ đều có thể tự cung tự cấp.
"Vũ Ôn Hầu phủ cũng có những trang viện như vậy ở ngoại ô Ngọc kinh thành, ước chừng tầm ba mươi trang viện như vậy, mỗi một trang viện hàng năm ủ rượu, nuôi tằm lấy tơ, trồng trà tính ra cũng thu nhập hơn năm ngàn lượng. Ngọc thân vương là vương gia, trang viện hẳn là nhiêu hơn một chút, chắc cũng tầm hơn một trăm cái."
Hồng Dịch biết những vương hầu công khanh ở Ngọc kinh thành thu nhập hàng năm chủ yếu là xuất phát từ nhưng trang viện như thế này. Còn bổng lộc trong quốc khố chỉ là bèo bọt không đáng kể.
Vương hầu công khanh cũng không tiến hành buôn bán, thỉnh thoảng có tham chút lợi nhuận cũng do tạo điều kiên cho thương nhân dễ làm ăn, còn bản thân thì ăn chút hoa hồng. Những những việc như thế cũng dễ bị lên án, không phải việc mà sĩ phu nên làm.
"Vũ Ôn Hầu phủ hằng năm thu nhập hơn mười vạn lạng bạc trắng, để duy trì miệng ăn của bảy, tám trăm người, rồi đủ các loại lễ nghĩa thể diện, thì hơn ba mươi trang viện may ra mới cung cấp đủ! Lợi nhuận thừa ra cũng không được bao nhiêu. Nếu gặp phải năm thiên tai đói kém, Hầu phủ sợ rằng cũng khó cầm cự được. Nhưng tại sao nhiều năm như vậy, Hầu phủ thủy chung vẫn không gặp phải cảnh thiếu tiền nhỉ? Chỉ sợ là do Triệu gia bên kia chuyển bạc tới thôi."
Hồng Dịch sau khi làm quen với viên trang mà Ngọc thân vương tặng cho mình, đột nhiên ý niệm này nảy sinh trong đầu.
"Khó trách Hồng Huyền Cơ đối với Triệu phu nhân nể trọng như vậy, hắn phải duy trì thể diện của bản thân, duy trì hình tượng vị quan thanh liêm, không nhận hối lộ, nhưng Hầu phủ lớn như vậy, hơn bảy, tám trăm miệng ăn như thế, rồi đủ các loại lễ nghi, thờ cúng, ban thưởng, không có vạn vạn lượng bạc thì sao duy trì nổi. Nếu không có Triệu gia đứng sau ủng hộ, đừng nói Hầu phủ tồn tại đến ngày hôm nay mà ngay cả duy trì qua ngày cũng khó khăn rồi."
"Đúng rồi, mẫu thân mình đáng là gì đâu? Coi như là thánh nữ Thái Thượng đạo đi, nhưng không tiền không thế, căn bản không thể so sánh với tiện nhân Triệu phu nhân là danh gia vọng tộc mấy trăm năm! Hồng Huyền Cơ ở trong triều nếu muốn làm một vị quan thanh liêm không để người khác nắm thóp, lại muốn giữ vững thể diện lẫn quyền lực thì không dựa vào Triệu gia không được."
Hồng Dịch đột nhiên nhận ra, cảm thụ sâu sắc một điều, phụ thân mình cùng Triệu phu nhân đã kết hợp lợi ích tiền tài và quyền lực.
Dưới sự kết hợp lợi ích này mẫu thân mình căn bản không có chỗ dung thân.
Sau khi dọn nhà, qua ba ngày, các giấy tờ bàn giao nhà cửa đã chuyển đến tay Hồng Dịch, các loại khế ước ruộng đất cũng chuyển thành tên Hồng Dịch.
Đồng thời, Ngọc thân vương Dương Kiền cũng mang những người quản lý trang viện, trướng phòng, gia đinh, võ sư hộ viện tất cả đều rút ra khỏi trang viện. Trừ những người thợ sản xuất lâu năm, những điền hộ bên ngoài còn giữ lại để duy trì sản xuất trong trang viên, tất cả nhưng người quản lý trang viên đều điều hết đi, để Hồng Dịch tự mình sắp xếp.
Hồng Dịch biết, Ngọc thân vương đây là dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng (dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người) để cho người ta toàn tâm toàn lực ra sức giúp đỡ.
Trong phòng.
Trầm Thiên Dương lúc này đã trở thành đại quản gia, đang ôm một đống giấy tờ sổ sách, từng chút cẩn thận kiểm kê tiền bạc.
Lão mặc dù là tay giang hồ lâu năm nhưng cũng là lần đầu cầm một lượng tài sản nhiều như vậy, nét mặt không tránh khỏi cũng có chút hưng phấn.
"Ân chủ, bây giờ trướng phòng trong trang viện có khoảng bảy ngàn lượng bạc, theo báo cáo hàng năm, trước đây mỗi năm trang viện thu nhập cũng tương đương như vậy, nếu không phải tiến cống như lời của vương gia thì số tiền này cũng đủ trang viện tự chi tiêu."
Hồng Dịch ngồi trên ghế, ghế được làm từ gỗ hoàng hoa lê (cây lê hoa vàng), là chất gỗ tiêu chuẩn của các địa chủ hay dùng.
"Ừ, mặc dù trang viện này là Vương gia thưởng cho ta, nhưng cung phụng hàng năm vẫn cứ tiến cống, vương phủ chi tiêu rất tốn kém, ta đã đáp ứng ra sức giúp đỡ người thì cũng không nên phụ thuộc tiền bạc vào người. Chúng ta cứ đem trang viện thu xếp ổn thỏa một chút, cung phụng hàng năm so với trước đây phải nhiều hơn, như thế mới đáng nói."
Hồng Dịch mặc dù bây giờ mới mười sáu tuổi, ở tuổi này trong Đại Kiền cũng đã xem là trưởng thành rồi, làm gia chủ một gia đình cũng không có gì kỳ quái.
Nương nhờ vào Ngọc vương gia, Hồng Dịch trong lòng cũng biết, hắn cùng vương gia có vinh cùng hưởng có nạn cùng chia.
"Nhưng làm thế nào mới có thể tăng thu nhập năm nay? Theo báo cáo thì năm nay hình như không được mùa, mấy tháng vừa rồi mưa liên miên, mùa màng thu hoạch sợ không bằng năm ngoái." Trầm Thiên Dương nhíu mày.
"Mùa màng sao?" Hồng Dịch nhắm mắt lại, đột nhiên một ý niệm lóe lên trong đầu hắn: "Lần trước trong sơn cốc, được ăn loại đậu phộng, khoai lang của tộc thuần hồ, những thứ đó mùi vị rất ngon, bọn họ nói loại thực vật này dễ trồng dễ sinh trưởng, không bằng ta đi kiếm hai loại sản vật hi hữu này về trồng, nếu hai loại thực vật này đem bán chắc chắn sẽ thu được kha khá tiền."
Nghĩ đến đây, Hồng Dịch trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn.
Bên ngoài cửa sổ là luyện võ trường, Trầm Thiết Trụ thân cao chín thước đang đứng trên đó luyện võ cùng hơn mười tráng hán.
Mười tráng hán này người nào người nấy ánh mắt đều sắc bén, trong người có võ nghệ, đều là người của Trường Nhạc tiểu Hầu gia đưa tới.
Lúc trang đinh, hộ vệ trong trang viên rút ra ngoài, những người này được chuyển đến đây làm hộ vệ.
"Tiểu Mục, chuẩn bị ngựa, chúng ta đi Tây sơn."
Nhìn Tiểu Mục đang khai cung bắn tên ở ngoài, thủ pháp như liên châu, khiến cho một trang hán vốn là binh lĩnh giải ngũ kinh hãi há hốc mồm, Hồng Dịch kêu lên một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui