[I][COLOR="Blue"]
Hồng Dịch điều khiển Huyết Văn châm hóa thành một đạo hồng tuyến, trong nháy mắt giết chết bảy người trong Lãnh Huyết Thập Tam Ưng của Ngự Lâm quân - Thần Cơ doanh, biến cố này lập tức khiến toàn trường kinh sợ!
- Lập Toàn Phong đao trận!
Sáu hắc y Ưng vệ còn lại cuối cùng cũng bừng tỉnh, trong miệng kêu lên những tiếng kì quái, hoành đao trong tay cấp tốc lay động hợp thành một đao trận, sáu người ở sáu góc, mỗi người che một mặt, đao trong tay vung lên đến mưa cũng không xuyên qua được.
Đạo hồng tuyến lượn lên hạ xuống va chạm liên hồi với đao, không cách nào xuyên qua Toàn Phong đao trận được!
Tuy Huyết Văn cương châm sắc bén không gì sánh được, gặp sắt xuyên sắt, gặp đá xuyên đá, nhưng đó là khi cây châm đâm vào thì mới xuyên qua được. Còn với Toàn Phong trận này, mỗi lúc cương châm bay tới đều bị đao chém vô cùng chuẩn xác giữa châm mà không phải là dùng thân đao cản lại.
Loại lực lượng trảm sát rất lớn này tuy rằng không thể chém gẫy cương châm nhưng cũng có thể kiềm hãm thế phi hành của nó.
Trong mấy nhịp hô hấp tiếp theo, Hồng Dịch khu động cương châm từ những góc độ lớn xuất quỷ nhập thần lao vào nhưng đều bị đao chém trúng, không thể tập trung sức mạnh để xuyên qua.
Toàn Phong đao trận này quả thực nước không thể lọt được.
Sáu gã Ưng vệ này sau khi khôi phục tinh thần thì rốt cuộc cũng bày ra một đao trận tinh diệu, đao của bọn họ chém ra những góc độ rất chuẩn xác, đao tùy ý vung lên có thể bổ đôi cánh ruồi! Huyết Văn châm của Hồng Dịch tuy nhỏ nhưng vẫn bị đao chém trúng mà văng ra bên ngoài.
"Đao của những kẻ này thật chuẩn xác, tiếc là âm thần của ta không cường đại, tốc độ phi hành cũng không vượt qua được tên do cường cung, ngạnh nỗ bắn ra. Nếu âm thần mạnh mẽ gấp đôi hiện tại thì lực xung kích của châm cũng không thể bị đánh bật ra ngoài, một nhát là có thể đâm chết địch nhân." Hồng Dịch thầm kêu đáng tiếc trong lòng.
Đúng lúc này trong không trung vang lên một tiếng nổ, mùi hỏa dược bốc lên nồng nặc quyện lẫn với mùi thủy ngân gay, hắc. Tiếp đó một một nữ võ sĩ ngân sắc thật lớn ngưng tụ thành hình giữa hơi nước thủy ngân mù mịt.
Mộ Dung Yến chớp lấy cơ hội này mà ném ra hỏa phù kim đan, mang thần hồn xuất xác ngưng tụ thành kim thân!
- Ầm!!! Ầm!!!
Ngân sắc nữ võ sĩ này vừa ngưng kết thành hình, ngay lập tức vung tay lao tới, chân dậm mạnh xuống đất in thành một dấu thật sâu, trong dấu chân là một tầng bột phấn bàng bạc lấp lánh.
Xung lực cực mạnh này đẩy thân thể ngân sắc nữ võ sĩ lao thẳng vào Toàn Phong trận, lập tức bị hơn mười đao chém vào thân thể, trên người lóe lên ngân quang, bột phấn bay lả tả.
Nhưng đây là thuật thần hồn biến hóa hiện hình của đạo môn, sức mạnh lớn vô cùng, đao thương bất nhập, toàn thân không một kẽ hở. Loại kín kẽ này không giống như kiểu binh lính mặc thiết giáp, kể cả binh lính mặc thiết giáp đầy người nhưng vẫn còn một số kẽ hở không thể chống lại được đao kiếm đâm vào, thế nhưng âm thần hiện hình lại không có một chút kẽ hở nào!
- Rầm!
Ngân sắc nữ võ sĩ lao thẳng vào giữa đao trận, đỡ hơn mười đao rồi tung một quyền ra trúng vào vai một tên áo đen, đánh hắn văng đến bảy, tám bộ (Hệ đo lường cổ của Trung Quốc; 1 bộ (æ¥, bu) = 5 xích = 1,66 m)! Sau đó quyền cước tung ra bốn phía, đấm đá tứ phương, thi triển một bộ quyền pháp hung mãnh, hoàn toàn phá bỏ đao trận.
Hồng Dịch chớp lấy cơ hội, "phụt phụt", trong nháy mắt cương châm xuyên thủng đầu của bốn người.
Hai tên áo đen còn lại thấy tình hình không ổn, huýt dài một tiếng, thân thể xoay mạnh về phía sau, nhảy lên tựa như đại điểu giang cánh bỏ trốn.
Nhưng tốc độ bỏ chạy của bọn chúng làm sao sánh được với tốc độ phi châm, phi châm dưới sự khu động của Hồng Dịch hóa thành một đạo hồng tuyến trực tiếp từ hậu tâm bọn chúng xuyên ra ngoài. "Phụt phụt" hai tiếng (nguyên tác là: một tiếng), hai tên bỏ trốn ngã lăn xuống mặt đất giãy dụa liên hồi. Tâm tạng bọn chúng đã bị xuyên qua, mạch máu bị phá vỡ nên mất đi năng lực hành động.
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng hoàn toàn bị diệt!
Mười ba võ sư cao thủ thân kinh bách chiến dưới sự phối hợp của hai cao thủ đạo thuật, trong nháy mắt toàn bộ bị tiêu diệt.
- Tiểu thư, đây là...
Hai võ sĩ bên người Mộ Dung Yến cũng có tố chất phi thường, lao nhanh đến chỗ hai tên áo đen đang giãy dụa trên mặt đất chém mạnh một đao xuống, kết liễu tính mạng chúng.
Đúng lúc này, Huyết Văn châm hóa thành một tia hồng tuyết biến mất ở tận cùng sơn lâm.
Thấy tia hồng tuyến biến mất vô ảnh vô tùng, hai người võ sĩ cũng không lần ra manh mối gì.
- Ầm!!! Ầm!!!
Qua vài nhịp hô hấp, ngân sắc nữ võ sĩ hóa thành một đống tro bụi ngân sắc rơi lả tả trên mặt đất, Mộ Dung Yến thần hồn về lại xác, mở mắt, đứng dậy, nhìn rừng cây cách đó mấy nghìn bộ.
Tiếng vó ngựa vang lên, một nam, một nữ, lưng mang cung, hông đeo kiếm phi nhanh tới, đến khi còn cách hai trăm bộ thì dừng lại.
- Hồng Dịch, quả nhiên là ngươi.
Mộ Dung Yến nhìn đôi nam nữ vừa tới với đôi mắt phức tạp, gật đầu:
- Vừa rồi ta thấy Huyết Văn châm bay tới, biết là ngươi. Nghĩ không ra ngươi đã cứu ta một mạng. Nhưng những người này là ngự lâm quân của triều đình Đại Kiền các ngươi, ngươi giết bọn họ thì khác nào quân tạo phản. Ngươi tại sao lại mạo hiểm như vậy để cứu ta?
- Vừa nãy ta nghe đám người này đối thoại, thật là tán tận lương tâm, thân là người Đại Kiền, giết người không nói làm gì, lại còn muốn bắt người cướp của, người chết cũng không tha. Việc này không liên quan đến Đại Kiền và Vân Mông, mà là đại đạo nghĩa của con người, là thiên địa công đạo.
Hồng Dịch ngồi trên ngựa nói.
Nghe xong, Mộ Dung Yến hai má hơi đỏ lên, ánh mắt bắn ra những tia cừu hận, quả thật nếu như vừa rồi không có Hồng Dịch đến cứu thì kết cục của nàng đúng là sống không bằng chết.
- A Mông, A Kim! Thu thập thi thể người của chúng ta lại, thiêu hủy xong chúng ta đi.
Mộ Dung Yến cúi đầu, nhún vai, rõ ràng là vết thương trước đây Hồng Dịch bắn vào vai cũng khỏi hẳn.
- Mộ Dung Yến, ngươi nghĩ cứ như vậy mà đi hả?
Hồng Dịch đột nhiên từ trên ngựa nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Mộ Dung Yến nghe câu này, sắc mặt khẩn trương, ngẩng đầu lên nhìn Hồng Dịch.
- Ta có ân cứu mạng ngươi, ngươi lẽ nào không báo đáp? Cứ thế mà đi hả?
Hồng Dịch ngồi trên ngựa nói.
- Cái gì?
Mộ Dung Yến nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, thần tình kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há hốc tròn như quả trứng, tựa như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Dịch, môi mấp máy, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời. Bỗng nhiên nàng ta nói:
- Ngươi là người đọc sách, không phải được dạy rằng cứu người không trông chờ báo đáp sao?
- Nực cười, người đọc sách làm gì có cái thuyết pháp thi ân không cần báo đáp! Thi ân mà không có báo đáp, cứ thế mãi thì thiên hạ làm gì còn ai chịu thi ân? Không cần báo đáp là giả nhân giả nghĩa, dạy người vong ân phụ nghĩa. Thượng cổ thánh nhân dạy, đã thi ân đều phải noi gương mà tiếp nhận báo đáp. Ta đọc sách nhiều chẳng lẽ không minh bạch giáo huấn này sao?
- Vậy, nếu như ta không báo đáp ngươi thì sao?
Mộ Dung Yến nghe Hồng Dịch nói xong thì sửng sốt, sau đó làm bộ dạng đùa nghịch nói.
- Thế thì ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, bị người người khinh bỉ, trừng phạt!
Hồng Dịch đột nhiên quát lên một tiếng, tay đặt lên chuôi kiếm, ngựa rung lên, tư thế giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới khiến cho hai võ sĩ bên cạnh Mộ Dung Yến khẩn trương hẳn lên. Vừa rồi chứng kiến thần châm xuất quỷ nhập thần, bọn họ đã biết sự lợi hại thế nào. Bọn họ vạn vạn lần không phải là đối thủ của hắn.
- Ngươi lợi hại rồi, ta không nói lại ngươi!
Mộ Dung Yến trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Nhưng nói thế nào thì nói, ân cứu mạng hôm nay của ngươi đối với ta là một đại ân, ngươi muốn ta báo đáp thế nào?
- Ta nhận thấy ngươi đang bị truy sát, sợ rằng tạm thời thiếu chỗ dung thân. Không bằng đi theo ta, ta thu xếp cho ngươi nơi tạm trú, nơi đó cực kỳ bí ẩn.
Hồng Dịch trầm tư một chút:
- Ngươi nói rằng muốn cùng ta buôn bán, ta cũng đang tính cách này, muốn cùng ngươi thương lượng. Ở đây không phải chỗ nói chuyện, đi thôi.
- Ngươi muốn ta đi theo ngươi? Cũng tốt, vừa đúng lúc ta không có chỗ trú chân.
Mộ Dung Yến nhìn Hồng Dịch, ánh mắt lấp lánh lóe lên, sau đó đồng ý.
- A Mông, A Kim, các ngươi thu hoành đao của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng lại, bì giáp cũng lột hết rồi cùng nhau mang về. Những thứ này đều là mặt hàng đáng giá, còn những thi thể này cũng thiêu hủy hết, không được để lại vết tích nào.
Mộ Dung Yến xoay người sang hai bên phân phó.
- Dịch ca ca, nữ nhân này đúng là một tài nô (kẻ tham tiền).
Tiểu Mục nói thầm với Hồng Dịch.