Ban đêm, bầu trời rực rỡ tinh tú.
Ánh tinh quang rực rỡ, lộng lẫy chiếu xuống giống như ôm trọn cả mặt đất. Cảnh vật xung quanh an bình, lắng đọng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, yên lành, trấn an thần hồn con người. Giữa muôn vàn tinh tú tráng lệ mênh mông rộng lớn, những người có tâm sự trong lòng cũng cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm.
Ban đêm vốn chính là thời gian nghỉ ngơi, dưỡng thần.
Nhưng có một nhóm người không bị cảnh đẹp ban đêm ảnh hưởng mà lại toát lên sát khí đằng đằng.
Phía đông bên trong Ngọc kinh thành là một doanh trại khoảng năm mươi dặm (1 dặm = 500m) với hàng loạt phòng ốc cao lớn, cờ soái bay phất phới. Phía sau doanh trại là núi rừng rậm rạp hắc ám tựa như miệng máu của dã thú man hoang.
Đây là doanh trại của Thần Cơ doanh, là doanh trại thứ năm của Ngự Lâm quân trong Ngọc kinh thành.
Nếu như có một đạo sĩ sở trường về thuật thần hồn xuất xác đứng từ xa nhìn vào quân doanh này thì sẽ nhìn thấy phía trên quân doanh có một luồng huyết khí khổng lồ, vô cùng đậm đặc, không tan biến, khiến cho quỷ thần khiếp sợ.
Đại quân vài vạn người ngày đêm thao luyện, tinh thần ngưng tụ thành một mảng dày đặc, trong đầu họ chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là "Sát!". Thần niệm có sát ý khổng lồ như thế tạo thành một đoàn huyết khí dương cương cực kỳ kinh khủng.
Ngự lâm quân trong Ngọc kinh thành tổng cộng có năm doanh, chia ra là Long Hoàng doanh, Hổ Bí doanh, Kim Vũ doanh, Thiết Huyết doanh, Thần Cơ doanh.
Mỗi doanh đều hơn một vạn người, tính tổng đại quân cũng đến bảy, tám vạn người.
Năm doanh này, doanh nào cũng là binh lính tinh nhuệ, trong đó cao thủ thâm sâu khôn lường, là đại biểu lực lượng chiến đấu cao nhất, tinh nhuệ nhất trong quân đội Đại Kiền. Cỗ lực lượng này đủ để trấn áp bất cứ tình thế rối ren hỗn loạn nào trong thiên hạ, bảo vệ trái tim của Đại Kiền là Ngọc kinh!
Đại Kiền có đất đai mênh mông rộng lớn, chu vi gần ngàn vạn dặm, trải dài từ nam đến bắc, từ đông sang tây, bát ngát mênh mông đến cả chim di cư đi trú đông cũng khó mà bay hết. Đất đai đế quốc lớn như vậy, có cả ngàn châu phủ, bốn mươi chín tỉnh thành, nhân khẩu đến mấy triệu, quân đội ở khắp các nơi nào là kỵ binh, bộ binh, thủy sư, vân vân... cũng đến mấy trăm vạn! Một hệ thống quân đội khổng lồ như vậy, nhân tài tầng tầng lớp lớp, trong đó các binh lính trấn thủ biên cương càng thân kinh bách chiến. Nhưng nói cho cùng thì năm doanh Ngự Lâm quân này có chiến lực nổi bật nhất, thuộc hàng nhất lưu.
Hồng Hi là trưởng tử của Vũ Ôn Hầu phủ, là người thừa kế Hầu tước, cũng chính là đại thống lĩnh của Ngự Lâm quân - Thần Cơ doanh. Là nhân vật có thực quyền, nắm quân quyền trọng yếu trong Ngọc kinh thành. Địa vị như vậy nhưng bình thường hắn cũng không lộ diện, như ẩn mình trong nước. Kể cả là hoàng tử hay vương gia cũng phải khách khí đối với hắn. Dù sao, nếu sau này xảy ra biến động, có quân đội trong tay chính là nắm quyền sát sinh. Đây chính là quyền lợi lớn nhất trong chế độ quân quyền của Đại Kiền.
Hiện tại, Hồng Hi thân mặc cẩm y, tóc vấn lên, cài một cây ngọc trâm, ngồi chính giữa phủ thống lĩnh trong quan doanh, tay cầm một quyển binh pháp, nhàn nhã đọc từng câu.
Xung quanh hắn là mười tám thân binh hộ vệ, người nào người nấy đứng thẳng như bút, thân mặc trọng giáp thuần tinh cương, tay đặt lên chuôi đao, chuôi kiếm, đứng bất động không hề nhúc nhích, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy.
Trọng giáp cương thiết hơn trăm cân mặc trên người mà vẫn có thể đứng thẳng tắp, tiếng hô hấp rất nhỏ không thể nghe thấy, đây rõ ràng là những cao thủ đạt tới cảnh giới tiên thiên võ sư! Mười tám cao thủ đạt cảnh giới tiên thiên võ sư, có thể dùng tay không bắt chim đang bay, hành tẩu như ngựa phi, là tiên thiên võ sư có sức mạnh lớn vô cùng!
Võ công vừa vào tiên thiên thì trong ngoài hợp nhất, đồng bì cương cốt thiết nội tạng, thân thủ linh động nhanh nhẹn như chớp giật, linh giác, thần trí càng nhanh nhẹn gấp nhiều lần, cử động một chút có thể bắt ưng cầm thỏ.
Nếu như luyện đến cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, linh nhục hợp nhất thì còn có thể cảm ứng được sát khí trong lúc nguy hiểm, căn bản là không sợ bất cứ ai đánh lén.
- Đại thống lĩnh!
Đúng lúc này bên ngoài thống lĩnh phủ truyền đến một tiếng báo cáo.
- Vào đi!
Hồng Hi đặt quyển binh thư trong tay xuống, ánh mắt chợt lóe lên, từ ngoài cửa hai tiểu tướng mặc áo đen bước vào, quỳ xuống:
- Đại thống lĩnh, Lãnh Huyết Thập Tam Ưng phát hiện ra sào huyệt của Mộ Dung Yến ở ngoại ô kinh thành, sau đó phái người để phá hủy, truy sát đến tận Tây Sơn thì mất dấu, chúng ta tiến vào tìm chỉ phát hiện thấy rất nhiều tro cốt! Hiển nhiên Lãnh Huyết Thập Tam Ưng toàn quân đều bị tiêu diệt, sau khi bị giết đối phương liền hủy thi xóa vết!
- Cái gì?
Hồng Hi biến sắc, sau đó cười lạnh:
- Lãnh Huyết Thập Tam Ưng đều là phế vật, chết hết cũng chẳng đáng ngại lắm. Trong Ngọc kinh thành bây giờ ngay cả Yêu Tiên cũng có! Người đâu! Hỏa Vân, Hỏa Hồn, Hỏa Phách trong Thập Bát Hỏa Thần Thái Bảo bước ra đây!
- Vâng, đại thống lĩnh!
Vài tiên thiên cao thủ mặc cương giáp liền bước ra khỏi hàng, tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho người ta không biết từ đâu bước ra, giống như thoáng động một cái người liền bước ra khỏi hàng.
- Các ngươi mang người âm thầm điều tra, nhất định phải tra rõ chuyện của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
- Vâng, đại thống lĩnh!
Hỏa Vân, Hỏa Hồn, Hỏa Phách, ba người sau khi nhận lệnh, thân thể vừa động đã vọt ra ngoài thống lĩnh phủ, cả người vô ảnh vô tung. Bọn họ mặc dù trên người mặc thiết trọng giáp nhưng thân thủ linh hoạt nhanh nhẹn chẳng khác nào ly miêu.
- Không nói chuyện của mười ba tên phế vật này nữa, ta bảo các ngươi chú ý động tĩnh của Hồng Dịch, các ngươi có chú ý không?
Hồng Hi lại hỏi.
- Đại thống lĩnh, Hồng Dịch kể từ sau khi ra khỏi Hầu phủ thì vẫn ở Ngọc Kinh quan, nhưng hôm nay hắn đến phủ Ngọc thân vương dự yến tiệc, Ngọc thân vương tặng hắn một trang viên ở Lục Liễu thôn, cách Ngọc kinh thành bảy mươi dặm, cả đêm hắn chuyển nhà ra đó!
Hai tiểu tướng hồi đáp.
- Cái gì! Ngọc thân vương tặng hắn trang viện!
Hồng Hi biến sắc, chỉ chốc lát lại cười khanh khách:
- Quả nhiên là sói con không được nuôi dưỡng.
Sau khi cười xong hắn hạ bút viết một bức thư:
- Hai người các người đem bức thư này đến Hầu phủ, tự mình giao vào tay đại phu nhân, biết không? Phong thư này đưa đến nơi, đại phu nhân tất sẽ có khen thưởng.
- Vâng! Đại thống lĩnh.
Tiếp lấy bức thư, hai tiểu tướng bước ra ngoài, Hồng Hi lại cầm binh thư trong tay, cũng không xem mà cười lạnh một tiếng:
- Mầm mống của tiện nhân vẫn dám ngóc đầu dậy! Chờ xem, ta tạm thời để ngươi sung sướng vài ngày, ngươi cho rằng ở dưới chân thiên tử thì có thể an toàn sao? Không biết rằng bản thân đang dần dần bước lên con đường chết ư? Nếu ngươi an phận làm một cử nhân, ta không chừng cũng có thể niệm tình huynh đệ tha cho ngươi một mạng, bây giờ ngươi lại muốn chết, thế thì cũng không thể trách ta được.
***
Vũ Ôn Hầu phủ.
Lang Huyên thư ốc, Hồng Huyền Cơ lẳng lặng ngồi trước bàn sách, không thắp đèn, ánh sao xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, bóng người in trên căn phòng tạo thành một loại không khí huyền diệu. Vị thái sư của vương triều Đại Kiền, một thánh giả võ đạo cứ như thế lẳng lặng ngồi, không nhúc nhích, tựa hồ không có bất cứ sự hô hấp nào, lại giống như hòa nhịp hô hấp với tinh quang trên trời.
- Uyển Nhi, nàng vào đi. Có phải Hi nhi lại đưa thư đến cho nàng, nói về chuyện của Hồng Dịch?
Đột nhiên Hồng Huyền Cơ mở mắt, tĩnh thất loang lổ tựa như lay động.
Triệu phu nhân đi đến, cầm trong tay một bức thư.
- Huyền Cơ, ông xem phong thư này đi, con của Mộng Băng Vân bây giờ thật sự có tiền đồ đấy, lại đầu phục Ngọc thân vương. Hắc hắc, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã độc ác như vậy, muốn tham gia vào sự tranh đoạt trong hoàng triều, đúng là có tiền đồ mà, quá có triển vọng. Trước khi Triệu Hàn chết tôi cũng hỏi qua, hắn đã đem một ít chuyện để lộ ra ngoài, mang chuyện của Mộng Băng Vân nói cho tiểu súc sinh này, tiểu súc sinh này lại có thể ẩn nhẫn không phát, có thể nín nhịn. Hắc hắc, hắc hắc, chẳng bao lâu hắn liền ra tay với Triệu Hàn, tống vào đại lao, kết giao công chúa, Hoàng quý phi! Không được mấy tháng lại đầu nhập vào phủ thân vương! Huyền Cơ, ông cũng xem lại con của ông đi. Hắn tưởng rằng sau khi Ngọc thân vương lên ngôi vị hoàng đế liền đem cả nhà chúng ta ra xét xử đấy!
Triệu phu nhân cầm phong thư trong tay đặt lên trên bàn, miệng kêu lên.
- Ngọc thân vương không có cơ hội lên ngôi vị hoàng đế.
Hồng Huyền Cơ lẳng lặng nói:
- Thái tử là chính thống, là gốc rễ của quốc gia, phế trưởng lập ấu, hậu hoạn vô cùng, bệ hạ trong lòng cũng biết rõ, nàng yên tâm, ta sẽ đích thân để ý đến nó, nàng ra ngoài đi, ta muốn luyện công.
- Nhiều năm nay ông đều có chủ ý trong lòng, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra điều sơ suất gì. Nhưng chuyện này khiến tôi không yên lòng chút nào.
Triệu phu nhân nhíu mày:
- Được rồi! Ông yên tâm luyện công, tôi cũng không quấy rầy ông nữa!
- Mộng Băng Vân, con của nàng biết được chân tướng sự việc rồi sao? Việc này cũng không có gì đáng lo ngại lắm.
Sau khi Triệu phu nhân ra ngoài, Hồng Huyền Cơ cũng không đọc thư của Hồng Hi, chỉ hướng về bức họa trên tường nói.
***
- Hồng Dịch, mới nửa tháng không gặp ngươi đã có sản nghiệp lớn như vậy. Thật không ngờ đấy!
Trong Lục Liễu trang, Mộ Dung Yến cùng hai võ sĩ thủ hạ là A Mông, A Kim theo Hồng Dịch đi vào trong đại sảnh, ngồi xuống uống trà.
Mộ Dung Yến lúc tiến vào cũng nhìn bao quát toàn cảnh trang viên của Lục Liễu trang, trong lòng thầm khen. Nàng là quý tộc của Vân Mông quốc, đối với tài sản, tài vật cũng có cái nhìn khá tinh minh.
- Hồng Dịch, hôm nay ngươi cứu ta một mạng, ta nhất định ghi nhớ trong lòng, ngươi nếu muốn báo ân ta đây cũng không tiếc bất cứ cái gì, ngươi muốn thế nào? Tiền tài, hay là người?
Mộ Dung Yến sau khi nói câu cuối, đột nhiên ngừng lại, trên mặt ửng hồng.
- Yên tâm, mặc dù Vân Mộng có tập tục bất thành văn là nếu một dũng sĩ sau khi cứu một cô nương, có thể yêu cầu đối phương dùng thân thể báo đáp, nhưng lễ nghi của Đại Kiền chúng ta khác biệt, ta đường đường là một kẻ đọc sách, cũng không ép ngươi dùng cách đó báo đáp.
Hồng Dịch trên mặt không có nửa điểm máy động, ngữ khí rất bình tĩnh:
- Hôm nay ta mời Mộ Dung tiểu thư đến trang viên của ta, chủ yếu là muốn cùng tiểu thư làm một chút sinh ý? Tụ Bảo trai trong Ngọc kinh thành tuy nói là thế lực ngầm của quý tộc Vân Mông nhưng cô nương cũng có được chia vài phần hoa hồng chứ?
- Không sai, Tụ Bảo trai mặc dù là sản nghiệp của hội thương nhân, nhưng lúc đầu thành lập cũng có vốn do Mộ Dung gia chúng ta đầu tư.
Mộ Dung Yến giương đôi mắt đen láy nhìn, nàng là nữ tử trên thảo nguyên, cũng không có cấm kỵ lễ nghi gì, đối với câu nói của Hồng dịch chỉ cười cười.
Hội thương nhân là do giới thương nhân ở tỉnh Ngân Châu của Đại Kiền lập nên, tỉnh Ngân Châu của Đại Kiền có nhiều thương nhân lớn, làm ăn buôn bán trải khắp đế quốc, hơn nữa thương đội của thương hội còn kinh doanh đến tận Nguyên Đột, Hỏa La, Thần Phong, Vân Mông, thậm chí còn đến những nơi xa xôi hơn nữa, đến rất nhiều quốc gia khác nhau bằng đường biển, đường bộ, mang tơ lụa, đồ sứ vận chuyển ra ngoài đổi lấy rất nhiều hoàng kim, kỳ trân dị bảo.
Ở Đại Kiền quốc, người giàu nhất không phải là vương công đại thần, cũng không phải danh môn thế gia, mà là những thương nhân buôn bán lớn của tỉnh Ngân Châu.
Nghe nói những thương nhân của Ngân Châu, khố phòng trong nhà tiền bạc cũng không tích trữ nhiều, để ngừa trộm đạo liền mang hoàng kim, bạc trắng, tiền tệ nung chảy hòa tan vào nhau, chế tạo thành hình quả bí thật lớn! Muốn mang đi cũng không mang nổi.
- Được rồi! Không biết Mộ Dung tiểu thư có hứng thú cùng ta đánh cuộc một phen hay không?
Hồng Dịch đặt hai tay lên ghế nói.
- Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?
Mộ Dung yến kỳ quái nhìn Hồng Dịch.
- Đánh cuộc ngôi vị hoàng đế của Đại Kiền sau này, đánh cuộc giang sơn xã tắc Đại Kiền!
Hồng Dịch hùng hồn nói, ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào lòng người, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Yến.