Dương Thần

- Ừm, ta ở tại chỗ này thì cũng cần có người đến bảo đảm sự an toàn của ta. Bên ngoài chỉ có mười gia đinh mới được huấn luyện, nếu gặp phải cao thủ đến nhòm ngó trang viên thì cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi!
Mộ Dung Yến sau khi nghe Hồng Dịch nói, gật gật đầu:
- A Mông! Ngươi viết một bức thư gửi đến cho Phong Thiết ở Tụ Bảo trai, bảo hắn lặng lẽ về Vân Mông mời Kiền thúc đến đây, ngoài ra còn nói Kiền thúc mang cả đại đồ đệ của người tên là Xích Truy Dương gì gì đấy cũng tới đây luôn. Hắn cũng nên vì ta mà ra sức giúp đỡ chứ.
- Vâng, tiểu thư!
Võ sĩ A Mông này lập tức đứng lên.
- Kiền thúc là lão quản gia của Mộ Dung gia chúng ta. Thiên Sương Luyện Tủy quyền của người đã được tám thành hỏa hầu, đã tiến nhập cảnh giới đại tông sư. Đồ đệ Xích Truy Dương của thúc ấy cũng tiến đến cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, đạt tới trạng thái linh nhục hợp nhất! Có hai người này tới Ngọc kinh thành bảo hộ, ta cũng không sợ gì nữa!
Mộ Dung Yến quay đầu qua giải thích cho Hồng Dịch, trong lời nói có chút khoe khoang vũ lực.
- Nội tình của Mộ Dung thế gia đúng là thâm sâu khó lường! Mộ Dung Yến chỉ là tam tiểu thư, lại có thể điều động được một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư, còn có đỉnh cấp tiên thiên cao thủ tới!
Hồng Dịch nghe xong, trong lòng cũng thầm giật mình.
Cao thủ cấp bậc đại tông sư tuy rằng không bằng Võ Thánh uy danh hiển hách, chấn nhiếp một phương, nhưng tại vương triều Đại Kiền tuyệt đối là nhân vật phi thường lợi hại, một địch trăm người! Cho dù là ngũ đại thống lĩnh của Ngự Lâm quân sợ rằng chỉ được như thế là cùng.
Nhưng Hồng Dịch chỉ kinh ngạc ở trong lòng, trên mặt không hề biểu lộ chút gì.
Hắn chưa từng thấy qua sự lợi hại của tông sư cao thủ. Tuy rằng đã biết được cảnh giới Võ Thánh của phụ thân Hồng Huyền Cơ, cũng đã nhìn qua võ công của Bạch Tử Nhạc nhưng cũng chỉ nắm bắt một cách thô thiển, không thấu đáo. Tuy nhiên hắn cũng có thể tưởng tượng ra những người này phi thường kinh khủng, thân thủ như quỷ mỵ, sức mạnh lớn vô cùng!
- Về phần tiền bạc, hiện tại ta có thể điều động tối đa một vạn lượng hoàng kim, cũng là vốn riêng của ta. Ngươi nếu như thiếu tiền, ta tối đa chỉ cấp cho ngươi được một nghìn lượng hoàng kim mà thôi, nhiều hơn là không thể!
Khi nhắc tới tiền, Mộ Dung Yến tỏ ra đau lòng:
- Nhưng nếu ngươi chịu bán Huyết Văn cương châm cho ta thì lại khác!
- Nếu ngươi có thể làm thành đại sự, cho ngươi cũng chả sao?
Hồng Dịch cười ha ha một tiếng.
- Thật không?
Mộ Dung Yến nhảy dựng, thân thể cong lên, giống như một con mèo tham ăn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, hơi thở dồn dập.
- Tại sao lại không thật? Nếu đã mượn lực lượng của cô nương để làm đại sự, ta tất nhiên sẽ tặng cho cô nương. Hồng Dịch ta đã nói là làm, không phải chỉ nói suông.
Hồng Dịch ngạo nghễ nói.
- Được! Chúng ta một lời đã định!
Mộ Dung Yến vỗ vỗ tay, chỉ lo Hồng Dịch đổi ý. Tuy nàng biết Hồng Dịch thả mồi cho mình cắn câu nhưng miếng mồi này quá thơm, không cắn không được.
Tối hôm đó, Mộ Dung Yến ở lại trong Lục Liễu sơn trang.
Sáng sớm ngày thứ ba, quả nhiên Hồng Dịch phái người đến Tụ Bảo trai tại Ngọc kinh thành, dựa vào tín vật, còn có thư viết tay của Mộ Dung Yến liền lấy được một nghìn lượng hoàng kim. Hơn nữa lão chưởng quỹ Phong Thiết trong Tụ Bảo trai còn chuẩn bị năm con ngao khuyển thật lớn, toàn thân trắng như tuyết, trên cổ có một có một đám lông vàng, trông giống như bờm sư tử, sau đó phái người dẫn bạch ngao và hoàng kim đưa đến trang viên.
Lúc mấy con tuyết bạch ngao khuyển được đưa đến thôn trang thì Hồng Dịch đang luyện võ, còn Mộ Dung Yến cũng đang vận động gân cốt. Thấy được ngao khuyển như thế, Hồng Dịch thực ra cũng lấy làm kinh hãi.
- Đây là loại ngao khuyển gì?
Hồng Dịch biết ngao khuyển là thần vật trông giữ nhà cửa, trong nhà giới quý tộc Đại Kiền cũng nuôi nhiều. Cao cấp nhất chính là tuyết ngao, tiếp theo là hắc ngao, cuối cùng là hôi ngao (ngao xám). Tuyết ngao cao cấp có thể đấu ngang với sư tử, hổ báo, giá trị tới mấy nghìn lượng bạc, mà có tiền cũng không thể mua được ở chợ.
Lần trước Hồng Dịch gặp mấy người Hồng Tuyết Kiều, Vịnh Xuân quận chúa đi săn cũng chỉ dùng loại hắc ngao, không có tuyết ngao.
Mà hiện tại năm con ngao khuyển này toàn thân không chỉ trắng như tuyết mà trên cổ còn có bờm vàng. Loại ngao này hắn chưa từng gặp qua, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe thấy.
Nhìn bộ dáng của chúng tuy có vẻ lười nhác nhưng Hồng Dịch nhận ra chúng mang một loại khí độ ung dung, giống như bậc đế vương trong giới ngao khuyển. Hơn nữa, lúc bước đi lại không hề phát ra thanh âm, thân thể so với một con nghé con thì còn to lớn hơn, lúc động thì động như điện, khi tĩnh thì tĩnh như xử nữ.
- Đây là ngao sư vương, cứ một trăm con tuyết ngao thì mới sinh ra được một. Loại ngao sư vương này chỉ cần một con là có thể phụ trách được một ngàn gia súc. Dù cho có lang sói tới, nó chỉ cần gầm lên một tiếng thì bầy sói cũng không dám tới gần! Chỉ có trong hoàng thất Vân Mộng chúng ta mới có thể nuôi loại ngao này. Năm con ngao sư vương này là ta tốn một lượng tiền rất lớn mới có thể có được. Bọn chúng đã trải qua huấn luyện, có thể hung hãn tấn công người! Dù là võ sư, chỉ sợ cũng không thu thập được bọn chúng!
Mộ Dung Yến dương dương tự đắc, sau đó nhìn con ngao sư vương đầu lĩnh, nói:
- Kim nhi, thi triển một chút Liệt Kim quyền của ngươi đi!
Vừa nghe Mộ Dung Yến nói, con ngao sư vương bước ra, gầm lên một tiếng trầm thấp. Thanh âm như sấm rền, rung động mãnh liệt khiến cho tai người cảm thấy đau nhức.
Tiếng gầm này khiến cho mấy thớt ngựa bình thường trên luyện võ trường đều cả kinh, liên tục hí vang, chỉ có Truy Điện là vẫn vững như Thái Sơn.
Sau đó, trước ánh mắt khó tin của Hồng Dịch, con ngao sư vương này lông mao toàn thân dựng ngược như lông nhím, thân thể như lớn bổng lên, đứng thẳng dậy, giống như một con gấu bắt chước người đứng bằng hai chân.
Sau khi đứng thẳng lên như người, con ngao sư vương này lao mạnh về phía trước, chân sau dậm mạnh xuống đất, cả cơ thể nhanh như điện lao đến, chân trước to như lưỡi rìu, hung hăng bổ xuống một tảng đá lớn trên luyện võ trường.
- Rầm!
Vụn đá bay tán loạn, tảng đá nặng mấy trăm cân tựa như quả bóng bị đánh bay ra thật xa. Phía trên tảng đá xuất hiện một cái hố sâu hình bàn chân ngao sư vương.
Bổ xong một chưởng này ngao sư vương liền nhanh như tia chớp chạy về, tốc độ có thể sánh ngang với hổ báo! Chạy về chỗ cũ, ngao sư vương tỏ vẻ rất bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, phong thái giống như một cao thủ võ đạo. Tuy rằng cao thủ võ đạo không có kiểu chạy bốn chân như vậy, nhưng con ngao sư vương này ngoại trừ tư thế bất nhã ra thì cỗ khí thế kia đúng là khí thế chỉ những cao thủ quyền pháp mới có được.
- Thế nào? Sức mạnh và tốc độ của chưởng này Hồng Dịch ngươi có đỡ được không?
Mộ Dung Yến thấy ánh mắt kinh ngạc của Hồng Dịch lẫn Tiểu Mục, vừa cười vừa nói.
- Bằng vào thực lực như vậy, một con có thể đấu được hai, ba con hổ hay sư tử! Nhưng không linh hoạt nhanh nhẹn như võ kỹ của con người!
Hồng Dịch biết loài vật có linh tính, dựa vào ưu thế thể chất của bản thân, nếu lại được con người huấn luyện thì việc chúng có vũ kỹ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Đúng thế!
Mộ Dung Yến hất hất mặt nói:
- Lòng bàn chân của chúng được đệm bằng một lớp thịt dày, móng vuốt ẩn giấu ở trong đấy. Khi tấn công, móng vuốt sắc bén như thiết trảo mới thò ra, vô cùng lợi hại. Hơn nữa, chúng còn được huấn luyện vũ kỹ đặc biệt. Mặc dù không có nhiều chiêu thức phong phú đa dạng như con người nhưng mỗi chiêu đều có uy lực vô cùng! Chúng còn có thể nhìn thấy được quỷ hồn, âm thần. Quan trọng hơn là bọn chúng rất cảnh giác, mũi của chúng so với tiên thiên võ sư còn bén nhạy hơn nhiều, gặp phải bất cứ chuyện gì bất thường cũng lập tức cảnh báo. Ta đưa bọn chúng đến đây chính là để trong coi trang viên.
- Mũi của ngao khuyển mẫn cảm hơn người gấp trăm lần. Cho dù tu luyện đến cảnh giới tiên thiên thì khứu giác của con người vẫn thua xa chúng! Kể cả là tiên thiên cao thủ đến dò xét trang viện cũng bị chúng phát hiện từ xa!
Hồng Dịch gật đầu. Có năm con ngao sư vương nuôi ở trong trang viên thì đúng là không sợ bị cao thủ đến rình mò.
Có điều ngao sư vương giá trị rất lớn. Tuyết ngao thường đã là mấy nghìn lượng, loại ngao sư vương này chỉ sợ phải gấp mười lần.
- Nhưng việc ăn uống của bọn chúng phải chú ý cẩn thận, mỗi ngày một con phải ăn mười cân thịt, mà phải là thịt tươi và mềm và uống sữa tươi. Nhưng mà ta đã đưa cho ngươi một nghìn lượng hoàng kim, chắc cũng có thể nuôi được chúng rồi.
Mộ Dung Yến cười hắc hắc.
Giờ Hồng Dịch mới hiểu được, Mộ Dung Yến đưa chó yêu của nàng ta tới sơn trang quá nửa là vì tiếc một ngàn lượng hoàng kim kia, bắt mình phải nuôi dưỡng chúng. Năm con ngao sư vương này mỗi ngày phải ăn hết mấy trăm cân thịt tươi non, uống sữa bò tươi, bằng lượng thức ăn của một trăm tráng hán.
Dù là tiểu địa chủ mà nuôi năm con ngao sư vương được năm bữa nửa tháng cũng sạt nghiệp. Mộ Dung Yến xuất ra ngàn lượng hoàng kim, lại mang ngao sư vương đến, quả thực là mang tiền nuôi ái khuyển của chính mình, chả mất đi đâu.
Sau khi biết được ý nghĩ của Mộ Dung Yến, Hồng Dịch cảm thấy dở khóc dở cười. Về phương diện tiền bạc, nữ nhân này quả thật là tính toán chi li.
Nhưng mà như thế cũng đáng giá. Ít ra năm con ngao sư vương này cảnh giác siêu cao, thấy được âm thần, quỷ hồn, lại còn phát hiện được tiên thiên cao thủ khi tới gần. Lục Liễu trang từ giờ trở về sau sẽ không sợ cao thủ đến dò xét nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui