Dương Thần

Huyết khí dương cương quả thật có thể khắc chế âm thần nhưng ta không nghĩ tới máu của võ thánh lại có thể làm cho quỷ tiên bị trọng thương!
Hồng Dịch cùng với Mộ Dung Yến thảo luận, nhớ lại ngày trước lấy máu thấm lên thân Trảm Sa kiếm có thể đánh tan kim đan hiện hình bằng thủy ngân của đối phương.
- Võ thánh luyện tủy hoán huyết, lấy thể phách dương cương để đạt tới cảnh giới nhân tiên, huyết khí cường đại không thể tưởng tượng nổi. Còn như âm thần của ta và ngươi không có máu huyết cũng chẳng có da thịt, quyền cước đánh vào cũng không tan biến.
Mộ Dung Yến nghiêm mặt nói:
- Ngoài việc đó ra, tiên thiên đỉnh phong võ sư đạt linh nhục hợp nhất, dung hợp thần niệm dương cương trong đầu với thân thể, huyết khí mười phần cường đại. Đừng tưởng ngươi có Huyết Văn cương châm, tốc độ của cương châm nhiều lắm chỉ nhanh hơn tốc độ chim bay một chút thôi, nếu như gặp phải tiên thiên cường giả có linh nhục hợp nhất, lúc xuất thủ cũng khó có thể nói trước được.
"Lợi hại như vậy sao?" Hồng Dịch thầm kêu lên, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hắn tưởng tượng ra cảnh thần hồn của mình khu động Huyết Văn cương châm phóng đi, sau đó lại bị một bàn tay chặn đứng lại không nhúc nhích được thì trong lòng cũng thầm khiếp sợ.
- Tất nhiên rồi.
Thấy Hồng Dịch khiếp sợ, Mộ Dung Yến dường như vô cùng sung sướng, cười khanh khách nói:
- Huyết Văn cương châm phóng ra không phải là nhanh lắm, đại tông sư võ đạo dùng tay không cũng có thể bắt được, thậm chí có thể dùng tay bắt tiễn sắt do cường nỗ bắn ra! Ngươi nghĩ thử xem, cao thủ như vậy cường đại đến mức nào? Tuy nhiên, nếu ngươi có thể tu luyện thành quỷ tiên, mang thần hồn bay giữa không trung, mượn sức mạnh của lôi điện mà chuyển hóa thành thuần dương, tiến vào cảnh giới dương thần, khi đó thân thể ngươi sẽ là một thân thể thần tiên thuần dương. Một cao thủ kể cả đạt tới cảnh giới nhân tiên đỉnh phong thì thân thể cũng có thể bị đánh nát thành bụi phấn, như vậy tính ra cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ta nhận thấy muốn luyện đến trình độ như vậy là điều không thể.
- Thân thể thần tiên thuần dương sao?
Hồng Dịch cũng không để ý đến lời châm chọc của Mộ Dung Yến, chẳng qua trong lòng đang nghiền ngẫm suy nghĩ ý nghĩa một câu trong lời nói của nàng.
- Sấm sét là sức mạnh mang tính hủy diệt, ta từng cho thần hồn xuất xác đúng lúc tiếng sấm vang lên, thần hồn liền lập tức tan biến, thật cực khổ mới có thể ngưng tụ lại được. Ta thật sự nghĩ không ra tại sao lúc sấm sét đánh vào thần hồn lại có thể đạt thành dương thần?
Hồng Dịch lại hỏi.
- Cái gì? Ngươi dám xuất xác lúc có sấm chớp? Lại không chết?
Mộ Dung Yến mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch tựa như thấy phải quái vật:
- Cảnh giới của ta so với ngươi còn cao hơn gấp đôi vậy mà còn không dám xuất xác lúc có sấm chớp, ngươi...
- Cô nương còn chưa trả lời vấn đề của ta.
Hồng Dịch phất tay một cái.
- Lôi điện vừa là tử lực đồng thời lại là sinh lực. Ta từng nghe quán chủ nói qua, người nói rằng thuở sơ khai của thiên địa, khắp nơi đều là vùng đất vô cùng hoang vu, không có sự sống. Khi lôi điện từ trên trời đánh xuống đại dương mới sinh ra sự sống. Người lĩnh hội đạo chuyển hóa sinh tử, bay vào giữa lôi điện thì có thể đem thần hồn chuyển hóa thành sinh mạng chân chính, là tính mạng xuất hiện từ thuở hồng hoang lúc thiên địa sơ khai. Dương thần cũng giống như thoát thai hoán cốt, luyện tủy hoán huyết trong võ học, nhưng thoán thai hoán cốt là nhân hình, luyện đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn là con người, chỉ hơn một chữ tiên đằng sau mà thôi! Còn dương thần là hoàn toàn thoát khỏi hình thái con người, cho nên dương thần mới được gọi là thần tiên. Thần tiên!!! Thần tiên!!! Trong đó không có một chữ Nhân (người) nào.
Mộ Dung Yến nhìn thấy Hồng Dịch giống y như một học trò ngoan nghe giảng, trong lòng càng thoải mái, lông mi nhướn lên nhướn xuống trông giống y như một con khổng tước kiêu ngạo đang vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp.
"Đạo lý của Huyền Thiên quán quả nhiên là thâm sâu khôn lường."
Hồng Dịch trong lòng thật sự khiếp sợ, trong tâm tưởng dường như nổi sóng cuồn cuộn.
Mộ Dung Yến giảng những đạo lý này hiển nhiên không phải bản thân nàng có thể lý giải được mà là đạo lý chính tông của Huyền Thiên quán, quả thực khiến hắn mở mang kiến thức. Trực giác của hắn cảm thấy đạo lý này nhằm thẳng vào đại đạo, làm sáng tỏ đạo chuyển hoán sinh tử.
Huyền Thiên quán lúc này khiến hắn sinh ra một cảm giác thâm sâu như đại dương.
"Không hổ danh là một trong lục đại thánh địa võ học, nếu có thể đến Huyền Thiên quán nói chuyện với các vị trưởng lão, hay đàm luận học vấn với quán chủ thì đúng là một việc thống khoái." Hồng Dịch lắc đầu gạt bỏ ý niệm điên cuồng này.
- Ngươi còn vấn đề gì muốn thỉnh giáo bổn tiểu thư sao?
Mộ Dung Yến chắp tay sau lưng, ung dung đi tới.
- Tu hành võ đạo sau khi đến cảnh giới tiên thiên, linh nhục hợp nhất, cuối cùng hồn phách và thân không thể tách rời trong khi chúng ta tu luyện đạo pháp, thần hồn ra ngoài du đãng, hồn phách không thể dung hợp làm một, nếu không thì thần hồn không thể xuất khỏi xác... như vậy có gây khó khăn cho việc tu luyện võ đạo không? Có thể vừa luyện Nhân tiên vừa có thể trở thành Dương thần được không?
- Hích, làm sao có thể được.
Mộ Dung Yến kì quái cười một cái:
- Mặc dù nói là tính mệnh song tu nhưng tu luyện đạo thuật hay tu luyện võ thuật vô cùng khó khăn, một cao thủ đạo thuật thì võ thuật tất nhiên không cường đại lắm, một cao thủ linh nhục hợp nhất thì thần hồn không thể xuất xác, tất nhiên không thể thi triển bất cứ đạo thuật nào.
- Nhưng trong thiên hạ cũng có người vừa luyện thành quỷ tiên vừa luyện thành võ thánh.
Hồng Dịch ánh mắt chợt lóe lên, hắn đang nhớ đến Bạch Tử Nhạc.
- Cũng có người như vậy nhưng là vô cùng ít, võ công tu luyện trước, nếu như linh nhục không hợp nhất thì rất khó tinh thâm, cho dù tu luyện đến cảnh giới võ thánh cũng không thể tiến thêm được. Hơn nữa lấy thành tựu võ thánh của quỷ tiên thì cũng chỉ là võ thánh sơ cấp, căn bản không thể so sánh với võ thánh sau khi linh nhục hợp nhất, thậm chí còn kém hơn cả đại tông sư đã hợp nhất linh nhục!
Mộ Dung Yến luyện võ cũng không phải là vì chiến đấu, mà là muốn kéo dài tuổi thọ thêm một chút, dù sao thi giải chuyển thế vô cùng nguy hiểm, hơn nữa nếu như đạo lực không tinh thâm, khi thi giải chuyển vào bào thai trở nên u mê, mất đi trí nhớ.
- Vì thế ta khuyên ngươi, võ công có thể luyện nhưng không nên quá chú tâm.
- Đa tạ!
Hồng Dịch hỏi Mộ Dung Yến nhiều vấn đề như vậy khiến cho rất nhiều nghi ngờ bấy lâu được giải đáp, sương mù trong lòng tan dần, trở nên sáng sủa tường minh.
Nhưng những đạo lý này cần phải về xem xét kĩ lưỡng giống như nghiền ngẫm học vấn kinh nghĩa vậy.
Mỗi khi học được một thứ gì đó Hồng Dịch đã có thói quen ngồi nghiền ngẫm suy nghĩ vấn đề, cũng giống như trước đây mỗi khi đọc sách hắn đều nghiền ngẫm, thưởng thức, nghiên cứu ý nghĩa của chúng.
- Tiểu Mục, muội bảo gia gia của muội kiểm kê lại sổ sách của trang viện, chuẩn bị năm trăm lượng hoàng kim, ba ngàn lượng bạc trắng, mang phần tiến cống năm nay đưa vào phủ Ngọc thân vương.
Hồng Dịch quay sang bên cạnh nói với Tiểu Mục một tiếng.
Vừa rồi Mộ Dung Yến ném hỏa phù nổ ầm ĩ, lại còn xuất hồn ngưng nước thành hình thể tạo âm thanh rất lớn, Tiểu Mục nghe thấy liền chạy đến xem.
Nhưng đây là bên trong Lục Liễu trang nên cũng không sợ người thường nhìn thấy truyền ra ngoài. Hiện tại trong Lục Liễu trang ngoài Mộ Dung Yến cùng hai võ sĩ thì còn có Tiểu Mục, Hồng Dịch, Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ. Về phần nha hoàn, hầu gái đều không có một ai.
Đây vốn không phải là quy củ thích hợp với một đại trang viện, theo đạo lý mà nói trang viện lớn như vậy bên trong ít nhất phải có ba, bốn mươi nha hoàn, thị nữ và nô bộc hầu hạ.
Nhưng Hồng Dịch muốn dùng những người hoàn toàn đáng tin cậy cho nên cũng không vào Ngọc kinh thành mua nha hoàn.
Hắn cũng biết rằng những thương nhân buôn bán đám nha đầu cho các nhà phú hộ đều có xuất xứ từ nam phương. Mà nam phương lại là địa bàn của Triệu gia, cửa hàng bán cũng là của Triệu gia, nếu như hắn tham hưởng thụ để cho thám tử của Triệu gia lọt vào trong trang viện thì hỏng bét.
Bây giờ hắn là cái gai trong mắt Triệu gia, là ung nhọt trong thịt nên làm việc không thể không cẩn thận.
- Năm trăm lượng hoàng kim, ba ngàn lượng bạc, cái này...
Mộ Dung Yến vừa nghe Hồng Dịch phân phó, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng nghĩ lại cũng không phải tiền của mình nên cũng không can thiệp, chỉ nói:
- Ngọc thân vương mang trang viện này tặng cho ngươi thì đây chính là tài sản của ngươi, không cần phải cung phụng. Hơn nữa Ngọc thân vương cũng không thiếu thốn về phương diện tiền bạc.
- Địa vị càng cao thì càng không đủ tiền tiêu xài, những ngày qua ta có điều tra qua một lượt, Ngọc thân vương cũng chỉ có hơn trăm trang viện, hàng năm thu nhập cũng không đáng bao nhiêu, kém xa so với Hòa thân vương chứ đừng nói là so sánh với Thái tử. Hiện hắn đang quản lý tiền lương bên hộ bộ, kết giao quan viên, khen thưởng binh lính thủ hạ, duy trì thể diện, tất cả đều là những cái động hút tiền không đáy, nhiều tiền hơn nữa cũng không thỏa mãn được, ta hiện giờ chỉ để lại chút tiền đủ dùng, còn lại toàn bộ cấp cho hắn.
Hồng Dịch liếc mắt nhìn Mộ Dung Yến.
- Thế cũng được!
Mộ Dung Yến gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn Hồng Dịch một cái:
- Ngươi cũng đừng chủ ý đưa ta ra làm bia đỡ, ta đã bỏ tiền túi ra giúp ngươi một ngàn lượng hoàng kim, đây chỉ là hành động thăm dò ban đầu, còn chưa thấy ích lợi sau này nên ta không biết có thể giúp ngươi được nữa hay không.
- Ta làm sao phải lấy cô nương ra làm bia đỡ?
Hồng Dịch kỳ quái nhìn Mộ Dung Yến:
- Một ngàn lượng hoàng kim kia, ngoài chuyện ăn uống của cô nương thì việc ăn uống của mấy con ngao sư vương cũng chiếm một nửa, ta không lấy tiền của cô nương chi tiêu cho bản thân là xong chứ gì.
- Biết thế là tốt!
Mộ Dung Yến dương dương tự đắc nói.
***
Ngọc thân vương phủ.
- Vương gia, muội theo phân phó của chàng, mang cả nhà của thủy sư Sài tướng quân chuyển tới Ngọc kinh thành, ban thưởng cho cả nhà hắn một trang viên ba mươi mẫu đất. Hắn viết thư tới đây, đối với vương gia cảm kích vô cùng, nói là người nhà sau khi thu xếp ổn thỏa, không còn việc gì phải lo lắng thì có thể tiến lên tiền phương, vì Đại Kiền mà chiến đấu.
Vân Thanh tựa như hoa sen trong nước, đứng cạnh Ngọc thân vương, nói.
- Ai, triều đình chăm lo cho binh lính, mặc dù lương không thấp nhưng tầng tầng lớp lớp khấu trừ cắt xén, cuối cùng cũng không còn được bao nhiêu. Ta mang binh đánh giặc đã nhiều, binh lính tử vong trên sa trường thì cô nhi quả mẫu nơi quê nhà biết lấy ai chăm sóc, gia đình không được thu xếp ổn thỏa thì ai chịu ra sức cho quốc gia?
Ngọc thân vương thở một hơi thật dài nói:
- Nhưng trong các hoàng tử thì số trang viên của ta là ít nhất, không được như Bát đệ có hội thương nhân ủng hộ. Thái tử năm đó tham gia tiêu diệt Đại Thiện tự tích trữ vô số tiền tài, còn có tài lực của những thế gia nam phương nữa... về phương diện thu phục lòng người thì ta còn kém rất xa so với hắn. Mấy năm nay ta tuy xử lý công vụ trong hộ bộ, quản lý tiền lương thiên hạ, nhìn thì có vẻ béo bở nhưng thật ra là cả một cái động không đáy! Cách nhìn của phụ hoàng khác với cách nhìn của đám quan lại, co tay duỗi chân đều gây ra phong ba sóng lớn. Vương phủ lớn như thế này toàn dựa vào khả năng quản lý của nàng mới có thể cầm cự được, khiến nàng phải cực khổ rồi.
- Thu nhập năm nay không bằng mọi năm, Vương gia khi ban thưởng nên chú ý một chút.
Vân Thanh lắc đầu:
- Lục Liễu trang hôm nay đưa đến cống phẩm hàng năm, nhưng so với mọi năm thì nhiều hơn gấp đôi.
- Lục Liễu trang? Trang viện này không phải ta ban thưởng cho Hồng Dịch rồi sao? Tại sao vẫn còn cống nạp? Lại còn nhiều gấp đôi nữa?
Ngọc thân vương giật mình.
- Muội cũng thấy kì quái, Hồng Dịch từ sau khi rời khỏi Vũ Ôn Hầu phủ cũng không để dành được bao nhiêu tiền, huynh ấy cũng đang lúc cần dùng tiền, tại sao lại đưa đến tiền cống nạp hàng năm? Hơn nữa lại đưa nhiều như vậy? Vương gia, chàng có muốn ta điều tra không?
Vân Thanh nói.
- Không cần, hắn đưa tiền tới là muốn thể hiện thái độ với ta, ta dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, điều tra hắn làm gì. Được, bây giờ hắn là cử nhân, cũng có thể ra ngoài sống độc lập, hơn nữa võ nghệ của hắn cũng khá, vừa đúng lúc hải tặc nam phương đang hoành hành trên biển, ta phái hắn đến dưới trướng của Nhan thống lĩnh, tiến lên chiến trường chém giết một chút, kiếm ít quân công, đến đầu mùa xuân sang năm khi khoa thi bắt đầu, nếu hắn thi đỗ thì lý lịch này của hắn cũng khiến cho phụ hoàng chú ý đến. Hạng người văn võ song toàn được phụ hoàng thích nhất, lúc đó sẽ một bước lên trời! Không biết chừng có thể hơi kiềm chế được Hồng thái sư trong triều!
Ngọc thân vương vỗ vỗ tay, trong lòng đã có chủ ý, quát lên một tiếng:
- Người đâu, đến Lục Liễu trang, mời Hồng Dịch đến vương phủ một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui