Dương Thần

- Nói cách khác, ta đưa cho ngươi ba ngàn lượng hoàng kim, hai thanh Thiết Mộc Ô Cốt cung, ba trăm cây Điêu Linh tiễn, hai thớt Ô Huyết mã, bảy bộ Bạch Ngưu khôi giáp và còn phái thêm một cao thủ đi theo để ngươi sai khiến trong một năm thì một năm sau ngươi sẽ đưa Huyết Văn cương châm cho ta phải không? Nhưng tại sao ta có thể tin lời ngươi là đúng? Ta đây muốn có một khoản đặt cọc trước! Ngươi tuy là người có thể tin được nhưng vạn nhất một năm sau có chuyện gì phát sinh thì sao?
Ngón tay của Mộ Dung Yến xoắn vào nhau, hỏi.
- Vì thế mới cần cô nương phái cao thủ theo, vừa để bảo vệ ta vừa để bảo đảm không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hồng Dịch cười cười nhắc khéo Mộ Dung Yến.
- Vậy cũng được! Cứ quyết đinh như vậy đi!
Mộ Dung Yến nhờ một câu nói của Hồng Dịch mà tiêu trừ tất cả nghi ngờ trong lòng:
- A Mông, ngươi nói với Phong Thiết ngày mai chuẩn bị những thứ này thật tốt sau đó bí mật mang đến trang viện! Đồng thời hỏi Kiền Thúc khi nào Xích Truy Dương đến đây?
- Ta còn muốn mang theo hai con ngao sư vương.
Hồng Dịch suy nghĩ một lát nói.
- Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi hàng ngày cho bọn chúng ăn thịt, uống sữa đầy đủ là được.
Mộ Dung Yến hắc hắc cười:
- Nhưng ngươi cũng không ra lệnh được cho bọn chúng đâu, bọn chúng chỉ nghe ta thôi. Nhưng ta đã phái Xích Truy Dương đi theo ngươi, đám ngao khuyển này là tự tay hắn nuôi lớn nên cũng có thể chỉ huy được.
- Nếu vậy thì không có vấn đề gì.
Hồng Dịch thở một hơi thật dài, dường như ngửi được mùi máu tanh từ nam phương xộc tới mũi.
***
- Cái gì? Ngọc thân vương tiến cử tiểu súc sinh kia đến hải thủy sư ở nam phương?
Trong Vũ Ôn Hầu phủ, Hồng Hi ngồi phía dưới, Triệu phu nhân ngồi phía trên, mắt lóe ra hàn quang lạnh lẽo trông rất dọa người.
- Không sai, đầy là văn thư mới nhất trong binh bộ mà hài nhi ngẫu nhiên nhìn thấy, sau nhờ người sao chép lại, hiện giờ trong một nhóm con cháu của các vương công đại thần được Ngọc thân vương tiến cử vào quân đội có tên của Hồng Dịch.
Hồng Hi đặt một tờ giấy được chép lại từ văn thư lên trên bàn, phía trên ghi chi chít lý lịch, tên, vân tay, vân vân... trong đó có tên của Hồng Dịch.
- Nhưng mẫu thân đại nhân yên tâm, hài nhi dám khẳng định Hồng Dịch không làm nên trò trống gì đâu. Trong quân đội hiểm ác khó lường, nó vốn là kẻ suốt ngày đóng cửa đọc sách, cho tới bây tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với bên ngoài nhiều làm sao có thể lường trước hết mọi việc được? Hơn nữa thủy khấu nam phương hoành hành ngang ngược, rất có thể trong đó có dư nghiệt của Đại Thiện tự bảo vệ cho di lão di thiếu (1) của Đại Chu muốn phản lại Đại Kiền ta! Trên biển nam phương hắc sa (cá mập đen) vô số, hơn vài trăm đảo lớn nhỏ, hải vực vô cùng vô tận đến mấy vạn dặm, hơn nữa cao thủ nơi đó thâm sâu không lường. Hắn muốn đến nơi như vậy để kiến công lập nghiệp thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
- Không nên coi thường tiểu súc sinh này!
Triệu phu nhân lắc đầu:
- Triệu Hàn cũng là cao thủ vậy mà vừa ra ngoài liền bị tiểu súc sinh này bắt giết! Tiểu súc sinh này tâm cơ thâm trầm, hơn nữa bên người cao thủ như mây.
- Cái gì mà cao thủ như mây? Cùng lắm chỉ là mấy tên giang hồ bán nghệ.
Hồng Hi nhạt giọng nói:
- Bản thân Triệu Hàn không cẩn thận, võ công thì qua loa đại khái, thiếu kinh nghiệm mà trúng phải quỷ kế. Lần này hắn muốn lập quân công, bên người mang theo mấy kẻ này chẳng qua chỉ là để lo việc cơm nước mà thôi.
- Tuy nói là như vậy nhưng ta làm sao có thể cho hắn đến được nam phương? Hừ, từ lúc hắn rời khỏi Hầu phủ, trước kia còn ở Ngọc kinh quan nên ta không có cơ hội động thủ, sau lại chuyển đến Lục Liễu trang lấy Ngọc thân vương làm chỗ dựa nên ta lại càng không có dịp ra tay. Lần này đi nam phương, đường từ Ngọc kinh đến nam phương đến năm, sáu ngàn dặm, phải qua mười mấy châu phủ, hơn nữa có nhiều nơi không có đường xá, phải đi xuyên qua núi non rừng rậm, nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra thì cũng không quá kì quái...
Trên mặt Triệu phu nhân hiện ra sát cơ lăng lệ.
- Mẫu thân đại nhân? Người muốn...?
Hồng Hi làm động tác chặt mạnh tay xuống.
- Tất nhiên rồi, nếu để tiểu súc sinh này đủ lông đủ cánh thì sau này là một uy hiếp lớn. Chuyện này con không nên động thủ, Triệu Thức Đại La phái chúng ta năm xưa ở trên giang hồ cũng có người quan hệ chặt chẽ với giới lục lâm, chỉ cần nói một câu...
Triệu phu nhân cầm chén trà lên, sau khi uống một ngụm liền đặt mạnh chén xuống.
***
- Giá! Giá! Giá!!!!!!
Mặt trời gay gắt chói chang, trên con đường rộng lớn thênh thang bùn đất cũng bị thiêu đốt trắng như tuyết, vó ngựa nện xuống mặt đất khiến tro bụi tung bay mù mịt.
Chín người chín ngựa phóng như bay trên đường, cảnh vật lướt qua vùn vụt không chút nào ngừng lại! Phi phía trước là Hồng Dịch, hắn cưỡi Truy Điện tựa như một đám mây lửa, hai bên là Trầm Thiết Trụ và Tiểu Mục, cả hai người này đều cưỡi một đại mã tinh tráng, thân ngựa dài một trượng, cao tám thước, toàn thân đen nhánh như hắc long.
Hai thớt ngựa này tất nhiên là Ô Huyết mã thượng đẳng của Vân Mông quốc.
Còn có một người trẻ tuổi mặc áo xanh cũng cưỡi Ô Huyết mã, vẻ mặt hắn lạnh như băng, bên cạnh ngựa có hai con ngao sư vương chạy theo cực nhanh, tốc độ và thể lực của chúng ngang với ngựa. Trên người chúng bám đầy bụi đường không giống với lúc trước toàn thân trắng như tuyết, khiến cho người ta nhìn qua hai đại lang này giống như hai con hôi lang (chó lông xám). Nhưng như vậy cũng có lợi, không khiến cho người đi đường chú ý, nếu như trên đường bỗng nhiên xuất hiện hai đại lang toàn thân trắng như tuyết, trên cổ lại có một vòng lông vàng rực sẽ khiến người ta vô cùng chú ý.
- Đằng trước hẳn là Hoàng Nê cương, qua nơi này thì trong vòng năm mươi dặm xung quanh đều là núi sâu rừng thẳm, phải cẩn thận một chút. Nhưng dưới Hoàng Nê cương ba mươi dặm có Phong Thụ trấn, chúng ta rời kinh thành ba ngày, mỗi ngày đều đi ba trăm dặm, tính ra cũng cách Ngọc kinh ngàn dặm rồi, vừa vặn phía trước là thị trấn, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi, hồi sức khoảng hai, ba ngày.
Phía trước quan đạo dần dần biến mất, thay vào đó là một con đường nhỏ, con đường này vốn là đường đất dẫn thẳng vào một phiến rừng âm u mênh mông không thấy điểm cuối.
Trước tình hình như vậy, chín người chín ngựa cùng dừng lại.
Trầm Thiết Trụ nhìn vào mảng rừng đen nghìn nghịt trước mắt rồi liếc qua con đường đất nhỏ dẫn thẳng vào rừng, sau đó nhảy mạnh xuống ngựa.
- Hả?
Hồng Dịch lấy tay che ánh nắng, ngồi trên ngựa nheo nheo mắt nhìn:
- Hoàng Nê cương này núi cao rừng rậm, bên trong thâm sâu khôn lường nhưng lại là con đường duy nhất có thể đến được Phong Thụ trấn. Hiện nay thiên hạ thái bình, quốc gia cấm luyện quyền bổng, năm nay lại mưa thuận gió hòa, chắc không có cường đạo thảo khấu hay lục lâm hảo hán gì gì đâu.
Hồng Dịch vừa cười vừa nhớ lại trong kinh sử bút ký có ghi lại rằng ở những nơi rừng cây rậm rạp, núi sâu đường nhỏ như vậy đều có thổ phỉ, thảo khấu.
- Cái đó cũng không chắc, ta cùng cha hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, đối với thổ phỉ, sơn trại cũng biết qua một chút. Chúng ta hiện giờ cách Ngọc kinh ngàn dặm, nơi đây thuộc địa phận tỉnh Phần Dương, đất đai cằn cỗi, rừng cây rậm rạp, thổ phỉ ở những nơi như thế này thường không chịu an phận. Năm ngoái, cũng vào thời điểm này, những thương nhân của Ngân Châu dường như cũng bị chặn giết, cướp của.
Trầm Thiết Trụ là nhân vật hành tẩu giang hồ nhiều năm nên rất hiểu những chuyện như vậy.
- Hả? Thương nhân của Ngân Châu, người nào người đấy cũng giàu nhất thiên hạ, nếu chuyện như vậy xảy ra thì Ngọc kinh thành sớm lan truyền rồi chứ? Tại sao ta không nghe được tin tức gì?
Hồng Dịch hơi ngạc nhiên, hắn vốn cho là vương triều Đại Kiền thống trị vững chắc, hơn nữa còn cấm võ thuật, đao, thương, các nơi cũng không xảy ra chiến sự, hẳn là mưa thuận gió hòa mới đúng.
- Bây giờ bên trong các tỉnh thành xảy ra chuyện gì cũng đều được bưng bịt nghiêm ngặt, không báo lên triều đình để tránh bị trách phạt. Đừng tưởng trong Ngọc kinh thành của Đại Kiền hưng thịnh thái bình, kỳ thực chỉ là tô son trát phấn che đậy những thứ xấu xa bên trong mà thôi.
Người trẻ tuổi bên cạnh cười lạnh một tiếng.
Người trẻ tuổi này chính là người của Mộ Dung Yến mà Hồng Dịch mời đi theo, tên là Xích Truy Dương, võ công thâm sâu khôn lường, đã tiến vào cảnh giới tiên thiên.
- Cảnh thái bình giả tạo trong lịch sử các triều đại đều có, Đại Kiền quốc đất đai quá rộng lớn, trải dài từ nam đến bắc, từ đông sang tây, ngựa phi nước đại cũng nửa năm mới hết, chính quyền trung ương không thể nào bao quát hết các nơi được.
Hồng Dịch kéo ngựa lại, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng âm thầm cảnh giác:
- Chúng ta nhiều người như vậy, binh cường mã tráng, Xích huynh lại là tiên thiên cao thủ, đừng nói gặp phải đạo tặc nho nhỏ, cho dù gặp phải cao thủ chặn giết thì chúng ta xử lý cũng dễ như trở bàn tay. Đi thôi, nếu không trời tối mất.
- Hồng huynh quá khen.
Xích Truy Dương thấy Hồng Dịch khích lệ mình, trên mặt cũng không được tự nhiên lắm, khiêm nhường nói một câu.
Chín người chín ngựa nối đuôi nhau tiến vào trong rừng Hoàng Nê cương.
***
- Đến rồi sao?
Lúc này, sâu bên trong rừng Hoàng Nê cương, một đám người áo đen đang ẩn núp, đến cả đầu cũng buộc khăn kín mít.
Một tên thủ lĩnh bò lổm ngổm trên mặt đất nghe ngóng động tĩnh.
- Lần này phải giết kẻ nào? Lại có thể trả đến một vạn lượng bạc, hơn nữa sợ chúng ta thất thủ lại đưa cả món đồ chơi này đến đây. Đây chính là Phi Hoàng liên nỗ (nỗ châu chấu liên xạ), chỉ tinh binh trong quân đội mới có được thứ này, mỗi thanh giá trị trăm lượng vàng, hơn nữa có tiền cũng không mua. Có thể bắn liên tiếp năm mũi tên, kể cả là tiên thiên võ sư cũng khó có thể ngăn cản được.
Trong tay tên thủ lĩnh nghịch nghịch một thanh nỗ đồng bóng loáng ánh dầu mỡ.
----------
Chú thích:
(1) Di lão, di thiếu: di lão là lão thần của tiền triều, di thiếu là người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui