Dương Thần

Đại La Phái, ba chữ này trong lòng của Hồng Dịch vô cùng minh bạch, khắc cốt ghi tâm.
Không có gì khác, bởi vì nam phương Triệu gia là người của Đại La Phái, hơn nữa phụ thân của hắn - Hồng Huyền Cơ - ban đầu cũng bắt đầu luyện võ cũng bắt đầu luyện võ ở Đại La Phái, là đệ tử của môn phái này.
Đại La Phái ở phương nam, vốn dĩ là một môn phái võ thuật, với các đại danh gia vọng tộc ở phương nam đều hoặc không hoặc có quan hệ với nhau ít nhiều liên quan đến các danh gia vọng tộc ở phương nam. Sáu mươi năm trước, thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi dậy, Đại Kiền khởi binh đoạt thiên hạ, Đại La Phái phò tá Hoàng thái tổ, bỏ ra không ít công lao, sau đó triều đình cấm võ, giải tán các loại môn phái, Đại La Phái hưởng ứng mang tất cả thế lực cũng như danh nghĩa giải tán hết, vì thế càng được lòng triều đình.
Nhưng mà Hồng Dịch lại từ lời nói của Mộ Dung Yến biết rằng, Đại La Phái bên ngoài tuy giải tán, đem một số kinh doanh giao cho triều đình, và giải tán một số võ quán, đạo trường, cả hàng ngàn hàng vạn đệ tử giải tán, bây giờ cũng không công khai nhận đồ đệ, cũng không có tư binh. Nhưng lực lượng nòng cốt một chút cũng không mảy may không giao dao động.
Ngược lại, căn cơ của chúng càng thâm hậu.
Bởi vì hai mươi năm trước, Đại La Phái cũng tham gia hành động tiêu diệt Đại Thiện Tự. Vô số võ học điển tịch, điển tịch tu đạo của phật giáo hàng ngàn năm, bút ký, tài bảo, thần binh lợi khí... đều bị kinh đoạt lấy. Đại La Phái trong cuộc vơ vét đó không biết đã chiếm được bao nhiêu (lợi lộc).
Hiện giờ Đại La Phái, căn cơ chuyển thành môn phái kiểu võ thuật thế gia, không xuất đầu lộ diện, bá tánh ở miền nam cũng đã quên môn phái này, nhưng thế lực ngầm lại như cự thú trong lòng biển sâu, ai cũng không biết nó cường đại đến mức nào.
Hồng Dịch chỉ nghe Mộ Dung Yến nói, nam phương có bảy đại đại thế gia, mười mấy danh gia vọng tộc, đều có dây mơ rễ má với Đại La phái.
Nhưng Hồng Dịch trước kia cho rằng, Đại Kiền hoàng triều hiện nay, cấm võ, cấm đao thương, thay thế bang hội địa phương, võ lâm môn phái nào cũng chưa thành đại khí, bây giờ coi lại, tình hình không phải chỉ đơn đơn giản giản như vậy. Ngoài mặt thì thiên hạ thái bình, đích thực không có bang hội, môn phái nào, nhưng lại ẩn tàng, chuyển sang hoạt động ngầm.
Nhất là trong giới lục lâm Đại La Phái hiện nay mặc nhiên thành võ học thánh địa.
Thánh địa võ học là khái niệm gì?
Mấy ngàn năm căn cơ , võ học cao thâm khó lường, trải qua sóng gió mà không ngã, cao thủ như mây, sức ảnh hưởng rất lớn, nói một câu, những người trong giang hồ không ai không cúi đầu nghe theo, trong lúc thiên hạ rối ren, thậm chí có thể phò trợ nhân hoàng, thành tựu đại nghiệp, đây mới được gọi là võ học thánh địa.
- Thực lực của Đại La Phái lớn đến vậy sao?
Trong lòng Hồng Dịch hơi hơi kinh ngạc.
- Đại La phái chẳng qua chỉ vơ vét mấy cuốn bí tịch của đại thiền tự, chỉ là gia tộc mới nổi mà thôi, thế cũng gọi mà cũng là võ học thánh địa?
Xích Truy Dương trợn mắt nhìn nghe lời Hắc Diêu Tự nói, cười nhạt.
- Đại nhân, bây giờ bọn ta đã nằm trong tay ngài, ngài muốn xử trí ibọn ta như thế nào?
Hắc Diêu Tử nói với Hồng Dịch.
- Bọn ta chỉ phụng lệnh chặn sát, cầu mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, thả bọn ta một con đường sống, bọn ta nguyện làm nô làm bộc hết lòng báo đáp.
- Đúng đó, trên đường đại nhân đi khẳng định có không ít chuyện phiền hà, ba người chúng tôi lại biết quy tắc giang hồ, lục lâm, có thể giúp đại nhân tránh một số điều không hay, hơn nữa nhiều năm nay, chúng tôi cũng không muốn làm thổ phỉ nữa ,ngày nào cũng nơm nớp lo sợ,kiếm sống trên đao máu, không bằng dưới trướng đại nhân, xuất mã phóng binh, còn có tiền đồ hơn.
Kim Diêu Tử liền nói.
- Đại nhân hà tất nghi ngờ tấm lòng của chúng tôi, lúc trước chúng tôi có cả bang huynh đệ, không thể giải tán, bây giờ đều chết rồi, chúng tôi có thể toàn tâm toàn ý theo hầu đại nhân, võ công của chúng tôi cũng không tồi, kinh nghiệm cũng phong phú, đại nhân có thễ sai chúng tôi làm bất cứ việc gì.
- Làm trâu lam ngựa, hết lòng báo đáp?
Hồng Dịch ha ha cười to
- Các ngươi thân làm thổ phỉ sơn trại, những năm nay hạ sát bao nhiêu bá tánh, cướp đoạt tài sản, cưỡng hiếp bắt cóc, không chuyện ác nào không làm? Còn muốn làm nô bộc của ta, hòng muốn thoát tội? Tùy tùng của ta, đều là anh hùng hảo hán đường đường chính chính.
Hồng Dịch nói, một tay chỉ Thậm Trầm Thiết Trụ, và năm người tùy tùng đang kề đao vào cổ năm người chúng :
- Anh ta từng là người của lục lâm, lưu lạc giang hồ, thân không y phục, thức ăn, ngủ ở miếu hoang, nhưng lại không đi trộm cướp, chỉ mại nghệ mưu sinh, đây mới là người luyện võ, khí tiết của đại trượng phu, ngoài ra còn bọn họ, đều đường đường chính chính là những binh sĩ giải ngũ, vì quốc giúp sức, tinh trung dũng mãnh, ta mà thu nhận các ngươi, há chẳng làm nhục bọn họ ?
- Nguyện chết vì công tử ?
Năm người nô bộc tùy tùng nghe hồng dịch nói rằng họ là những người tận lực vì nước, tinh trung dũng mãnh, trong lòng cảm động không ngừng, đồng thời thét lên, đồng thời trên mặt họ cũng hiện rõ sự khinh bỉ.
Tuy nhiên năm người họ chỉ là những binh sĩ giải ngũ, chỉ hơi cường tráng một chút, có kinh nghiệm một chút, còn bàn đến võ công , so với Hắc Diêu Tử, Kim Diêu Tử, Ngân Diêu Tử kém cả một đoạn lớn. Vốn dĩ dao kề trên cổ bọn thổ phỉ có chút run rẫy, nhưng nghe mấy câu của hồng dịch, lại thêm cho họ niềm tin khôn cùng, tức khắc đao đã ổn định rất nhiều.
Một năng lượng vô hình được ngưng tụ theo nhưng lời của Hồng Dịch dần dần thành hình.
Hồng Dịch cũng phát giác cái cảm giác này, trong lòng đột nhiên hiểu ra cái đạo lý :"Nghĩa chi sở hướng, vô sở bất khắc" .(Hướng về chính nghĩa, không việc gì không thể làm được)
Những lời nói vừa hắn nói ra cũng không chú ý lắm, đối với bọn thổ phỉ gian dâm cưỡng đoạt, hắn cảm thấy căm ghét vô cùng. Tuy biết ba người này hiện giờ là toàn bộ trắng tay, nương nhờ mình cũng không phải không thực lòng, nhưng hắn làm sao có thể nhận loại người này dưới trướng của mình?
- Nếu là như thế, đại nhân hãy đem chúng ta giao cho quan phủ.
Hắc Diêu Tử, Kim Diêu Tử, Ngân Diêu Tử thấy gương mặt sắt đá của Hồng Dịch, đột nhiên thốt lên.
- Giao cho quan phủ ?
Ánh mắt Hồng Dịch sáng lên, đi hai bước, đột nhiên lại hỏi
- Sơn trại của các ngươi ở đâu? Còn có bao nhiêu người?
- Sơn trại của bọn ta ở trên núi cách đây năm mươi dặm, lần này xuống núi là toàn bộ xuất động, trên đó chỉ có vài tên lâu la lưu lại.
Hắc Diêu Tử đáp.
- Các ngươi muốn sống không phải là không có cách,dẫn ta đến sơn trại của các ngươi!
Hồng Dịch nói :
- Đem ba người này cột lên ngựa, những thi thể trên đường, chất lại thành đống ,mang mai táng, tuy là cường đạo, nhưng để thi thể nơi hoang dã, là bất nhân, nỗ tiễn của chúng ,đều thu thập lại.
Hồng Dịch ra lệnh một tiếng, năm người tùy tùng lập tức hành động.
Tổng cộng hai mươi tư thanh phi hoàng liên nỗ, hơn trăm cây nỗ tiễn đều bị đóng thành một bao lớn, đem đến trước mặt Hồng Dịch, Hồng Dịch lấy một thanh nỗ đồng, nhìn cái máy móc của cây nỗ một chút, nỗ tiễn được làm tinh xảo, lắc lắc đầu :
- Năm người các ngươi, mỗi người một cây, còn lại thì cất đi.
Năm người sĩ binh này, võ công không cao, có phi hoàng liên nỗ trên người, phối hợp tề phát, vận dụng tốt, thì sức sát thương tăng lên mười lần.
Xử lý xong thi thể, thanh lý xong hiện trường, chúng nhân thôi hướng Hắc Diêu Sơn trại mà đi, lộ trình năm mươi dặm, nửa canh giờ là tới.
Hắc Diêu Sơn Trại quả nhiên trên núi, là một ngôi miếu đã bỏ hoang, bốn phía xung quanh dựng hàng rào gỗ lớn , trở thành cứ điểm của sơn tặc thổ phỉ, Xích Truy Dương một chưởng đánhvăng cách cửa gỗ lớn, những lâu la còn lại lưu giữ còn chưa phản ứng lại đã bị đánh ngã xuống đất.
- Lục soát khố phòng của bọn chúng.
Hồng Dịch ra lệnh, năm người sĩ binh tùy tùng lập tức như sói như hổ xông lên,lục soát như tịch thu gia sản,tiếp sau đó ở một tầng hầm, khiêng lên một cái rương lớn bằng sắt với khóa đồng lớn.
Cái rương được khiêng đến sân trước của chùa, Thậm TrầmThiết Trụ một nhát đã chém đứt khóa đồng, mở ra toàn là kim ngân châu báu, lấp lánh dưới ánh mặt trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui