Lâm Diệu Diệu đang ở trước giường trông mẫu thân, nhớ tới kết cục kiếp trước của mẫu thân, bỗng nhiên lo lắng, sợ mẫu thân cứ như vậy mà rời bỏ nàng.
Đột nhiên, một nam tử trẻ tuổi xông vào phòng, nam tử mặc một cái áo khoác màu xám bạc, thân hình cao lớn, người đầy gió tuyết, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng, mặt mày có năm phần tương tự với Lâm Diệu Diệu, đúng là phụ thân mà Lâm Diệu Diệu nhớ nhung đã lâu.
Trong ấn tượng của nàng, phụ thân luôn mang bộ dạng tang thương suy sụp, từ khi nào lại anh khí bức người như này?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu nhìn không dời mắt được, giang cánh tay nhỏ ra, nghênh đón cái ôm của phụ thân.
Nào biết, phụ thân đi lướt qua mình……
Lâm Diệu Diệu nhìn cánh tay của mình ở cô đơn giữa không trung, lại nhìn phụ thân nửa ôm mẫu thân vào ngực, có phải nàng được nhặt ở trên đường hay không? Một người sống đứng ở chỗ này, phụ thân không phát hiện, không phát hiện, còn không phát hiện nàng?!
“Lam Nhi, Lam Nhi, ta đã trở về rồi, nàng cảm thấy trong người thế nào?” Lâm Sùng run giọng hỏi.
Diêu thị hơi hơi mở mắt, liếc hắn, lạnh nhạt quay mặt đi.
Lâm Sùng xoa má nàng: “Lam Nhi, có phải nàng không thoải mái không? Chỗ nào không thoải mái nàng cứ nói với ta.”
Diêu thị nhẹ nhàng hất bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình của hắn ra, nghiêng người, kéo chăn trùm kín đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sùng ngẩn ra, nhìn nữ nhi đứng bên cạnh, lúc này mới nhận ra nữ nhi cũng ở trong phòng, xấu hổ hắng giọng, nói: “Diệu Diệu à.”
“Vâng.” Lâm Diệu Diệu bĩu môi, lão nhân gia người cuối cùng cũng chú ý tới con, suýt chút nữa con cho rằng con lại biến thành cô hồn dã quỷ đấy.
Lâm Sùng quay đầu mông lung nhìn người thê tử không để ý tới mình, sắc mặt phức tạp ôm Lâm Diệu Diệu ra gian ngoài: “Diệu Diệu, nương con làm sao vậy?”
Tuy rằng phụ thân mở miệng ngậm miệng đều mẫu thân, không một chút quan tâm hơn nửa năm thân thể của nàng thay đổi thế nào, nhưng mà niệm tình ngài lo lắng cho mẫu thân, tha thứ cho ngài đó!
Lâm Diệu Diệu nói: “Chắc nương giận cha.”
“Vì sao giận cha?” Lâm Sùng thực không hiểu, chẳng lẽ là trách tội hắn về trễ? Không thể nha, hắn còn về sớm hơn dự tính hai ngày đấy.
Lâm Diệu Diệu nhìn vẻ mặt mê mang của phụ thân, trong lòng biết phụ thân không có nói dối, người thật sự không biết mình làm sai chỗ nào, đáng tiếc, Lâm Diệu Diệu cũng không biết.
Lâm Diệu Diệu lắc lắc đầu: “Cụ thể…… Con không rõ lắm, dù sao ngày đó, sau khi Đại cữu mẫu tới mẫu thân liền không vui vẻ, có phải người có cái bím tóc gì bị Đại cữu mẫu bắt được hay không?”
“Đại tẩu?” Lâm Sùng ở như suy tư gì đó mà nỉ non, giây lát, nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, “Ai nha! Là cái kia!”
Lâm Diệu Diệu nhướng mày: “Cái nào?”
Lâm Sùng vén rèm lên đi vào trong.
“Lam Nhi.” Lâm Sùng cởi áo khoác, ngồi ở mép giường, “Lam Nhi, Đại tẩu nàng ta…… Có phải nói cái gì với nàng hay không?”
Diêu thị không có phản ứng.
Lâm Sùng cách chăn, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai nàng: “Lam Nhi.”
Diêu thị xê dịch thân mình: “Đừng chạm vào ta.”
Lâm Diệu Diệu thầm nghĩ, mẫu thân cũng có lúc giận lẫy? Chỉ nghe lời nói phiến diện từ Đại cữu mẫu, không tìm phụ thân chứng thực đã làm mình tức giận thành bệnh, bình tĩnh đâu? Thông minh đâu? Không khác gì tiểu cô nương bị tình yêu làm choáng váng đầu óc!
Còn nói nàng là hải đường, nói nàng lớn không thành Vạn Niên thanh, theo nàng thấy nha, phụ thân vừa đến, Vạn Niên thanh mẫu thân liền tự động biến thành hải đường.
Lâm Sùng vừa ôn nhu vừa cẩn thận nói: “Nàng đừng tự làm mình buồn hỏng rồi.”
“Ai cần chàng lo!”
Lâm Sùng vò đầu, nghĩ đến nữ nhi còn đang ở bên ngoài, cũng không biết con bé có nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình không, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, bất quá thê tử tức giận lớn quá, hắn cũng bất chấp mặt mũi: “Đã rất cẩn thận, không nghĩ tới vẫn bị Đại ca nhìn thấy……”
Lời còn chưa dứt, Diêu thị liền xốc lên chăn, lửa giận ngùn ngụt nói: “Chàng thừa nhận có phải hay không?”
Lâm Sùng có chút ngốc: “Ta thừa nhận cái gì nha? Ta? Ta…… Ai, không phải!”
“Không phải cái gì? Chàng đúng là!” Diêu thị đẩy hắn, “Chàng đi ra ngoài cho ta! Tìm nữ nhân kia đi! Đừng đến làm phiền ta!”
Diêu thị nằm trên giường mấy ngày, tuy nói phong hàn đã không còn đáng ngại, nhưng chung quy vẫn còn suy yếu, chưa đẩy được Lâm Sùng xuống giường, ngược lại mình ngã xuống trước.
Lâm Sùng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ôm người vào trong lòng. Diêu thị cố kìm không cho nước mắt rơi xuống, Lâm Sùng nhìn thấy, trong lòng một trận đau đớn, ảo não nói: “Sớm biết nàng sẽ tức giận thành như vậy, còn không bằng ta ở Thanh Châu thẳng thắn nói với Đại ca, ta cùng nữ nhân kia không có gì!”
“Cha, con thấy trong rương của người có cái này, là cái gì vậy? Kẹo viên sao? Con có thể ăn không?” Lâm Diệu Diệu quơ quơ bình thuốc nhỏ trong tay, không có ý tốt hỏi, còn mở nút bình ra, muốn trút vào trong miệng.
Lâm Sùng sợ tới mức mồ hôi lạnh đều túa ra: “Không được ăn! Đó là thuốc dưỡng thai!”
“Thuốc dưỡng thai? Lâm Sùng chàng là đồ khốn! Đến con cũng đã có! Còn gạt ta là hai người không có gì!” Diêu thị cầm lấy gối đầu, đánh liên tục lên người Lâm Sùng.
Lâm Sùng muốn chết mất, quan trọng là nữ nhi lục lọi rương của hắn để làm gì? Lâm Diệu Diệu, con tới hố cha hay sao?
Lâm Diệu Diệu nghẹn lại cười: “Phụt…… Phụt……”
Ai bảo lúc nãy người không thèm nhìn con?
Lâm Sùng hoàn toàn không có tâm tư để ý tới nữ nhi đùa vui, hắn da dày thịt béo đánh không đau, nhưng thê tử sẽ mệt, vội vàng bắt lấy tay Diêu thị: “Đứa nhỏ kia không phải của ta! Là Nhị ca!”
“Cái gì của Nhị ca ngươi?”
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên âm thanh nũng nịu của Thôi thị.
Trong phòng ba người nháy mắt hóa đá.
Vẫn là Lâm Sùng phản ứng lại đầu tiên, một thoáng đoạt lấy thuốc dưỡng thai trong tay Lâm Diệu Diệu, muốn nhét vào cái góc nào đó, Thôi thị cũng đã vén rèm tiến vào, ánh mắt đảo qua Diêu thị thở hổn hển cùng Lâm Sùng, Lâm Diệu Diệu ra vẻ trấn định, cười khúc khích: “A, rất náo nhiệt nha, chơi cái gì vậy?”
Lâm Sùng cùng Diêu thị thoáng nhìn qua nhau, Lâm Sùng dùng ánh mắt cầu xin, lông mi Diêu thị run lên, lấy gối đầu lót ở sau lưng, sắc mặt không đổi nói: “Hai cha con họ nói giỡn, trêu chọc cho muội vui vẻ thôi, sao Nhị tẩu tới đây?”
“Ta nói Tam đệ vừa về đến, muội liền không thuốc đã hết đi? Nhìn khuôn mặt hồng hào này.” Thôi thị cười đem hộp đồ ăn đặt lên trên bàn, một tay kia, che bụng hơi hơi phồng lên, “Tam đệ đi gấp, đến canh gừng cũng chưa kịp uống, Lão phu nhân kêu ta cùng Đại tẩu đem canh gừng tới, đi được nửa đường nghe nói Đại ca uống say, Đại tẩu liền trở về chăm sóc Đại ca, chỉ có mình ta đến đây.”
Lâm Sùng đã thu thập tốt biểu tình, hơi hơi mỉm cười: “Nhị tẩu có mang còn trong gió tuyết đi tới đây, làm cho đệ áy náy quá.”
Thôi thị cười tươi: “Áy náy thì coi như thiếu nợ, tương lai ta tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cho ta mặt mũi là được.”
“Nhị tẩu kêu tiểu đệ làm cái gì, tiểu đệ cho dù có xông pha khói lửa cũng không chối từ!” Lâm Sùng mặt không đỏ tim, không đập nhanh nói.
Thôi thị giận hắn liếc mắt một cái, nói: “Chỉ thiếu chưa rót lời đường mật cho ta, ngươi cùng Nhị ca ngươi cá mè một lứa, chuyện gì cũng chọn dấu diếm ta, cho rằng ta không biết sao? Bất quá, hắn đã thẳng thắn với ta, ta là tới tìm ngươi chứng thực một chút.”
Một nhà ba người đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Có phải hắn không chỉ thua một vạn lượng?” Thôi thị trầm mặt hỏi.
Lâm Sùng nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ cái mũi, cười nói: “Mắt Nhị tẩu thật tốt, đến điều này cũng bị tẩu nhìn ra.”
Thôi thị nghiêm khắc: “Đừng hi hi ha ha cùng ta, thành thật khai báo! Nhị ca đệ lại đi sòng bạc thua bao nhiêu?”
Lâm Sùng ho khan vài tiếng, vươn hai ngón tay.
“Hai vạn?” Thôi thị híp mắt.
Lâm Sùng dừng một chút, lại bỏ thêm một ngón tay.
“Ba vạn?” Thôi thị kéo dài giọng nói.
Lâm Sùng suýt nữa bịa không nổi nữa: “…… Năm vạn.”
Thôi thị đấm thẳng một cái lên bàn: “Hay cho Lâm Nham chàng! Cư nhiên thua nhiều tiền như vậy! Còn gạt ta là một vạn! Chàng chờ đó cho ta!”
Thôi thị xốc rèm đi ra ngoài.
“Vậy…… Đan Quất! Tiễn Nhị tẩu!” Lâm Sùng hướng ra ngoài nói.
“Vâng, Tam gia!”
Xác định người đã đi xa, Lâm Sùng đưa tay nắm thuốc dưỡng thai chôn ở trong áo rộng, tay trái đã trở nên cứng đờ và đầy mồ hôi.
Diêu thị hắng giọng nói, trên mặt có chút xấu hổ: “Rốt cuộc…… Chuyện gì xảy ra?”
Lâm Sùng khai báo toàn bộ chân tướng một lần.
Hóa ra là Lâm Nhị gia dựa vào việc buôn bán, ở Thanh Châu nuôi một thiếp thất, mới đầu chỉ ôm thái độ chơi đùa, không tính lâu dài cùng nàng kia, ai ngờ một ngày nào đó, tiểu thiếp mang thai. Khi đó Lâm Nhị gia còn chưa biết Thôi thị cũng có thai, quyết định mang tiểu thiếp kia trở lại Kinh thành, tìm cơ hội thích hợp để thẳng thắn với Thôi thị.
Thôi thị có tiếng là đanh đá, chắc chắn sẽ huyên náo cùng hắn một trận, nhưng hắn là một đại lão gia, nhịn một chút, để nàng xả hết bực bội là được, nhưng Thôi thị gửi tới một phong thư, nói mình mang thai.
Một khắc này, ý nghĩ muốn chết hắn cũng có.
“Nhị tẩu để ý nhất cái gì, nàng càng hiểu rõ hơn ta, nếu biết Nhị ca có tiểu thiếp, còn có con, sẽ không tức giận đến động thai khí sao? Đây mới là điều Nhị ca lo lắng nhất.” Lâm Sùng thở dài nói.
Diêu thị cười lạnh: “A, hiện tại biết lo lắng Nhị tẩu, sao không lo từ sớm? Đàn ông các người nha, mang cái cờ hiệu thâm tình để dễ làm chuyện phong lưu khoái hoạt!”
“Ai ai ai, cái gì mà đàn ông chúng ta? Đừng một gậy tre đánh chết một thuyền người, ta khác Nhị ca nha.”
“Có cái gì khác nhau? Không họ Lâm? Có phải nam nhân không?”
Lâm Sùng nghẹn: “Ta không tranh cãi với nàng. Tóm lại, Nhị ca sợ sự tình nháo đến không thể vãn hồi nên mới phó thác người nọ cho ta, huynh ấy thì về Kinh thành tìm tòa nhà thích hợp giấu nàng ta, chờ sinh xong, lại mang về Lâm gia. Ta đã đưa người đi qua rồi, thuốc dưỡng thai này là Nhị ca nhờ ta mua, buổi sáng ngày mai đưa cho nàng ta!
Về việc bị Đại ca nàng nhìn thấy, ta biết được nàng là lúc Nhị ca ở nhà riêng ở Thanh Châu, nửa đường gặp Đại ca nàng, ta sợ cành mẹ đẻ cành con, né tránh ở sau thân cây, không nghĩ tới vẫn bị thấy được.”
Diêu thị nhấp môi không nói lời nào.
Lâm Sùng ôm chặt nàng, nhỏ nhẹ nói: “Đều do ta không tốt, phải nên nói với nàng một tiếng trước, đỡ để nàng suy nghĩ mien man. Nếu nàng chưa nguôi giận thì đánh ta đi.”
Diêu thị nhịn không được muốn nhếch môi.
Lâm Sùng ôm thân hình mềm mại của nàng, ở cổ nàng hít một hơi thật sâu hương thơm của nàng: “Lam Nhi, Lam Nhi, Lam Nhi……”
Mỗi một tiếng, đều trầm thấp mềm mại, làm cho cả người Diêu thị sắp bị hòa tan.