Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Một bữa tiệc ăn hơn một canh giờ, tất cả mọi người đều rượu cơm no đủ, chuẩn bị ai về viện người nấy. Mộ Dung Phong lại có chút đứng dậy không nổi, từ khi sinh ra y chưa bao giờ uống rượu, hôm nay bị tiểu lưu manh Lâm Hoán Chi kia rót cho ba ly, say đến rối tinh rối mù.
 
Lâm Hoán Chi chống nạnh nhìn Mộ Dung Phong nằm gục trên bàn, thở dài: “Ta nói, ngươi có phải nam nhân không đấy? Mới ba ly rượu hoa lê mà ngươi đã say thành như này rồi!” Sở dĩ gọi là rượu hoa lê, vì nó được làm ra bằng cách vò nhẹ cánh hoa lê, không phải là rượu mạnh, Lâm Diệu Diệu uống mấy chén cũng không có vấn đề gì, đương nhiên Lâm Hoán Chi càng coi nó là nước suối mà uống. Lâm Hoán Chi cúi người, vỗ vỗ bả vai y, “Thật sự làm hòa thượng? Tửu lượng của đám hòa thượng các ngươi đều kém như vậy sao?”
 
Trong đầu Mộ Dung Phong cứ ong ong suốt, không nghe rõ bất cứ câu gì, miễn cưỡng mở mắt ra, không bao lâu lại nhắm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Hoán Chi chuốc say, Lâm Hoán Chi phải phụ trách, kéo cánh tay của y, nâng y lên.
 
Một bên, Cảnh Hi cùng Lâm Diệu Diệu cũng đang muốn rời đi, trong lúc quay người, trùng hợp đối mặt với Mộ Dung Phong. Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Phong nhìn thấy mặt Cảnh Hi, dẫu tầm mắt mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, nhưng tự đáy lòng dâng lên cảm thấy quen thuộc.
 
Mộ Dung Phong vươn tay, thân mình nhào lên, suýt nữa thì ép Lâm Hoán Chi trật eo.
 
Cảnh Hi lãnh đạm nhăn mày.
 
Lâm Diệu Diệu sợ hắn phát hỏa, vội nói với đại ca: “Hình như Mộ Dung công tử uống nhiều quá, mau đỡ y về Tiểu Nhã Hiên, chút nữa muội sẽ sai người bưng canh giải rượu qua đó.”
 
Lâm Hoán Chi đỡ Mộ Dung Phong rời đi, Mộ Dung Phong lại quơ tay một cái, bắt được tay Cảnh Hi. Cảnh Hi và Cố Thanh Loan giống nhau, đều không thích bị người khác chạm vào mình, ngay lập tức, cả người đều bị bao trùm bởi khí lạnh.
 
Lâm Diệu Diệu nhanh chóng gỡ tay Mộ Dung Phong ra, Cảnh Hi lạnh lùng nhìn y: “Nàng dám?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết người này chán ghét nàng chạm vào nam nhân khác, nhưng nàng cũng không phải cố ý, Mộ Dung công tử túm hắn khiến hắn không cao hứng, nên nàng mới muốn gỡ tay Mộ Dung công tử ra mà! Lâm Diệu Diệu nói thầm trong lòng, ngượng ngùng rút tay về.
 
“Cảnh Nhi…… con…… sao con…… cũng tới?”
 
Cảnh Nhi?
 
Ba người đều không khỏi hoang mang.
 
Lâm Diệu Diệu cùng Lâm Hoán liếc nhìn nhau, hòa thượng ngốc này say thì say đi, sao miệng lại nói đầy lời cmê sảng? Cái tên Cảnh Hi y có thể tùy tiện gọi hả? Còn gọi Cảnh Nhi?
 
Rất nhanh, Lâm Diệu Diệu nhớ lại cuộc nói chuyện ngày ấy cùng Mộ Dung Phong, ngộ ra, cười cười: “Mộ Dung công tử nhận sai người rồi.” Nhìn Mộ Dung Phong, nàng nói: “Mộ Dung công tử, đây là Cảnh Thế tử, không phải con nuôi của ngươi.”
 
Mộ Dung Phong túm chặt tay Cảnh Hi: “Thế tử…… Cảnh Nhi chính là Thế tử……”
 
Thế tử trong thiên hạ có nhiều lắm, đại ca của Ninh Uyển Khuynh chính là Thế tử hầu phủ. Nhưng Thế tử hoàng tộc chỉ có mấy người thôi, tôn quý nhất, không gì sánh bằng chính là cái vị bên cạnh nàng đây, há là người mà Thế tử của gia tộc lánh đời có thể so sánh? Lâm Diệu Diệu thật sự sợ Cảnh Hi nổi giận lên sẽ chém đầu Mộ Dung Phong, nên nỗ lực thay Mộ Dung Phong giải thích một lần. Nhưng bất kể nàng nói như thế nào, Mộ Dung Phong vẫn là một mực chắc chắn Cảnh Hi là con của y. Lâm Diệu Diệu hết cách, chỉ đành nhờ Đại ca mạnh mẽ khiêng người về sân.
 
Cảnh Hi đưa Lâm Diệu Diệu về Phong Đường Viện, bước chân chậm rãi trên con đường nhỏ bốn phía đều là mùi hoa quế. Gió lạnh từ từ thổi qua khuôn mặt, thổi tan hơi nóng trong người vì rượu hoa lê.
 
Tiểu Bảo mệt mỏi đuổi theo, lúc này đã nằm trong lòng Lâm Diệu Diệu ngủ gật. Cảnh Hi không nhìn nổi nữa, ôm vật nhỏ vào lòng mình, một cánh tay ôm, dàn ra một bàn tay để nắm tay Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu ngọt ngào cười, nhìn trăng sáng trên bầu trời, cảm thấy nó đều sáng ngời thêm vài phần.
 
“Cố cô nương đến nhà nàng như thế nào?” Cảnh Hi đột nhiên hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu liền nói: “Là vào ngày giỗ của Vương phi, chúng ta đi lau bài vãng sinh cho Vương phi, trên đường hồi phủ, có người đoạt mất Tiểu Duẫn Chi. Người lái buôn kia vừa khéo bán Duẫn Chi vào thanh lâu Cố cô nương đang ở, Cố cô nương liền cứu Tiểu Duẫn Chi.”
 
“Vậy sao.” Cảnh Hi lâm vào trầm tư.
 
“A, đúng rồi, ngày đó còn xảy ra một chuyện rất kỳ quái.” Lâm Diệu Diệu nhăn cặp mày liễu.
 
“Chuyện gì?” Cảnh Hi hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu nhớ lại, nói: “Lư hương dùng để dâng hương cho Vương phi bị vỡ. Lúc ấy, không ai để trong lòng, hiện tại ngẫm lại, có lẽ chính là Vương phi trên trời có linh thiêng, nhắc nhở chúng ta có chuyện không hay sắp xảy ra. Nếu muội lĩnh ngộ ý tứ Vương phi sớm hơn thì Tiểu Duẫn Chi sẽ không bị người bắt đi rồi. Nhưng mà nếu thế thì ta cũng không có cơ hội gặp gỡ Cố cô nương.”
 
Cảnh Hi dừng một chút, hỏi: “Nàng thích Cố cô nương lắm sao?”
 
“Thích chứ!” Lâm Diệu Diệu không cần nghĩ ngợi gật đầu, “Tuy rằng luôn quát ta……”Nói đến đây, như nghĩ tới cái gì đó, nàng cuống quít xua tay, “Ta không có ý kia! Chàng đừng trách tội Cố cô nương! Đều là do bản thân ta không đọc sách cho tốt nên nàng mới trách móc nặng nề vài câu.”
 
Cảnh Hi nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
 
Như vậy…… đã xong? Không truy cứu? Trời mới biết mức độ bênh vực người mình của cái người này đã đến nông nỗi biến thái rồi. Nàng quay đầu chào hỏi với phụ mẫu một câu, phàm là có hắn ở đây, đừng có ai mong sai sử nàng làm việc gì, cũng đừng ai mắng nàng, miễn cho gia hỏa này mang thù.
 
“Sau đó, nhà nàng cảm kích nàng ta nên mới cho nàng ta vào phủ ở?” Cảnh Hi lại hỏi.
 
“A? Ta phát hiện chàng rất có hứng thú với Cố cô nương đấy!” Lâm Diệu Diệu đánh giá Cảnh Hi trên dưới một lần, rầm rì nói: “Không phải là coi trọng người ta chứ? Người ta đã có vị hôn phu rồi.”
 
Cảnh Hi không nói chuyện.
 
Lâm Diệu Diệu thấy sắc mặt của hắn có vẻ trịnh trọng, cũng không trêu ghẹo nữa, nói tiếp: “Là tự nàng đưa ra ý muốn tới Lâm gia ở, trong nhà nàng không còn người thân……”
 
Cảnh Hi ngắt lời nàng: “Không phải nàng ta còn có cái vị hôn phu sao?”
 
Phải nha, nhà mẹ đẻ không có người, còn có nhà chồng mà! Vì sao cứ một mực ở lại Kinh thành? Đầu nhỏ của Lâm Diệu Diệu lại không đủ dùng: “Có lẽ…… Nàng không dám đối mặt với Mộ Dung công tử. Bất kỳ ai bị bán vào nơi như thanh lâu, đều rất khó làm người ta tin tưởng nàng vẫn còn trong sạch. Chẳng phải đám nam nhân bọn chàng để ý trinh tiết nữ tử nhất sao?”
 
“Phải không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu nhớ tới chuyện mình trải qua đời trước, không hé răng.
 
……
 
Vầng trăng treo cao, một chiếc xe ngựa mới tinh chạy như bay trên ở đường phố rộng lớn, xa phu không phải ai khác, chính là thị vệ trưởng lúc trước “đắc tội” Mộ Dung Cảnh.
 
Cả nửa đời người, thị vệ trưởng chưa từng đánh xe, nhưng vì lập công chuộc tội, gã xin ra trận làm xa phu cho Cảnh Thế tử.
 
Mộ Dung Cảnh vén màn che lên, nhìn một đám bị bỏ lại ở phía sau, hưng phấn cười nói: “Người Kinh thành thật tốt, ta chỉ hỏi hắn có biết sửa xe hay không, hắn liền tự mình đưa chúng ta đi.”
 
Thị vệ trưởng khiêm tốn hỏi: “Cảnh Thế tử, xin hỏi ngài muốn đến chỗ nào?”
 
“Hừm, đến nơi phồn hoa nhất thì dừng lại đi, ta muốn đi dạo kinh thành, kinh thành to hơn Yến Thành rất nhiều.”
 
Thị vệ trưởng thầm nghĩ, vốn dĩ ngài đã lớn lên ở Kinh thành, có gì mới mẻ mà đi dạo? Nghe được một câu cuối cùng thì gã lại bình thường trở lại. Ở biên quan 3 năm, nhất định là nhớ quê nhà. Thị vệ trưởng dừng xe ngựa ở trung tâm đường cái: “Đây là đường phố phồn hoa nhất kinh thành, đi một dặm về hướng Đông là phố Trường An, chỗ đó cũng rất náo nhiệt.”
 
Mộ Dung Cảnh nhảy xuống xe ngựa, nhìn toàn bộ đường cái ngựa xe như nước một lượt, kinh hỉ há to miệng: “Thật náo nhiệt!” Nhét cái hộp trong tay mình vào ngực thị vệ trưởng, “Đa tạ ngươi đã đưa ta đến đây, hai con cua này coi như làm tạ lễ đi!”
 
Thị vệ trưởng sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, hắn là đang nằm mơ sao? Thế tử thế vậy mà lại nói cảm ơn với mình, còn tặng mình hai con cua?!
 
Mộ Dung Cảnh hành lễ kiểu vãn bối với thị vệ trưởng: “Như vậy, chúng ta cáo từ.”
 
Mãi cho đến lúc Mộ Dung Cảnh biến mất ở trong đám người, thị vệ trưởng còn ngơ ngẩn xuất thần……
 
Con cua không còn, Mộ Dung Cảnh quyết định chọn lựa quà Trung Thu mới cho phụ thân, nhưng thứ tốt ở kinh thành thật sự quá nhiều, hắn chọn đến hoa cả mắt.
 
“Cái này bao nhiêu tiền?” Hắn cầm một cây ngọc trâm, hỏi chủ quán.
 
Cả người chủ quán run run: “Không, không cần tiền.”
 
“Lại không cần tiền.” Kinh thành thật là kỳ quái, tại sao thứ gì cũng tặng miễn phí? Mộ Dung Cảnh chớp đôi con ngươi sáng chói như hắc diệu thạch, “Cha ta nói, không thể lấy không đồ của người khác. A, nếu không thì thế này, ta viết chữ tặng cho ngươi nhé! Thời điểm ta ở Yến Thành, rất nhiều phu nhân tiểu thư tìm ta xin chữ đấy!”
 
Gã sai vặt túm túm tay áo thiếu gia nhà mình, ngài vẫn là đừng nói nữa, phu nhân tiểu thư tìm ngài xin chữ, không phải bởi vì chữ của ngài, mà là ngài mặt đó, lớn lên tuấn tú như này, ai mà chẳng muốn nhìn nhiều mấy lần?
 
Chủ quán chạy vào thư phòng đối diện nhanh như chớp, mượn bút mực tới, Mộ Dung Cảnh vung bút, đề ra một đầu 《 Tĩnh dạ tứ》—— 
 
“Đầu giường ánh trăng rọi,
 Ngỡ mặt đất có sương, 
 Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, 
 Cúi đầu nhớ cố hương.”  
 [ Đỗ Phủ ]
 
Gã sai vặt không dám nhìn thẳng. 
Chủ quán nhìn đống chữ gà bay chó sủa trên giấy, kích động đến bật khóc, quả nhiên, chữ của Cảnh Thế tử không giống bình thường, quá đặc biệt, hắn không nhận ra một chữ nào cả……
 
Quà cũng mua rồi, bụng cũng lấp đầy rồi, nên đi tìm phụ thân thôi. Mộ Dung Cảnh bỏ cây trâm vào trong ngực: “Đi thôi, tìm cha ta đi!”
 
“Vâng.” Gã sai vặt đồng ý.
 
Sau đó, hai người đều đứng yên bất động.
 
“Cha ta……” Mộ Dung Cảnh đá đá hòn đá nhỏ bên chân.
 
“Lão gia……” Gã sai vặt đá lại hòn đá nhỏ mà Mộ Dung Cảnh đá qua.
 
Trước khi Mộ Dung Cảnh đến Kinh thành, quên hỏi rốt cuộc phụ thân ở nơi nào rồi.
 
……
 
Sau khi Cảnh Hi đưa Lâm Diệu Diệu cùng Tiểu Bảo về Phong Đường Viện thì đi đến Mai Lan Cư cửa nhìn nhìn. Ban đầu Mộ Dung Phong say đến bất tỉnh nhân sự, hiện tại lại trải chiếu, ngồi ngay ngắn ở hành lang tụng kinh cho Cố Thanh Loan.
 
Ánh nến trong phòng chiếu lên người Cố Thanh Loan, phác họa một bóng hình mảnh khảnh yểu điệu qua lớp giấy cửa sổ, có loại trống trải rất quen thuộc.
 
Thu Nguyệt được Lâm Diệu Diệu phân phó, bưng canh giải rượu đến cho hòa thượng ngốc. Nhìn thấy Cảnh Hi, nàng cung cung kính kính hành lễ: “Thế tử.”
 
Cảnh Hi lạnh nhạt gật đầu, không nói lời nào đã rời đi.
 
Thu Nguyệt nhìn bóng dáng đi xa của hắn, lại nhìn sang sân viện trống vắng, thầm nghĩ vừa nãy Thế tử đang xem cái gì? Cũng tới đây xem ngốc hòa thượng niệm kinh sao?
 
Cảnh Hi ngồi trên xe ngựa, từ Lâm phủ đến Vương phủ cần đi ngang qua trung tâm đường cái, nhưng Cảnh Hi ngại ồn ào, sai phu xe đi phố Trường An bên cạnh. Khi đi ngang qua góc đường, hắn nghe thấy có người đang hỏi thăn tin tức về Mộ Dung Phong.
 
“Vị đại gia này, ngài có từng nghe nói đến một người tên là Mộ Dung Phong không? Từ Yến Thành tới!”
 
Giọng nói kia khiến trái tim Cảnh Hi siết lại một cách khó hiểu. Mâu quang lạnh như bang của Cảnh Hi khẽ động, chậm rãi vén màn che lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui