Mộ Dung Phong trợn mắt há hốc mồm.
Cố Thanh Loan híp híp mắt, ghé sát vào hắn, “lòng đầy căm phẫn” mà nói: “Hắn nha, vừa thấy ta đã nói ta lớn lên giống Vương phi đã mất của hắn, còn nói nhất định hồn phách vong thê của hắn đã bám vào trên người ta nên mới mang ta đến kinh thành.”
Mộ Dung Phong bị lời nói của Cố Thanh Loan làm cho kinh sợ, lắp bắp nói: “Hắn…… sao hắn…… Không biết xấu hổ như thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đâu chỉ không biết xấu hổ? Quả thực đê tiện, hạ lưu, tội ác chồng chất!” Cố Thanh Loan phỉ nhổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Phong, “Ngươi sẽ nhanh chóng được mở mang tầm mắt thôi, vì thế đừng nhượng bộ hay tin tưởng hắn, hiểu chưa? Nếu hắn dám uy hiếp ngươi thì ngươi hay nói với hắn rằng, nếu hắn dám động đến một sợi tóc của ngươi thì đời này hắn đừng có mơ nhận Cảnh Nhi.”
Mộ Dung Phong há miệng thở dốc: “Nhưng mà dù sao hắn cũng là cha ruột của Cảnh Nhi ……”
Cố Thanh Loan lạnh lùng ngắt lời y: “Cũng là đầu sỏ đẩy Cảnh Nhi xuống sườn núi. Ngươi không thấy cái phụ nhân nằm ở vũng máu đấy sao? Chính là hắn cho phép người Bắc Lương đẩy xuống đó.” Thấy Mộ Dung Phong muốn truy hỏi thêm, nàng vội chấm dứt đề tài: “Chuyện năm đó, ngươi cũng không cần hỏi nhiều, ta…… Ta nghe phong phanh từ chỗ Lâm tiểu thư thôi, ngươi đừng nói ra ngoài, kẻo gây họa cho Lâm tiểu thư đấy.”
Mộ Dung Phong gật gật đầu, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo rộng chậm rãi buông lỏng: “Ta biết rồi Thanh Loan, bất luận tên hỗn đản kia nói cái gì, ta đều sẽ không nhường nàng cho hắn.”
Trong một gian phòng khác, Cảnh Vương ngồi đối diện với Cảnh Hi. Vẻ mặt Cảnh Hi khá trịnh trọng, mà trong trịnh trọng lại lộ ra một tia vui sướng không che giấu được, còn vui mừng hơn khi hắn nói với ông đã tìm thấy đệ đệ ba phần, chẳng lẽ…… Còn có chuyện gì càng đáng để vui mừng hơn? Cảnh Vương âm thầm mong đợi.
Mi mắt Cảnh Hi giật giật, không mở miệng, mà là đi đến chỗ cửa, mở ra, khiến Lâm Diệu Diệu đang dán tai lên nghe ngã vào trong phòng, Cảnh Hi nhìn Lâm Diệu Diệu ngã vào lòng mình, Lâm Diệu Diệu lại không dám nhìn hắn, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Chuyện đó…… Ta…… Ta chỉ muốn đến hỏi hai người có đói bụng không, có muốn ăn khuya không thôi.”
Sao Cảnh Hi không nhìn ra nàng đang nghĩ một đằng, nói một nẻo? Vừa nãy hắn nói chuyện với mẫu phi, đoạn đối thoại giữa nha đầu này với Huệ Nhân lọt vào tai hắn không sót một chữ nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng cũng vào đi.” Hắn nói.
Lâm Diệu Diệu ngẩn ra: “Ta……” Dừng một chút, cười khan, nói: “Chàng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý nghe lén đâu, ta thật sự tới hỏi các ngươi có ăn khuya không, ta……”
Phanh!
Cửa bị Cảnh Hi khép lại.
Lâm Diệu Diệu nhấp môi, căng da đầu nhích nhích mấy bước, hành lễ với Cảnh Vương: “Vương gia.”
Cảnh Vương ôn hòa cười: “Ngồi đi, ngươi cũng không phải người ngoài, không có gì không thể không cho ngươi biết.”
Lâm Diệu Diệu nghe lời ngồi xuống.
Cảnh Hi ngồi cạnh nàng, lẳng lặng nhìn Cảnh Vương: “Chuyện ta nói, có liên quan đến mẫu phi.”
Sắc mặt Cảnh Vương biến đổi: “Mẫu phi của ngươi làm sao?”
Cảnh Hi trịnh trọng nói: “Trước khi ta nói cho phụ vương biết, ta hy vọng phụ vương có thể đáp ứng ta một chuyện. Bất kể là chuyện đã tìm được đệ đệ, hay chuyện ta sắp nói cho phụ vương thì phụ vương đều không thể nhắc tới với bất cứ kẻ nào bên ngoài. Bất luận kẻ nào này bao gồm đại ca ruột của ngài, đương kim Thánh Thượng.”
Cảnh Vương: “Hi Nhi……”
Cảnh Hi thản nhiên nói: “Đây không phải thỉnh cầu, là điều kiện, nếu phụ vương không thể làm được, vậy thì ta sẽ lập tức sai người đưa đệ đệ về Yến Thành. Từ đây, hắn sẽ không có bất cứ liên hệ nào với Cảnh Vương phủ, về việc của mẫu phi, ta cũng sẽ không nói nhiều nửa câu với ngài.”
Cảnh Vương bị lời uy hiếp của nhi tử làm cho rối trí. Ông nhìn Cảnh Hi, Cảnh Hi không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt ông, sự kiên trì trong đôi con ngươi kia làm ông nhận ra, nhi tử không đùa. Ông già rồi, uy vọng trong quân cũng được, ảnh hưởng ở kinh thành cũng thế, đều không bằng nhi tử đang độ tuổi huyết khí phương cương. Nhi tử nói sẽ đưa người đi thì nhất định sẽ có thể thần không biết, quỷ không hay mà tiễn đi, còn có thể khiến cả đời này ông không tìm thấy người. Ông không rõ, vì sao nhi tử trước giờ luôn hiếu thuận lại đột nhiên làm vậy với mình, nhưng nỗi nhớ mong với ba mẫu tử vẫn khiến ông cúi đầu thỏa hiệp.
Cảnh Hi lại nhàn nhạt nói câu “Nàng cũng thế” với Lâm Diệu Diệu. Nhưng không hề trịnh trọng như với Cảnh Vương.
Lâm Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, tuy nàng hơi ngốc, nhưng cái miệng trước giờ luôn kín, chuyện không nên nói tuyệt đối không tiết lộ nửa câu.
Cảnh Hi hơi trầm ngâm, đem thân phận của Cố Thanh Loan nói cho hai người.
……
Mười lăm phút sau, Cảnh Vương nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phòng trà nơi Mộ Dung Phong và Cố Thanh Loan đang ngồi nói chuyện: “Thanh Loan! Thanh Loan! Thanh Loan!”
Mộ Dung Phong ngăn cản ông: “Ngươi làm cái gì thế?”
Hai mắt Cảnh Vương đỏ đậm: “Ta tìm Thanh Loan, tránh ra!”
Mộ Dung Phong càng không tránh, quật cường nói: “Nàng là vị hôn thê của ta, không cho ngươi tìm nàng.”
Cảnh Vương phẫn nộ quát: “Nàng là Vương phi của bổn vương!” Tuy rằng, chuyện này thật sự quá li kỳ, quá kinh hãi, chết rồi lại mượn xác hoàn hồn, nhưng lời nhi tử nói, sao có thể là giả?
Mộ Dung Phong mặt không cảm xúc, nói: “Tên giống nhau thôi, Cảnh Vương Phi đã qua đời, mà dù chưa qua đời thì năm nay cũng hơn ba mươi tuổi, vị hôn thê của mới tròn 20, Vương gia, ngài lấy cớ quá vụng về.”
“Hòa thượng! Sao ngươi dám nói chuyện kiểu đó với bổn Vương? Có tin bổn vương trị ngươi tội chết không?!” Cảnh Vương sốt ruột muốn gặp Cố Thanh Loan, bị Mộ Dung Phong cản trở như này, gần như nổi trận lôi đình.
Mộ Dung Phong lại không có ý thoái nhượng hoặc chịu thua: “Kể cả ngươi tính giết ta thì còn có Cảnh Nhi, hai cha con chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi cướp Thanh Loan về nhà làm tiểu thiếp thứ ba!”
“Tiểu thiếp……thứ…… Thứ ba?” Cổ Cảnh Vương bắt đầu đau, ban đầu ông còn giữ một tia không tin, nhưng nghe hòa thượng này nói xong, ông hoàn toàn xác định người kia là Cố Thanh Loan. Ngoại trừ nàng, còn ai dám bôi đen ông như vậy? Ông đè lại cái cổ, buồn cười nói: “Tuy rằng, nàng tên là Cố Thanh Loan, nhưng trong thân thể của nàng, chứa đựng hồn phách của Vương phi bổn Vương, ngươi hiểu không?”
Mộ Dung Phong hầm hừ nói: “Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy! Vụng về!”
Cái cổ của Cảnh Vương càng đau: “Bổn vương…… Bổn vương tìm được thê nhi…… Tâm tình tốt, không nổi giận với ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Thanh Loan là người của bổn vương, nể tình ngươi có ân với Cảnh Nhi nênbổn vương không so đo tội đại bất kính của ngươi. Thức thời, đừng tiếp tục dây dưa với Thanh Loan, nếu không, bổn vương sẽ khiến cho ngươi biết, có đôi khi bổn vương cũng không phải người dễ đối phó đâu.”
Nói xong, Cảnh Vương che cái cổ đau đớn, đi ra khỏi phòng.
Cảnh Vương tìm một vòng ở trong sân, cũng không tìm được thân ảnh của Cố Thanh Loan. Ông gấp gáp muốn gặp nàng, nàng lại liều mạng mà trốn tránh ông, để rồi coi, để ông xem rốt cuộc nàng có thể trốn bao lâu!
Trong căn phòng sáng trưng, dạ minh châu và ánh nến tranh đua tỏa sáng.
Lâm Diệu Diệu nằm bò trên bàn nhỏ, trợn to đôi mắt ngập nước, lẳng lặng đánh giá thiếu niên đối diện: “Đúng là đệ đệ của tiểu bạo quân nè, cái mũi này, cái mặt này, quá giống.”
Nếu không phải hai người hơn kém nhau khoảng 3 tuổi thì mặc cho ai vừa thấy, đều nghĩ là song thai. Đương nhiên, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra một vài điểm khác nhau. Ví như màu da, ban đêm nhìn không khác lắm, nhưng thắp hết đèn lên thì sẽ phát hiện tiểu hòa thượng trắng nõn hơn tiểu bạo quân một ít. Dù sao cậu cũng không trải qua sự ăn mòn gió cát; tiếp theo chính là ánh mắt, ánh mắt tiểu bạo quân cơ trí lạnh băng, lộ ra khí phách và sự nghiêm nghị của bậc vương giả, tiểu hòa thượng thì đơn thuần hơn nhiều, bộ dáng ngây thơ vô tri, giống hệt cái bánh bao bơ nho nhỏ, làm người nhịn không được muốn xoa bóp, xoa bóp, lại xoa bóp.
Không dám niết tiểu bạo quân, xoa bóp đệ đệ của hắn cũng được lắm, ha ha.
Lâm Diệu Diệu tà ác cười, nhéo nhéo gương mặt mềm như đậu hũ của tiểu hòa một phen.
Đệ đệ đáng yêu thế này, sao đời trước không có gặp nhỉ? Nếu mà có cậu ta thì có lẽ trong cung sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều. Thái Hậu cũng sẽ không suốt ngày buồn rầu ở trong phòng, làm bạn với thanh đăng cổ Phật.
Rốt cuộc, đã xảy ra bước ngoặt ở đâu? Nên mới dẫn đến việc kiếp trước với kiếp này có nhiều khác biệt?
Vương phi chết sao?
Đúng vậy, kiếp trước Vương phi không có bất cứ liên quan nào với Phó Vọng Thư, bình bình an an mà sống ở Vương phủ. Mà Cố Thanh Loan chân chính, chỉ sợ đã chết trong cơn bệnh nặng vào tháng bảy năm nay. Nàng không đi chùa miếu lau bài vãng sinh cho Vương phi với người nhà, Bùi Lang cũng không mang Tiểu Duẫn Chi tới tìm nàng, không có kẻ buôn người nào bắt cóc Tiểu Duẫn Chi bán vào thanh lâu, càng không có việc Vương phi trọng sinh trên người Cố Thanh Loan, rồi tố giác hành vi phạm tội của thanh lâu. Có lẽ Mộ Dung Phong cũng tới kinh thành tìm vị hôn thê của y giống như kiếp này, nhưng y chỉ tìm được thi thể của Cố Thanh Loan. Y mang theo thi thể trở về Yến Thành, không ở lại kinh thành nữa, và cũng không cho Mộ Dung Cảnh cơ hội lên Kinh tìm cha.
Vương phi, chính là bước ngoặt của sự biến hóa.
Lâm Diệu Diệu yên lặng nhìn Mộ Dung Cảnh: “Nương ngươi chịu đựng hết thảy, đều là vì chờ ngươi trở về.”
“Hở?” Mộ Dung Cảnh khó hiểu mà nhìn Lâm Diệu Diệu, “Cô nương nói cái gì?”
Lâm Diệu Diệu cười cười: “Không có gì, chính là hỏi ngươi lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhập kinh sao? Trước kia vẫn luôn ở Yến Thành?”
Mộ Dung Cảnh nhìn dáng vẻ nằm bò xuống bàn của Lâm Diệu Diệu, y cũng bắt chước nằm bò theo. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cậu nói: “Từ khi sinh ra ta đã ở Yến Thành, cô nương có từng đi qua Yến Thành chưa?”
Nói nhiều hơn tiểu bạo quân nha, Lâm Diệu Diệu vui tươi hớn hở mà nói: “Đương nhiên ta từng đi qua đó rồi, thiên hạ này, có nơi nào ta chưa từng đặt chân đâu?”
“Thiệt hay giả? Ngươi từng đi đến nhiều nơi như vậy sao?” Mộ Dung Cảnh trợn tròn mắt phượng.
Thật dễ lừa! Trong lòng Lâm Diệu Diệu trộm vui vẻ, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Đừng nói Đại Chu, Bắc Lương ta cũng đến rồi!”
Mộ Dung Cảnh lập tức lộ ra nét mặt sùng bái: “Cô nương dám đi Bắc Lương cơ à, ngươi thật lợi hại!”
Trái tim nhỏ của Lâm Diệu Diệu vừa bị tiểu bạo quân ngược xong, rốt cuộc cũng tìm về tự tin ở chỗMộ Dung Cảnh. Nàng hất cằm, mặt mày hớn hở mà bịa, khiến Mộ Dung Cảnh bội phục sát đất, Lâm Diệu Diệu sướng rơn, đệ đệ này chơi thật vui!
“Đúng rồi, tiểu hòa thượng, trước kia ngươi có biết mình không phải con ruột không?”
Mộ Dung Cảnh gật đầu: “Biết chứ, cha ta đã nói với ta rồi.”
Nhà ai lại nói những lời này với con nuôi? Không sợ con nuôi trưởng thành sẽ xa cách với mình, không dưỡng lão hay lo ma chay cho mình sao? Suy nghĩ của hòa thượng đúng là khác biệt với người thường! Lâm Diệu Diệu đảo mắt: “Ngươi lớn lên ở trong chùa, trong chùa tốt hơn, hay Mộ Dung gia tốt hơn?”
“Nơi nào có cha, nơi đấy sẽ tốt.” Mộ Dung Cảnh trả lời không cần nghĩ ngợi.
Phần cảm tình này không phải sâu bình thường nha, Cảnh Vương muốn hoàn toàn nhận nhi tử về, thay thế vị trí người cha của Mộ Dung Phong, chỉ sợ sẽ khó khăn lắm đây!
Lâm Diệu Diệu lại nói: “Thời điểm ngươi nhìn thấy con nhà người ta đều có cha có nương, ngươi có hâm mộ không?”
“Có chưa.” Mộ Dung Cảnh rũ mắt. Vào lúc cậu còn rất nhỏ, mặc quần áo tiểu sa di vẩy nước quét nhà ở chùa miếu, nhìn thấy những bạn nhỏ đó chạy tới chạy lui, cha nương đuổi theo phía sau, cậu luôn kìm không được mà cực kỳ hâm mộ, vì sao cậu không có cha nương? Có phải bọn họ không cần cậu không?
Lâm Diệu Diệu thấy vành mắt của tiểu hòa thượng đỏ lên, thầm nghĩ mình hỏi bậy rồi, vội vàng an ủi: “Ngươi đừng khổ sở không phải,cha mẹ ngươi không cần ngươi, chỉ là bất đắc dĩ để lạc mất ngươi thôi, chẳng phải hiện tại đã đoàn tụ rồi sao? Cha ngươi và nương ngươi đều rất yêu thương ngươi đó.”
Cảnh Vương cùng Vương phi đều cực kỳ yêu thương con của mình, nhất định sẽ không để Mộ Dung Cảnh chịu ủy khuất. Lại nói, đứa nhỏ này cũng không chịu quá nhiều ủy khuất nhỉ, bởi Mộ Dung Phong còn săn sóc cậu ta hơn cả bản thân y mà.
“Ừm, Cố cô nương và cha ta đều tốt với ta lắm.”
“Người ta nói chính là cha ruột của ngươi và nương ruột của ngươi kìa, Cố cô nương nàng chính là nương của ngươi.”
“Đương nhiên nàng là nương của ta rồi, cha ta lại không cưới nữ nhân thứ hai.”
Nói không thông, nói không thông! Cái tên này coi Cố Thanh Loan trở thành mẫu thân ruột của mình, nhưng trên thực tế, Cố Thanh Loan đúng là mẫu thân ruột của cậu ta! Thôi kệ, có lẽ ở trong lòng cậu ta, ruột thịt hay không ruột thịt thì chẳng khác nhau là mấy. Thích ai thì sẽ yêu hết mình, điểm này, hai huynh đệ bọn họ khá giống nhau.
Lâm Diệu Diệu hắng giọng, thử hỏi: “Ngộ nhỡ…… Ta nói là ngộ nhỡ, Cảnh Vương cũng muốn theo đuổi Cố cô nương, ngươi sẽ ủng hộ ai?”
“Đương nhiên là cha ta!”
……
“Nó thật sự nói như vậy?” Cảnh Hi hỏi Lâm Diệu Diệu từ trong phòng đi ra.
Lâm Diệu Diệu lầu bầu nói: “Thái độ cực kỳ kiên quyết.”
Cảnh Hi nhướng mày, cười lạnh: “Tưởng bở.”
Lâm Diệu Diệu bĩu môi, dù chàng có là Hoàng đế thì cũng không thể cứng rắn hạ thánh chỉ cho mẫu thân mình, ép bà gả cho phụ thân chàng nha. Làm nương đều thiên vị đứa nhỏ hơn, yếu hơn, hai điều đó đệ đệ chàng chiếm cả hai, chàng so với cậu ta kiểu gì?
Lâm Diệu Diệu thở dài, nói: “Vương phi có thành kiến rất sâu với Vương gia, hơn nữa, tiểu nhi tử thất lạc nhiều năm, khả năng cha con chàng thành công giữ Vương phi ở lại, gần như bằng không.” Đương nhiên Vương phi cũng thương Cảnh Hi, nhưng so với đại nhi tử lớn lên trong lòng mình, bà càng áy náy với tiểu nhi tử lưu lạc dân gian hơn. Vương gia cùng Mộ Dung công tử, ai có thể ôm được mỹ nhân về dinh, mấu chốt không ở chính bọn họ, mà ở đòn sát thủ mà hai người bọn họ đang nắm giữ—— hai nhi tử. Nhưng hôm nay rõ ràng,đòn sát thủ của Mộ Dung công tử lợi hại hơn Vương gia một chút.
Lâm Diệu Diệu lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn, nói: “Tiểu hòa thượng biết làm nũng, đều nói trẻ con biết khóc thì sẽ có sữa uống, nếu không……chàng cũng đi làm nũng đi?”
Khóe miệng Cảnh Hi giật giật, sao trẫm có thể làm ra loại chuyện không lên nổi mặt bàn đó?!
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha, tiểu bạo quân, ngươi chắc chắn không đi bán manh sao?