Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Hôm sau, Lâm Diệu Diệu dậy thật sớm, không nói hai lời, nhanh chân đi đến phòng của Diêu thị.
 
Hôm qua làm ầm ĩ đến tối muộn, khi lên giường đã tới gần giờ Tý, nhưng Lâm Diệu Diệu không chịu được lo lắng cho mẫu thân, muốn biết có phải đúng như lời Nhị bá mẫu nói: phụ thân đã trở lại, mẫu thân có thể không cần dùng thuốc cũng khỏi.
 
Lâm Diệu Diệu vào đến hành lang thì phát hiện không có lấy một người ở cửa, thậm chí, toàn bộ hành lang đều trống rỗng, nhưng cái này không giống phong cách của mẫu thân nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cha, nương!”
 
Nàng giơ tay, đang muốn gõ cửa thì cửa mở.
 
“Suỵt ——” Lâm Sùng làm động tác im lặng, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép cửa lại, ôm Lâm Diệu Diệu trở về phòng mình, “Mẫu thân của con còn đang ngủ, đừng gọi nàng.”
 
A, thì ra còn đang ngủ, khó trách toàn bộ nha hoàn đều không thấy, chắc là bị phụ thân “đuổi đi” rồi?
 
“Nhưng mà, sao giờ mẫu thân còn ngủ? Có phải mẫu thân còn chưa hết bệnh không?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
 
Trong mắt Lâm Sùng hiện lên một tia khác thường, thê tử của hắn căn bản không có bệnh gì, đều là khúc mắc, khúc mắc mở ra, đương nhiên sẽ khỏi, mà sở dĩ không thể dậy sớm……
 
“Khụ khụ!” Lâm Sùng hắng giọng, nói, “Mẫu thân của con…… Chính là hơi mệt, ngủ thêm một lát là được, chúng ta không làm ồn nàng, nhé?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe đến gì đó, lại nhìn thấy biểu cảm của phụ thân, Lâm Diệu Diệu còn có gì không rõ? Bệnh của mẫu thân sớm khỏi từ lúc hóa giải hiểu lầm rồi, sở dĩ ngủ nướng là bởi áy náy, hiểu lầm phụ thân, muốn nỗ lực “bồi thường”, kết quả bị phụ thân tùy ý lăn lộn cả đêm.
 
Lâm Diệu Diệu phụt cười.
 
Lâm Sùng hoang mang hỏi: “Con cười cái gì?”
 
“Con cười……” Lâm Diệu Diệu ánh mắt chợt lóe, vòng tay nhỏ ôm lấy cổ phụ thân, “Cha đã trở lại, con rất vui vẻ!”
 
Nói xong, hôn bẹp hai cái lên mặt Lâm Sùng, làm Lâm Sùng mừng rỡ đến không phân biệt được đông tây nam bắc.
 
Hai cha con cùng dùng bữa sáng, Lâm Diệu Diệu vẫn chỉ vỏ ăn bánh bao, không ăn nhân thịt, Lâm Sùng cười nàng: “Nếu như thế, không bằng ăn màn thầu.”
 
Lâm Diệu Diệu cắn một miếng vỏ bánh bao đầy mùi thịt, nói: “Màn thầu không có mùi vị, vẫn là bánh bao tốt hơn, mặn mặn dầu dầu thơm thơm, hơn nữa cũng không ngán.”
 
Trái ngược với Lâm Diệu Diệu, tiểu chồn tuyết rất thích nhân thịt, những viên thịt bị Lâm Diệu Diệu ghét bỏ tất cả đều vào bụng nó.
 
Thật là một đôi dở hơi.
 
Lâm Sùng cười.
 
Bữa sáng qua đi, Lâm Sùng ôm nữ nhi đi Tri Huy viện.
 
Quách thị cũng ở đó.
 
“Đại tẩu.”
 
“Đại bá mẫu.”
 
Hai cha con cười chào hỏi.
 
Quách thị nhìn qua, không phát hiện Diêu thị, cũng không kỳ quái, chỉ cần Lâm Sùng ở nhà, Diêu thị tuyệt đối không có khả năng dậy sớm.
 
Quách thị ôn hòa cười: “Các ngươi đến rồi? Mau vào phòng nói chuyện, lão phu nhân nhắc mãi từ sáng sớm.”
 
“Ai nhắc mãi từ sáng sớm hả? Nó không tới, lỗ tai ta còn yên tĩnh đấy!” Lão phu nhân lẩm bẩm.
 
Hai cha con nhìn nhau một cái, Lâm Diệu Diệu cho phụ thân một ánh mắt lực bất tòng tâm, Lâm Sùng buông Lâm Diệu Diệu, điều chỉnh tốt biểu cảm, cười tủm tỉm đi vào: “Nương, người dậy sớm thế.”
 
“Hừ!” Lão phu nhân xoay người qua một bên.
 
Lâm Sùng ngồi xuống gần bà, cầm tay bà, nói: “Năm nay không lạnh tay, thuốc kia có tác dụng phải không?”
 
Nhớ tới nhi tử gửi cho mình thuốc mỡ trị nứt da, trong lòng lão phu nhân không khỏi mềm xuống, nhưng vừa nhớ tới tối hôm qua nhi tử vừa đến thăm mình đã vội vã bỏ mình chạy đi, trong lòng rất hụt hẫng. Bà thương nhất là tiểu nhi tử, nhưng nhi tử này lại không thương bà nhất! Tuy lão Đại, lão Nhị cũng thành gia lập thất, nhưng trong lòng hai huynh đệ kia, người làm nương là bà mới quan trọng nhất, đến lão Tam thì bà thành dưa muối lá cây.
 
Đương nhiên Lâm Sùng biết lão phu nhân tức giận cái gì, mắt vừa chuyển, lấy một lọ thuốc mỡ mới từ trong lòng ngực ra: “Con không biết lọ lúc trước dùng được không, lại nhờ người mua một lọ mới, người bán nói cái này hiệu quả tốt hơn, con liền gấp gáp mua về cho người dùng.”
 
“Con là gấp gáp mua thuốc cho ta? Hay là muốn gặp vợ con?” Lão phu nhân hừ hừ.
 
Lâm Sùng vỗ bàn nói: “Thê tử thì có gì tốt? Con chạy chết ba con ngựa, đều là vì mua thuốc mỡ trị nứt da cho người! Người là mẹ ruột của con! Thê tử tìm chỗ nào chả được? Mẹ ruột vĩnh viễn chỉ có một, trong lòng con, người là quan trọng nhất.”
 
Sao lão phu nhân lại không biết nhi tử đang nói dối lừa mình? Nhưng làm sao bây giờ? Trong lòng vẫn là rất ngọt ngào nha.
 
Bên trong truyền đến tiếng cười của lão phu nhân, Quách thị nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai Lâm Diệu Diệu, nói: “Được rồi, đi vào chơi đi.”
 
Lâm Diệu Diệu ôm tiểu chồn tuyết vào buồng trong.
 
Lão phu nhân đang cùng phụ thân nói chuyện sang năm, Lâm Diệu Diệu chỉ nghe xong một câu đã ngẩn ra.
 
“Thanh Châu?” Lâm Sùng hơi nhíu mày, “Hiện tại đi đến đó, có phải muộn rồi hay không?”
 
“Thanh Châu cũng không xa, đi nhanh chút thì ba mươi là có thể tới.” Lão phu nhân nói: “Thân thể Nhị thúc con không tốt, năm này, để cho Lang nhi trở về cùng hắn đi, ai biết còn sống đến năm tiếp theo không. Ta cùng Nhị ca con thương lượng rồi, con bên ngoài bôn ba hơn nửa năm, khó có được một chuyến trở về nhà, con không cần đi, để hắn đi. Nhị thúc con cũng rất thích Diệu nhi, để cho Diệu nhi đi cùng đi.”
 
Cái gì nên tới, cũng phải tới.
 
Kiếp trước, Lão phu nhân cũng nghe được tin tức nói Nhị Lão thái gia bệnh nặng, để Nhị bá đưa nàng và Bùi Lang đến Thanh Châu ăn Tết, chính là khi đến nơi mới phát hiện, Nhị Lão thái gia căn bản không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Ngược lại là mẫu thân, lúc đi nàng còn tốt, qua Tết âm lịch trở về, người đã không còn.
 
Đời này, có nói gì nàng cũng sẽ không đi Thanh Châu, nàng muốn ở gần mẫu thân!
 
“Tổ mẫu, ai nói Nhị gia gia bị bệnh vậy?”
 
Lão phu nhân bế nàng lên giường: “Nhị bá của con nói.”
 
So với phụ thân Nhị bá rời khỏi Thanh Châu còn sớm hơn, phụ thân cũng không biết Nhị gia gia bị bệnh, Nhị bá làm sao biết được? Sợ là tối hôm qua bị Nhị bá mẫu phát hiện ra manh mối gì, sợ Nhị bá mẫu tra được chuyện tiểu thiếp đi, mượn cớ để mang tiểu thiếp đưa về Thanh Châu?
 
Đời trước đi theo trong đội ngũ, vẫn luôn có một chiếc xe ngựa được kéo kín rèm, người của Nhị bá nói là yêu cầu cách ly người bệnh, nàng cũng không dám đi lại gần, mà bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính là tiểu thiếp mang thai kia.
 
Nhị bá tự mình chọc cái sọt, lại kéo nàng cùng Bùi Lang làm ngụy trang, Lâm Diệu Diệu thật muốn kéo vị bá bá não tàn kia treo lên ra sức đánh một trận nha!
 
“Con không đi!” Lâm Diệu Diệu tức giận nói.
 
Đã lâu không thấy Lâm Diệu Diệu nổi giận, lão phu nhân không khỏi sửng sốt: “Sao lại không đi? Không phải con vẫn luôn muốn đi Thanh Châu, thăm quê nhà của biểu ca sao?”
 
“Thế nhưng hiện tại con không muốn đi thăm nữa! Bạn tốt nhất của con bây giờ không phải là biểu ca, là Tiểu Bảo! Con muốn đi xem quê nhà của Tiểu Bảo!”
 
Lâm Diệu Diệu thật may mắn khi mình là đứa nhỏ, có thể tùy ý thay đổi, tùy ý đổi ý, tùy ý vô cớ gây rối.
 
“Nhưng mà Nhị gia gia bị bệnh, muốn cho con đi thăm hắn……” Lão phu nhân nhẹ nhàng dụ dỗ.
 
Lâm Diệu Diệu đặt mông ngồi vào trong lòng phụ thân, ôm chặt cổ phụ thân, làm nũng nói: “Con không cần Nhị gia gia! Con muốn cha! Con muốn cha! Con không thích tổ mẫu! Tổ mẫu là người xấu!”
 
Lâm Diệu Diệu thật sự nháo đến lợi hại, Lão phu nhân không nhắc lại chuyện để nàng đi Thanh Châu.
 
Lâm Diệu Diệu vẫn không dám thiếu cảnh giác, sở dĩ kéo theo nàng, đơn giản vì cảm thấy Bùi Lang là người ngoài, không đủ tư cách để con lớn của Lâm gia hộ tống, nàng không đi Thanh Châu, Nhị bá khẳng định cũng không đi được.
 
Dựa vào tính cách của Nhị bá, tám phần vẫn sẽ đánh chủ ý lên đầu nàng.
 
Không được, nàng phải trốn đi.
 
Lâm Diệu Diệu thừa dịp chơi trốn tìm ở sân trống, ôm tiểu chồn tuyết chạy vào sau núi.
 
Suy nghĩ đến sau núi cách Phủ Tây không xa, Lâm Diệu Diệu dứt khoát chạy vào Phủ Tây.
 
Phủ Tây là nơi ở của Tứ thúc, mà Tứ thúc đã lâu không có qua lại với người của Đông phủ, nàng cũng không tin đám người kia sẽ nghĩ ra nàng trốn ở nơi này.
 
Phía đông Phủ Tây, có một mảnh rừng Tử Trúc sum xuê, ánh mặt trời xuyên qua cành lá, sặc sỡ lác đác rơi xuống, trên nền tuyết hiện ra những bông hoa màu vàng.
 
Bên trong phòng trúc, hai thiếu niên ngồi quỳ trên tấm đệm mềm mại giữa phòng, trên bàn trà đặt một chiếc mặt nạ bằng ngọc chỉ có một nửa, một bên là trầm hương nhàn nhạt vây quanh.
 
Thiếu niên áo trắng cầm ấm trà lên, rót một ly trà cho thiếu niên áo tím: “Ngươi cũng thật không phúc hậu, trời lạnh như này lại lôi người ta từ trong ổ chăn ra, ngồi ở đây nửa ngày, rồi lại không nói rốt cuộc là có chuyện gì.”
 
Híp híp mắt, lại nói: “Không phải ngươi coi trọng ta chứ, Cảnh Thế tử?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui