Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Ba ngày sau, Cảnh Hi tới cửa, Bùi Lang nhận ra hắn chính là nam nhân nói chuyện cùng Lâm Diệu Diệu ở trên thuyền, lúc ấy hắn cũng không biết đối phương là Thế tử. Lúc sau biết, hỏi Lâm Diệu Diệu với hắn có quan hệ gì, Lâm Diệu Diệu lại nói không quan hệ. Nhưng theo tình hình này, Lâm Diệu Diệu không nói thật.
 
Hắn muốn tiến lên, hỏi Cảnh Hi tới Lâm gia làm gì, lại hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, bị Triệu tổng quản “mời” ra khỏi Phong Đường Viện. Lúc sau, Cảnh Hi lại cho người không liên quan lui xuống, Phó Vọng Thư không đi, ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Hi đảo qua quần áo nàng ta: “Đừng tưởng rằng ngươi không cư xử giống những nữ nhân nịnh bợ bổn Thế tử thì bổn Thế tử sẽ cảm thấy ngươi có bao nhiêu đặc biệt, cũng đừng tưởng rằng học cách ăn mặc tươi sáng như Lâm Diệu Diệu thì bổn Thế tử sẽ liếc nhìn ngươi nhiều thêm vài cái. Triệu tổng quản, quăng bà thím này ra ngoài!”
 
Mặt Phó Vọng Thư đỏ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảnh Hi vào phòng.
 
Lâm Diệu Diệu đang thêu thùa, không nhìn hắn.
 
Này rõ ràng là biết hắn tới, nếu không đổi thành người xa lạ vào nhà, ít nhất nàng sẽ hô to gọi người. Vốn Cảnh Hi không tới để tức giận với nàng, hắn đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, chắn ánh sáng, nói: “Một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?”
 
Lâm Diệu Diệu không để ý tới hắn.
 
Cảnh Hi méo miệng, liếc liếc tấm vải nàng đang thêu thùa, ghét bỏ: “Cái này là thêu vịt hay thêu chim sẻ? Sao khó coi thế!”
 
Rõ ràng là uyên ương! Lâm Diệu Diệu bực mình, trừng mắt liếc hắn một cái!
 
Cảnh Hi nhướng mày: “A, có phản ứng. Nếu nàng không chọn, bổn Thế tử sẽ chọn thay nàng. Nói tin tốt trước, bổn Thế tử muốn thành thân; lại nói tin xấu, đối tượng thành thân là nàng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu lập tức quăng cái nhìn hình viên đạn qua!
 
Cảnh Hi nhếch môi: “Giả đứng đắn cái gì? Kỳ thật cao hứng hỏng rồi phải không? Cao hứng đến nỗi không thốt lên lời? Sợ một khi mở miệng thì sẽ thét chói tai vì hưng phấn?”
 
Lâm Diệu Diệu tùy tiện cầm một quyển sách, đánh lên người hắn!
 
Cảnh Hi ăn trọn một cú đánh, nhanh nhẹn giữ bàn tay “hành hung” của nàng lại, nói: “Ui, còn chưa qua cửa đã muốn mưu sát phu quân?”
 
Lâm Diệu Diệu giật giật tay, không thu về được, tức giận nói: “Ngươi cũng nói chưa qua cửa! Ngươi tính là phu quân cái gì?”
 
Cảnh Hi nhéo nhéo chóp mũi nhỏ xinh của nàng: “Nhìn dáng vẻ hưng phấn của nàng xem, quên hết lễ tiết rồi à? Hành hung người trong hoàng tộc, đây là tội chết xét nhà diệt tộc đấy, có tin hiện tại ta sai người kéo hết người Lâm gia ra ngoài giết không?”
 
Lâm Diệu Diệu tức nghẹt thở.
 
Cảnh Hi vừa lòng cong môi, chậm rì rì đứng dậy, một tay chống lên thành ghế cạnh nàng, nhìn qua, giống như hoàn toàn ôm nàng vào lòng: “Vị trí chính phi tha thiết ước mơ đã tới tay, Lâm Diệu Diệu, có phải nàng sắp kích động đến bật khóc không?”
 
Lồng ngực của Lâm Diệu Diệu nkịch liệt phập phồng vài cái, đáy lòng sôi trào như chảo dầu, chỉ thiếu ném cái tên này vào tron. Không biết nghĩ đến cái gì, nàng mỉm cười, nói: “Chân của Thế tử đã khỏe rồi sao? Xem ra, sau khi chúng ta ở bên nhau, Thế tử không chỉ trị hết bệnh câm nhiều năm mà còn cải thiện tật xấu đi đứng không tốt.”
 
Cảnh Hi khinh thường cười: “Đó là bổn Thế tử vận khí tốt, liên quan gì đến nàng?”
 
“A, vận khí tốt……” Lâm Diệu Diệu cười đến mê người, Cảnh Hi ngây ngốc ngắm nhìn, Lâm Diệu Diệu lại nói: “Nhưng sao ta lại cảm thấy, kiếp số sắp tới Thế tử khó thoát nhỉ?” Mỉm cười nói xong, một chân đá thẳng lên chân trái của Cảnh Hi!
 
“A ——” Cảnh Hi kêu thảm thiết.
 
Lâm Diệu Diệu đắc ý chuồn ra khỏi phòng.
 
Triệu tổng quản nghe thấy tiếng kêu của chủ tử nhà mình, vội vã đẩy cửa tiến vào, nhìn chủ tử nhà mình ôm chân, vẻ mặt thống khổ, đau lòng xuýt xoa: “Ai da, Lâm tiểu thư xuống tay cũng quá độc ác! Chân ngài mới tốt lên không bao lâu đâu, nói đá liền đá, không sợ đá hỏng chân ngài sao! Ngài cũng thật là, Lâm tiểu thư đá ngài, ngài cứ ngây ngốc để nàng đá hả? Sao ngài không né tránh?”
 
Cảnh Hi từ từ đứng thẳng người, vân đạm phong khinh nói: “Ngươi biết cái gì? Dỗ nàng thôi, chỉ bằng cái công phu mèo quào này của nàng, bổn Thế tử cần gì phải tránh? Ngươi cho rằng bổn Thế tử không biết nghĩ sao? Hay chỉ nhìn nàng đến ngây người?”
 
“Nô tài không có ý này, ngài không có việc gì là được, không có việc gì là được.” Triệu tổng quản nhận lỗi.
 
Cảnh Hi không chút để ý mà ừ một tiếng: “Thất thần làm gì? Đi nâng lễ vật tiến vào!”
 
“Vâng.” Triệu tổng quản lui ra.
 
Xác định người đã đi xa, Cảnh Hi ôm chân, nhảy loạn một trận: “A —— đau muốn chết, đau muốn chết……”
 
……
 
Khi Lâm Diệu Diệu trở về phòng ngủ của mình, Thu Nguyệt cười tủm tỉm chào đón: “Tiểu thư, vừa nãy Thế tử nói gì với ngài đó? Có phải coi trọng ngài, muốn cưới ngài vào vương phủ hay không?”
 
Lâm Diệu Diệu bước qua ngạch cửa, đè đầu Thu Nguyệt cũng muốn vào theo: “Hiện tại ta rất tức giận! Không có sự phân phó của ta, không ai được đi vào hết!”
 
Cánh cửa nặng nề khép lại, Thu Nguyệt dán lỗ tai lên cửa, nghe tiếng rầm rì trong phòng, nói thầm: “Rốt cuộc là khóc hay là cười?”
 
Đêm đó, Triệu tổng quản tìm lão phu nhân, muốn thiếp canh của Lâm Diệu Diệu. Nếu muốn cầu hôn, dù sao bát tự này cũng phải hợp mới được, hợp thì mới có thể bắt đầu hạ sính.
 
Sau bữa cơm chiều, Lâm Diệu Diệu ngồi ở trong phòng kiểm kê lễ vật Cảnh Hi đưa tới, tràn đầy mấy cái rương to, tất cả đều là châu báu không mua được trên thị trường, người xem hoa cả mắt.
 
Thu Nguyệt, Phó Vọng Thư và Bùi Lang cũng ở.
 
Thu Nguyệt rất hưng phấn, vừa ghi nhớ danh sách, vừa nói: “Tiểu thư, ngài phải làm Thế tử phi sao? Gà đen biến phượng hoàng!”
 
Lâm Diệu Diệu trừng nha hoàn ngốc.
 
Nàng ta nghẹn, ngượng ngùng cười nói: “Không đúng, là gà rừng biến thành phượng hoàng.” Thấy sắc mặt Lâm Diệu Diệu lại tối sầm, sửa lời nói: “Gà……Gà quê?”
 
Lâm Diệu Diệu đuổi nàng ta ra ngoài.
 
Phó Vọng Thư cười kéo tay Lâm Diệu Diệu: “Tỳ thật vui mừng thay muội, chúc mừng muội tìm được một đấng lang quân như ý.”
 
“Ai nói phải gả cho hắn? Chưa đâu vào đâu cả!” Lâm Diệu Diệu rầm rì nói.
 
Phó Vọng Thư nhấp môi cười: “Đã trao đổi bát tự rồi. A, đúng rồi, ta vừa nhìn thấy Thế tử, quả thật là nhân trung long phượng. Nhưng mà hình như ngài ấy có chút hiểu lầm với tỷ.”
 
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Lâm Diệu Diệu buồn bực hỏi.
 
Ánh mắt Phó Vọng Thư vừa động, cười nói: “Có lẽ coi tỷ thành hạ nhân trong phủ.”
 
Lâm Diệu Diệu liền nói: “A, trước nay tên kia đều hất mắt lên trời! Ngươi đừng để ý đến hắn.”
 
“Ừm.” Phó Vọng Thư cười gật gật đầu, “Tỷ nghe nói hắn bị ngốc? Nhưng thoạt nhìn không giống lắm.”
 
Tròng mắt Lâm Diệu Diệu xoay chuyển: “Không giống sao? Ngốc đến nỗi hoàn toàn không có thuốc chữa!”
 
Phó Vọng Thư cười gượng.
 
Trông có vẻ sắc mặt Bùi Lang không được tốt: “Vọng Thư, ngươi đi ra ngoài trước một lát, ta có lời muốn nói riêng với biểu muội.”
 
“Được.” Phó Vọng Thư vò nát khăn tay, mang theo nha hoàn đi ra ngoài.
 
Bùi Lang nắm lấy tay Lâm Diệu Diệu: “Biểu muội, rốt cuộc giữa muội và Thế tử xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn muốn cưới muội làm chính phi?”
 
“Đại khái là hắn ngốc đi, loại thương nữ như ta, gả cho Thế tử hầu phủ đã là trèo cao, gả cho Thế tử hoàng tộc, quả thực là nằm mơ.” Lâm Diệu Diệu nói, không dấu vết mà rút tay về. Tuy cùng lớn lên với biểu ca, nhưng loại cử chỉ thân mật này, nàng trước sau vẫn không quen.
 
Bùi Lang nhìn nàng rụt tay về, trong con ngươi xẹt qua một tia mất mát, mẫn cảm hỏi: “Giữa hai người……đã xảy ra chuyện gì sao?”
 
“Đương nhiên không có!” Lâm Diệu Diệu lập tức trả lời không nghĩ suy, nói xong, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
 
Hắn nhìn nàng chăm chú, nói: “Biểu muội, có phải muội có việc gạt ta hay không?”
 
Lâm Diệu Diệu ngượng ngùng cười cười, ánh mắt hơi lóe: “Chuyện lần đó……không phải huynh đã biết sao? Hắn bị mấy vị hoàng tử khi dễ, là ta cứu hắn. Có lẽ bắt đầu từ lần ấy, hắn có hảo cảm với ta. Hắn là tên ngốc, không hiểu thân phận tôn ti, la hét muốn lấy ta là chuyện bình thường dễ hiểu. Hơn nữa, Vương phi và Vương gia xưa nay vốn cưng chiều hắn…… haiz, tóm lại, hắn muốn tìm một người bạn chơi cùng, vậy đó.”
 
“Thật sự chỉ là như vậy?” Bùi Lang truy vấn.
 
Lâm Diệu Diệu ra vẻ trấn tĩnh: “Đương nhiên, bằng không biểu ca nghĩ sao? Nghĩ ta với hắn có tiếp xúc thân mật như phu thê? Biểu ca, huynh coi ta thành người nào thế?”
 
Bùi Lang vội nói: “Thực xin lỗi, ta không có ý đó. Được rồi, trời không còn sớm, muội nghỉ ngơi đi.”
 
……
 
Lại quá mấy ngày, Cảnh Hi mời Lâm Diệu Diệu đến núi Bạch Vân ngắm mặt trời mọc. Bùi Lang cùng Phó Vọng Thư cũng theo tới, nhìn thấy hai người, Cảnh Hi không lấy làm lạ. Nói thế nào thì bọn họ đều là thân nhân trên danh nghĩa của Lâm Diệu Diệu, bọn họ không theo tới, Lâm gia cũng sẽ không yên tâm để Lâm Diệu Diệu đi.
 
Địa điểm ngắm cảnh chọn ở giữa sườn núi của núi Bạch Vân, mà nay tuy vào cuối mùa thu, nhưng vùng núi này có mấy chỗ có suối nước nóng thiên nhiên, độ ấm mặt đất cũng cao hơn bên ngoài một ít.
 
Triệu tổng quản dẫn người dựng bốn cái lều trại.
 
Không đến nửa khắc, Cảnh Hi đã làm hỏng lều trại của mình, sau đó, chen vào lều trại của Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu đang tìm áo ngủ để đi ngâm suối nước nóng, vừa quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt, bĩu môi: “Làm gì mà lại vào lều của ta? Chưa nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao? Không có chỗ ngủ thì tìm biểu ca của ta đi!”
 
Cảnh Hi lười biếng nói: “Bổn Thế tử lớn lên câu hồn nhiếp phách như này, vạn nhất biểu ca nàng thừa dịp bổn Thế tử ngủ, ăn đậu hủ của bổn Thế tử thì sao?”
 
Mi tâm của Lâm Diệu Diệu nhảy dựng: “Biểu ca của ta là nam!”
 
Cảnh Hi hừ hừ: “Bổn Thế tử có thể mê đảo cả nam nhân.”
 
Gà da của Lâm Diệu Diệu lộp bộp rớt đầy đất, cầm áo ngủ, nói với hắn: “Vậy ngươi ngủ bên này, ta đi ngủ cùng Phó tỷ tỷ! Ngươi cũng đừng nói ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành, Phó tỷ tỷ cũng muốn ăn đậu hủ của ta!”
 
Cảnh Hi bóp chặt cằm nàng: “Ta là sợ con sắc miêu nàng chạy tới ăn đậu hủ của người ta thôi.”
 
Lâm Diệu Diệu đánh bay tay hắn: “Cái người này! Không biết xấu hổ à?!”
 
Cảnh Hi nắm ngược bàn tay nhỏ đang tác loạn của nàng: “Ngoan, nữ nhân kia tâm thuật bất chính, lần trước còn câu dẫn ta.”
 
“Ngươi thật đúng là……” Lâm Diệu Diệu không còn gì để nói.
 
Cảnh Hi chán ghét người khác chiếm dụng đề tài nói chuyện của hai người bọn họ, không nhắc tới vụ này nữa, dựa người vào Lâm Diệu Diệu, nói: “Hiện tại người nhiều, đợi chút nữa hẵng ngâm.”
 
Lâm Diệu Diệu lấy chân đá đá hắn: “Về lều trại của ngươi mà ngủ đi.”
 
“Hỏng rồi.” Cảnh Hi nói.
 
“Triệu tổng quản có thể sửa.” Lâm Diệu Diệu nói.
 
Cảnh Hi hí mắt trừng: “Hắn dám sửa?”
 
Lâm Diệu Diệu muốn đánh hắn!
 
Cảnh Hi thảnh thơi nằm trên tấm đệm mềm mại, cẳng chân cản Lâm Diệu Diệu lại, Lâm Diệu Diệu không ra được. Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây, nằm xuống.”
 
Lâm Diệu Diệu không nằm.
 
“Tính ngồi như thế cả đêm?” Cảnh Hi hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu quật cường đưa lưng về phía hắn.
 
Cảnh Hi vuốt ve phần da mềm mại lộ ra ngoài của nàng, nhìn đỉnh màn trướng bị ngọn đèn chiếu thành một màu mờ nhạt, thì thào nói: “Ta sợ bóng tối.”
 
“Hả?” Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, người này không giống hạng người nhát gan nha, cư nhiên sẽ sợ tối?
 
Cảnh Hi hồi tưởng lại, nói: “Năm ta 5 tuổi có đi lạc mấy ngày, là rớt vào một miệng giếng cạn, quá sâu, ánh mặt trời cũng không thể chiếu xuống đấy, ta ngã gãy chân, kêu khàn cả cổ cũng không ai tới cứu ta. Cứ như vậy, không biết đã qua mấy ngày, vào thời điểm ta sắp không chống đỡ nổi thì ta chạm phải một bàn tay, ta vẫn luôn nắm lấy bàn tay ấy, nắm đến khi phụ vương cuối cùng cũng tìm thấy ta. Khi phụ vương cứu ta lên, ta còn nắm lấy bàn tay kia.”
 
“Tay kia là……” Lâm Diệu Diệu ngừng thở.
 
Cảnh Hi nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, là bộ xương khô.”
 
Cùng chờ đợi cùng bộ xương khô ở đáy giếng, đổi lại là nàng, chỉ sợ lúc biết thứ mình đang nắm là gì sẽ bị hù chết khiếp mất. Lâm Diệu Diệu giật giật ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: “Bởi vì cái này nên ngươi mới không bao giờ nói chuyện, không đi đường sao?”
 
Cảnh Hi không trả lời vấn đề của nàng, mà là nói: “Không được đau lòng ta.”
 
“Không thèm thương ngươi!”
 
“Vậy nàng khóc cái gì?”
 
“Ta nào có……” Lâm Diệu Diệu sờ sờ mặt, đúng là sờ đến một giọt nước mắt, không khỏi ngơ ngẩn.
 
Cảnh Hi chống khuỷu tay để ngồi dậy, híp mắt nhìn nàng: “Lâm Diệu Diệu, thực ra nàng…… Cũng thích bổn Thế tử đúng chứ?”
 
Lâm Diệu Diệu lau nước mắt, hất cằm nói: “Cái gì mà cũng? Ngươi đây là biến tướng thừa nhận ngươi thích ta?”
 
Cảnh Hi nghiêm trang nói: “Nàng nghe lầm, không có ‘ cũng ’!”
 
Lâm Diệu Diệu xuy một tiếng: “Có!”
 
“Không có!”
 
“Vô lại!”
 
Cảnh Hi một cái xoay người, đè nàng ở dưới thân, nặng nề hôn ba cái trên cánh môi đỏ như hoa của nàng, Lâm Diệu Diệu giơ tay cào hắn, lại bị hắn gắt gao giữ chặt, hắn lại hôn một cái, cười xấu xa nói: “Lúc này mới gọi là vô lại.”
 
“Buông ta ra!” Lâm Diệu Diệu quát khẽ.
 
Hắn ngoan ngoãn thả.
 
Lâm Diệu Diệu giơ tay lau cánh môi bị hắn hôn, ánh mắt hắn tối sầm lại: “Lau một lần, ta sẽ hôn một trăm lần! Bất quá ta không giỏi số học đâu, có lẽ đếm đến hừng đông cũng không đủ một trăm!”
 
Lâm Diệu Diệu nháy mắt cứng đờ người, sau một lúc lâu, nàng thở phì phì, trừng mắt với hắn: “Biết ngay ngươi vào đây là sẽ không có chuyện tốt!”
 
Cảnh Hi nhướng mày cười: “Vậy nàng còn cho bổn Thế tử tiến vào? Trong lòng đang ngóng trông chuyện xấu kia chứ gì?”
 
Rõ ràng chính ngươi đi vào! Lâm Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nghĩ ai cũng giống mình, trong đầu đều nghĩ đếu chuyện hạ lưu!”
 
Cảnh Hi sờ sờ cằm: “Nếu bổn Thế tử nhớ không lầm, hình như người nào đó làm chuyện hạ lưu với bổn Thế tử trước, lúc ấy bổn Thế tử không thể đi đường, là ai đè nặng bổn Thế tử, hoan ái đến gần sáng?”
 
Ai ai ai…… Ai hoan ái đến trời sáng? Thật biết khoác lác! Lâm Diệu Diệu tức giận muốn đấm hắn: “Vậy nếu ngươi cứng rắn cự tuyệt thì ta còn có thể cường ngươi sao?”
 
“Không được nói lời thô tục!” Cảnh Hi lật người nàng lại, mông nhỏ đầy thịt ăn một cái đánh.
 
Nàng lớn ngần này rồi, còn bị người đét mông? Quá xấu hổ!
 
Lâm Diệu Diệu trừng hắn, trừng đến chảy nước mắt, đôi mắt to tròn đầy vẻ tủi thân kia khiến trong lòng Cảnh Hi mềm thành vũng nước.
 
Cảnh Hi cúi đầu, hôn lên cánh môi kiều nộn của nàng, không cho nàng bất cứ cơ hội cự tuyệt, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong miệng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, triền mien quấn quýt.
 
Lâm Diệu Diệu bị hôn đến cả người mềm nhũn.
 
Khi Cảnh Hi buông nàng ra, ý thức của nàng đã hơi mơ hồ, Cảnh Hi đẩy vạt áo nàng ra, hút một cái thật mạnh lên da thịt tuyết trắng: “Nếu ngày nào đó bổn Thế tử chết, nhất định là chết ở trên người của nàng.”
 
Lâm Diệu Diệu lấy lại tinh thần: “Vậy ngươi còn không mau cách ta xa một chút?”
 
“Nàng xác định?” Ánh mắt của hắn đảo qua người dưới thân.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn theo, cảm thấy thẹn vì phát hiện không biết từ khi nào mình lại quấn lên người hắn y như con bạch tuộc!
 
Nhất định vừa rồi mình bị hôn chóng mặt……
 
Cái người này, sinh ra chính là hại nước hại dân!
 
Cảnh Hi kéo bàn tay che mắt của nàng xuống: “Vào thời điểm trái tim không biết nên lựa chọn như thế nào thì thân thể sẽ đưa ra đáp án thành thật nhất. Lâm Diệu Diệu, nàng thích ta.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui