Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lâm Diệu Diệu mang thai, đúng là một tia sét đánh giữa trời quang, bản thân Lâm Diệu Diệu hận không thể chết ngất đi.
 
Khẳng định chuyện này không thể gạt vương phủ, giữa trưa, Thu Nguyệt đi một chuyến đến vương phủ. Buổi chiều, Cảnh Vương Phi lập tức phái người đón Lâm Diệu Diệu vào vương phủ.
 
Tuổi Cảnh Hi không tính nhỏ, tầm tuổi này của hắn, chớ nói hoàng tử, nam tử nhà bá tánh bình thường cũng đã có con cái dưới gối. Trước kia là hắn không gần nữ sắc, hiện giờ tuy đã tiếp xúc nhưng cũng không ai dự đoán được hắn sẽ có con nhanh như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thận trọng khởi kiến, Cảnh Vương Phi dẫn thái y đáng tin cậy tới chính viện. Sau khi thái y bắt mạch xong, cực kỳ xác định mà chắp tay: “Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, Lâm tiểu thư xác thật là hỉ mạch.”
 
Cảnh Vương Phi thưởng cho hắn một túi vàng nặng trĩu, phái Huệ Nhân đưa ra phủ.
 
Thư phòng, chỉ còn nàng và Cảnh Hi.
 
Cảnh Vương Phi khẽ khàng phe phẩy quạt tròn: “Con rất bình tĩnh.”
 
Cảnh Hi cũng nhẹ nhàng quơ quơ chén trà: “Chuyện nằm trong dự kiến, đương nhiên bình tĩnh rồi. Nam nhân lợi hại như con, khiến nữ nhân của mình mang thai chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?” Liếc mắt nhìn sắc mặt bình thàn của Cảnh Vương Phi, “Ngược lại mẫu phi ngài, mong chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được đích trưởng tôn rồi, trong lòng đang cực kỳ vui mừng đúng không?”
 
“A ~” Cảnh Vương Phi cười lạnh một tiếng, “Chỉ là hài tử do thương nữ sinh ra mà thôi, có cái gì đáng để bổn vương phi vui mừng? Có bản lĩnh thì để thiên kim hầu phủ sinh một đứa đi.”
 
Cảnh Hi bĩu môi, giật giật thân thể.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Vương Phi chỉ vào hắn, nói: “Ui cha, ngồi không yên, muốn đi xem hài tử chứ gì?”
 
Cảnh Hi hai mắt nhìn trời: “Ai muốn đi xem hài tử? Chẳng qua do chân con bị tê nên mới cử đông tí thôi.”
 
Cảnh Vương Phi lắc lắc cây quạt: “Con vừa nói như vậy, hình như chân ta cũng tê rần rồi, thôi, đi dạo trong viện một lát vậy.”
 
Nói xong, nàng đứng dậy, chân đạp lên mặt đất, lại giống như đang dẫm lên bông, cả người phiêu phiêu, khi bước qua ngạch cửa, một chân đạp vào khoảng không, đổ người về phía trước!
 
Cảnh Hi tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, nghiền ngẫm cười: “Đã nói không vui mừng mà, mẫu phi?”
 
Khóe miệng Cảnh Vương Phi giật giật, hất tay nhi tử ra, lạnh lùng nhìn nhi tử đi nhầm hướng nhưng không nhắc nhở. Trong lòng mặc niệm một, hai…… Chưa đếm tới ba, liền nghe thấy một tiếng ‘phanh’ thật lớn, thì ra là Cảnh Hi không có mắt, đâm đầu vào cây cột nhà.
 
Nàng che mặt cười: “Đã nói bình tĩnh nha, nhi tử?”
 
……
Cảnh Hi che cái đầu bị đâm đau đi sương phòng, Lâm Diệu Diệu đang ngồi ở trên giường, một đôi mắt đen nhánh lấp lánh, nhút nhát sợ sệt đánh giá bốn phía, như một con mèo nhỏ vô tội, bàn tay đặt ở trên đùi, khẽ nhéo nhéo, nhìn ra nàng rất bất an. 
 
Ngày thường nàng ra vẻ tiêu sái như thế nào thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa lớn hẳn, lại không cha không mẹ, đột nhiên có thai, chắc rất sợ hãi. 
 
Cảnh Hi thu lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, ngồi xuống cạnh nàng, cầm tay nàng. 
 
Lâm Diệu Diệu sợ tới mức run rẩy, sau khi thấy rõ đối phương là ai thì mới cúi đầu gọi một tiếng Thế tử. 
 
“Thực sợ hãi?” Cảnh Hi hỏi. 
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu, vành mắt hơi đỏ lên. 
 
Cảnh Hi liền nói: “Nam nhân nữ nhân làm loại chuyện này, vốn dĩ sẽ có khả năng mang thai, lúc trước ở trên thuyền chơi uy phong không nghĩ tới kết quả này sao?” 
 
Lâm Diệu Diệu nghẹn ngào lắc đầu. 
 
Không ai dạy nàng chuyện này, sao nàng có thể hiểu? 
 
Cảnh Hi lăn lộn với Lâm Trường An nhiều, kinh nghiệm thực chiến của tên kia bằng không, lý luận tri thức lại học phú cực kỳ. Cho nên, hắn cũng hiểu một ít, Cảnh Hi nhéo nhéo tay nhỏ của Lâm Diệu Diệu: “Thôi, cũng có thể là lần ta chơi uy phong.” 
 
Nước mắt của Lâm Diệu Diệu rơi tí tách. 
 
Cảnh Hi nâng mặt nàng lên, gạt đi nước mắt: “Có cái gì mà sợ? Lại không phải không cưới nàng, sợ ta không cần đứa nhỏ này hả?” 
 
Lâm Diệu Diệu không nói lời nào, chỉ khóc càng hung. 
 
“Hài tử hoàng thất đều theo cha, nha đầu nàng có hiểu hay không? Ta không cần, phụ vương cùng mẫu phi ta đều muốn.” Cảnh Hi lại lau nước mắt nàng một lần nữa, “Sao lau mãi không hết vậy?” 
 
Lâm Diệu Diệu cố gắng nín khóc. 
 
Thấy nàng nghẹn khó chịu, Cảnh Hi xoa xoa đầu nàng: “Nàng vẫn nên khóc ra đi.” 
 
Lâm Diệu Diệu lập tức khóc to. 
 
Cảnh Hi ôm nàng ngồi lên đùi, ôm như ôm tiểu hài tử, ôm nàng thật chặt: “Còn sợ cái gì?” 
 
“Sợ đau…… Thu Nguyệt nói…… Sinh hài tử đau lắm……” Lâm Diệu Diệu nghẹn ngào. 
 
Cảnh Hi cười: “Cách lúc sinh xa lắm, còn sợ cái gì nữa?” 
 
Lâm Diệu Diệu không đáp được, giống như có rất nhiều, lại hình như không cụ thể, dù sao chính là hoảng thật sự, sợ mình làm không tốt. 
 
Cảnh Hi nhìn ra nàng hoảng loạn, nói thật, hắn cũng không bình tĩnh hơn nàng bao nhiêu. Hai mươi mấy năm không gặp người khiến mình động lòng, trong một đêm có, đến cả hài tử cũng sốt ruột đến, hắn cũng ngốc thật sự. Bất quá, tốt xấu gì hắn cũng là nam nhân, không thể yếu thế trước mặt nàng được, hắn xoa xoa mặt nàng, nói: “Sợ cái gì nha? Không phải còn có ta sao?” 
 
Lâm Diệu Diệu hít hít cái mũi: “Nhưng mà chàng cũng chưa lớn.” 
 
Cảnh Hi xù lông: “Ta chưa lớn? Nơi nào không lớn? Tay? Hay là chân? Hay là nơi đó? Hửm? ‘ A, lớn quá……trướng quá……’ là ai nói?!” 
 
Hắn bắt chước câu kia giống y sì đúc. 
 
Lâm Diệu Diệu giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên từ trong lòng ngực hắn, sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt lườm hắn: “Rõ ràng ý ta không phải cái kia! Chàng đừng xuyên tạc ý của ta!” 
 
“Vậy nàng nói cái nào?” Cảnh Hi nhướng mày hỏi. 
 
Lâm Diệu Diệu nói: “Ta là nói chàng……” 
 
“Ta cái gì?” 
 
“Chàng đừng ngắt lời ta!” 
 
“Ta ngắt lời nàng lúc nào? Còn ngắt? Là tóc sao?” 
 
“Ai nha cái người này! Có phải hôm nay uống lộn thuốc không? Quá không thể nói lý!” 
 
Hai người cãi qua cãi lại, đến cuối cùng, đương nhiên là Lâm Diệu Diệu chiếm phần thắng. Ầm ĩ xong, cả người Lâm Diệu Diệu đều thoải mái, cũng không màng sắc mặt thúi của Cảnh Hi, nằm tựa vào lòng Cảnh Hi, ngủ.
 
……
 
Cảnh Vương Phi đợi nửa ngày không chờ được hai người kia đến dùng bữa, đành tự mình đến phòng nhìn một cái, lại nhìn thấy nhi tử của mình đang dùng một loại tư thế cực kỳ không thoải mái dựa vào đầu giường, Lâm Diệu Diệu ngủ ở trong lòng ngực hắn, tay nhỏ nắm lấy một ngón tay hắn, cánh môi khẽ mở, còn chảy nước miếng.
 
Cảnh Vương Phi đau lòng nhi tử, ý bảo nhi tử buông nàng xuống, lại đây ăn cơm.
 
Cảnh Hi lắc đầu.
 
Cảnh Vương Phi bực mình rời đi, nuôi nhi tử vô dụng, trưởng thành đều là tướng công của người khác.
 
……
 
Lâm Diệu Diệu mơ một giấc mộng, mơ thấy mình đĩnh bụng cùng Cảnh Hi lên núi Bạch Vân ngắm mặt trời mọc, lúc bọn họ ngắm được một nửa, nàng sờ bụng, bụng không có nhô!
 
Bảo bảo đâu? Bảo bảo đi đâu vậy?
 
Nàng chạy đi tìm khắp núi đồi, nhưng dù thế nào cũng tìm không thấy.
 
Thân thể nho nhỏ run lên, mở bừng mắt.
 
Cảnh Hi vốn cũng có chút mệt rã rời, nhưng nhân nhi trong lòng vừa động, hắn lập tức mở to mắt: “Làm sao vậy?”
 
“Gặp ác mộng, không thấy bảo bảo.” Lâm Diệu Diệu sờ sờ cái bụng còn phẳng của mình, lòng còn sợ hãi.
 
Cảnh Hi xốc áo trên của nàng lên, hôn một cái lên cái bụng nhỏ trơn bóng: “Ở đâu, là nàng đói bụng rồi chứ gì?”
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu: “Là quá đói.”
 
Cảnh Hi phân phó phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn khuya ngon miệng không ngấy, Lâm Diệu Diệu vừa ăn vừa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: “Giờ nào rồi, có phải ta nên về phủ không?”
 
Cảnh Hi gắp cho nàng một cái sủi cảo giấm cải trắng: “Hơn nửa đêm rồi, ngày mai lại về nhé, ta đã phái người đi báo cho nhà nàng rồi.”
 
……
 
Lâm gia bên kia, chạng vạng đã nhận được tin tức, Cảnh Vương Phi giữ Lâm Diệu Diệu ở trong phủ bồi nàng, có thể được bà bà tương lai thích, trong lòng lão phu nhân cảm thấy vui mừng thay cháu gái, đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì, lại cũng không phải tất cả mọi người đều thích nghe ngóng.
 
Bùi Lang ngồi trong căn phòng u ám, bắt đầu từ khi biết Lâm Diệu Diệu mang thai, hắn vẫn luôn trưng ra sắc mặt âm trầm.
 
Phó Vọng Thư bưng một chén cháo bo bo*, đặt ở trên bàn: “Huynh không ăn cơm chiều, tốt xấu gì cũng nên lấp bụng chút ít, đói lả như thế nào được?”
(*) Hạt bo bo: còn gọi là ý dĩ, cườm thảo. Chúng được dùng như một loại ngũ cốc hoặc là nguyên liệu trong các thang thuốc nam. Ngoài ra, một số loại hạt bo bo còn được dùng để kết chuỗi hạt, làm vật trang trí nhà cửa.
 

 
Bùi Lang nào có thể nuốt trôi? Lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi chiếu cố Diệu Diệu như thế nào? Đến việc nàng cùng châu thai ám kết người mà cũng không biết?”
 
Hô hấp Phó Vọng Thư ngừng lại một chút, áp xuống sự bất bình trong lòng, nói: “Ta là chiếu cố nàng, lại không phải giám thị nàng, sao có thể biết rõ ràng rành mạch những chuyện nàng làm? Nàng luôn có thời điểm ta không thể can thiệp.”
 
“Rốt cuộc là khi nào?” Bùi Lang siết chặt nắm tay.
 
“Nàng đơn độc đi vương phủ vài lần, có lẽ chính là đi làm loại chuyện này? Cũng đâu thể là ở Phong Đường Viện, chuyện xảy ra ở nơi này không qua mắt ta đâu.” Trong đầu Phó Vọng Thư hiện lên một đêm vào Tết Trung Thu, ngẫm lại, lại cảm thấy khả năng không lớn, rốt cuộc, không nghe nói Thế tử cũng ở trên thuyền hoa, dù có ở, hai người họ cũng chẳng quen biết, cũng không có khả năng xảy ra chuyện như vậy. Trừ phi, Lâm Diệu Diệu trộm uống thôi tình rượu của nàng ta……
 
Nàng ta nói: “Hiện tại truy cứu nguyên nhân không hề có ý nghĩa, gạo sống đã nấu thành cơm, Cảnh Vương Phi đã giữ Diệu Diệu ở lại, có thể thấy được trong lòng nàng tán thành đứa nhỏ này, Diệu Diệu muốn làm Thế tử phi, không gặp khó khăn.”
 
Bùi Lang hất khay cháo xuống đất, chén nát thành từng mảnh, cháo cũng bắn tung tóe.
 
Nàng ta chật vật đứng đấy, vén tóc mai ra sau tai: “Kỳ thật, Diệu Diệu làm Thế tử phi, chưa chắc không phải một chuyện tốt, có một muội phu là Thế tử, con đường làm quan tương lai của chàng ……”
 
“Ta sẽ không nhường Lâm Diệu Diệu cho bất luận kẻ nào!” Bùi Lang phất tay áo đi ra ngoài.
 
Phó Vọng Thư siết chặt khăn, sẽ không nhường nó cho bất luận kẻ nào, vậy ta đây là gì của huynh?
 
……
 
Lâm Diệu Diệu cùng Cảnh Hi ăn no căng, có chút ngủ không được.
 
Ánh mắt ái muội của Cảnh Hi đảo qua áo ngủ hơi mỏng của Lâm Diệu Diệu: “Có muốn làm chuyện gì đó không?”
 
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, suy nghĩ: “Muốn đi núi Bạch Vân.”
 
Cảnh Hi há miệng thở dốc, nha đầu này là thật sự không rõ hay là giả ngốc? Quên đi, ba tháng đầu vốn cũng không thể cùng phòng, nghẹn vậy.
 
Lâm Diệu Diệu đẩy cửa sổ ra, nhìn sao trời cuồn cuộn: “Có phải ở trên núi ngắm càng sáng hơn không?”
 
“Không cần đến trên núi.” Cảnh Hi cầm xiêm y cùng áo choàng, phủ thêm cho nàng, “Vương phủ có tòa lầu quan tinh.”
 
Ba mươi phút sau, hai người bước lên lầu quan tinh của vương phủ, lầu quan tinh rất cao, Lâm Diệu Diệu đo không ra, chỉ cảm thấy đứng dựa vào lan can tầng cao nhất, cả người như hòa mình trong biển sao, phảng phất chỉ cần giơ tay, là có thể chạm vào các vì sao lấp lánh.
 
Lâm Diệu Diệu chấn động, mở to mắt, nói: “Nơi này không phải có thể gặp được thần tiên chứ?”
 
Cảnh Hi bật cười, đứng ở phía sau nàng, lấy áo choàng bao lấy nàng, ôm thân mình nhỏ xinh vào lòng.
 
Lâm Diệu Diệu dán lưng lên lồng ngực vững chắc mà ấm áp của hắn, ấm áp đến tận đáy lòng, nàng nhấp môi cười, một cánh tay nhỏ dò ra, chỉ chỉ: “Đó có phải sao Bắc Đẩu hay không?”
 
“Sao Chức Nữ.” Cảnh Hi nói.
 
“Cái kia thì sao?” Lâm Diệu Diệu lại chỉ một ngôi
.
Cảnh Hi: “Sao Thiên Lang.”
 
“Sao Bắc Đẩu ở nơi nào?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
 
“Hiện tại chỉ có thể nhìn thấy bốn chòm sao.” Cảnh Hi nhéo tay nhỏ mềm mại của nàng, chỉ từng chòm sao trên bầu trời, “Nhìn thấy không?”
 
Lâm Diệu Diệu vui sướng gật đầu: “Thấy rồi, sao chàng cái gì cũng biết vậy? Thông minh như này, vì sao vẫn luôn để người khác gọi mình là ngốc tử?”
 
Vẻ mặt Cảnh Hi khẽ cứng đờ, không trả lời nàng, mà là cong môi cười: “Bắt đầu quan tâm ta, có phải thích bổn Thế tử đến hết thuốc chữa rồi không?”
 
Lâm Diệu Diệu trừng hắn một cái: “Mới không có!”
 
Hắn cười, khinh phiêu phiêu nói: “Ta có.”
 
Lâm Diệu Diệu ngẩn ra: “Chàng có…… Cái gì?”
 
Cảnh Hi chỉ ngôi sao dài như ngón tay: “Phi tinh!”
 
Lâm Diệu Diệu dậm chân: “Chàng có cái gì hả?”
 
Cảnh Hi kêu to: “A, lại có một ngôi sao! Nàng không ngắm là mất đấy!”
 
Cố ý! Lâm Diệu Diệu quay đầu nhìn hắn: “Dù sao ta nghe thấy là được.”
 
Cảnh Hi lặng lẽ cong môi, trong con ngươi xẹt qua một tia thẹn thùng.
 
……
 
Hôm sau, Cảnh Hi đưa Lâm Diệu Diệu về phủ.
 
Ban đêm trời đầu sao, buổi sáng lại đột nhiên nổi gió to.
 
Cảnh Hi cầm một kiện áo choàng màu đỏ khoác thêm cho Lâm Diệu Diệu. Lâm Diệu Diệu cúi đầu, mặc hắn vụng về buộc dải lụa cho mình, đầu ngón tay lơ đãng đụng phải má nàng, gương mặt nhất thời nổi lên một vệt đỏ ửng, giống như nụ hoa được mưa xuân gột rửa, minh diễm động lòng người.
 
Cảnh Hi nhảy xuống xe ngựa, Đông Mai và Thu Nguyệt sớm đã chờ, đồng loạt hành lễ với hắn.
 
Hắn nghiêm túc gật đầu.
 
Đông Mai với Thu Nguyệt đỡ Lâm Diệu Diệu xuống dưới.
 
Lâm Diệu Diệu quy quy củ củ mà hành lễ với Cảnh Hi: “Đa tạ Thế tử đưa tiễn, Thế tử đi thong thả.”
 
Cảnh Hi nghiêm trang ừ một tiếng.
 
Hai người đều đứng đắn vô cùng, một người lên xe ngựa, một người vào trong phủ.
 
Thu Nguyệt: “Trên cổ Tam tiểu thư có ba cái.”
 
Đông Mai: “Trên cổ Thế tử có năm cái.”
 
Thu Nguyệt thở dài: “Đã hoài thai còn không nhịn được, trời xanh ơi!”
 
……
 
Lâm Diệu Diệu cho rằng mình với Cảnh Hi ngụy trang cực giỏi, không ai phát hiện hai người bọn họ làm chuyện ngượng ngùng. Trong lòng vừa mừng thầm vừa ngọt ngào như ăn mật, cười ngây ngô đi vào phòng.
 
Ôm gối đầu cười một hồi lâu, mới phát hiện có một bóng người xuất hiện trước mặt mình, nhìn theo bóng dáng hướng lên trên, cả kinh đến nỗi gối đầu cũng ném: “Biểu ca?”
 
Cả người nàng đều tản ra một cổ hơi thở ngọt ngào, Bùi Lang nhíu chặt mi, ánh mắt dừng ở dấu hôn bắt mắt trên cần cổ tuyết trắng của nàng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng hơn mọi khi: “Tối hôm qua, ở cùng Thế tử sao?”
 
Lâm Diệu Diệu cảm thấy ánh mắt hắn thực dọa người, nàng nhìn sang chỗ khác, nói: “Còn có Vương phi, ngày hôm qua là nghỉ ở chỗ Vương phi.”
 
Bùi Lang thu liễm khí lạnh quanh người, nhẹ nhàng đến cạnh nàng, vươn tay vuốt ve thái dương nàng, nàng lại theo bản năng mà ngửa người ra sau để trốn, làm tay hắn cứng đờ giữa không trung. Hắn cười nói: “Sắp gả người, liền không để ý tới biểu ca?”
 
Lâm Diệu Diệu ngượng ngùng cười, ôm gối đầu vào lòng: “Đương nhiên sẽ không.”
 
“Chuyện của muội cùng Thế tử…… Ta cảm thấy cao hứng cho muội, tuy rằng cách làm không đúng lắm, nhưng mà vương phủ có thể chấp nhận muội, cũng coi như là một kết quả tốt.”
 
“Kỳ thật ta……” Lâm Diệu Diệu muốn nói nàng không phải cố ý, hai lần cùng Cảnh Hi đều là dưới tình huống đôi bên không thể khống chế, nhưng mà giải thích thì có ích lợi gì? Người nàng thích là nam nhân kia, cũng mang thai con của nam nhân kia, những chuyện này đều là sự thật. Càng quan trọng là, nàng cũng không cảm thấy hối hận.
 
Bùi Lang không có ý chất vấn nàng, nhưng nàng thật sự không giải thích, hắn lại có chút mất mát.
 
“Mệt mỏi à? Muốn ngủ trưa một lát không?” Hắn ôn nhu hỏi.
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu: “Hình như có chút mệt nhọc.”
 
“Từ từ, ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp.” Bùi Lang hỏi Thu Nguyệt bên cạnh: “Phòng bếp nhỏ bánh táo chua xong chưa?”
 
“Nô tỳ đi nhìn một cái.” Thu Nguyệt đi phòng bếp nhỏ, Phó Vọng Thư cũng ở đó, nàng hành lễ với Phó Vọng Thư, Phó Vọng Thư cười nói: “Là lấy bánh táo chua cho Diệu Diệu hả? Vừa lúc, nguội rồi.”
 
Thu Nguyệt bưng bánh táo chua về khuê phòng của Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu sờ sờ bụng: “Vừa mới ăn khá nhiều nên ta không đói bụng lắm.”
 
Bùi Lang cầm lấy một miếng đút cho nàng: “Ta đặc biệt sai người của phòng bếp làm đó, tốt xấu gì cũng nếm một miếng, nhé.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui