Gió lạnh gào thét.
Cảnh Hi ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào cây đại thụ, một tay cầm bảo kiếm, đôi mắt khép hờ, mi tâm nhíu lại, tuấn mã thở phì phì, hắn giật mình một cái, tỉnh lại từ cơn mơ ngắn ngủi.
Nhìn thoáng qua sắc trời mờ tối chung quanh, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ngọn lửa bùng lên cách đó không xa, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu tổng quản cầm một cái túi nước đựng rượu mạnh, mở nút bình đưa cho hắn, nói: “Gia, uống chút rượu làm ấm thân mình đi.” Vừa dứt lời, thoáng nhìn thấy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ở thái dương của hắn, trong lòng cả kinh. Trời sắp vào đông, ban đêm lạnh như dao cắt, sao chủ tử nhà mình lại đổ mồ hôi? Là mồ hôi lạnh sao?
“Gia, ngài không sao chứ?” Ông quan tâm hỏi.
Cảnh Hi nhận túi nước, mặt không cảm xúc mà uống một ngụm: “Không có việc gì.”
Triệu tổng quản nhìn lướt qua gương mặt tiều tụy của chủ tử, đáy mắt kia giăng đầy tơ máu, thật sự làm người đau lòng: “Ngài vào lều trại ngủ một lát đi, đã bảy ngày không nghỉ ngơi rồi, nếu cứ tiếp tục như này thì dù thân thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi.”
Cảnh Hi không nhúc nhích, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ngọn lửa.
“Ngài…… Lại nghĩ tới chuyện trước kia sao?” Triệu tổng quản thật cẩn thận hỏi. Chuyện trước kia mà ông nói đương nhiên không phải chuyện của mấy ngày trước, mà là chuyện của kiếp trước xa xôi. Ông vốn là tâm phúc của Cảnh Vương, sau đó được Cảnh Vương Phi sở dụng, quyết định nguyện trung thành với Vương phi. Nhưng mà, từ năm Thế tử 5 tuổi bị thủy đậu, đột nhiên gọi ông đến bên người, kể cho ông nghe một “cảnh trong mơ” xa xôi mà đáng sợ. Ban đầu ông không tin, nhưng từng chuyện, từng chuyện, tất cả đều ứng nghiệm, đến cuối cùng, ông đối xử với Thế tử khác biệt với những người khác.
Vẻ mặt Cảnh Hi phức tạp, mắt nhìn chăm chú: “Ta lại mơ thấy ngày nàng đi, ta ngã trên mặt đất, cả người đều là huyết, ta gọi nàng trở về, nàng nghe không thấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, phảng phất như không phải chuyện xảy ra với mình. Nhưng Triệu tổng quản nhìn hắn lớn lên, không ai rõ hơn ông rốt cuộc Thế tử đã ăn bao nhiêu đau khổ, chịu bao nhiêu tội để khiến bản thân cường đại hơn. Đồng thời, ông cũng hiểu, chủ tử không thể hiện hỉ, nộ, ái, ố ra ngoài, thậm chí chủ tử cũng rất ít khi nhớ lại vết sẹo của mình, nếu có nói thì chứng tỏ vết thương đó đã đau không chịu nổi.
Triệu tổng quản là hoạn quan, cả đời không con, với ông mà nói, Cảnh Hi là chủ tử, cũng là hài tử, Cảnh Hi khổ sở, ông cũng không chịu nổi. Ông thở dài, an ủi: “Sẽ tìm được Lâm tiểu thư thôi, chẳng phải kiếp trước ngài cũng tìm được nàng sao?”
“Dùng 10 năm mới tìm được.” Hắn nói.
Đó là một 10 năm như thế nào? Triệu tổng quản không dám tưởng tượng. Một đời này, khoảng cách từ hiện tại đến khoảng thời gian trù tính đại sự 17 năm sau còn rất xa, đời này chủ tử bức bách bản thân như thế nào để chỉ dùng 10 năm đã phá vỡ cả hoàng triều?
Chắc chắn, bị thương rất nhiều.
Đáy mắt Triệu tổng quản dâng lên một tia nước: “Lúc này đây, sẽ không lâu như trước nữa. Dù sao ngài cũng không phải là Thế tử bất lực của năm đó, hiện tại ngài chỉ cần vung tay lên thì cả giang sơn sẽ bấp bênh, bọn họ không thể trốn khỏi lòng bàn tay của ngài đâu.”
“Đã bảy ngày.”
Bảy ngày qua, rốt cuộc nàng sống như thế nào?
Bùi Lang có làm gì nàng không?
Bàn tay cầm túi nước của Cảnh Hi siết đến trắng bệch.
……
Bên trong xe ngựa đen như mực, Lâm Diệu Diệu mở to hai mắt đẫm lệ, nghĩ đến tất cả mọi chuyện trong mộng gần như chân thật, cả người bất giác run rẩy.
“Ngươi là ai?”
“Không nhớ rõ trẫm, phải không? Lâm Diệu Diệu.”
Thì ra, chân tướng là như vậy.
Khó trách, sau khi vào cung, tiểu bạo quân tìm mọi cách làm khó dễ nàng, rồi lại không nỡ thật sự tổn thương nàng.
“Tam gia thường nói, sớm biết Tam phu nhân đi sớm như vậy, ngài ấy sẽ không buôn bán nữa, cả ngày ở bên phu nhân……nhưng những lời này, Tam phu nhân không biết. Người đi không chút thống khổ, người ở lại thì vạn kiếp bất phục. Nếu Tam tiểu thư gặp được người như thế thì nhất định phải thật quý trọng.”
“Ta sẽ.”
Sẽ cái gì? Sẽ quý trọng, hay là sẽ khiến Cảnh Hi vạn kiếp bất phục?
Lâm Diệu Diệu che miệng, rơi lệ đầy mặt.
Bùi Lang nghe thấy tiếng khóc đè nén bên trong, vén mành tiến vào, vừa cầm đèn, vừa hỏi: “Muội tỉnh?”
Tiếng khóc của Lâm Diệu Diệu đột nhiên im bặt, lạnh lùng mà nhìn Bùi Lang, người này thật sự là biểu ca mình kính trọng nhiều năm sao? Dây dưa không rõ với Phó Vọng Thư đã đành, vì sao còn muốn thương tổn nàng như vậy? Rốt cuộc nàng và Cảnh Hi đã làm gì sai? Đứa bé vô tội kia làm sai cái gì? Nàng áy náy mình không thể làm tốt bổn phận của một thê tử nên đối xử với thiếp thất của hắn như tỷ muội, đưa cho hắn thị thiếp của mình. Kết quả là, hắn biến nàng thành người mù mười mấy năm.
“Biểu muội, muội làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?” Bùi Lang bị cái nhìn của Lâm Diệu Diệu khiến lòng bồn chồn, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của nàng thì lại hơi chột dạ, “Biểu muội khóc sao? Là…… Là nơi nào không thoải mái sao?”
Nàng không thoải mái sao?
Lâm Diệu Diệu hoang mang chớp chớp mắt, tay nhỏ sờ lên bụng, rũ mắt, nói: “Đầu, đột nhiên rất đau.”
“Ngoại trừ đau đầu, còn khó chịu ở đâu không? Ngày hôm qua là……ngày mấy, muội còn có nhớ hay không?” Hắn yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt, xuất hiện một tia chờ mong.
Đoạn đối thoại này, sao giống trong mộng thế? Lâm Diệu Diệu ý thức được cái gì, thử dùng tay che trán, vẻ mặt mê mang, hỏi: “Ngươi là ai?”
Bùi Lang ngẩn ra, con ngươi xẹt qua một tia mơ hồ, dù nó chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng cũng đủ để Lâm Diệu Diệu luôn quan sát hắn nhìn thấy. Lâm Diệu Diệu nghĩ, nàng là đoán đúng rồi, giống như kiếp trước, hắn cho nàng dùng phệ hồn thảo, chỉ là có lẽ hắn nằm mơ cũng không ngờ, nàng không chỉ không quên, ngược lại còn tìm được đoạn kí ức kiếp trước nàng đánh rơi.
“Diệu Diệu, muội không nhớ rõ ta?” Bùi Lang vừa vui vừa sầu hỏi, vui chính là, nàng quên Cảnh Hi, sầu chính là, ngay cả hắn cũng quên.
Lâm Diệu Diệu lắc đầu.
“Vậy muội còn nhớ mình là ai không?” Bùi Lang lo lắng hỏi.
Lâm Diệu Diệu lại lắc đầu lần nữa.
Bùi Lang hít một ngụm khí lạnh! Hoài nghi có phải mình dùng nhiều thuốc quá khiến nàng quên cả bản thân mình. Lấy lại bình tĩnh, hắn đỡ lấy cánh tay Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu giật mình dùng gối đánh hắn: “Đừng, đừng tới đây, ta không quen biết ngươi.”
Bùi Lang chỉ cứng người trong chốc lát, ngay sau đó ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta là biểu ca của muội.”
“Biểu, ca?” Lâm Diệu Diệu nhìn bốn phía chung quanh một chút, “Chúng ta muốn đi đâu?”
Vẻ mặt Bùi Lang khẽ cứng đờ, rồi nhanh chóng dịu dàng lên tiếng: “Đi phụ cận trấn trên du ngoạn.”
“Chỉ có mỗi ngươi và ta sao?”
“Ừ.” Bùi Lang gật gật đầu, sợ Lâm Diệu Diệu không tin, lại giải thích: “Chúng ta lớn lên cùng nhua, muội đi đâu đều là ta……”
Không đợi hắn nói xong, phía trước truyền đến một trận tiếng vó ngựa, hắn vén màn che tạo thành một khe hở để quan sát, nói với Lâm Diệu Diệu: “Muội cứ ở trong xe trước, không được đi ra ngoài, cũng đừng lên tiếng.”
Lâm Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.
Bùi Lang cảm thấy Lâm Diệu Diệu đồng ý quá nhanh, không hề thắc mắc một câu. Nhưng mà hiện tại đang trong thời điểm mấu chốt, hắn cũng không rảnh chú ý, sau khi đắp chăn cho Lâm Diệu Diệu thì vén rèm lên, xuống xe ngựa.
Người tới tổng cộng năm người, mặc phục sức quan sai, người cầm đầu lấy ra một bức họa nam tử, so so với Bùi Lang, người trong bức họa chính là Bùi Lang, nhưng lại là bộ dáng trắng nõn sạch sẽ. Bùi Lang hiện tại đang để râu, vò đầu rối tinh rối mù, thành ra không hề giống người trong tranh. Hơn nữa biểu cảm của hắn rất bình tĩnh, không hề chột dạ, càng khiến cho vài nét tương tự đều trở nên khác biệt.
Quan sai nhíu mày: “Có gặp qua người này không?”
Bùi Lang sắc mặt không đổi, nói: “Không có.”
“Người này thì sao?” Quan sai lại lấy ra một bức họa khác, là Lâm Diệu Diệu.
Bùi Lang lắc đầu: “Cũng không có.”
“Không có?” Quan sai làm như không tin, nhìn về phía xe ngựa, hỏi: “Trong xe là ai?”
Bùi Lang chắp tay: “Xá đệ.”
Quan sai cưỡi ngựa đi dạo đến gần xe ngựa, vươn tay vén mành, Bùi Lang thì không sợ, bản thân Lâm Diệu Diệu đang hóa trang giả làm nam tử, trên mặt lại chấm một cái nốt ruồi đến nàng còn chẳng biết, quan sai nhận ra mới là lạ.
Quan sai vén mành lên, ơ một tiếng: “Không có ai!”
Không có ai? Sao có thể?
Bùi Lang bước hai ba bước đi qua, kéo mành lên thì thấy, đúng là Lâm Diệu Diệu đã biến mất!
……
Lâm Diệu Diệu vội vã chạy như bay trong bóng đêm, sau xe ngựa có một tấm ván tiện để đựng đồ, lấy nó ra, nàng chui qua chỗ đó chạy trốn. phải cảm tạ hiện tại nàng đang giả làm nam tử, quần áo của nam tử tiện hơn váy nữ nhân rất nhiều.
Nàng không biết người tới là ai, có lẽ là Cảnh Hi phái tới, có lẽ là Hoàng đế phái tới, bất luận như thế nào, nàng đều không thể lại tín nhiệm bất cứ ai nữa, nàng chỉ cần Cảnh Hi, nàng chỉ tin Cảnh Hi.
“Cảnh Hi…… Cảnh Hi……”
Nàng vừa chạy vừa nhỏ giọng gọi tên hắn, sợ bị Bùi Lang nghe được, cũng không dám gọi to.
Gió cuối thu cực lạnh, thổi vào mặt giống như dao cắt, nàng lại vừa bò từ trong ổ chăn ra, không có mặc áo bông, thân thể run rẩy co rúm trong gió lạnh, hàm rang cứ đánh vào nhau.
Rất nhanh, nàng chạy tới một cái ngã rẽ, bóng đêm quá đen, nàng căn bản không thấy rõ cảnh vật chung quanh, không thể nào phân rõ rốt cuộc mỗi con đường thông đến nơi nào, nhưng mà nàng không thể do dự, nếu cứ do dự thì Bùi Lang sẽ đuổi kịp mất.
Tiếng vó ngựa, dần dần đến gần, phía trước có, phía sau cũng có, phía sau không cần phải nói cũng biết là Bùi Lang, phía trước thì sao…… Phía trước lại là ai?
Không còn kịp rồi.
Lâm Diệu Diệu cắn răng, rẽ sang bên trái không có tiếng vó ngựa truyền đến.
Nàng chạy vào một rừng cây.
Gần như là cùng thời khắc đó, Cảnh Hi cưỡi ngựa rong ruổi đến từ bên phải.
Đi ngang qua nhau.