Lâm Diệu Diệu ôm tiểu chồn tuyết một chân sâu một chân cạn bước trên nền tuyết, mảnh đất đầy tuyết này nhìn qua nhất định là không có người quét dọn, dày gần tới đầu gối.
Trên mặt tuyết có một loạt dấu chân, thẳng đến chỗ sâu bên trong rừng trúc.
Có lẽ phủ Tây này cũng không phải hoàn toàn không có người ở, ít nhất Tứ thúc vẫn có khách đến thăm đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói thêm, đối với vị Tứ thúc này Lâm Diệu Diệu thật ra cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe người ta nói hắn là con của Tổ phụ lúc tuổi già, mẹ đẻ là người bên ngoài, tình huống cũng giống với Nhị bá, cũng là đã có thai mới dẫn về Lâm gia. tổ mẫu đã vô cùng tức giận, nếu không phải nhìn thấy ba nhi tử đã lớn, nói không chừng đã bóp chết Tứ thúc.
Tổ phụ sắp xếp cho Tứ thúc và mẹ hắn ở phủ Tây, sau khi nương hắn đã qua đời, tổ phụ cũng không dẫn Tứ thúc về phủ Đông, có lẽ là hiểu được nếu hắn ở phủ Đông bị khinh bỉ, không bằng ở lại phủ Tây, ít nhất, cũng tự do vui vẻ.
Kiếp trước Lâm Diệu Diệu ít thấy mặt Tứ thúc, cho đến lúc nàng ở trong Hoàng cung, nàng ở Ngự Hoa Viên hái mẫu đơn, nhìn thấy một nam tử đeo mặt nạ ngọc ở xa xa, liền hỏi cung nữ bên cạnh, đó là ai? Vì sao có thể đi lại ở trong cung?
Cung nữ nói, đó là Lâm Tứ gia, người có công phò tá Hoàng thượng, được triệu vào cung để luận công khen thưởng.
Lúc ấy nàng rất buồn bực, Lâm Tứ gia còn không phải là Tứ thúc của nàng sao? Địa vị của người ở Lâm gia còn không bằng Bùi Lang, lúc nào thì thông đồng với tiểu ngốc tử của Cảnh Vương phủ?
Nàng muốn tìm một cơ hội tìm Tứ thúc hỏi cho rõ ràng, nàng còn chưa biết làm sao để gặp Tứ thúc, thì có người nói, hắn đã đi vân du tứ hải; cũng có người nói, hắn đã bị Bệ hạ giết chết.
Suy nghĩ bay xa, đột nhiên tiểu chồn tuyết trong lòng nhanh như tia chớp xông ra ngoài, chạy về một phía, vừa chạy vừa kêu ong ong ong ong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu vội vàng đuổi theo: “Tiểu Bảo ngươi phát hiện cái gì vậy? Tiểu Bảo ngươi trở về cho ta! Ai! Tiểu Bảo! Ngươi lại chạy…… Ta…… Ta tức giận đấy! Tiểu Bảo! Ta tức giận thật đó! Ta không cần ngươi! Ta cũng không chơi cùng ngươi! Ngươi trở lại đây!”
Tiểu chồn tuyết thoáng một cái đã chạy vào trong phòng trúc, nhào vào trong ngực người nào đó, vui vẻ cực kỳ.
Thiếu niên đang tĩnh tọa cúi đầu nhìn chồn ta, im lặng hai giây, rồi sau đó đột nhiên vươn tay lấy mặt nạ bằng ngọc đặt trên bàn.
Lâm Trường An chạm đến mặt nạ đầu tiên, lại bị hai ngón tay của Cảnh Hi điểm một cái, toàn bộ cánh tay đều bắt đầu tê dại, hắn lại đưa tay trái ra, Cảnh Hi nhẹ nhàng khống chế, tiếp đó, ngón tay như ngọc gỡ trâm cài tóc xuống, tóc đen rơi xuống, che đi vết sẹo dữ tợn trên gò má trái của hắn.
Lúc Lâm Diệu Diệu chạy vào trong nhà, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Tiểu chồn tuyết ngồi trên một tấm đệm lót lớn mềm mại, say sưa ăn một miếng bánh hạt dẻ.
Đi vào bên trong, là một bàn trà nhỏ, có hai thiếu niên ngồi quỳ mặt đối mặt, một áo tím, một áo trắng.
Ánh mắt Lâm Diệu Diệu không tự giác mà bị thiếu niên áo tím hấp dẫn, hắn đeo một cái mặt nạ ngọc che mất một nửa khuôn mặt, có lẽ do tỉ lệ mặt nạ vô cùng tốt, làm cả người hắn toát lên vẻ lạnh lùng đơn thuần như ngọc.
Môi của hắn rất đẹp, đẹp như hoa đào, nhưng khi giơ tay nhấc chân, khí chất lại sắc bén như sương.
So với người kia, thiếu niên áo trắng ôn hòa hơn nhiều, hắn không chải tóc, tóc đen tùy ý xả rối trên vai, vài sợi rơi ở trên mặt, có một loại thanh thản nhưng ưu nhã tuấn mỹ.
Lâm Diệu Diệu hơi hoạt động cổ nhỏ một chút, ánh mắt dừng trên người thiếu niên áo tím, người này chắc là Tứ thúc? Ngoại trừ Tứ thúc, cũng sẽ không có người khác đeo mặt nạ, hơn nữa, so với thiếu niên áo trắng kia, khí thế của hắn mạnh hơn nhiều, một chút cũng không giống khách nhân.
Chỉ là…… Vì sao khí chất của hắn lạnh lùng như vậy, như thế làm nàng sợ hãi nhỉ?
“Người là…… Tứ thúc phải không? Cháu là Lâm Diệu Diệu của Tam phòng.” Nàng chớp chớp mắt, không xác định hỏi một lần.
Cảnh Hi nhàn nhạt mà ừ một tiếng, trong mắt hiện lên ý tứ khó nói.
Trái tim nhỏ của Lâm Diệu Diệu bùm bùm đập mạnh, thật kỳ quái, đây rõ ràng là thúc thúc của mình, cũng không phải cái tên tiểu bạo quân kia, nàng sợ cái gì chứ?
Áp sự khó hiểu trong lòng xuống, nàng tiến lên hành lễ: “Tứ thúc.”
Lâm Trường An giật giật khóe miệng, nha đầu ngốc hành lễ với ai vậy? Tứ thúc ngươi ở chỗ này!
Lâm Diệu Diệu hơi nhìn sang sắc mặt cổ quái của Lâm Trường An, nói: “Cháu…… Cháu không biết Tứ thúc đang tiếp khách, không phải cố ý muốn đến quấy rầy, Tiểu Bảo quá nghịch ngợm, cháu đuổi theo nó nên mới chạy đến phủ Tây…… Xin Tứ thúc tha lỗi.”
Nói dối, thật xấu hổ.
Cảnh Hi nhìn nàng, ánh mắt đảo qua ống quần ướt đẫm của nàng có chút thay đổi, quay đầu nhìn Lâm Trường An nói: “Còn không đi?”
Lâm Trường An há to miệng.
Cảnh Hi nói: “Điều nên nói, ta đã nói xong, còn muốn ở lại đây ăn cơm trưa?”
Lâm Trường An trừng đến tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài, nguyên một buổi sáng ngươi có nói gì hả?
“Muốn ăn cơm cũng được, ngươi đi làm.” Cảnh Hi nâng chung trà lên, nhàn nhạt nhìn về phía Lâm Trường An, đáy mắt kia đầy uy hiếp, làm cho Lâm Trường An như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Lâm Trường An đứng dậy, phủi phủi tay áo rộng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đi, ta đi, ai bảo ngài là chủ cơ chứ! Tiểu sinh đắc tội không nổi! Cáo từ!”
Lâm Diệu Diệu rõ ràng nhìn người nào đó bị làm tức giận bỏ đi, cảm nhận sâu sắc mình tới không đúng thời điểm, vội vàng bế tiểu chồn tuyết lên, nhìn Cảnh Hi nói: “Tứ thúc nhiều việc, cháu đi trước, hôm nào cháu lại đến thăm người.”
Tiểu chồn tuyết lắc mông nhảy đến cạnh Cảnh Hi.
Lâm Diệu Diệu trừng mắt, khẽ quát lên: “Ngươi còn muốn chạy đi chơi? Lại đây cho ta!”
Tiểu chồn tuyết hừ một tiếng, móng vuốt nhỏ níu lấy ống quần Cảnh Hi, sống chết không buông ra.
Lâm Diệu Diệu buồn bực, nàng đã nuôi Tiểu Bảo hơn nửa tháng, cũng không bằng Tứ thúc vừa mới gặp mặt một lần, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của Tiểu Bảo vậy?
Cảnh Hi sờ sờ đầu tiểu chồn tuyết: “Nó muốn chơi, ngươi để cho nó chơi một chút nữa đi, vừa lúc ống quần ngươi cũng ướt, lại hong cho khô đi.”
Hắn chuyền cho hai cái ghế nhỏ.
Vừa mới chạy ở bên ngoài, cũng không cảm thấy lạnh, mà giờ đã không làm gì, mới phát hiện mấy ngón chân đã muốn đông cứng lại. Hơn nữa, không phải nói muốn trốn Nhị bá sao? Ở chỗ này sưởi ấm, so với ở bên ngoài khó bị trúng gió hơn.
Suy nghĩ xong, Lâm Diệu Diệu sảng khoái ngồi xuống, chân gác lên trên cái ghế đối diện, phía dưới là một cái bếp lò che lại bằng lưới gỗ, hơi nóng hong ống quần ướt đẫm, rất nhanh liền xuất hiện khói trắng.
Lâm Diệu Diệu hong đến cực kỳ thoải mái, duỗi lưng một cái, duỗi xong, mới ý thức được đây là nhà của Tứ thúc, nhưng mà Tứ thúc đang đọc sách, chắc là không phát hiện bộ dạng giống gấu của nàng đâu.
Hong được một lát, bụng có chút đói, Lâm Diệu Diệu nuốt nuốt nước miếng, nhìn Tiểu Bảo đang xử lý một nửa miếng bánh hạt dẻ: “Tứ thúc, con có thể ăn điểm tâm không?”
Cảnh Hi gật đầu.
Lâm Diệu Diệu vươn tay, cầm lấy đĩa điểm tâm.
“Từ từ.” Cảnh Hi lấy ra một đĩa điểm tâm mới từ trong hộp cơm, “Ăn cái này.”
Lâm Diệu Diệu sửng sốt một chút, tuy rằng nàng cũng không để ý ăn cùng một đĩa điểm tâm Tiểu Bảo, bởi vì ngày thường chính là ăn như vậy, nhưng Tứ thúc tinh tế quan tâm như thế, bất giác, trong lòng nàng có chút ấm áp.
“Đa tạ Tứ thúc.” Lâm Diệu Diệu cắn một miếng, vẫn còn nóng, cái này làm cho bụng cũng ấm lên.
Cảnh Hi nhìn bộ dáng nàng ăn uống thỏa thích, lạnh lùng giữa hai mày không tự giác mà hiện lên một tia nhu hòa: “Ngươi tới đây rất lâu rồi, muốn ta đưa ngươi trở về hay không?”
Lâm Diệu Diệu lắc đầu như trống bỏi, thật vất vả mới trốn đi được, giờ trở về, lại bị Nhị bá tính kế thì làm sao bây giờ?
“Tứ thúc.” Lâm Diệu Diệu ngọt ngào mà cười cười, “Người có thể thu lưu cháu không?”
“Thu lưu ngươi?” Cảnh Hi khép sách lại.
“Không cần lâu lắm, một ngày là đủ rồi.” Nàng nghĩ tới, hôm nay xuất phát, mới có thể đến Thanh Châu đúng thời gian. Hoặc là Nhị bá tự mình đi Thanh Châu, hoặc là Nhị bá bỏ chuyến đi đến Thanh Châu, tóm lại, nàng nhịn đến buổi tối là xong.
“Vì sao?” Cảnh Hi hỏi.
“Bởi vì…… Bởi vì cháu với tổ mẫu cãi nhau, con tức giận, con không muốn về nhà! Tứ thúc người giúp đỡ cháu đi, thu lưu cháu một ngày đi mà!” Lâm Diệu Diệu nặn ra hai giọt nước mắt, nước mắt lưng tròng mà nhìn Cảnh Hi.
Loại kỹ thuật diễn ngây ngô này, lừa cha lừa nương thì có thể thành công, còn trước mặt người nào đó đã từng làm Hoàng đế, hoàn toàn vô dụng.
“Khẳng định muốn ta thu lưu ngươi?” Khi đang nói từ “ta”, Cảnh Hi kéo dài âm điệu hơn.
Đóa hải đường nhỏ Lâm Diệu Diệu này, một chút cũng không nghe ra thâm ý của người nào đó, gật đầu như giã tỏi: “Vâng!”
Cảnh Hi híp híp mắt.
Lâm Diệu Diệu, lần này là nàng chủ động đưa tới cửa, đừng trách Trẫm không cho nàng cơ hội trốn.