Liên tục tra tấn nhiều ngày đã khiến Bùi Lang tinh thần mơ hồ, đôi mắt vô hồn, cố hết sức mà nhìn nam tử mặc y phục màu đen đang đi về phía mình qua ánh lửa trong nhà giam, tầm mắt hắn mơ hồ, chỉ nhìn thấy một cái hình dáng, hình dáng này, lại làm cho hắn cảm thấy bản thân mình gặp được Tu La địa ngục.
Nam tử dừng lại cách đó không xa, hơi thở băng hàn mà âm u, làm hắn lập tức run lập cập.
“Ngươi…… Là ai?” Bùi Lang gian nan hỏi, yết hầu như bị thiêu đốt, dù không nói chữ nào thì cũng nóng rát đau đớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi nói ta là ai?” Cảnh Hi nhìn từ trên cao xuống, hỏi.
Bùi Lang cố gắng mở to mắt, hình dáng mơ hồ kia hình như rõ ràng hơn một chút, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, lại lần nữa trở nên mơ hồ, hắn lắc lắc cái đầu gần như vỡ ra: “Ngươi là người hay quỷ?”
Cảnh Hi gằn từng chữ một: “Là người, cũng là quỷ, là lệ quỷ từ địa ngục bò lên tìm hung thủ giết người ngươi để lấy mạng.”
“Hung thủ giết người?” Bùi Lang dần dần nghe ra sự quen thuộc trong giọng nói, “Ngươi là…… Cảnh thế tử?”
Cảnh Hi lạnh lùng nhếch môi: “Còn nhận ra ta không, Bùi Lang?”
Đầu óc Bùi Lang còn có chút hỗn loạn: “Ngươi đã chết? Không đúng…… Ngươi không chết…… Ngươi còn sống…… Ta…… Cũng tồn tại.” Bùi Lang ho khan một trận, yết hầu trào máu, “Ta không có giết ngươi…… Là chính ngươi…… Nhảy xuống…… Diệu Diệu…… Ta cũng không đẩy Diệu Diệu…… Nàng tự mình ngã xuống…… Diệu Diệu…… Diệu Diệu đâu? Ngươi còn sống, vậy nàng đâu? Nàng ở đâu?!”
Cảnh Hi nhàn nhạt nói: “Ngươi không xứng biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như Bùi Lang không thể thừa nhận bản thân áy náy khi mình đã vứt bỏ Lâm Diệu Diệu trong chốc lát, gã rũ mắt, không hề nghĩ lại nữa: “Ta không có giết người…… Không có……”
Ánh mắt Cảnh Hi thoáng chốc lạnh lẽo như đao: “Đứa bé của ta còn chưa được nhìn thấy thế giới này dài ngắn thế nào đã bị ngươi độc chết, ngươi còn dám nói ngươi không giết người?”
“Đứa bé…… Ngươi đang nói cái gì?” Bùi Lang nỉ non, trong đầu hiện lên câu chất vấn lúc trước của Lâm Diệu Diệu —— đời trước như vậy, đời này cũng thế! Ta không muốn tiếp tục bị ngươi coi là kẻ ngốc nữa!
Bùi Lang nghi hoặc nhíu mày, “Vì sao các ngươi …… Đều nói mấy câu kỳ kỳ quái quái? Ta thật hoài nghi có phải các ngươi đều điên rồi hay không? Nếu không…… Chính là ta điên rồi……”
Cảnh Hi lạnh lùng nói: “Điên rồi thì quá lợi cho ngươi, ngươi vẫn nên duy trì thanh tỉnh đi, chuộc lại tội lỗi mà ngươi từng làm.” Đời trước một đao giết ngươi, thật sự quá hời cho ngươi, đời này, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống lâu thật lâu, tra tấn đến đầu bạc.
“Ngươi…… Ngươi có giỏi thì giết ta đi!”
“Ta đã cho ngươi cơ hội, mặc dù ngươi đã từng làm nhiều chuyện khiến ta chán ghét thì ta vẫn nể mặt Lâm Diệu Diệu một lần mà cho ngươi được chết thống khoái, là chính ngươi không cần. Con người ta không có bản lĩnh gì, được cái lời đã nói ra thì sẽ không nuốt lời. Vui vẻ hưởng thụ đi nhé, ngày tháng, vừa mới bắt đầu.” Cảnh Hi khinh thường nói xong, ra hiệu cho một thái giám bên cạnh, thái giám cười xấu xa, cầm lấy một cái móc lạnh băng trong đống dụng cụ phạt, móc xương bả vai của Bùi Lang.
Phía sau, vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Bùi Lang, Cảnh Hi lạnh nhạt đi ra địa lao.
“Ngươi sẽ không có kết cục tốt…… Hoàng Thượng sẽ giết ngươi! Nhị hoàng tử sẽ giết ngươi ——”
Bùi Lang đau đớn mắng to.
Cảnh Hi chả thèm nâng mắt, rốt cuộc là ai giết ai, chờ xem.
Lâm Diệu Diệu ngủ một giấc dậy, quả nhiên Cảnh Hi đã đã trở lại, thay đổi xiêm y, cạo râu, nháy mắt trẻ ra vài tuổi. Lâm Diệu Diệu cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong: “Lại đẹp trai trở lại rồi.”
Ánh mắt Cảnh Hi hơi trầm xuống: “Chẳng lẽ trước đấy gia rất xấu?”
Lâm Diệu Diệu nghịch ngợm cười: “Xấu thì không xấu, chính là hơi giống cha ta nha.”
Trong con ngươi Cảnh Hi xẹt qua một tia thâm ý: “Sẽ có lúc nàng khóc lóc gọi cha.”
“Hừ ~” Lâm Diệu Diệu hất mặt nhỏ.
Trông dáng vẻ đáng yêu đó, Cảnh Hi không thể tức nổi, bàn tay to mò vào chăn gấm, xoa xoa cái bụng bằng phẳng của nàng: “Còn đau nữa không?”
Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Cũng không đau lắm, chỉ hơi bủn rủn, cả người không có sức lực.”Liếc hắn một cái, “Ôm.”
Cảnh Hi cười, ôm nàng vào lòng mình: “Sao càng ngày càng dính người thế?”
“Không cho?” Lâm Diệu Diệu bĩu môi.
“Không cho liền không dính?” Cảnh Hi nhướng mày.
“Dính.” Đời trước bị ép tách ra mười năm, ngẫm lại đều đau lòng muốn chết, đời này, dù thế nào nàng cũng phải dính, dính đến khi ngay cả bản thân mình cũng thấy phiền thì mới thôi.
Cảnh Hi hài hước nói: “Không phải chỉ cứu nàng một mạng, dường như lại khăng khăng một mực với gia?”
Lâm Diệu Diệu đỏ mặt, bất giác lộ ra dáng vẻ như kiếp trước hai người ở bên nhau, hai mắt nhìn trời, nói: “Ai khăng khăng một mực với chàng? Ta là không ăn được chàng nên hiếm lạ thôi, chờ ăn được rồi, liền không có gì ghê gớm.”
“Phải không?”
“Đương nhiên phải!”
Cảnh Hi bâng quơ nói: “Thế thì ta nên treo nàng, cho nàng chết sống không ăn đến miệng, tim gan cồn cào.”
Lâm Diệu Diệu tức giận đỏ cả cổ: “Quỳ thủy của ta nhiều nhất bảy ngày sẽ hết, chàng cứ chờ đó cho ta!”
Hai người lại ngọt ngào hôn một lát, Triệu tổng quản dâng bữa tối lên, Cảnh Hi bồi Lâm Diệu Diệu dùng bữa.
Cảnh Hi không nói với Lâm Diệu Diệu chuyện mình bắt Bùi Lang. Dù biết nàng không còn hảo cảm với Bùi Lang, nhưng nàng trời sinh lương thiện, loại này chuyện âm độc nham hiểm này, vẫn đừng nói ra làm bẩn mắt nàng. Tất cả tội ác để hắn nhận là được, nàng chỉ cần nép dưới cánh chim của hắn, tùy ý nở nộ thành hình dáng vốn có của nàng là được.
Lâm Diệu Diệu ăn uống không vô, ăn non nửa chén cơm đã nuốt không được, Cảnh Hi cũng không miễn cưỡng nàng, ngồi trong phòng với nàng một lát rồi làm nàng lên giường nghỉ ngơi.
“Có phải chàng lại có chuyện không?” Lâm Diệu Diệu mẫn cảm hỏi.
Cảnh Hi ừ một tiếng: “Muốn đi ra ngoài một chuyến.”
“Sao đột nhiên trở nên vội như vậy?” Ngoài miệng nói thầm, trong lòng cũng hiểu hắn vẫn luôn không nhàn rỗi, chỉ là trước kia không sớm chiều ở chung cùng hắn nên không tận mắt thấy hắn bận rộn như con quay. Lâm Diệu Diệu phát cáu thì phát cáu, lúc nên thức thời vì đại cục thì cũng không hàm hồ tí nào, “Chàng đi đi, ta tự ngủ được.”
Cảnh Hi biết nàng ủy khuất, bản thân đang tha hương, bên người lại không có một người thân nào, người duy nhất nàng có thể ỷ lại chính là hắn, nhưng hắn lại không thể lúc nào cũng ở cùng nàng. Hắn cũng thực sự không có cách nào, dịch chăn cho nàng, nói: “Bận xong đợt này thì ta sẽ có nhiều thời gian bồi nàng hơn.”
“Ai muốn chàng bồi?” Lâm Diệu Diệu nghiêng người.
Cảnh Hi hôn má nàng, chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên bị nàng túm cổ áo, kéo xuống, môi hắn đặt lên môi nàng.
Hôn xong, nàng thoả mãn liếm liếm cánh môi, nghiêm trang nói: “Đi đi.”
Cảnh Hi sủng nịch cười, đi.
Người đã đi xa, Lâm Diệu Diệu mới xốc chăn lên, đi chân trần xuống đất, ngắm nhìn phương hướng hắn biến mất, nỗi nhớ nhung như thác nước, ầm ầm chảy xuống.
……
Cảnh Hi và Triệu tổng quản thay y phục dạ hành, mang theo năm tên ám vệ đỉnh cấp một tay huấn luyện ra, bí mật lặng yên không một tiếng động ra khỏi khách điếm, trong ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa chở hàng đã kính cẩn chờ đợi một hồi lâu.
Mấy người nhanh chóng lên xe, trong đó, một ám vệ ngồi lên xe giá, bắt đầu đánh xe.
“Địa điểm.” Cảnh Hi hỏi.
Triệu tổng quản thắp sáng đèn dầu, lấy địa đồ từ trong vách kín: “Chỗ giao giữa núi Đại Vu và núi Tiểu Vu có mấy quặng sắt, nghĩa quân ẩn náu ở nơi đó, ban ngày khai thác mỏ che mắt mọi người, ban đêm thao qua tập võ.”
Cảnh Hi ninh khởi đèn dầu ở dư đồ thượng chiếu chiếu, đạm nói: “Nhưng thật ra ẩn nấp, đầu mục là ai?”
Triệu tổng quản mở một ngăn kín khác, lấy ra mấy bức họa, chỉ cho Cảnh Hi xem từng bức, nói: “Tổng thống lĩnh tên là Lưu Quy Toàn, là người của Nhị hoàng tử, hắn trực tiếp bàn bạc cùng Nhị hoàng tử. Dưới hắn có hai phó thống lĩnh, năm tên chỉ huy tiểu đoàn dũng mãnh, cũng đều dốc sức vì Nhị hoàng tử, về phần những binh sĩ bên dưới thì không có tin tức rõ ràng. Nếu đoàn nghĩa quân này thật sự rơi vào tay Hoàng Thượng hoặc quan viên thì dù có tra hỏi bọn họ cũng không hỏi ra đáp án thứ hai, đến lúc đó, ngày có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
“Nói như thế, kẻ biết sự thật chỉ có mấy người Lưu Quy Toàn?”
“Đúng vậy.”
“Binh tốt…… độ trung thành như thế nào?”
“Lão nô từng bắt hai kẻ, muốn buộc bọn họ sửa miệng, làm chứng chỉ ra Lưu Quy Toàn cùng Nhị hoàng tử, kết quả bọn họ lại là thà cắn lưỡi tự sát, cũng tuyệt không chịu phản bội Lưu Quy Toàn.” Triệu tổng quản thở dài, “Người sáng suốt đều nhìn ra, một ngàn nghĩa quân căn bản không đủ để làm việc lớn, nhưng nhìn theo góc độ khác, đây chính là một ngàn cái miệng định tội Thế tử ngài mưu phản! Làm sao bây giờ? Chúng ta giết hết bọn họ, hay là……”
Cảnh Hi bỗng nhiên cười: “Lễ vật tốt như này, không nhận thì phí lắm.”
“Lễ?” Triệu tổng quản ngốc.
……
Trong lều trại, ánh đèn dầu le lói như hạt đậu, Lưu Quy Toàn chăm chú đọc mật hàm Nhị hoàng tử viết cho mình, trong đó nhắc tới Cảnh thế tử đang nấp ở Lâm Giang, bảo hắn cẩn thận một chút, có tí gió thổi cỏ lay nào cũng phải thông báo cho Nhị hoàng tử.
Hắn đang sốt ruột muốn gọi thuộc hạ vào lều để thương nghị đối sách thì bị một bóng đen chặn đường, mũi kiếm lạnh lẽo kề lên cổ hắn khiến sống lưng hắn lạnh toát, hơi lạnh dần lan khắp người.
Hắn lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Ngươi…… Ngươi là ai? Dám xông vào doanh trướng riêng của bổn thống lĩnh?”
Cảnh Hi cười lạnh kéo khăn che mặt xuống: “Không phải vẫn luôn đợi ta sao?”
Lưu Quy Toàn đột nhiên run rẩy tâm can: “Cảnh, Cảnh thế tử?”
Hắn quay đầu muốn lấy cái còi trên bàn, lại bị Cảnh Hi một kiếm “lau” sạch cổ.
Trong một đêm, một tổng thống lĩnh, một gã phó thống lĩnh, năm tên chỉ huy tiểu đoàn, cơ hồ bị giết sạch một cách thầm lặng, chỉ chừa lại một phó thống lĩnh họ Trương.
Cảnh Hi dẫm một chân lên ngực hắn, thân kiếm kịch liệt run run: “Ngươi nói, ta nên đưa ngươi xuống đất làm bạn với bọn họ, hay là……”
Hắn mới nói đến đây, thân thể Trương Võ run rẩy càng mạnh, bản năng cầu sinh khiến hắn quỳ gối dưới chân Cảnh Hi, “Thế tử tha mạng, thế tử tha mạng!”
Cảnh Hi nói tiếp: “Hay là thăng chức ngươi làm tổng thống lĩnh?”
Đêm đó, Trương Võ cả người là máu bò ra khỏi lều trại, cực kỳ bi ai mà chiếu cáo toàn quân, Nhị hoàng tử xưa nay không ưa Cảnh thế tử đã phát hiện đại quân bí mật nguyện trung thành với Cảnh thế tử là bọn họ nên đã an bài thích khách ám sát bọn họ vào ban đêm, Lưu thống lĩnh, Lý phó thống lĩnh cùng với năm chỉ huy tiểu đoàn đã bất hạnh bỏ mạng ở trong tay Nhị hoàng tử, hắn cũng bị trọng thương, lúc nào cũng có khả năng chết bất đắc kỳ tử. Nhưng mà, điều đáng mừng chính là, tôn chỉ của bọn họ - Cảnh thế tử, sau khi hay tin đã vội vàng chạy đến đây.
Nửa đêm, Cảnh Hi khoác khôi giáp màu bạc đến mỏ sắt.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Võ, khu mỏ vang lên hò hét long trời lở đất.
Cái gì gọi là vác đá nện chân mình, Cảnh Uyên, loại mùi vị này ngươi sẽ nhanh chóng được nếm thử thôi.
Đáy mắt Cảnh Hi hiện lên ý cười lạnh, giục ngựa chạy qua lại trong nơi tập huấn ở mỏ sắt, giương cao bảo kiếm trong tay: “Toàn lực tấn công Nhị hoàng tử! Báo thù rửa hận vì Lưu thống lĩnh cùng các tướng sĩ!”