Từ Lâm Giang đến Kinh thành, đi đường thủy chỉ cần nửa tháng, nhưng Lâm Diệu Diệu cùng Triệu Thịnh thân thể ốm yếu, thay phiên nhau sinh bệnh, đoàn người đành sửa lại lộ trình, đi một lát lại ngừng, thế nên khi tới Kinh thành đã là cuối tháng Mười hai.
Gần cửa ải cuối năm, trên đường phố tấp nập hẳn lên, cửa hàng, tiểu quán, kệ để hàng, san sát nối tiếp nhau, giăng đèn kết hoa.
Lâm Diệu Diệu hưng phấn vén một góc màn che lên, nhìn xung quanh bóng đêm phồn hoa ở Kinh thành, mới rời đi ba tháng, lại cảm thấy giống như trở nên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng quay đầu, liếc mắt nhìn một chiếc xe ngựa khác, Nhị hoàng tử cũng vén mành, ngơ ngẩn nhìn dòng người ngược xuôi như nước, hốc mắt đỏ ửng.
Dù sao cũng là nơi mình sinh sống hai mươi mấy năm, nói đuổi liền đuổi, trong lòng kiểu gì cũng có luyến tiếc.
Cảnh Uyên đã nhận ra ánh mắt của Lâm Diệu Diệu, đôi mắt chứa đầy tưởng niệm lập tức được thay thành khuôn mặt băng lạnh, rồi sau đó, ‘ba’ một tiếng, hạ mành!
Cái tên Nhị hoàng tử này, trước kia còn biết giả vờ. Nhưng từ khi đâm thủng tầng cửa sổ với Cảnh Hi thì lập tức nhìn nàng với Cảnh Hi với vẻ kênh kiệu, khinh thường.
Ai hiếm lạ?
Lâm Diệu Diệu hừ hừ, tiếp tục thưởng thức màn đêm Kinh thành.
Đột nhiên, eo bụng căng chặt, thân thể nho nhỏ được bao phủ bởi cái ôm ấm áp, nàng ngồi trên đùi Cảnh Hi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Hi giơ tay kéo mành xuống, sờ sờ cái trán của nàng: “Mới hạ sốt, lại không nhớ lâu rồi.”
Lúc trước cùng nhau rớt xuống vách núi, ngã vào dòng suối, vì bảo vệ nàng, Cảnh Hi bị thương rất nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại phải dưỡng thương ở nhà lão lang trung một tháng. Sau đó, Cảnh Hi khỏi hẳn, chưa từng sinh bệnh nữa. Trái lại, người không bị thương là nàng, đầu tiên là đến quỳ thủy đau bụng, tiếp đó là sốt cao nhiều bận, bệnh đến tận Kinh thành.
Lâm Diệu Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ tái nhợt suy yếu lên: “Ta chỉ không hợp khí hậu thôi, quay về Kinh thành là sẽ không sao.”
Cảnh Hi nhéo nhéo khuôn mặt mềm như đậu hủ của nàng: “Cố ý có phải không? Hửm?”
Lâm Diệu Diệu ngẩn ra nửa ngày, không biết hắn nói những lời này là có ý tứ gì, mãi cho đến lúc hắn kéo tay nhỏ mềm mại của nàng chạm vào nơi không thể nói nào đó thì nàng mới giật mình nhận ra hắn đang ám chỉ chuyện kia.
Trời cao hoàng đế xa, thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ rồi, sau khi về Kinh sẽ bị nhìn chằm chằm, muốn làm chuyện xấu hổ gì đó cũng không dễ dàng nữa.
Lâm Diệu Diệu cắn môi, tròng mắt xoay chuyển, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn. Ngay lúc Cảnh Hi cho rằng nàng xấu hổ muốn chạy trốn thì đầu ngón tay nàng cong lại, cởi dây lưng của hắn ra, sau đó, bàn tay nhỏ bé thò vào trong——
Cảnh Hi hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Thích sao?” Lâm Diệu Diệu bỡn cợt hỏi.
Cảnh Hi cắn vành tai nhỏ mềm mềm của nàng: “Dám ngừng gia lập tức làm nàng.”
Lâm Diệu Diệu ngừng.
Cảnh Hi: “……”
Cảnh Hi kéo tay nhỏ của nàng qua: “Ngoan.”
Lâm Diệu Diệu nắm lấy……
“Diệu Diệu!”
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng của Lâm Sùng, Lâm Diệu Diệu sợ tới mức tay nhỏ vô thức nắm chặt!
Cảnh Hi đau trắng mặt……
……
Lâm Diệu Diệu mất mà tìm lại, cả nhà đều vui phát khóc, khi biết nàng lên xe ngựa của Bùi Lang, ban đầu mọi người còn không dám tin, cảm thấy có lẽ nàng với biểu ca đi đâu đó dạo chơi. Nhưng sau đó, chờ mãi chờ mãi cũng không thấy nàng về, ngay cả Bùi Lang cũng mất bóng, khi đó, người Lâm gia kinh sợ nhận ra: Lâm Diệu Diệu thật sự bị Bùi Lang bắt đi.
Sau khi Cảnh Hi đưa Lâm Diệu Diệu quay về khách điếm Bồng Lai, việc làm đầu tiên là gửi tin cho Lâm gia, biết Lâm Diệu Diệu ở cùng Cảnh Hi, trái tim treo cao của mọi người mới rơi xuống đất.
Người một nhà dẫn Lâm Diệu Diệu vào Minh Huy viện, lão phu nhân ôm Lâm Diệu Diệu, khóc không thành tiếng: “Ta già rồi hồ đồ, vì sao lúc trước lại muốn cháu đi tiễn hắn? Nếu cháu không đi tiễn thì sau đấy sẽ không xảy xa nhiều chuyện đến vậy!”
Cháu không tiễn hắn, không bị hắn hạ dược thì sao có thể bất ngờ tìm lại ký ức quý giá?
Lâm Diệu Diệu lau nước mắt cho lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu không sao, ngài đừng khổ sở, chuyện này không trách ngài.”
Sao lão phu nhân có thể không khổ sở? Bà nức nở nói: “Sao lại không trách ta? Là ta đẩy cháu vào ổ sói! Nếu không phải Cảnh thế tử nói nhất định sẽ đưa cháu về an toàn thì cái bộ xương già này của ta sợ là phải đi theo tổ phụ cháu rồi!”
Diêu thị cùng hai vị bá nương cũng là than thở khóc lóc.
Lâm Sùng cố để mình không thất lễ, nhưng đôi mắt cũng là sưng.
Tiểu Bảo cùng Duẫn Chi nhào vào trong lòng Lâm Diệu Diệu làm nũng một trận.
Cảnh Hi viết thư cho Lâm Sùng, chỉ nói đã tìm được Lâm Diệu Diệu rồi, hết thảy mạnh khỏe, vẫn chưa tỉ mỉ thuật lại những chuyện đã xảy ra, hiện giờ Lâm Diệu Diệu trở về, có vài thứ phải làm cho ra nhẽ.
Lâm Diệu Diệu kể chi tiết mình bị Bùi Lang lừa lên xe ngựa như thế nào, bị Bùi Lang hạ dược ra sao, lại rơi xuống vách núi kiểu gì, cuối cùng được Cảnh Hi cứu thoát.
Người Lâm gia nghe xong, từng người từng người đều giận tím mặt, trước có Lâm trắc phi, sau lại có Phó Vọng Thư, mà nay lại là Bùi Lang. Rốt cuộc Lâm gia bọn họ đã tạo cái nghiệt mà toàn nuôi ra một đám sói mắt trắng? Lâm trắc phi cùng Phó Vọng Thư còn thôi, không duỗi tay làm hại người Lâm gia, còn Bùi Lang đáng chém ngàn đào này lại dám dùng biện pháp xấu xa bỉ ổi để bức bách Diệu Diệu! Còn hạ dược Diệu Diệu! Cũng không sợ biến Diệu Diệu thành kẻ ngốc sao?!
Diệu Diệu là một cô nương chưa xuất các, nó ngang nhiên bắt Diệu Diệu đi như thế, vạn nhất truyền ra ngoài, Diệu Diệu còn cần thanh danh nữa không? Cũng may gặp được nam nhân không câu nệ tiểu tiết như Cảnh Thế tử, chứ nếu đổi thành kẻ cố chấp, sợ là sẽ ghét bỏ Diệu Diệu.
Những chuyện này, đều không phải chuyện khiến người Lâm gia bực bội nhất, mà bực bội nhất chính là: hắn dám đẩy Diệu Diệu ngã xuống vách núi!
“Nó có phải là người nữa không? A? Có phải người hay không?” Nghĩ đến nữ nhi gặp nguy hiểm, Diêu thị chỉ hận không lấy thanh đao giết chết kẻ vong ân kia.
Mà buồn cười nhất chính là, Lâm Diệu Diệu về đến nhà, mông còn chưa ngồi nóng, Bùi phu nhân với Bùi Băng tìm tới cửa, còn đòi người từ Lâm Diệu Diệu.
Bùi phu nhân tức giận nói: “Nhi tử ta đã lên chức, trước khi đi còn nói sẽ đi cáo biệt Lâm gia các người, kết quả, đến Lâm gia lại biến mất không thấy tăm hơi! Ngày đó, có không ít người thấy hắn rời đi cùng Lâm Diệu Diệu, hiện giờ Lâm Diệu Diệu đã trở lại, ta thật muốn hỏi các người một câu, Bùi Lang đâu? Các người làm gì hắn rồi?”
Bùi gia nhiều thế hệ đã xuống dốc, đến thế hệ Bùi Lang mới ra một Trạng Nguyên, trước mắt, tuy bị điều khỏi Kinh thành, nhưng tốt xấu cũng là quan viên Chính tứ phẩm, vinh hoa phú quý nửa đời sau của bọn họ, tất cả đều trông cậy vào Bùi Lang!
Bùi Băng kiêu căng nói: “Đúng vậy! Các ngươi giấu ca ca ta ở đâu rồi? Mau giao người ra đây!”
Bản lĩnh đổi trắng thay đen này thật là khiến người Lâm gia mở rộng tầm mắt.
Diêu thị lạnh lùng mà nhìn đôi mẹ con không biết sống chết này, giọng nói đầy lạnh lùng sắc bén: “Bùi Lang thiếu chút nữa đã hại chết nữ nhi của ta, ta còn chưa đi tìm hắn, hỏi xem rốt cuộc nữ nhi ta đã làm chuyện gì có lỗi với hắn mà hắn lại tính kế con bé! Thức thời, thì cút xa đi! Đừng để đến lúc ta không nhịn nổi nữa, sẽ tính hết sổ sách của Bùi Lang lên đầu các người đấy!”
Bùi phu nhân bị lửa giận của Diêu thị làm cho tâm can run rẩy, cố nén cảm giác ớn lạnh, quát lớn: “Một thương phụ ti tiện mà dám nói như vậy với mẫu thân của Trạng Nguyên lang sao! Ngươi có biết đây là phạm thượng không?”
Bang!
Bùi phu nhân bị quăng một bạt tai.
Bà ta không thể tin nhìn nha hoàn vừa đánh mình, chính là nhà hoàn Thu Nguyệt của Phong Đường Viện, bà ta trợn trừng mắt: “Một đứa tiện tì dám đánh bản phu nhân? Diêu Tâm Lam, ngươi dương một đứa nô tài tốt đấy!!”
“Ta bảo Thu Nguyệt đánh đấy, đừng cái gì cũng vu oan nương ta.” Lâm Diệu Diệu từ trong phủ đi ra, che mẫu thân ở sau mình, hai mắt như đuốc nhìn thẳng Bùi phu nhân, nói: “Có nhi tử làm Trạng Nguyên là ghê gớm? Có bản lĩnh thì quát ta này, bắt nạt nương ta thì có bản lĩnh gì? Nhưng mà, trước khi ngươi quát mắng ta thì nên suy nghĩ kỹ càng nhé, vị hôn thê của Cảnh thế tử, ngươi có đắc tội nổi không?”
Bùi phu nhân cùng Bùi Băng xám xịt ra về.
Nhìn kia dáng vẻ kinh hãi của đôi mẫu tử kia, Diêu thị hả giận, cởi áo choàng xuống, khoác lên người nữ nhi: “Không phải không cho con ra ngoài sao? Cảnh thế tử nói con mới vừa hạ sốt, đừng ra gió lớn, lại bị bệnh đấy.”
Lâm Diệu Diệu khẽ mỉm cười: “Con thật sự khỏe hơn rồi.”
Diêu thị nhìn nữ nhi vẫn tươi cười như trước kia, nhẹ nhàng thở ra. Dáng vẻ vênh váo vừa nãy của nữ nhi khiến nàng suýt không nhận ra, nhưng mà ở trước mặt nàng, con bé vẫn là Diệu Diệu nhu thuận thích cười: “Trước kia nương luôn lo, tính cách con mềm yếu, sau khi xuất giá sẽ bị nhà chồng kinh bị. Hiện tại, xem ra con đã trưởng thành rồi.”
Lâm Diệu Diệu ôm lấy cánh tay mẫu thân, ỷ lại nói: “Là thế tử nói, không cần sợ hãi bất luận kẻ nào, muốn làm cái gì thì cứ việc làm, không muốn làm cái gì thì không cần miễn cưỡng bản thân, ai khiến con tức giận thì cứ hung hăng vả mặt. Hiện tại, đối phó với những kẻ xấu kia chàng đã vất vả lắm rồi, nếu biết con bị bắt nạt, kiểu gì cũng sẽ bị phân tâm, dành thời gian chăm sóc con, con không muốn chàng ấy mệt mỏi hơn nữa. Sau này, những việc nhỏ đó con sẽ tự mình xử lý.”
Diêu thị biết nữ nhi không phải kiểu người thích công kích người khác, phần lớn thời gian con bé không thích ra mặt, căn bản là mặc kệ. Việc đối chọi gay gắt với Bùi phu nhân hôm nay vẫn là lần đầu tiên trong trí nhớ của nàng. Nếu nói con bé cậy sủng mà kiêu thì cũng không hẳn, bởi từ khi con bé 6 tuổi, Cảnh thế tử đã bắt đầu tiếp xúc với con bé, nuông chiều con bé, Cảnh Vương cùng Cảnh Vương Phi cũng vẫn luôn yêu thương có thêm, muốn ỷ thế hiếp người thì đã sớm làm rồi, cần gì chờ tới bây giờ?
“Trưởng thành rồi, muốn giữ con ở lâu thêm hai năm nữa, nhưng xem ra không thể rồi.”
Lâm Diệu Diệu nhấp môi cười: “Con lại không gả đến nơi khác, vẫn sẽ thường xuyên trở về thăm nương.”
Diêu thị ngạc nhiên: “Lúc này không phải con nên nói ‘nào có, con còn nhỏ mà! Không cần nhanh chóng thành thân như vậy’ sao?”
Lâm Diệu Diệu nói thầm: “Nơi nào nhỏ? Qua năm con cũng 14 rồi.”
Nữ nhi nhà người khác là không muốn gả, đến lượt nữ nhi nàng thì hận không thể gả ngay lập tức. Diêu thị vừa tức giận vừa buồn cười, dí dí cái trán nữ nhi: “Có cô nương gấp không chờ nổi như con sao? Cứ như cả hai đời không gả vậy! Không thèm e lệ!”
Vì sao phải e lệ? Đây là phu quân nàng đợi cả hai đời, đời trước muốn gả cho chàng, đáng tiếc bị hạ dược quên mất chàng, để lại chàng một mình gặm nhấm vết thương. Đời này, nàng nhất định phải gả cho chàng ấy, một ngày cũng không muốn đợi.