Màn đêm buông xuống, mây đen tự phía chân trời ùn ùn kéo đến, bao phủ nửa phiến trời cao, ánh trăng cũng bị che đậy.
Triệu Thịnh bị Thường tổng quản ném trên miếng đất trống lạnh lẽo sau núi giả, hắn vốn suy nhược, vừa nãy còn bị Cảnh Uyên đạp một chân, lúc này sắc mặt đã hơi trắng bệch.
Cảnh Uyên nổi giận đùng đùng đuổi tới bên này, hét lên một tiếng cho người lui ra, Thường tổng quản im lặng lui xuống. Cảnh Uyên nhìn Triệu Thịnh cuộn tròn trên mặt đất, yếu đuối mong manh, lửa giận trong lòng càng cháy tưng bừng, túm vạt áo Triệu Thịnh, nhấc Triệu Thịnh lên: “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Ngươi điên rồi?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Triệu Thịnh không biến hóa chút nào, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, lại suy yếu và đau đớn, chỉnh thể lộ ra một tia yếu ớt khác thường.
Ánh mắt Cảnh Uyên sâu thẳm, nâng nắm tay khó khăn lắm mới ngừng ở giữa không trung lên: “Ngươi có rắp tâm gì? Có nghĩ tới hậu quả không? A? Rất có thể ta không chết, chính ngươi đã bị xử tử trước rồi!”
Triệu Thịnh lạnh nhạt nhìn hắn, rất rõ ràng, hắn đã nghĩ đến tất cả hậu quả có thể xảy ra rồi.
Cảnh Uyên tình nguyện tin hắn nhất thời hành động theo cảm tính, hắn chỉ cần ôm tay mình, cầu mình tha thứ. Chỉ cần hắn làm như vậy thì mình có thể cho qua, nhưng cố tính hắn lại không có!
Bàn tay to của Cảnh Uyên bóp chặt yết hầu Triệu Thịnh: “Ngươi hận ta như vậy sao? Hận đến nỗi tình nguyện mất mạng cũng muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
“Đúng vậy.”
Triệu Thịnh đáp như chém đinh chặt sắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Uyên hận không thể một tay bẻ gãy cổ hắn: “Nhưng ta không dễ dàng chết như vậy đâu, ta là cốt nhục ruột thịt của Hoàng Thượng! Ông ấy sẽ không nỡ giết ta!”
Triệu Thịnh không sợ, nói: “Vậy giết ta đi, ít nhất, ta cũng được giải thoát rồi.”
Con ngươi Cảnh Uyên co rụt lại: “Ngươi nói cái gì?”
Triệu Thịnh gằn từng chữ một: “Ta chịu đủ ngày tháng này rồi điện hạ, từ đây một người sống trên trần gian, một người xuống hoàng tuyền, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.”
Cảnh Uyên nội trận lôi đình.
Trong lúc Cảnh Uyên nhịn không được muốn một kiếm giết chết Triệu Thịnh thì Thường tổng quản nhỏ giọng gọi vài tiếng điện hạ, Cảnh Uyên hung hăng ném Triệu Thịnh trên mặt đất, thấy Triệu Thịnh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chấn động, theo bản năng muốn vươn tay, muốn đi dìu hắn, lại đột nhiên, thanh âm của lão thái giám truyền tới bên tai: “Hoàng Thượng có lệnh, mang Triệu Thịnh về hoàng cung thẩm vấn.”
“Lưu công công.”
Lão thái giám thấm thía nói: “Nhị điện hạ thật vất vả mới cầu được Hoàng Thượng tha thứ, lão nô cả gan xin khuyên Nhị điện hạ một câu, lúc nên thoát sạch thì bắt buộc phải thoát sạch sẽ.”
Bước chân Cảnh Uyên như chôn chặt trên mặt đất.
Lão thái giám đưa mắt ra hiệu cho hộ vệ phía sau, hộ vệ tiến lên, kéo Triệu Thịnh lên.
“Lão nô cáo lui.” Lão thái giám cúi người, khi đi ngang qua người Cảnh Uyên, bị Cảnh Uyên bắt được cánh tay, “Điện hạ?”
Cảnh Uyên gian nan hỏi: “Phụ hoàng…… Sẽ xử trí hắn như thế nào?”
Lão thái giám chần chờ một chút: “Cái này, lão nô khó nói, thủ đoạn của Hoàng Thượng ngài cũng biết rồi đấy.”
……
Sau khi Hoàng đế thay đổi quần áo thì trực tiếp trở về cung, tuy Cảnh Vương cảm thấy kỳ lạ, lại ngại khuôn mặt trầm như nước của Hoàng đế bèn không hỏi nhiều, thấy nhi tử ăn đã no, mâu quang lay động, nói: “Ta đi tìm mẫu phi con.”
Chỉ sợ người……không tìm thấy bà ấy đâu. khóe môi Cảnh Hi cong lên một cái: “Đi thôi.”
Cảnh Vương đi.
Cảnh Hi ngồi một mình uống rượu bên cửa sổ, trước mặt đặt một cái ly không, hình như đang đợi vị khách nào đó.
“Gia, Nhị hoàng tử cầu kiến.” Triệu tổng quản hành lễ bẩm báo.
Đúng thật là có khách nhân tới.
Trong lúc Cảnh Hi rót đầy chén rượu đối diện, Cảnh Uyên đã vòng tới trước mặt hắn rồi, cướp bầu rượu hắn đang rót, lạnh lùng nói: “Có phải ngươi làm hay không?”
Cảnh Hi không nhanh không chậm hỏi: “Cái gì có phải ta làm hay không?”
Cảnh Uyên nện một quyền xuống bàn: “Đừng giả ngu với ta! Suốt dọc đường đi Triệu Thịnh luôn ở cùng ta, độc dược từ đâu ra?”
Cảnh Hi thong dong bình tĩnh nói: “Có lẽ trước khi ra khỏi vương phủ đã giấu trong người.” Nói xong, cười như không cười mà uống một ngụm, “Muốn một ly không? Rượu hoa đào đấy.”
Cảnh Uyên hất chén rượu trong tay hắn: “Có chỗ nào trên người hắn mà ta chưa chạm qua? Có giấu đồ hay không chẳng lẽ ta không biết?”
Cảnh Hi chậm rãi lắc lắc đầu: “Đừng nói với ta bí mật khuê phòng của các ngươi, ta không có hứng thú.”
Cảnh Uyên nghẹn họng, sắc mặt đỏ lên: “Ngươi dám nói không phải ngươi sai sử Triệu Thịnh?”
“Đó là nam sủng của Nhị ca, sao ta sai sử được? Hay là…… Nhị ca thương hắn đến thế mà hắn còn một lòng ngóng trông Nhị ca chết, không tiếc kết phường với kẻ thù của Nhị ca để mưu hại Nhị ca sao?” Cảnh Hi cười.
Mỗi câu nói của hắn đều chọc trúng chân đau của Cảnh Uyên, mặt Cảnh Uyên gần như biến thành màu gan heo, bàn tay siết chặt, cưỡng chế lửa giận: “Cứu Triệu Thịnh ra ngoài thì ta sẽ nể tình đường huynh đệ mà tha thứ cho ngươi một lần!”
“A ~” Cảnh Hi cười lạnh một tiếng, “Thái độ cầu người Nhị ca không khỏi quá không có thành ý.”
“Rốt cuộc ngươi có cứu hay không?” Cảnh Uyên siết tay đến run rẩy.
Cảnh Hi nói: “Không cứu.”
Cảnh Uyên cắn răng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ phụ hoàng ta ép hắn cung khai ngươi là độc thủ phía sau màn sao?”
Cảnh Hi đạm đạm cười: “So với ta, không phải Nhị ca càng lo lắng cho mình hơn sao?”
Cảnh Uyên lại nghẹn họng một lần nữa, sao hắn không biết so với Cảnh Hi, Triệu Thịnh càng hận mình hơn, Triệu Thịnh tình nguyện nói dối, cũng không có khả năng nói ra chân tướng. Đừng nhìn Triệu Thịnh bề ngoài nhu nhu nhược nhược, nhưng từ trong xương cốt quật cường hơn bất cứ ai, chịu đựng giỏi hơn bất cứ ai khác, không ai có thể ép hắn sửa miệng.
Cơ hội phải chờ 6 năm mới có, chẳng lẽ cứ phá hủy như vậy sao?
Sao hắn có thể cam lòng?!
Điều càng khiến hắn tức giận hơn là, so với tiền đồ của mình, hắn càng lo lắng cho tình cảnh của Triệu Thịnh, bất luận Triệu Thịnh cung khai kẻ đứng sau màn làm chủ là ai thì Triệu Thịnh đều khó tránh khỏi kết cục bị tra tấn đến chết.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm thấy bất lực, ngay cả khi bị phế truất thân phận hoàng tử, bị trục xuất khỏi kinh thành, bị giam cầm với đất phong, hắn cũng chưa chật vật như thế.
“Ngươi có biện pháp cứu Triệu Thịnh có phải không?” Hắn nhìn Cảnh Hi, trong giọng nói không còn sự kiêu căng như trước.
Cảnh Hi phảng phất không nghe thấy hắn nói gì, quơ quơ cái ly, hương rượu nồng đậm phiêu tán trong không khí, quanh quẩn ở chóp mũi, làm hắn say mê nhắm mắt hưởng thụ.
Cảnh Uyên kiên nhẫn nói: “Ta thừa nhận, ban đầu,ta giả vờ hợp tác cùng ngươi, muốn lừa gạt tín nhiệm của ngươi, sau đó mượn cơ hội diệt trừ ngươi, ngươi sớm nhìn thấu ta có phải không?”
Cảnh Hi nhướng mày cười.
Cảnh Uyên ngửa đầu, hít sâu một hơi: “Ta không biết ngươi thuyết phục Triệu Thịnh như thế nào, dù sao cũng không quan trọng, ngươi nhằm vào ta, ta lại không thể không ăn nói khép nép cầu ngươi, Cảnh Hi, ngươi đúng là thắng rất đẹp!”
Cảnh Hi phẩm một ngụm rượu ngon, lười biếng dựa người vào lưng ghế, ưu nhã lười biếng nói: “Đa tạ khích lệ.”
“Rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?” Cảnh Uyên áp xuống hỏa khí.
Cảnh Hi liếc xéo hắn một cái: “Lúc này đây, xác định không ra vẻ?”
Cảnh Uyên khuất nhục nói: “Không giỡn.” Ra vẻ với ngươi, chưa thắng lần nào.
“Mỹ nhân bệnh kia của ngươi ở trong tay Hoàng Thượng chỉ sợ không cố được bao lâu, ta cũng sẽ không nói nhảm nữa.” Cảnh Hi nghiêm mặt, “Thực ra ta luôn không rõ, vì sao Hoàng Thượng lại kiêng kị phụ vương ta như thế? Kiêng kị đến mức không tiếc hết thảy mà đả kích ông ấy. Đến cả con của ông cũng muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng phụ vương ta không hề có tâm đoạt vị, điểm này chắc ngươi cũng đã nhìn ra?”
Cảnh Uyên gật đầu: “Ta cũng có một lần thập phần hoang mang, có lẽ do phụ hoàng trời sinh tính đa nghi?”
Cảnh Hi không thể phủ nhận: “Trời sinh tính đa nghi là một phương diện, nhưng có một loại khả năng khác không?”
“Cái khả năng gì?”
“Thật ra người tiên đế muốn truyền ngôi chính là phụ vương ta.”
Cảnh Uyên không thèm nghĩ ngợi, lập tức phủ định: “Chuyện này không có khả năng!”
“Chỉ là lời ngoài miệng thôi, Nhị ca.” Cảnh Hi uống xong cái ly rượu rồi, lại chậm rãi rót đầy, “Ngươi giúp ta lấy di chiếu của tiên đế, ta giúp ngươi cứu Triệu Thịnh ra.”
Cảnh Uyên hất mặt: “Sao ta biết di chiếu ở đâu?”
Cảnh Hi lập tức nói: “Theo ta được biết, ở trong tay Thục phi.”
“Mẫu phi của ta?” Cảnh Uyên nhíu mày, “Bà ấy đã chết.”
Cảnh Hi gật đầu: “Đúng là bà ấy đã chết, nhưng tẩm cung của bà vẫn còn, muội muội bà ấy cũng ở, ngươi sẽ không cho rằng cái cái bà dì óc heo kia của ngươi có dung mạo tựa thiên tiên nên mới được Hoàng Thượng yêu thương chứ? Ngươi phạm tội lớn, bọn họ lại không bị liên lụy, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Khi bị quá kế dưới danh nghĩa Trân Phi, hắn đã rất lớn, không có tình cảm sâu đậm với Trân Phi, Trân Phi được sủng ái cũng được, thất sủng cũng thế, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Trước kia, hắn chưa hề hoài nghi gì cả, nhưng nghe Cảnh Hi nhắc tới như vậy, đúng là có chút kỳ quặc thật.
Hậu cung 3000 giai lệ, Trân Phi vinh sủng không suy, chẳng lẽ thật sự nắm nhược điểm của phụ hoàng?
Cảnh Uyên nửa tin nửa ngờ rời đi.
Triệu tổng quản vào nhà thu dọn rượu và thức ăn, thấy Cảnh Hi uống hơn phân nửa bình, còn vẻ mặt chưa đã thèm, vội đè tay hắn lại, nói: “Gia, rượu nhiều hại thân, đêm nay ngài còn phải đi gặp Lâm tiểu thư nữa, đừng để say quá mà quên mất.”
“Quên không được.” Cảnh Hi cười, buông bầu rượu xuống.
Triệu tổng quản một bên thu thập đồ vật, một bên hỏi: “Bất quá, thật sự có di chiếu của tiên đế sao?”
“Đương nhiên không có.” Lấy thủ đoạn của hoàng đế, nếu thực sự có di chiếu, cũng sớm bị tiêu hủy rồi.
“Vậy sao ngài lại nói Trân Phi được sủng ái có kỳ quặc?” Triệu tổng quản nghi hoặc.
Cảnh Hi buồn cười mà nói: “Hù hắn thôi, hắn không thích nữ nhân, tự nhiên không hiểu một nữ nhân có cái gì đáng giá để nam nhân sủng ái.”
Triệu tổng quản xấu hổ, ông là thái giám, cũng không thể thích nữ nhân, cho nên bởi vì lí do này nên cũng tin sao?
“Thế ngài còn bảo Nhị hoàng tử tiến cung tìm di chiếu, không phải ngài ấy không công đi một chuyến sao?”
Cảnh Hi cười đẩy ẩn ý: “Hắn sẽ tìm được đồ vật càng quý giá hơn di chiếu.”
……
Từ giây phút Cảnh Uyên được hoàng đế tha thứ, hắn liền lấy lệnh bài cùng ngọc điệp của mình về. Một đường đi thẳng vào cung, đầu tiên là cầu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đang nghị sự với mấy vị các lão nên không triệu kiến hắn.
Hắn lại khẩn cầu đi thăm Trân Phi, Hoàng đế sai người truyền lời, chuẩn.
Hắn ngồi ở tẩm cung Trân Phi non nửa canh giờ, lúc sau, đi tẩm cung Thục phi ở lúc sinh thời.
Khi Thục phi còn trên đời, đã từng là phi tần được sủng ái nhất hậu cung, hắn cũng từng một lần vì chuyện này mà trở thành vị Hoàng tử được Hoàng đế coi trọng nhất. Sau đó, Thục phi đã qua đời, Hoàng đế cực kỳ bi ai, sai người niêm Minh Thục Cung lại, không cho phép phi tần khác dọn vào.
Hắn đã từng cảm thấy, phụ hoàng làm như vậy là vì hoài niệm mẫu phi, nhưng mà hiện tại, nghĩ đến cái di chiếu kia, hắn lại không khỏi hoài nghi, vốn dĩ phụ hoàng muốn cất giấu môt bí mật nào đó không muốn người khác biết.
Thái giám thủ vệ nhận ra hắn, đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó không nói gì cả, cúi đầu thấp xuống.
Cảnh Uyên tìm khắp nơi có thể tìm trong tẩm cung, cuối cùng cũng phát hiện ở cái giường nhỏ hắn từng ngủ có một cái túi gấm được cố định ở dưới ván giường, nhìn qua màu sắc túi gấm có vẻ đã cũ, nhiễm đầy tro bụi.
Hắn mở túi gấm ra, lấy một phong thư ở trong đó. Hắn là nhi tử của Thục phi, đương nhiên nhận ra chữ viết của Thục phi. Chữ viết rất ngoáy, nhìn ra thời điểm Thục phi viết đang trong trạng thái khẩn trương, rối loạn.
“Hoàng Thượng phát hiện ta giấu di chiếu của tiên đế, bức ta giao di chiếu ra, ta e rằng mình không sống được bao lâu nữa, phải tránh, di chiếu ở, ở Đậu gia.”
Cảnh Uyên như bị sét đánh giữa trời quang.
Thật sự có di chiếu, còn bị mẫu phi lấy được.
Còn có mẫu phi…… Là bị phụ hoàng giết chết.
Hoàng đế cùng nhóm các lão thương nghị xong chuyện quan trọng, đứng dậy đi về tẩm điện, đi đến nửa đường, vừa ra cửa, liền thấy Cảnh Uyên hai mắt rưng rưng: “Nếu ngươi tới cầu tình thay nam sủng kia thì trẫm khuyên ngươi bỏ đi; nếu ngươi tới chứng tỏ bản thân mình trong sạch……”
Hoàng đế nói vừa mới nói được một nửa, chủy thủ của Cảnh Uyên chui vào ngực hắn.