Cảnh Vương phủ, trên Trích Tinh Lâu, Cảnh Hi đứng dựa vào lan can, kiếp trước một nhà ba người đã tới nơi này, khi đó bé con còn ở trong bụng mẫu thân chờ đợi, chỉ chớp mắt, đã sang đời này.
“Nghĩ cái gì mà thất thần thế?” Cố Thanh Loan khoác kiện áo choàng lên trên người nhi tử, “Đều lớn như vậy rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân, làm nương an tâm thế nào được?”
Cảnh Hi không cho là đúng nói: “Không phải còn có nương sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta có thể chăm sóc con cả đời à?” Cố Thanh Loan giận liếc hắn một cái.
Cảnh Hi cười không nói lời nào.
Cố Thanh Loan quay đầu, nhìn bóng đêm vô biên phía kinh thành, sâu kín thở dài: “Cũng không biết Nhị hoàng tử bên kia thế nào.”
“Chữ của ngài không thành vấn đề thì bên hắn cũng không thành vấn đề.” Cảnh Hi thuận miệng đáp.
“Nói gì vậy? Thư pháp của mẫu phi con còn không tin được sao? Dù Thục phi có bò từ phần mộ lên thì cũng không phân biệt được đâu là bảng chữ mẫu nàng ta viết, đâu là bảng chữ mẫu ta viết.” Cố Thanh Loan nâng cằm, trong cuộc đời này có hai việc nàng tự hào nhất, một là sinh được một người con vĩ đại, hai là có một tay thư pháp xuất thần nhập hóa.
Cảnh Hi không thể phủ nhận, vỗ vỗ lan can, nói: “Phụ vương đi tìm người.”
Cố Thanh Loan phản ứng lạnh nhạt: “Không nói cho hắn ta ở chỗ này chữ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Hi hỏi lại: “Muốn con nói cho ông ấy?”
Cố Thanh Loan bĩu môi: “Đừng, ta nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của lão ta với gã đại ca kia là muốn nổi giận rồi, thích đại ca hắn như vậy thì sao lúc trước không thành thân với đại ca hắn luôn đi?”
Cảnh Hi cong môi nói: “Người yên tâm, con nhất định sẽ không học ông ấy. Nếu ngày nào đó, người khác đẩy Lâm Diệu Diệu cùng Mộ Dung Phong đến gần vách núi, con nhất định sẽ chọn Lâm Diệu Diệu.”
Cố Thanh Loan giận dữ: “Tiểu tử thúi này! Có lương tâm hay không?”
Cảnh Hi buồn cười: “Chỉ đùa một chút thôi, nhìn nương khẩn trương chưa kìa.”
Không hề buồn cười chút nào! Cố Thanh Loan trừng hắn: “Con vẫn nên cầu nguyện cẩu Hoàng đế kia chết trong tay Nhị hoàng tử đi.”
Hoàng đế bị ám sát ở cửa tẩm cung, thích khách còn là Nhị hoàng tử vừa mới khôi phục thân phận, tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngay cả bản thân hoàng đế cũng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra cái chuyện hoang đường này. Máu tươi trào ra từ ngực hắn, cơn đau bén nhọn khiến hắn muốn ngất đi mấy lần.
“Nghịch tử……” Hắn túm lấy vạt áo nhi tử.
Giây phút cắm chủy thủy vào ngực Hoàng đế, Cảnh Uyên cũng giât minh trợn to mắt. Mắt thấy Hoàng thượng muốn vươn tay túm mình, hắn sợ tới mức buông lỏng chủy thủ trong tay ra, người chung quanh xông tới, hắn hốt hoảng lẩn vào bóng đêm……
Hoàng đế được nâng vào tẩm cung, lão thái giám An Hỉ Thọ vội vàng triệu thái y đến đây. Một đao này của Nhị hoàng tử cắm không quá sâu, chỉ khoảng nửa tấc, không đâm trúng trái tim, nếu không sẽ hết cách chữa trị. Tuy là như thế, nhưng Hoàng đế lớn tuổi rồi, chỉ sợ loại thương thế này sẽ khiến hắn mất nửa cái mạng.
Hoàng đế suy yếu nằm ở trên long sàng, từng bồn máu loãng bị mang ra ngoài, ma phí tán* căn bản không thể xua đi cơn đau khi khâu vết thương lại, mồ hôi hoàng đế tuôn như mưa hạ: “An Hỉ Thọ……”
(*) Ma Phí Tán là một bài thuốc có tác dụng gây mê, thành phần chính của thuốc gồm thảo ô, đương quy, nam tinh.
An Hỉ Thọ tiến lên: “Có lão nô.”
“Cái kia…… Cái tên nghịch tử kia đâu?” Hoàng đế chịu đựng đau đớn kịch liệt, run giọng hỏi.
An Hỉ Thọ nói: “Đã phái người đi tìm, hẳn là còn ở trong hoàng cung.”
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói: “Dẫn Triệu thịnh…… dẫn tới cho trẫm …… Trẫm……muốn băm hắn! Để xem cái tên nghịch tử kia …… Còn trốn nữa hay không!”
……
Trong địa lao âm u ẩm ướt, thái giám thủ vệ run bần bật ở trong gió lạnh, một thị vệ Ngự lâm quân sắc mặt nghiêm nghị đi đến cửa: “Hoàng Thượng có lệnh, mang Triệu Thịnh đến tẩm cung chịu thẩm.”
“Hoàng Thượng tỉnh lại rồi ạ?” Thái giám hỏi.
“Đây là chuyện ngươi có thể hỏi à?” Thị vệ hỏi lại.
“Không dám không dám.” Thái giám ngượng ngùng cười, nghĩ đến cái gì, nhìn chung quanh, nói: “Chính là…… Vì sao không phải An tổng quản?”
Trên mặt thị vệ xẹt qua một tia không kiên nhẫn: “An tổng quản phải chăm sóc Hoàng Thượng, loại việc nhỏ này không nhọc lão nhân gia hắn ra mặt.”
“Cũng đúng.” Thái giám lấy lòng nói: “Thị vệ đại ca mời vào, ở ngay trong nhà giam đầu tiên, hình như mới ngất đi thôi, ngài xem có cần gọi người nâng……”
Thị vệ lạnh lùng trừng mắt nhìn thái giám một cái, tên thái giám im lặng.
Thị vệ đi vào, kéo Triệu Thịnh đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi địa lao, nhìn cái người tinh xảo như ngọc bị đối xử thô bạo, thái dám không đành lòng, thở dài.
Thực mau, An Hỉ Thọ đến, thái giám vội không ngừng nịnh bợ: “An tổng quản, ngọn gió nào đưa ngài tới đây thế ạ?”
An Hỉ Thọ xua xua tay: “Đừng nói nhảm nữa, Triệu Thịnh đâu? Áp giải hắn ra đây!”
Thái giám ngây ngẩn cả người: “Triệu Thịnh đã bị mang đi, ngài không biết sao?”
Ánh mắt An Hỉ Thọ run lên: “Ai mang đi? Hắn là tội phạm quan trọng Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh giam giữ! Ngươi cư nhiên cho người mang đi?”
Khuôn mặt tên thái giám như khóc tang: “Không phải Hoàng Thượng hạ lệnh mang người đi sao?”
An Hỉ Thọ biết đã xảy ra chuyện xấu, dùng phất trần gõ gõ đầu thái giám: “Hồ đồ! Bị ai mang đi, còn nhớ rõ không?”
Thái giám lắc đầu, mặt thị vệ kia quá hung dữ nên hắn không dám cẩn thận quan sát mặt đối phương.
An Hỉ Thọ nói với Ngự lâm quân phía sau: “Lục soát cho ta, đào ba thước đất cũng phải tìm được người!”
Nhị hoàng tử không tìm thấy thì thôi, hiện giờ đến cả Triệu Thịnh cũng bị vuột mất, e rằng Hoàng Thượng thật sự bị chọc giận phát điên……
……
Loảng xoảng!
Đồ sứ nát đầy đất, cung nữ cùng bọn thái giám quỳ trên mặt đất, run như cầy sấy.
Hoàng đế suy yếu mà dựa vào đầu giường, cánh môi vì thiếu máu cộng thêm tức giận mà xanh mét: “Nhất định là thằng nghiệp chướng kia …… nghiệp chướng kia!”
Hắn nói là nói chuyện Triệu Thịnh bị người mang đi.
An Hỉ Thọ lại bẩm: “Hoàng Thượng, lão nô cảm thấy, chuyện này chưa chắc là Nhị hoàng tử làm.”
“Ngoại trừ nó thì còn có thể là ai?” Do quá kích động, thân mình run run, động vào miệng vết thương, đau đến nỗi mồ hôi lạnh của hoàng đế ứa ra, “Vì một cái nam sủng, vậy mà nó dám giết cha! Đây là nhi tử ngoan trẫm nuôi lớn!”
Chuyện đêm nay quá kỳ quặc, Hoàng Thượng lại đang nổi nóng, mất đi sự anh minh ngày thường, An Hỉ Thọ trước sau cảm thấy chuyện của Nhị hoàng tử và Triệu Thịnh có gì đó sai sai: “Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử hành thích ngài, ốc còn không mang nổi mình ốc, tránh né còn không kịp, hẳn là sẽ không đến nỗi tới địa lao chui đầu vào lưới.”
“Ngay cả trẫm nó còn dám hành thích, còn chuyện gì mà nó không dám nữa đâu?” Hoàng đế vô lực che miệng vết thương đau đớn: “Nó căn bản chính là điên rồi…… Điên rồi!”
“Hoàng Thượng, ngài bớt giận.” An Hỉ Thọ bưng chén thuốc, một muỗng một muỗng hầu hạ hoàng đế uống xong, “Nhị hoàng tử luôn luôn kính trọng ngài, tuyệt sẽ không vì một nam sủng liền hạ sát thủ với ngài đâu.”
“Hắn kính trọng trẫm? Sợ là hắn vẫn luôn oán trẫm, oán trẫm vì sao không cho hắn làm thái tử, vì sao lại biếm hắn đến Lâm Giang, vì sao chậm chạp không đón hắn về……” Hoàng đế càng nói, sắc mặt càng lạnh.
An Hỉ Thọ khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, thứ cho lão nô nhiều lời, ngài trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Mày rậm của Hoàng đế nhíu lại: “Sao lại nói thế?”
An Hỉ Thọ nói: “Hoàng Thượng, ngài đã quên Nhị hoàng tử hồi kinh thành như thế nào sao?”
“Cảnh Hi?” Hoàng đế càng nhíu chặt mày.
An Hỉ Thọ thở dài: “Đầu tiên, hắn sai người độc sát Hoàng Thượng, lại còn là tự mình hành thích Hoàng Thượng, ngài không cảm thấy tốc độ tìm đường chết này quá nhanh sao? Kỳ quặc lắm.”
Hoàng đế dần dần kiệt sức, uống dược xong, mạnh mẽ chống đỡ, nói: “Thời điểm hắn tới Ngự Thư Phòng cầu kiến trẫm có cái gì khác thường không?”
An Hỉ Thọ nghĩ nghĩ: “Cũng không.”
Hoàng đế như suy tư gì đó, phân phó: “Đi tra xem sau khi hắn vào cung đã làm cái gì, gặp ai!”
Kết quả điều tra nhanh chóng có, Nhị hoàng tử gặp Trân Phi trước, hỏi một đống câu kỳ kỳ quái quái, đều quan hệ với tiên đế, lúc sau, lại đi tẩm cung Thục phi. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc ám sát?
“An tổng quản.” Một tiểu thái giám dâng lên một phong thơ, “Đây là Ngự lâm quân tìm thấy khi đuổi theo phương hướng Nhị hoàng tử đào tẩu, không biết có phải cái này bị rơi trong lúc chạy trốn không.”
Đây rõ ràng là tuyệt bút “Thục phi” viết xuống trước khi chết, dù chữ viết trong đó rất giống, ngay cả Hoàng đế làm phu thê với Thục phi hơn 10 năm cũng không nhìn ra dấu vết bắt chước trong đó, nhưng Hoàng đế chưa bao giờ nghe nói cái gì mà di chiếu của tiên đế, càng không vì vậy mà vây hãm Thục phi.
“Này đồ ngu xuẩn! Một phong thư giả mà cũng bị qua mặt!”
Cuối cùng, Hoàng đế không thể ngăn được khó chịu trong lòng, phun ra một ngụm máu, ngã thẳng xuống đất.
……
Tin tức truyền tới Trích Tinh Lâu, Cảnh Hi và Cố Thanh Loan không hẹn mà cùng mà lộ ra thần sắc hả giận.
Cố Thanh Loan sờ lên cái bụng bình thản: “Lúc trước hắn tính kế ta mất đi một đôi hài tử, không nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay.”
Nhị hoàng tử không phân rõ thư tín thật giả, Hoàng đế lại không có khả năng không biết, nhi tử của mình bị người bỡn cợt đến xoay vòng, còn không tiếc dùng đao chọc vào tâm hắn, loại tư vị bị người thân nhất phản bội, cuối cùng hắn cũng được nêm thử rồi.
Kỳ thật, việc Nhị hoàng tử căn bản không có đánh rơi “thư của Thục phi”, là do Cố Thanh Loan giả tạo vài phong, một phong sai người giấu ở tẩm cung của Thục phi, bị Nhị hoàng tử tìm được rồi; còn lại thì đặt ở trong tay mật thám của bọn họ, chờ đợi thời cơ thích hợp để Ngự lâm quân phát hiện.
Thoạt nhìn đây chỉ là trùng hợp, nhưng đều là bố cục Cảnh Hi tỉ mỉ dựng lên mà thôi.
Cố Thanh Loan nhìn phía chân trời xa xôi: “Sáng sớm sắp tới.”
Cảnh Hi gật đầu, trọng sinh năm 5 tuổi, ngủ đông 10 năm, 16 “Khỏi hẳn”, 18 lên chiến trường, trải qua sinh tử, 21 chiến thắng trở về, trong 16 năm ấy, cuối cùng cũng đẩy ra cây đại thụ rồi.
……
Phong Đường Viện.
Lâm Diệu Diệu thoải mái dễ chịu ngâm cánh hoa để tắm, trên đường hồi kinh, thứ nàng nhớ nhất chính là thùng tắm của mình.
Tắm xong, cả người đều cực kỳ sảng khoái.
Tiểu Bảo cùng Tiểu Duẫn Chi chơi đùa ở trên thảm, Thu Nguyệt ở một bên một bên gõ lạc tử, một bên nhìn bọn họ.
Tiểu Duẫn Chi càng hiếu động hơn lúc trước khi Lâm Diệu Diệu rời kinh thành, nhìn thấy cái gì cũng muốn nhét vào miệng. Lúc này nhóc con đang ôm cái đuôi của Tiểu Bảo, nhét thẳng vào mồm.
“Ngao ——”
Đau chết bảo bảo!
Lông chồn cả người Tiểu Bảo đều dựng lên!
Lâm Diệu Diệu ‘phụt’ một tiếng, bật cười, ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, nói với đệ đệ: “Không được cắn Tiểu Bảo, cắn nữa thì tỷ không chơi với đệ đâu.”
Tiểu Duẫn Chi vội ngoan ngoãn lắc đầu: “Không cắn, đệ muốn chơi.” Nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn khi trước nhiều.
Nhìn bộ dáng ngốc manh đáng yêu của đệ đệ, Lâm Diệu Diệu nhớ tới đứa bé còn chưa nhìn thấy thế giới này, sẽ là con trai sao? Sẽ đáng yêu như Duẫn Chi chứ? Tiểu bạo quân lớn lên tuấn mỹ vô song như vậy, con của hắn, hẳn sẽ đẹp hơn bất cứ đứa nhỏ nào nàng từng gặp?
Lâm Diệu Diệu vô thức vươn tay ra, xoa xoa khuôn mặt Tiểu Duẫn Chi.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tiểu Bảo cho đệ, đưa Tiểu Bảo cho đệ!” Tiểu Duẫn Chi nhón mũi chân, muốn ôm con chồn trắng muốt trong lòng tỷ tỷ.
Tiểu Bảo cũng đã sợ Tiểu Duẫn Chi, gắt gao mà bám lấy cổ Lâm Diệu Diệu, chân béo nhỏ cứ đạp đạp.
Tiểu Duẫn Chi bắt được móng vuốt của nó, dùng sức kéo, nó ngã xuống dưới, ngã ở trên người Tiểu Duẫn Chi, hai đứa cùng nhau lăn trên tấm thảm da hổ.
Tiểu Duẫn Chi cao hứng cười ha ha.
Lâm Diệu Diệu ngơ ngẩn mà nhìn, cũng không khỏi cong môi.
Đột nhiên, phía sau lưng âm ấm, cả người rơi vào một cái ôm ấm nóng.
“Cười ngây ngô gì thế?” Cảnh Hi ôm chặt nàng từ phía sau, cắn lỗ tai nàng, hỏi.
Lâm Diệu Diệu bị hắn làm cho hơi ngứa, nghiêng nghiêng đầu, dựa vào cổ hắn: “Không có gì, chàng uống rượu?”
“Ừm, uống một chút.” Thanh âm Cảnh Hi mang theo chút men say, lười biếng mà mị hoặc.
Lâm Diệu Diệu chỉ nghe mà thân thể đã hơi mềm ra, nhắm mắt lại, cả người dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hô hấp cũng nhiễm hương vị ái muội, nàng giơ tay, phủ lên vòng tay đang ôm lấy vòng eo nàng của hắn, “Có vẻ tâm tình không tồi, có chuyện vui gì hả?”
Đương nhiên nàng không ngờ, ngày đầu tiên hồi kinh, nam nhân của nàng đã hố thảm Hoàng đế.
Cảnh Hi vói tay vào trong nội y của nàng: “Gặp nàng chính là chuyện vui lớn nhất.”
Lâm Diệu Diệu bị bất thình lình bị lời âu yếm của hắn chọc cười, không ngăn cản hắn, tùy ý để tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve: “Chàng uống nhiều.”
“Không nhiều lắm.” Cảnh Hi nắm lấy một bên no đủ mềm ấm của nàng, “Gọi tướng công.”
Lâm Diệu Diệu bị trêu chọc đến hô hấp hơi suyễn: “Không gọi.”
“Gọi cha cũng được.”
“Nàng……”
Cảnh Hi xoay người nàng lại, ôm nàng đè lên tường, tách hai chân nàng ra, quấn chặt ở hông hắn.
Tư thế này quá kích thích, tim Lâm Diệu Diệu đập lỡ một nhịp, hô hấp hỗn loạn: “Cảnh Hi……”
Đôi mắt Cảnh Hi mê ly, một tay nâng mông nhỏ múp thịt của nàng, một tay giữ cái ót của nàng, bá đạo mà hôn lên cánh môi thơm ngọt. Trong miệng hắn có hương rượu, vị ngọt từ miệng hắn xâm nhập vào miệng nàng, khiến nàng cũng có chút men say.
Khác hẳn sự thương tiếc và ôn nhu ngày xưa, hiện tại chàng như một cơn lốc, gần như muốn cuốn cả người nàng vào trong bụng, đầu lưỡi bị chàng mút phát đau.
“Ưm…… Nhẹ thôi……” Lâm Diệu Diệu hít thở, vừa nói được một câu, lại lần nữa bị hắn lấp kín cánh môi.
Ngay khi hắn vừa tới, Tiểu Duẫn Chi cùng Tiểu Bảo đã bị Thu Nguyệt ôm đi ra ngoài, hắn vừa điên cuồng hôn nàng, vừa cài then cửa, rồi sau đó, tay to vung lên, hất một bàn đồ sứ xuống đất.
Hô hấp của hắn cũng rối loạn, đặt Lâm Diệu Diệu sắc mặt ửng hồng lên trên bàn, vừa mới tắm xong nên da thịt còn tản ra mùi thơm của hoa hồng, hắn say mê hôn nàng, không buông tha bất cứ ngóc ngách nào, ngay cả nơi tư mật nhất cũng có dấu vết của hắn.