Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Một người không coi ai ra gì, vậy mà lại viết lời buồn nôn như này. Đời trước buộc hắn thừa nhận thích nàng thì hắn sống chết không chịu, đời này không biết ăn nhầm cái gì mà đổi tính rồi?
 
Không được, ngọt muốn chết.
 
Lâm Diệu Diệu ôm tờ giấy, tâm tình nhảy nhót lăn qua lăn lại ở trên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ta cũng nhớ chàng, nhớ chàng nhớ chàng nhớ chàng nhớ chàng nhớ chàng……
 
……
 
Màn đêm đen nhánh, gió lạnh như đao.
 
Cảnh Uyên rón rén di chuyển trong một cái khe bí mật, rất khó tưởng tượng trong hoàng cung xa hoa còn có loại địa phương hẻo lánh này. Nơi này hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện kho còn nhỏ, mỗi khi tâm trạng không tốt, khi hắn không dám phát tiết trước mặt người ngoài thì hắn sẽ trốn ở đây.
 
Mẫu phi thường nói với hắn: đức hậu giả lưu quang, đức mỏng giả lưu ti*, hắn rất cố gắng trở thành một hoàng tử tài giỏi để mẫu phi nở mày nở mặt. Nhưng sau này hắn phát hiện, hắn thật sự không làm được, bản thân hắn vẫn luôn không dám thừa nhận mình thiếu sót. Cho đến hôm nay, hắn đích thân cầm dao đâm vào tim cha ruột ——
 
(*) Người có phẩm chất đạo đức cao, nhân hậu, vị ta sẽ được thiên hạ kính trọng, sẽ có sức ảnh hưởng sâu rộng. Ngược lại, những người có đạo đức thấp kém thì sẽ bị thiên hạ coi thường.
 
Phụ hoàng giết mẫu phi, hắn lại giết phụ hoàng, hắn không hổ là cốt nhục của phụ hoàng, đều máu lạnh từ tận xương giống nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Các ngươi đến bên kia lục soát, mấy người còn lại đi theo ta! Không được để thoát một kẻ nào!”
 
Ngự Lâm Quân phân chia tìm kiếm chung quanh, Cảnh Uyên trốn ở sau núi giả, ngừng thở.
 
Kỳ quái, rõ ràng chỉ có mình hắn ám sát phụ hoàng, sao lại nói “Không được để thoát một kẻ nào” ? Chẳng lẽ ngoài hắn, còn có những người khác gây nhiễu loạn trong cung?
 
Ý niệm này mới vừa chợt lóe trong đầu, trong rừng trúc phía Đông liền vang lên tiếng binh khí va chạm, loáng thoáng nghe thấy tiếng người, nhưng quá xa, hắn không nghe rõ lắm.
 
Trước mắt, hắn còn không lo nổi cho mình, đương nhiên sẽ không đi xem náo nhiệt. Nhưng ngay lúc hắn xoay người chuẩn bị dốc hết sức rời đi thì trong rừng có ai đó hô một câu “Triệu Thịnh”.
 
Hắn gần như chạy đến rừng trúc theo bản năng.
 
Triệu Thịnh bị một Ngự Lâm Quân mặc trang phụ thị vệ bảo hộ phía sau. Trước mặt hai người là mấy tên mặc đồ giống Ngự Lâm Quân đang giao thủ kịch liệt. Đương nhiên Nhị hoàng tử sẽ không cho rằng Ngự Lâm Quân phát sinh nội đấu, rõ ràng có người giả mạo Ngự Lâm Quân, cướp Triệu Thịnh đi.

 
Là người của Cảnh Hi sao?
 
Ngoài hắn, không ai có lá gan và năng lực động thủ ở hoàng cung.
 
Bất quá, điều hắn thấy lạ là vì sao mình chưa trộm được di chiếu của Tiên đế mà Cảnh Hi đã thực hiện lời hứa cứu Triệu Thịnh ra ngoài?
 
Hắn mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có sự kỳ quặc, rồi lại nghĩ không ra kỳ quặc ở đâu.
 
Tất cả ám vệ của Cảnh Hi đều là cao thủ trăm dặm có một, chỉ trong giây lát đã đánh bại đám Ngự Lâm Quân thật. 4 người mang theo Triệu Thịnh rời đi, lúc này Triệu Thịnh đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn không có nhiều sức lực lắm, đành để một ám vệ cõng trên lưng.
 
Ánh mắt Cảnh Uyên tối sầm lại, người này chán sống rồi à, sao dám cho kẻ khác chạm vào thân thể!
 
Tìm chết!
 
Hình như Triệu Thịnh cảm nhận được có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, hắn quay đầu, nhìn sang bên này, nhưng đang nhìn một nửa thì lại thu mắt về.
 
Cảnh Uyên cắn răng!
 
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng “vụt”, “vụt” xé gió mà tới, mũi tên che trời lấp đất giống như cái võng lớn, khiến 5 người trong rừng trúc không có chỗ trốn.
 
Cảnh Uyên không biết mình đuổi theo Triệu Thịnh như thế nào, chờ đến khi phản ứng lại, hắn đã bị hai mũi tên xuyên qua người.
 
Hắn ngã trên mặt đất, máu tươi chảy dài.
 
Đám ám vệ giải quyết xong cung thủ chung quanh, cõng Triệu Thịnh rời đi nhanh chóng.
 
Triệu Thịnh đột nhiên nói: “Mang hắn theo.”
 
Ám vệ dẫn đầu nói: “Thế tử không nói cứu người khác, huống hồ, hắn đã không còn giá trị lợi dụng.”
 
Triệu Thịnh sắc mặt suy yếu mà tái nhợt, ánh mắt lại lạnh lẽo không cho phép cự tuyệt: “Ta nói, mang hắn theo.”
 
Ám vệ dẫn đầu nhíu mi, bẻ gãy mũi tên trên người Cảnh Uyên, cõng trên lưng Cảnh Uyên, nhanh chóng đi vào bóng đêm.
 
……
 
Phượng Nghi Cung.
 
Hoàng hậu ăn mặc cung trang vàng rực phức tạp, ngơ ngẩn mà ngồi ở trước gương đồng, nàng mới từ chỗ hoàng đế trở về, nghĩ đến đôi môi phát đen, hơi thở thoi thóp của hoàng đế, bà ta khép mắt lại, phiền muộn thở dài.
 
Nàng 15 tuổi gả cho hoàng đế, 25 tuổi lên làm Hoàng hậu, suốt 10 năm, bà ta bồi hắn trải qua mưa gió. Bà biết gia thế của mình không tốt, dung mạo cũng không đủ diễm lệ, tính tình càng chất phác, hắn cũng không thích bà, cũng không muốn lấy bà, chỉ là ngại tiên đế chỉ hôn, bất đắc dĩ mới làm phu thê.
 
Người hắn thật sự muốn lấy là ai?
 
Trước khi Cố Thanh Loan xuất hiện, có lẽ hắn không hy vọng xa vời quen biết một nữ tử ưu tú như thế, mà nữ tử ưu tú như vậy, thế mà lại coi trọng một tên hoàng tử còn nghèo hơn hắn.
 
Cố Thanh Loan theo đuổi Cảnh Vương, theo đuổi đến nỗi cả hoàng cung đều chê cười. Chỉ duy hắn, hay nhìn về hướng đình viện của Cảnh Vương mà ngây người, bà biết, không phải hắn đang nhìn Cảnh Vương, là đang Cố Thanh Loan bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên người Cảnh Vương.
 
Hắn thích Cố Thanh Loan sao?
 
Đương nhiên là thích, một nữ tử tài mạo song toàn, tâm hồn cao thượng, nam nhân mà chẳng rung động?
 
Mỗi khi Cố Thanh Loan lì lợm la liếm Cảnh Vương, Cảnh Vương lại xa cách Cố Thanh Loan thì hắn không chỉ một lần lộ ra sự ghen ghét.
 
Nếu có thể coi trọng người ti tiện như vậy, vì sao không chọn hắn?
 
Càng hoang đường chính là, trong lúc hắn ngủ mơ, kêu tên Cố Thanh Loan.
 
Bà ta không nói cho hắn.
 
Bà ta nghĩ, có lẽ khi đó hắn thật sự thích cô nương thanh lệ, đặc biệt kia.
 
Chỉ là niềm yêu thích của hắn với Cố Thanh Loan thích cũng không thuần túy. Điểm mà Cố Thanh Loan hấp dẫn hắn chính là dung mạo vô song cùng gia thế hiển hách, thậm chí gia thế chiếm tỉ trọng lớn hơn một ít. Nếu Cố Thanh Loan bị tước đoạt những ánh hào quang mà gia thế mang lại, gia cảnh giống bà ta, chỉ là một thiên kim quan gia đang xuống dốc thì bà ta nghĩ, gã sẽ không mê muội như thế.
 
Sau khi hắn phát hiện mình hoàn toàn không có cơ hội, gần như chặt đứt ái mộ với Cố Thanh Loan trong nháy mắt.
 
Nhưng đấy cũng chẳng cản trở hắn tiếp tục ghen tị với chính đệ đệ của mình, cho dù đệ đệ kia hoàn toàn không hai lòng với hắn.
 
Hắn nỗ lực hơn đệ đệ, thông minh hơn đệ đệ, vậy nhưng trời sinh sức khỏe không tốt bằng đệ đệ. Mỗi một lần Cảnh Vương xuất chinh, hắn đều dặn dò hãy bình an trở về, mấy năm đầu là thật lòng, dù sao hoàng quyền chưa nắm vững, gã cần Cảnh Vương; nhưng sau này, gã chỉ hận sao đệ đệ này không vĩnh viễn chôn thây trên sa trường.
 
Vì sao lại muốn bức Cảnh Vương lựa chọn giữa hắn và Cố Thanh Loan?
 
Cũng là do ngứa mắt khi thấy phu thê bọn họ hạnh phúc thôi.
 
Ngay cả Lâm trắc phi, Kiều di nương, đều là hắn nhét vào vương phủ, hắn tính kế Cảnh Vương nhìn thấy thân thể của cô nương gia, cô nương kia chính là dưỡng nữ Lâm Trân của Lâm gia; hắn lại lấy cớ sau khi Cảnh Vương cùng Cố Thanh Loan trăm năm (mất), sợ Cảnh Hi không ai chăm sóc, bèn ban thưởng một tú nữ nhập phủ, sinh cho Cảnh Hi đệ đệ (muội muội), tú nữ ấy là Kiều di nương.
 
Bà ta nhìn Cảnh Vương bị ca ca hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, mấy lần muốn mở miệng, nói cho bọn họ chân tướng, nhưng bà ta đều nhịn. Vì sao lại nhịn thì bà ta không biết, có lẽ cũng không dám phản bội phu quân mình, có lẽ ít nhiều cũng ghen tị với Cố Thanh Loan thập toàn thập mỹ.
 
Dẫu ngoài mặt bà ta đối xử hiền lành với Cố Thanh Loan, nhưng chắc hẳn Cố Thanh Loan đã nhìn ra nội tâm ghen ghét của bà ta, cho nên cũng không cho bà ta sắc mặt hòa nhã.
 
Bà thật sự bội phục nữ tử bừa bãi tùy tính này, nếu có kiếp sau, bà cũng muốn sống như thế.
 
Cung nữ vào điện rót trà cho Hoàng hậu, yên lặng chờ để thay quần áo cho Hoàng hậu, nhưng mà đợi nửa ngày, Hoàng hậu cũng không phản ứng, chỉ liên mải ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có cái gì đẹp sao?
 
Nàng trộm nhìn theo, không có cái gì nha!
 
Cung nữ thấy trà đã lạnh bèn cầm ấm trà lên, định rót một ly mới.
 
Cuối cùng Hoàng hậu cũng mở miệng: “Không cần.”
 
Cung nữ đáp vâng, lại nói: “Nương nương, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo nhé? Quần áo này quá nặng, mặc không thoải mái.”
 
“Bọn họ nói, là Nhị hoàng tử đâm.” Hoàng hậu nói.
 
“Dạ?” Cung nữ nghi hoặc nhìn Hoàng hậu.
 
“Đâm thật tàn nhẫn.” Hoàng hậu nỉ non nói: “Báo ứng.”
 
“Nương nương……” Cung nữ hoảng sợ trợn tròn mắt, nghị luận thị phi của Hoàng Thượng, sẽ bị chém đầu!
 
“Thái tử đâu?” Hoàng hậu hỏi.
 
“Còn ở Đông Cung đọc sách, trước đó Hoàng Thượng hạ lệnh, phải đọc xong mới có thể rời đi……”
 
Hoàng hậu xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức: “Lúc này nào còn quan tâm mệnh lệnh gì nữa? Phải mạo hiểm cãi lại thánh chỉ, chạy đến chỗ Hoàng thượng chăm bệnh mới đúng. Khó trách nhiều năm qua đều không được Hoàng thượng yêu thích, cũng không được triều thần ủng hộ, đúng là cái đồ đầu gỗ.”
 
“Nương nương!” Cung nữ oán trách nhìn nàng, “Hôm nay ngài bị làm sao vậy? Nói có hơi……” Ngập ngừng một chút, “Nói như vậy mà bị Hoàng Thượng nghe được, sẽ tức giận, Thái tử cũng sẽ khổ sở.”
 
“Đại thế đã mất.” Hoàng hậu lạnh nhạt nói.
 
“A?” Cung nữ không hiểu ra sao.
 
“Trời lạnh, quần áo mùa đông của Thái tử đều làm xong chưa?” Hoàng hậu hỏi.
 
Cung nữ đáp: “Sớm làm xong rồi ạ, đã đưa đi, tổng cộng mười sáu bộ.”
 
Hoàng hậu đứng lên: “Bổn cung đi Đông Cung thăm Thái tử.”
 
Bà ra khỏi Phượng Nghi Cung, lại không đi hướng Đông Cung, mà là đi Ngự Thư Phòng.
 
Hôm sau, trời giáng tin dữ, Ngự Thư Phòng mất trộm.
 
……
 
Vương phủ có một vị khách không mời mà đến.
 
Tiếp đãi bà là Cảnh Hi.
 
Cảnh Hi không thấy kinh ngạc khi bà ta đến, dù sao hắn cũng là người từng chết một lần, mắt nhìn người phải chuẩn hơn người bình thường.
 
Hai người mặt đối mặt, ngồi ở trên Trích Tinh Lâu.
 
Triệu tổng quản phụng trà cho hai người.
 
Cảnh Hi lạnh nhạt hỏi: “Hoàng bá nương đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?”
 
Hoàng hậu cởi mũ áo choàng, để ộ gương mặt tiều tụy, chua xót cười: “Bắt đầu từ bao giờ mà chúng ta trở nên xa lạ như này? Lúc ngươi mới sinh ra ta còn từng ôm ngươi đấy.”
 
Cảnh Hi gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn: “Nếu hoàng bá nương tới để tán gẫu chuyện nhà thì thứ cho chất nhi không rảnh.”
 
Hoàng hậu thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Ta muốn làm giao dịch với ngươi.”
 
Cảnh Hi thờ ơ nhếch môi: “Hoàng bá nương khách khí, muốn cái gì thì cứ việc nói với chất nhi, có thể giúp hoàng bá nương, chất nhi sẽ không keo kiệt.”
 
“Hắn không biết ta đến đây gặp ngươi, không ai biết.” Hoàng hậu nói.
 
Cảnh Hi cười cười, không nói chuyện.
 
Hoàng hậu rũ mắt, nói tiếp: “Trước kia ngươi giả ngây giả dại, hoàng bá nương không hề bắt nạt ngươi lần nào, Thái tử cũng không, nể tình……”
 
Cảnh Hi ngắt lời bà ta: “Không khi dễ ta, ta nên cảm kích các ngươi? Nếu thế thì ta phải cảm kích nhiều người lắm.”
 
“Ta nói lỡ lời.” Hoàng hậu gật đầu. Tư thái này đã hạ thật sự thấp, nhưng Cảnh Hi vẫn chỉ cười lạnh. Bà ta đành lấy một hộp gấm từ trong tay áo ra, “Ta giao nó cho ngươi, ngươi đáp ứng ta, thả cho Thái tử một con đường sống, hắn vô tội, phụ thân kia của hắn làm chuyện ngoan độc nhưng hắn không hề biết bất cứ chuyện gì.”
 
Cảnh Hi quét mắt liếc cái hộp một cái, không mở ra cũng đoán được bên trong đựng cái gì, cười lạnh: “Sẽ luôn có một ngày nó là của ta, không cần ngươi đưa.”
 
Hoàng hậu chậm rãi nói: “Thứ ta đưa không phải Ngọc tỉ mà là phản bội Hoàng đế, chắc hẳn việc lão bi mọi người xa lánh càng đúng ý ngươi hơn.”
 
Cảnh Hi nhướng mày, không sai, so với chém đầu hoàng đế, hắn càng hy vọng nhìn hoàng đế liên tục bị người thân nhất phản bội.
 
Huống chi, cái vị Hoàng hậu này, hình như không làm gì có lỗi với hắn, về phần Thái tử, càng không có.
 
Nghĩ tới cái gì, Cảnh Hi nhìn chằm chằm bà ta, hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi, chuyện Hoàng đế làm hại mẫu phi ta, rốt cuộc ngươi có biết không?”
 
Hoàng hậu gật đầu, hốc mắt phiếm đỏ.
 
Cảnh Hi quay mặt đi: “Khi ta còn nhỏ, ta thật lòng gọi ngươi tiếng ‘bá nương’.”
 
“Ta biết.” Hoàng hậu rưng rưng, “Ta thực xin lỗi các ngươi, ta không nên gạt các ngươi…… tội nghiệt của ta…… ta sẽ tự mình tới chuộc, chỉ cầu ngươi……cho Thái tử một con đường sống.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui