Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Trời ạ, nàng vừa làm gì?
 
Nàng giết người!
 
Lâm Diệu Diệu che miệng lại, giữ chặt tiếng hét chói tai ở cổ họng, không ngờ nàng lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến cả một con giun nhỏ nàng cũng không có gan dẫm chết, hiện giờ lại……
 
Không đợi nàng hồi phục tinh thần từ cơn hoảng loạn, trước mặt có ngọn đuốc sáng rực, chậm rãi chạy gần đến chỗ nàng.
 
……
 
Gió lạnh lạnh thấu xương, trong hành lang, Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế lót đệm da hổ, ánh lửa chiếu lên mặt khiến mắt gã hơi lóe sáng, bờ môi vẫn nhợt nhạt thiếu máu như trước, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sắc bén.
 
Gã nhìn lướt qua Lâm Diệu Diệu và Mộ Dung Cảnh bị “mang” về, Lâm Diệu Diệu bị trói gô quỳ trên mặt đất, Mộ Dung Cảnh thì nằm bên cạnh, hôn mê bất tỉnh, trên người cả hai đều có vết máu loang lổ.
 
Hoàng đế ra hiệu cho An Hỉ Thọ, An Hỉ Thọ mang tới hai chiếc áo lông cừu, một cái đắp lên người Mộ Dung Cảnh, một cái khác thì khoác lên vai Lâm Diệu Diệu.
 
“Sao trên người lại có máu?” Hoàng đế hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu hất mặt đi, không nói lời nào.
 
An Hỉ Thọ trên cao nhìn xuống, nói: “Nếu không muốn ăn đau khổ thì lão nô khuyên Lâm tiểu thư trả lời Hoàng thượng hẳn hoi. Thân thể của Lâm tiểu thư khỏe mạnh nhưng Nhị công tử lại không chịu được hình phạt gì đâu.”
 
Lâm Diệu Diệu lạnh lùng nhìn An Hỉ Thọ: “Ta đang nói chuyện với Hoàng thượng, từ khi nào đến lượt con chó thiến nhà ngươi chen miệng? Đừng ép ta thanh toán món nợ bắt cóc người nhà của ta ngay lúc này!”
 
An Hỉ Thọ im tiếng.
 
Hoàng đế cười ôn hoà: “Không nói cũng được, trẫm cũng chỉ quan tâm các ngươi, sợ các ngươi gặp bất trắc gì……”
 
“Đụng phải Bùi Lang.” Lâm Diệu Diệu mở miệng nói.
 
Hoàng đế lắp bắp kinh hãi: “Hắn đã trở lại kinh thành? Người đâu?”
 
Lâm Diệu Diệu rũ mắt nói: “Chạy, nhìn thấy ánh lửa, tưởng người của Cảnh Hi, liền bị dọa chạy.”
 
Hoàng đế nhướng mày, thấy chẳng có gì đáng kể. Bùi Lang đã là một kẻ bị vứt bỏ, không cần thiết phải tốn công đi tìm, lại nhìn Lâm Diệu Diệu: “Lá gan đủ lớn, trẫm nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi là ở hoàng cung, khi đó ngươi còn giống con thỏ nhỏ bị kinh sợ, mới mấy tháng không gặp đã dám đối nghịch với trẫm rồi.”
 
Lâm Diệu Diệu không tiếp lời.
 
Hoàng đế sờ sờ ngọc ban chỉ đeo trên ngón cái: “Lâm Diệu Diệu, trẫm cho ngươi một cơ hội, cơ hội sinh tồn.”
 
“Điều kiện?” Lâm Diệu Diệu hỏi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén mà cao ngạo của gã.
 
Hoàng đế quý vì quân chủ một nước, có rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt gã như này, gã có thể cảm nhận một tia e ngại từ trong ánh mắt cố ra vẻ quật cường của đối phương, cười nói: “Trẫm nhớ ngươi sắp mười bốn rồi nhỉ, cũng đến tuổi bàn hôn luận gả rồi. Ngươi cảm thấy thân phận Thái tử phi thế nào, có xứng với ngươi không?”
 
“Thái tử đã có chính phi, Hoàng thượng muốn phế truất Thái tử phi, lập ta làm vợ kế?” Lâm Diệu Diệu đang nói khẽ khựng lại, hỏi, “Hoàng thượng muốn phế Thái tử?”
 
Hoàng đế không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Xem ra ngươi còn không biết chuyện Ngọc tỉ, Hoàng hậu trộm Ngọc tỉ của trẫm, lặng lẽ đưa cho Cảnh Hi, ngươi cảm thấy chuyện này có ý nghĩa gì?”
 
Lâm Diệu Diệu mặt không cảm xúc nói: “Có nghĩa là ngay cả thê tử ngươi cũng chẳng tin ngươi, ngươi bị mọi người xa lánh, báo ứng tới rồi.”
 
Trong con ngươi của Hoàng đế xẹt qua một tia sáng lạnh, giây lát sau, lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa: “Trẫm có rất nhiều nhi tử, ngươi có muốn làm Thái tử phi không? Có nghĩ làm Hoàng hậu tương lai không?”
 
“Muốn.” Lâm Diệu Diệu trả lời không hề suy nghĩ.
Ánh mắt Hoàng đế sáng lên, rất nhanh, lại nghe Lâm Diệu Diệu nói: “Nhưng không phải Hoàng hậu của nhi tử ngươi, là Hoàng hậu của Cảnh Hi.”
 
An Hỉ Thọ đá ngã Lâm Diệu Diệu: “Lớn mật!”
 
Hoàng đế giận tím mặt, không ngừng ho khan, khụ ra máu: “Đem nàng…… Đem nàng nhốt lại cho trẫm!”
 
……
 
Vào đêm, Cảnh Hi nhận được một phong thư, lúc sau, một mình rời khỏi vương phủ.
 
……
 
Lâm Diệu Diệu tỉnh vì đau tay, mở mắt ra liền phát hiện hai tay của mình đã bị trói lên đỉnh đầu, dưới chân là một tảng đá lớn, dùng xích sắt trói chân nàng, sức nặng cả người dồn lên sợi dây thừng trên cổ tay, nàng muốn đứng vững, nhúc nhích đôi chân tê đau. Đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Đừng nhúc nhích loạn, cẩn thận không người đối diện sẽ mất mạng đấy.”
 
Là giọng của Hoàng đế.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn phía đối diện, chỉ thấy cách nàng chừng mười thước, Mộ Dung Cảnh cũng bị treo giống nàng, hai  tay trói cao, đứng trên tảng đã, tảng đã cũng thiết kế xích xắt giam chân bọn họ. Mà dưới tảng đá, có một cái hòm rất kỳ quái.
 
Nàng cúi đầu nhìn dưới chân mình, cũng có một cái hộp.
 
Hoàng đế kiên nhẫn giải đáp: “Hộp có cơ quan, một khi không vật nặng đè lên thì nắp hộp sẽ bật ra, mười mũi tên độc sẽ bắn ngươi thành con nhím.” Hoàng đế cười nhạt.
 
Da đầu Lâm Diệu Diệu đã tê rần, nhìn bốn phía chung quanh mới phát hiện đây là một gian nhà đá râm mát rất lớn, trên vách tường có treo đèn, ánh lửa chiếu lên ba người làm bóng của bọn họ phản chiếu xuống đất, giống như lệ quỷ tới từ địa ngục, khủng bố âm trầm không nói nên lời.
 
Nàng cùng Mộ Dung Cảnh ở trong một vòng tròn bát quái ngay trong nhà đá, mỗi người chiếm cứ một que mắt, nơi Hoàng đế ngồi cách một cái cầu nhỏ khoảng mười thước, không may, cầu đã bị chặt đứt, dưới ao nuôi mấy con cá sấu hung hãn.
 
Muốn đi trở về bên kia thì không có khả năng, chỉ có thể thông qua dây thừng đang trói ở tay nàng kéo nàng qua, nhưng mà, vẫn đề nảy sinh. Nếu nàng nhún người bay lên thì cái hòm dưới chân nàng sẽ bật ra, tên độc sẽ bắt chết Mộ Dung Cảnh. Ngược lại, nếu cứu Mộ Dung Cảnh, nàng sẽ bị bắn chết. Mà nếu đồng thời cứu cả hai người thì hai cái hòm đồng thời mở nắp, cả hai sẽ bị bắn chết.
 
“Chiêu này thật ngoan độc.” Lâm Diệu Diệu nỉ non nói.
 
Hoàng đế hài lòng cười: “Ngươi nói chờ Cảnh Hi tới sẽ lựa chọn cứu ai?”
 
Lâm Diệu Diệu lạnh lùng trừng hắn.
 
Hoàng đế lộ ra ý cười sủng nịnh: “Hiện tại hối hận còn kịp, trẫm cứu ngươi lên.”
 
“Đi lên làm cái gì? Giúp ngươi đối phó Cảnh Hi?”
 
“Là quét sạch loạn đảng.”
 
“Thì vẫn là phải đối phó Cảnh Hi.” Lâm Diệu Diệu cười lạnh, lại nhìn gã, nói: “Mộ Dung Cảnh thì sao?”
 
Hoàng đế buông tay: “Không có biện pháp.”
 
Lâm Diệu Diệu nhìn gã: “Ngươi nằm mơ.”
 
“Hoàng thượng, Cảnh thế tử cầu kiến.” Một tiểu thái giám đi vào bẩm báo, nghe giọng hơi lạ, nhưng mà lúc này, Hoàng đế đã không rảnh quan tâm chi tiết nhỏ ấy, làm tiểu thái giám cho Cảnh Hi tiến vào.
 
Cảnh Hi nhìn thoáng qua Lâm Diệu Diệu bị trói ở bên kia vờ, ánh mắt trầm xuống: “Hoàng thượng đây là muốn gì? Chuyện giữa nam nhân với nhau, ngươi kéo nữ nhân vô tội vào làm chi?”
 
Hoàng đế ý vị thâm trường nói: “Cuối cùng ngươi cũng không ngụy trang nổi nữa.”
 
“Là không cần thiết phả ngụy trang.” Cảnh Hi lạnh nhạt nói.
 
“Phải không?” Hoàng đế cười.
 
Cảnh Hi nói: “Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
 
Hoàng đế: “Rất đơn giản, người trong lòng và đệ đệ, ngươi chọn cứu một. Nhưng mà trẫm nhắc nhở ngươi một câu, cái giá để cứu rất lớn, phải bồi mạng người còn lại. Ngươi nên thận trọng, cẩn thấn ngẫm lại, trong lòng ngươi, rốt cuộc ai quan trọng hơn?”
 
Cảnh Hi quét mắt nhìn cái hộp dưới hòn đá hai người kia đang đứng lên: “Tên độc?”
 
Hoàng đế cười nói: “Không sai, còn là loại bắn nhanh không thể tránh thoát.”
 
Cảnh Hi lại nhìn cái ao rộng hơn mười thước, Hoàng đế nheo mắt nhìn theo, thờ ơ nói: “Đừng nghĩ nữa, ngươi không qua được đâu.” Dừng một chút, làm như nghĩ tới cái gì, bổ sung: “Hình như có biện pháp để hòm rơi xuống đấy, nhưng hòm ở trong ao, ngươi phải tự mình đi tìm. Sau khi khởi động cơ quan, trong ao tinh cả vòng tròn bát quái kia cũng sẽ sụp đổ, dây thừng treo bọn họ không có việc gì, nhưng ngươi sẽ thảm đấy, dù sao ngươi không có biện pháp lên bờ.
 
Nếu ngươi không chọn, biết trẫm sẽ làm cái gì không? Trẫm sẽ giết bọn họ.
 
Có muốn đánh cược chút không, cuối cùng ngươi sẽ chọn ai?”
 
Cảnh Hi lạnh lùng nhìn gã: “Vì sao ngươi lại phải làm như vậy?”
 
Hoàng đế nói: “Cứu một người hi sinh một ngươi, ta nghĩ chắc ngươi không làm được, dù sao ngươi cũng không phải phụ vương ngươi. Vậy đánh cược đi, ngươi xuống ao tìm cơ quan, đi đối phó với đám cá sấu đã lâu chưa được ăn no của trẫm. Nhỡ kỹ, tốc độ nhất định phải nhanh, chỉ cần sơ sảy một giây là xong đời.”
 
Lâm Diệu Diệu tức đỏ mắt: “Cá sấu trong ao tổng cộng không dưới mười con, nếu giết hết bọn chúng, sao Cảnh Hi còn sức lên bờ? Rõ ràng là ngươi cố ý! Ngươi chính là kẻ điên!”
 
Hoàng đế không phủ nhận, chỉ cười cười: “Làm quyết định đi, chất nhi ngoan.”
 
Cảnh Hi đổi đề tài: “Chuyện năm đó, có phải cũng do ngươi cố ý tạo ra không?”
 
Hoàng đế nghĩ nghĩ: “Ý ngươi là chuyện mẫu phi của ngươi và trẫm bị thích khách Bắc Lương bắt? Không phải ngươi biết rõ đáp án à?”
 
Cảnh Hi lạnh nhạt nói: “Ta chỉ hỏi một câu vì sao. Phụ vương của ta kính ngươi như cha, vì sao ngươi phải tính kế ông ấy? Chẳng lẽ ngươi không biết một khi mẫu phi của ta gặp chuyện không may thì phụ vương ta sẽ khó chịu thế nào sao? Ngươi có biết, nhưng mục đích của ngươi chính là tra tấn phụ vương ta, ngươi ghen tị vì rõ ràng ngươi chiếm được ngôi vị Hoàng đế mà lại chẳng sống tiêu dao khoái hoạt bằng một vị Vương gia như ông ấy. Ngươi cũng ghen tị vì ngươi phải lấy một thiên kim nghèo túng “môn đăng hộ đối”, trong khi đó ông ấy lại trèo cao lên thiên kim thế gia hàng đầu. Ông ấy với mẫu phi của ta sống êm đềm hạnh phúc, mà ngươi, ngay cả một người tri kỷ tâm sự cũng chẳng có. Đến cả đứa con ngươi sinh ra, có mười mấy đứa mà chẳng bằng một đứa của ông ấy! Sắp ghen tị phát điên rồi đúng không, Hoàng thượng.”
 
Hoàng đế bị chọc trúng chân đau, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Đúng vậy, ngươi nói đều đúng! Nhưng vậy thì đã sao? Kết quả chẳng phải trẫm thắng? Nữ nhân hắn âu yếm, đã chết! Cũng rất nhanh thôi, đứa con trai hắn kiêu ngạo sẽ phải xuống dưới đất báo danh với Diêm Vương! Hắn có thể làm gì? A? Có thể làm gì ngoài việc sống trong đau khổ vô tận đến cuối đời? Ngươi nói trẫm nghe xem nào!”
 
Cảnh Vương từ trong thông đạo chậm rãi đi ra, khó tin nhìn hoàng huynh mình tín nhiệm hơn nửa đời, thất vọng, bi ai, giận dữ đan xen vào nhau, cuối cùng đỏ mắt: “Không nghĩ tới là như thế này……”
 
Hoàng đế há to miệng: “Bát đệ……”
 
Những giọt nước mắt hối hận và bi ai tràn đầy trong mắt Cảnh Vương: “Thanh Loan nói với ta, chuyện lần đó là khổ nhục kế do ngươi thiết kế, ta sống chết không tin! Ta nói đó là Lục ca nuôi ta khôn lớn, cho dù hắn có phản bội cả thiên hạ thì tuyệt đối không thể phản bội ta! Nàng là nữ nhân ta yêu nhất, Lục ca! Vì ngươi, ta hại nàng bị đẩy xuống sườn núi, đứa nhỏ không còn…. ta giết nàng, giết cốt nhục của mình, chỉ vì bảo vệ ngươi, mà thì ra, tất cả đều là giả dối !
 
Năm Hi Nhi 5 tuổi mắc bệnh đậu mùa, không phải không ai bảo ta hoài nghi ngươi, đừng tin tưởng ngươi!
 
Ta đúng là kẻ ngốc, kẻ ngốc từ đầu đến cuối……”
 
Việc đã đến nước này, Hoàng đế không cần thiết phải ngụy trang nữa: “Vốn dĩ niệm tình ngươi lớn lên cùng ta, ta sẽ cho ngươi an hưởng tuổi già. Nhưng bản thân ngươi không nên chọc thủng nhiều bí mật như vậy, đừng trách Lục ca vô tình. Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta! Kẻ nào chống đối, bắn!”
 
Một đám Ngự Lâm Quân vọt vào.
 
Cảnh Vương nổi điên nhào đến chỗ Hoàng đế, đè gã, cưỡi lên người cà, bóp chặt cổ gã: “Đến hiện tại mà ngươi còn không biết hối cải, còn muốn thương tổn con ta!”

 
Nói xong, đánh một quyền lên mặt Hoàng đế: “Ngươi giết Thanh Loan! Giết nữ nhi của ta! Hại Cảnh Nhi lưu lạc dân gian! Hại Hi Nhi giả ngây giả dại! Đồ khốn nạn này! Sao ta có thể bị lừa lâu như thế? Sao ta không nhìn thấy rõ bộ mặt xấu xa ti bỉ của ngươi sớm hơn?”
 
Cảnh Vương nói xong một câu sẽ đánh một quyền, dẫu Cảnh Vương đã không còn võ công, nhưng thân thể Hoàng đế gầy yếu vẫn không chịu nổi, ăn mấy quyền, mặt mũi Hoàng đế đã bầm dập, miệng phun máu tươi, cả người co rút. Gã nhìn Ngự Lâm Quân đứng nghiêm trang một bên, quát lớn: “Còn không mau tới cứu giá?”
 
Cảnh Hi cười lạnh: “Cứu giá?” . Hắn ra hiệu.
 
Một Ngự Lâm Quân xoay người đi vào thông đạo, túm An Hỉ Thọ đang bị trói gô cổ ra ngoài.
 
“Ném xuống đi.”
 
Cảnh Hi ra lệnh một tiếng, An Hỉ Thọ lập tức bị người ném vào ao cá sấu. Cá sấu điên cuồng, tức tốc nhào tới, rất nhanh, trong ao vang lên tiếng kêu la của An Hỉ Thọ, nhưng không kêu được bao lâu đã bị tiếng cắn nuốt xương cốt vùi lấp.
 
Hoàng đế không thể tin người của mình bị Cảnh Hi thay đổi thần không biết quỷ không hay, chẳng trách lúc nãy tên thái giám thông truyên không phải An Hỉ Thọ mà là một kẻ xa lạ. Do gã mải đắm chìm trong niềm tin chiến thắng nên hoàn toàn xem nhẹ điểm đáng ngờ này.
 
Một tia lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng gã: “Ngươi…… Ngươi đừng có mà đắc ý! Lâm Diệu Diệu và đệ đệ ngươi vẫn chỉ cứu một trong hai! Trong ao căn bản không có cơ quan làm chiếc hộp dừng lại! Cho dù sụp đổ thì tên độc vẫn sẽ bắn ra!”

 
Nếu lúc ấy Cảnh Hi thật sự lựa chọn nhảy xuống ao tìm cơ quan, như vậy, kết quả khởi động cơ quan chính là ba người cùng táng thân nơi này.
 
Gã đắc ý cười nói: “Bất luận ngươi cứu ai, ngươi đều sống trong áy náy cả đời.”
 
Cảnh Hi nhướng mày: “Phải không?” Đi được vài bước, nắm lấy sợi dây thừng trói Lâm Diệu Diệu.
 
Hoàng đế kinh hãi: “Ngươi vì một nữ nhân, đến cả đệ đệ ruột cũng từ bỏ?”
 
Cảnh Hi nghiền ngẫm cười: “Đệ đệ ruột? Ngươi xác định?”
 
Lâm Diệu Diệu chậm rãi ngẩng đầu: “Hoàng thượng còn nhớ rõ, ta nửa đường đụng phải ai không?”
 
Hoàng đế biến sắc: “Bùi Lang?”
 
Cảnh Hi phất tay ném một cái chủy thủ, chủy thủ xượt qua mặt “Mộ Dung Cảnh”, máu tươi chảy ra, mặt nạ cũng rớt xuống, ngũ quan thanh tú kia, không phải Bùi Lang, lại là ai?
 
Hoàng đế nghẹn họng nhìn trân trối: “Này…… Sao có thể?”
 
Cảnh Hi kiêu căng nói: “Người của ngươi chậm một bước, đương nhiên chuyện này có thể rồi.”
 
Sau khi đâm Bùi Lang bị thương, ánh lửa mà Lâm Diệu Diệu nhìn thấy chính là đám người Cảnh Hi, Cảnh Hi tìm thấy nàng trước Hoàng đế, mà trước khi tìm thấy nàng, hắn đã thăm dò được kế hoạch của Hoàng đế. Thậm chí cả nhà đá cũng điều tra rõ ràng vì để Cảnh Vương tận tai nghe Hoàng đế nói ra chân tướng, cho nên mới có khổ nhục kế thay mận đổi đào. Dịch dung Bùi Lang thành Mộ Dung Cảnh không phải chuyện dễ dàng, huống chi trên cổ gã còn có vết thương rất rõ ràng, nhưng có Lâm Trường An ở đây, chuyện ấy cũng không thành vấn đề.
 
Cảnh Hi cong môi cười: “Độc tiễn là nơi quy túc của Bùi Lang, về phần Hoàng bá bá ngươi, tự mình nuội cá sấu thì tự cho nó ăn đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui