Lâm gia có một Như Ý viên, là nơi chuyên dùng để tiếp khách, những vị khách có thân phận sẽ được mời đến nơi này, đợi hạ nhân bẩm báo cho chủ tử đến tiếp đón, nhưng nếu là người không thân phận, cũng chỉ có thể ở ngoài cửa lớn chờ.
Diêu thị đi vào Như Ý viên, dùng tay đỡ búi tóc cài trâm hoa hải đường: “Là cô nương như thế nào?”
Từ ma ma nhấc tà váy lên giúp Diêu thị, để tránh bị dơ ở ngạch cửa, sau khi bước qua mới hồi tưởng lại, nói: “Một cô nương tuổi nhỏ, không khác Đại tiểu thư lắm, lớn lên cũng rất xinh đẹp, lại ăn mặc hơi giản dị, không biết có phải bà con nghèo Lâm gia hay không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã là thân thích của Lâm gia, vì sao vừa mở miệng là tìm Tam gia? Trên Tam gia còn hai huynh trưởng ruột đấy!” Diêu thị nhàn nhạt nói xong, thái độ kiêu căng đi vào phòng khách, “Cho người kêu vào đi.”
“Vâng.” Từ ma ma lui ra, mười lăm phút sau, dẫn người từ cửa hông vào.
Đây quả thật là một cô nương giản dị đến không thể giản dị hơn, 12, 13 tuổi, mặc một cái áo khoác hai lớp màu vàng cam, phía dưới áo khoác thêu những đóa hồng mai bằng chỉ đỏ và bạc sống động như thật, lúc bước đi, hồng mai lay động, giống như có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt.
Nếu chỉ nhìn đường nét thủ công cùng với nguyên liệu, cái áo khoác này coi như là khá lắm rồi, nhưng kiểu dáng của nó, là kiểu dáng đã lưu hành mười mấy năm trước, cùng với tuổi của nàng không sai lắm, Diêu thị cũng từng mua một cái.
Ánh mắt Diêu thị lại dừng trên giày của nàng ta, giống với áo khoác, tám phần mới, chế tác tinh tế, nhưng cũng là kiểu dáng lỗi thời, lại không vừa chân, bước đi có lúc muốn rớt ra.
Từ ma ma nói nàng mặc giản dị, tự nhiên cũng không phải chỉ này kia rõ ràng là cách ăn mặc không thích hợp, mà đồ trong áo khoác, thấp thoáng lộ làn váy chấp vá.
Hẳn là nhận thấy Diêu thị đang đánh giá mình, nàng hơi kéo áo khoác rộng lại, che khuất những mảnh vá có thể lộ ra bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là Tam phu nhân, thê tử của Tam gia, ngươi có nói gì với Tam phu nhân cũng như nhau!” Từ ma ma cười chỉ chỉ Diêu thị.
Nàng lo lắng bất an hành lễ: “Phó Vọng Thư gặp qua Tam phu nhân.”
Lễ tiết làm vô cùng tốt, không giống nữ nhi nhà nghèo, ngược lại có vài phần điệu bộ của dòng dõi thư hương. Diêu thị dùng nắp gạt gạt lá trà, sắc mặt không đổi nói: “Chính là Vọng Thư trong [ Ly Tao ]: ‘Trước Vọng Thư sử tiên phong hề’?”
Nàng gật gật đầu, giọng nói mềm mại: “Đúng vậy.”
“Ta không nghe Tam gia nhắc qua ngươi nên trong lúc nhất thời nghĩ không ra ngươi là ai, ngẩng đầu lên, để ta nhìn xem.” Diêu thị nói.
Nàng nhìn về phía Từ ma ma, Từ ma ma cười gật đầu, ý bảo nàng đừng sợ, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc mắt một cái, Diêu thị liền có chút ngơ ngẩn, đây là một gương mặt không tính là khuynh thành tuyệt sắc, nhưng mặt lại tỏa ra nét tiên khí, da trắng nõn nà, lông mày như núi xa, mắt như nước mùa thu, môi như hoa đào, lại phối hợp với tính trẻ con ngây ngô ở mi tâm kia, chỉ cảm thấy trên người nàng, không nhìn ra khói lửa nhân gian.
Diêu thị luôn luôn vô cùng tự tin với dung mạo của mình, giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy kém một phần.
Lấy lại bình tĩnh, Diêu thị nói: “Vọng Thư cô nương tới tìm Tam gia là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Phó Vọng Thư có chút quẫn bách: “Ta…… Ta là có một số việc tìm Tam gia, xin hỏi Tam phu nhân, bao giờ Tam gia trở về?”
Mắt đẹp Diêu thị chuyển động, cười nói: “Bây giờ không phải gần ăn Tết sao? Tam gia đi ra ngoài thu sổ sách, bao giờ trở lại cũng không nói với ta, có lẽ rất nhanh, có lẽ nửa đêm, nếu Vọng Thư cô nương không vội thì ở đây đợi chút, ta cho người chuẩn bị cơm chiều cho Vọng Thư cô nương.”
Phó Vọng Thư siết chặt ngón tay: “Không, không cần, hôm nào ta lại đến, cáo từ.” Nói xong, hành lễ, xoay người rời đi.
Từ ma ma há miệng thở dốc: “Phu nhân, này……”
Diêu thị khinh thường mà xùy một tiếng: “Này cái gì này hả? Vừa thấy là biết tới vay tiền! Lại trang điểm kiểu thanh cao, một bộ dáng khó có thể mở miệng.”
“Rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ……” Từ ma ma nói.
Diêu thị cười lạnh: “Thời điểm ta lớn như nàng đã phải gánh vác các món nợ trong nhà, đều là ta ra mặt vay mượn ở khắp nơi, nếu ta cũng ngượng ngùng xoắn xít như vậy, bạc trả cho lão sư để Đại ca, Nhị ca ta đi học ở đâu ra? Tiền chữa bệnh cho phụ mẫu ta ở đâu? Trong ngoài Diêu gia có trên dưới một trăm người, tiền công lấy ở đâu?”
“Phu nhân nói phải.” Từ ma ma là nhìn Diêu thị lớn lên, đương nhiên hiểu ẩn sau đại nghiệp to lớn của Diêu gia là những chua xót không muốn người biết. Thực ra, lấy tư dung của Tam phu nhân, vào cung làm Hoàng phi cũng dư dả, nhưng nàng lại chọn Lâm Sùng, ngoài việc thích Lâm Sùng thì ít nhiều cũng cầu một cuộc sống an ổn. Chỉ là, phu nhân không thể vì mình lợi hại mà yêu cầu người khác cũng bản lĩnh như mình nha, chắc là không thích Vọng Thư cô nương nên mới chọn điểm châm chọc thôi.
Diêu thị không chút để ý buông chén trà: “Đi thôi, Diệu nhi còn chờ ta đấy.”
Diêu thị vén rèm lên, nữ nhi lập tức ném tiểu chồn tuyết xuống, nhào tới: “Nương! Người đi lâu quá nha, con rất nhớ người.”
Diêu thị phụt cười một tiếng, khó chịu Phó Vọng Thư gây ra lập tức bay đi. Nữ nhi chính là hạt dẻ cười của nàng, nhìn thấy nữ nhi, nàng sẽ cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp: “Có phải con lại ăn vụng mật ong không mà miệng ngọt như vậy?”
“Mới không phải con ăn vụng! Là Tiểu Bảo!”
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo.” Diêu thị nhéo nhéo chóp mũi nữ nhi, “Mệt không? Không mệt thì chúng ta đi cảm tạ với Tứ thúc con.”
“Không mệt không mệt, con rất khỏe đấy!” Đứa nhỏ đúng là tốt, tinh lực dồi dào, có thể nhảy từ sớm đến tối muộn, một chút buồn ngủ cũng không có.
Diêu thị phân phó Đan Quất nói: “Từ ma ma không đi, để bà ấy nghỉ một lát, ngươi mang đồ vật đi.”
Đan Quất đồng ý: “Vâng, phu nhân.”
Lâm Diệu Diệu kéo tay Diêu thị nói: “Mẫu thân, là ai vừa mới tới vậy? Vì sao tìm cha?”
Diêu thị thuận miệng nói: “Một người tới vay tiền, không cần quan tâm nàng ta.”
“Nhưng có vẻ nương không vui nha.” Lâm Diệu Diệu nghiêng đầu nói.
Diêu thị nhướng mày: “Ta có sao?”
Lâm Diệu Diệu gật đầu.
Diêu thị nhéo nhéo khuôn má nữ nhi: “Con suy nghĩ nhiều rồi, mẫu thân thật sự vui vẻ, nhìn thấy con là mẫu thân không còn buồn phiền gì hết!”
Cho nên, vẫn là có phiền não? Rốt cuộc là ai tới mà làm cho mẫu thân khó chịu?
Thật ra ngay bản thân Diêu thị cũng không biết vì sao mình không thích Phó Vọng Thư, chỉ là một loại trực giác, cảm giác nếu dính vào người này thì sẽ không có chuyện tốt.