“Tứ thúc, Tứ thúc là người sao?” Thấy đối phương không có phản ứng, Lâm Diệu Diệu có chút hoài nghi mình nhận sai, đây chính là Vương phủ, sao Tứ thúc lại ở chỗ này? Nhưng nghĩ lại, tiểu bạo quân đăng cơ, Tứ thúc có công phò tá, cái này chứng minh bọn họ đã sớm “cấu kết” cùng một chỗ, Tứ thúc xuất hiện ở Vương phủ cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng nếu nàng nhớ không sai, đời trước sau khi Tứ thúc trợ giúp tiểu Bạo quân đăng cơ cũng không được chỗ tốt gì, làm quan cũng chưa làm liền biến mất không thấy, so với cách nói “vân du tứ hải”, nàng càng nguyện ý tin tưởng Tứ thúc là bị tiểu bạo quân tá ma giết lừa (1).
1. Tá ma giết lừa (tá ma sát lư 卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tứ thúc tốt như vậy, nàng không thể để hắn rơi vào hố của tiểu bạo quân!
Ý nghĩ này chợt hiện, Lâm Diệu Diệu cất bước, đi về phía Tứ thúc.
Ánh mắt Cảnh Hi quét qua bóng người dưới đất, mắt thấy nó càng ngày càng gần, ánh mắt khẽ động, đứng dậy.
Lâm Diệu Diệu cho rằng Tứ thúc phát hiện ra mình, muốn chào hỏi với mình, ai ngờ liền thấy quần áo Tứ thúc vừa động, sải bước rời đi.
“Ơ! Tứ thúc!” Lâm Diệu Diệu dậm chân, lại không dám lên tiếng gọi lớn, sợ rước tới người không nên tới, đành phải nhấc tà váy lên, cẩn thận đuổi theo.
Đuổi theo, đuổi đến một cái hành lang gấp khúc, bốn phía vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người, nàng không nhịn được da đầu có chút tê dại, nàng đối với địa hình Vương phủ cũng không xem là quen thuộc, cũng không biết mình đã đuổi tới nơi nào, cũng không thấy Tứ thúc.
“Tứ thúc.” Lâm Diệu Diệu nhỏ giọng kêu, đi đến cửa hiên nhà hơi hé mở vừa nhìn vào, nhưng mà nàng nhìn thấy gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cái thùng tắm lớn!
Một người đang ngồi trong thùng tắm!
Tuy rằng chỉ là một cái liếc mắt, chỉ nhìn thấy bả vai trần trụi, nhưng nàng có thể khẳng định, đây là nam!
Lâm Diệu Diệu không dám nhìn lên trên, đi xuống càng không dám, ngừng thở, chạy thoát.
Xác định người đi xa, Cảnh Hi nhẹ nhàng thở ra một cái thật dài, sau đó thoáng cái đã nhảy ra khỏi thùng nước đá: “Hắt xì!”
Diêu thị cùng Tĩnh Hương nói chuyện, vừa quay đầu lại, không thấy nữ nhi, lập tức hoảng hốt: “Diệu Diệu!”
“Mẫu thân! Con ở chỗ này!” Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo trở về đường lớn, nghĩ đến vừa mới nhìn thấy hình ảnh mỹ nam đang tắm, trái tim nhỏ nhảy loạn một trận.
Người kia là ai nha? Hẳn là không có phát hiện nàng nhỉ?
Khẳng định không phải Tứ thúc, Tứ thúc sẽ không tắm rửa ở Vương phủ ……
Chẳng lẽ là tiểu bạo quân……
Trong đầu giống như bắn pháo hoa, từng ý nghĩ lần lượt hiện lên, mồ hôi lạnh đều túa ra.
“Nhìn con mồ hôi đầy đầu này!” Diêu thị cho rằng nữ nhi là chạy ra mồ hôi, lấy ra khăn xoa xoa, thấp giọng nói: “Mới vừa đi đâu vậy? Không phải dặn con đừng chạy loạn sao? Vạn nhất chạy lạc thì làm sao bây giờ? Làm nương lo muốn chết!”
Lâm Diệu Diệu kiềm chế trái tim nhỏ đang đập kinh hoàng, nói: “Tiểu Bảo bỗng chốc chạy không thấy, con đi tìm nó.”
“Sớm đã nói đừng mang nó tới! Để Đan Quât ôm đi.” Diêu thị lấy Tiểu Bảo nhét vào trong lòng Đan Quât.
Vương phủ sắp xếp danh hào nữ quyến tổng cộng có ba vị, đứng đầu chính là Cảnh Vương Phi, sau là Lâm Trắc phi cùng Lý di nương mẹ ruột của Cảnh Lịch, Cảnh Vương Phi các nàng không có tư cách bái kiến, Lý di nương các nàng không cần thiết bái kiến, liền giống như lần trước, trực tiếp đi chỗ Lâm Trắc phi.
Lâm Trắc phi so với trước càng sáng chói hơn, toàn thân đều lộ ra một cổ ánh sáng tự tin, xem ra cũng tràn ngập chờ đợi đối với đứa nhỏ trong bụng.
“Khấu kiến Lâm Trắc phi, chúc mừng Lâm Trắc phi.” Diêu thị dẫn Lâm Diệu Diệu cùng Phó Vọng Thư hành lễ với nàng.
“Tam tẩu, người mỗi lần tới đều khách khí với muội, gọi như vậy ta ngượng ngùng!” Lâm Trắc phi cười nâng Diêu thị dậy, ở một tháng trước, nàng nhìn Diêu thị trong mắt còn mang theo một tia ghen ghét, hiện giờ chỉ còn thưởng thức, lớn lên xinh đẹp thì sao? Nàng ta có mệnh tốt như mình không? Nàng đang mang thai huyết mạch Hoàng thất đấy!
Nàng lại nhìn về phía một bên Lâm Diệu Diệu, áo đỏ váy trắng, so phía trước đây càng tinh xảo đáng yêu, nàng nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ giống như đậu hũ non của Lâm Diệu Diệu, cười nói: “Còn nhớ rõ cô cô không?”
Lâm Diệu Diệu ngọt ngào nói: “Nhớ rõ ạ! Cô cô xinh đẹp như vậy, tốt như vậy, con có quên ai cũng sẽ không quên cô cô!”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên (1), bản lĩnh khác Lâm Diệu Diệu không có, nhưng cho đến bây giờ vuốt mông ngựa chưa từng thất bại.
(2)“Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên”: Thành ngữ của Trung Quốc, “mã thí” nghĩa là vuốt mông ngựa, nịnh hót. Hiểu nôm na ý cả câu là: Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không đâm thủng được.
Quả nhiên, Lâm Trắc phi nhịn không được nở nụ cười: “Cái miệng nhỏ này!” Sau đó, nàng nhìn về phía Phó Vọng Thư phía sau Lâm Diệu Diệu, đôi mắt cũng nhíu lại: “Vị này chính là……”
Diêu thị vỗ vỗ tay Phó Vọng Thư, Phó Vọng Thư lấy hết can đảm, tiến lên nói: “Dân nữ…… Phó Vọng Thư, xin thỉnh an Lâm Trắc phi.”
Trên mặt Lâm Trắc phi hiện lên một tia hoang mang, Tĩnh Hương thì thầm vài câu, nàng cười nói: “Thì ra là cháu gái của Phó lão tiên sinh, bộ dạng sinh ra thật xinh đẹp.”
Nghe thấy Lâm Trắc phi khen mình, Phó Vọng Thư thật cao hứng, so với lúc trước tự tin hơn không ít, ngẩng đầu nói: “Đa tạ Lâm Trắc phi khen……”
Chữ “khen ngợi” nàng chưa nói xong, Lâm Trắc phi đã quay đầu nhìn về phía Lâm Diệu Diệu: “Váy này của Diệu Diệu thật đẹp nha, là tú phường nào làm vậy? Tẩu tử mau giới thiệu cho ta, ta cũng đi làm mấy bộ.”
Diêu thị khách khí nói: “Vẫn là nhà lúc trước, Lâm Trắc phi hẳn là đã đi qua……”
“Hình như…… Là họ Lý?” Hình như Lâm Trắc phi có ấn tượng.
Diêu thị gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy ta đã biết, khi ta còn nhỏ cũng thường may quần áo ở nhà họ, đều là Lão phu nhân dẫn ta đi, nhưng mà Lão phu nhân nói, bọn họ không thể làm đồ cho người lớn……”
Lâm Trắc phi cùng Diêu thị ngươi một lời, ta một câu trò chuyện, từ quần áo cho tới trang sức, từ trang sức cho tới mang thai, cuối cùng, cho tới sinh dưỡng hài tử như thế nào.
“Ai da, Vương gia hy vọng muội sinh nhi tử cho người, nhưng sau khi ta nhìn thấy Diệu Diệu, kỳ thật đặc biệt muốn một nữ nhi, nhi tử quá nghịch ngợm, nữ nhi thật tốt, đúng không, Diệu Diệu?” Lâm Trắc phi cứ thỉnh thoảng mà đem đề tài kéo tới trên người Lâm Diệu Diệu, sợ Lâm Diệu Diệu bị nhàm chán.
Trong miệng Lâm Diệu Diệu còn nhai bánh hạt dẻ, nói hàm hồ: “Đúng nha đúng nha, con cũng cảm thấy con rất tốt! Còn tốt hơn ca ca tỷ tỷ!”
Diêu thị trừng mắt nhìn nữ nhi một cái: “Đứa nhỏ này! Có ai tự thiếp vàng lên mặt như con không? Không biết xấu hổ!”
Lâm Trắc phi che mặt cười to.
Phó Vọng Thư ngồi trên ghế ấm áp dễ chịu, giống như ngồi trên một tảng đá lạnh băng, trước đó vì Lâm Trắc phi khen ngợi mang đến tự tin cùng hưng phấn đã nhạt đi, lòng của nàng trở nên xấu hổ và rét lạnh.
Là một tiểu thư không có bối cảnh, có thể bước vào nơi của Hậu duệ quý tộc như Vương phủ, nói không kích động là giả. Trước khi đến, nàng tràn ngập ảo tưởng với Vương phủ, nàng sớm nghe nói thân thế Lâm Trắc phi cũng tương tự mình, đều là gia đạo sa sút, đều là được Lâm gia nhận nuôi, người xuất thân thế này, nhất định không có dáng vẻ tự cao. Hơn nữa, thấy hai người cùng cảnh ngộ sẽ thông cảm cho nhau, nói không chừng sẽ chú ý tới nàng nhiều hơn, sẽ khen ngợi dung mạo của nàng, sẽ hỏi tài năng học vấn của nàng…… Nàng đều thuộc lòng thơ ca đã chuẩn bị.
Mọi chuyện cùng với tưởng tượng không giống nhau, hiện thực đánh cho nàng một cái tát vang dội.
Trên mặt nóng rát, nàng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Tiếng cười của Lâm Trắc phi vẫn êm tai truyền đến: “…… Ai da, Diệu Diệu nhà ta chính là đứa trẻ hoạt bát! Nếu tẩu tử là thấy phiền, giao Diệu Diệu cho ta đi, ta nhất định không chê! Diệu Diệu được không?”
“Không được. Tuy rằng con thích cô cô, nhưng con cũng thích cha nương. Cô cô chỉ có một, cha nương có hai người……” Lâm Diệu Diệu bày tính trẻ con cự tuyệt, cũng không thấy Lâm Trắc phi tức giận, ngược lại cười càng vui sướng.
Phó Vọng Thư hiểu rõ, không phải Lâm Trắc phi thật sự yêu thích Lâm Diệu Diệu, cái nàng ta yêu thích chính là Lâm gia phía sau Lâm Diệu Diệu, bảy phần sản nghiệp của Lâm gia đã nằm trong tay Tam gia, coi trọng Lâm Diệu Diệu, chính là cho Tam gia mặt mũi. Còn nàng, tuy cũng là người Tam gia chiếu cố, nhưng ở trong mắt người ngoài, nàng không đáng giá để nhắc tới.
Lâm Trắc phi cùng Diêu thị hàn huyên khoảng một canh giờ, hoàng hôn dần buông xuống bốn phía, Lâm Trắc phi giữ mấy người cùng nhau dùng bữa, bị Diêu thị uyển chuyển cự tuyệt: “Lâm Trắc phi mang thai vất vả, ầm ĩ người một buổi trưa, thật là áy náy, người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác lại đến bái phỏng người.”
Lâm Trắc phi cố ý giữ lại, sau thoáng liếc mắt nhìn Phó Vọng Thư một cái, nuốt lời níu kéo vào bụng.
Sau khi tiễn người Lâm gia rời đi, Tĩnh Hương tò mò hỏi Lâm Trắc phi: “Chủ tử, rốt cuộc Lâm gia có ý gì? Dẫn một người xa lạ chưa từng gặp mặt tới, muốn người cân nhắc Phó tiểu thư hay sao?”
Lâm Trắc phi cười nhạt: “Muốn để ta cân nhắc nàng, thì sẽ không luôn thờ ơ nàng ta.”
“Vậy rốt cuộc Tam phu nhân kia muốn làm gì?” Tĩnh Hương truy vấn.
“Không phải nàng muốn làm gì, là Lâm gia.” Lâm Trắc phi vuốt bụng còn bằng phẳng, sâu kín thở dài, “Chung quy Lâm gia vẫn không chịu đứng trên một chiếc thuyền cùng ta!”
Trong phòng u ám, Cảnh Hi thưởng thức tranh chữ trong tay: “Đi rồi?”
Triệu tổng quản nói: “Mới vừa đi, cơm chiều cũng không ăn, có lẽ không nói ra kết quả gì.”
Cảnh Hi không chút để ý mà hừ một tiếng.
Triệu Tổng quản lại nói: “Lần này tới, có một Phó tiểu thư, nghe nói là cháu gái Phó lão tiên sinh, tư dung diễm lệ, tài hoa vẹn toàn……”
Ánh mắt Cảnh Hi lạnh như băng liếc qua, Triệu Tổng quản run lập cập: “Ý của nô tài là…… Lần này may mà có Phó tiểu thư này làm rối nên Lâm Trắc phi có nhiều lời không tiện mở miệng, mới không giải quyết được gì, nhưng chiêu này không thể lần nào cũng dùng. Dù sao thân phận Lâm gia vẫn thua kém hơn, Lâm Trắc phi triệu kiến, không thể chối từ không gặp, gặp nhiều lần, có lẽ sẽ dao động……”
Cảnh Hi vuốt cằm, lộ ra vẻ mặt như suy tư gì, lúc trước giúp Lâm Trắc phi khôi phục sủng ái, không nghĩ tới Lâm Trắc phi có thể mang thai, cái này hơi làm rối kế hoạch của hắn.
Trong thư phòng, Cảnh Vương xem xong danh mục quà tặng ngày tết, chọn thiếp mời quan trọng muốn phúc đáp, vừa mới viết thiệp xong chuẩn bị rời đi, Cảnh Hi được thị vệ đẩy vào.
“Phụ Vương.” Giọng nói của Cảnh Hi có điểm ủy khuất.
Cảnh Vương buông bút, nhẹ nhàng đi đến bên người nhi tử, nửa ngồi xổm xuống nói: “Làm sao vậy Hi nhi? Ai chọc con không vui sao?”
“Bọn họ nói, lúc trước Phụ Vương cưới Lâm Trắc phi là bởi vì Phụ Vương nhìn thấy hết thân thể Lâm Trắc phi, không cưới không được, phải không?” Cảnh Hi nhăn mày hỏi.
Mặt Cảnh Vương đỏ lên: “Ai, ai, ai nói với con?”
“Người chỉ cần nói có phải thật sự hay không?”
Cảnh Vương nuốt nuốt nước miếng, loại chuyện cũ năm xưa này, sao lại không biết xấu hổ nói cho nhi tử? Nhưng đối với đôi mắt trong veo như nước kia của nhi tử, hắn không lừa gạt, thừa nhận: “…… Đúng.”
“Không thể không cưới sao?” Cảnh Hi chớp chớp đôi mắt vô tội, hỏi.
Cảnh Vương không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Sao đột nhiên hỏi cái này? Hi Nhi không thích Lâm Trắc phi sao?” Lúc trước còn luôn miệng nói Lâm Trắc phi thật ôn nhu.
Hiện tại không thích cũng vô dụng, nàng mang thai con của hắn rồi.
Cảnh Hi mở to mắt nói: “Nhi thần chỉ tò mò.”
“Này……” Cảnh Vương sắp xếp câu chữ, cố gắng dùng câu từ thật dễ hiểu: “Phụ vương là một người có trách nhiệm, nhìn thấy thân thể của nàng, theo lý thuyết nên chịu trách……”
Cảnh Hi ngắt lời: “Nhi tử cũng bị người nhìn hết rồi, người kia, có phải cũng phải chịu trách nhiệm với nhi tử không?”
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Diệu: Sau lưng lạnh căm, hình như có người đang trộm bắn tên!