Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Buổi tối, Lâm Diệu Diệu và Tiểu bảo tắm cùng nhau, Tiểu Bảo sẽ bơi, bốn cái móng vuốt nho nhỏ đùa nghịch trong nước, Lâm Diệu Diệu đi bắt nó còn bắt không được, chó bơi còn nhanh hơn người.
 
Tắm rửa xong, một người một thú nằm vật lên thảm lông dê, để Đan Quất và một nha hoàn tên là Thu Nguyệt lau tóc, lau lông.
 
Trong phòng đốt địa long nên không có lạnh, nhưng Lâm Diệu Diệu sờ sờ lông trên thảm, vẫn có hơi ghét bỏ, nói: “Không thoải mái bằng thảm da hổ ở chỗ Tứ thúc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tứ gia còn có thảm da hổ sao ạ?” Thu Nguyệt hỏi. Da hổ là thứ hiếm có, người bình thường dùng không nổi, Tam phòng bọn họ đương nhiên có nhiều tiền để không nhưng bày một tấm da thú trong phòng thì quá dọa người.
 
Đan Quất liếc mắt nhìn Thu Nguyệt một cái: “Da hổ là thứ hiếm lạ sao? Tại sao Tứ gia không thể dùng?”
 
Điểm xuất phát của hai người vẫn là giống nhau, đều cảm thấy Tứ gia là con thiếp thất, không có đủ tiền. Nhưng Thu Nguyệt lại cảm thấy, nếu là con thiếp thất mà còn có thể dùng đồ vật trân quý như thế thì có lẽ Tứ gia cũng không nghèo kiết hủ lậu như Đại gia đã nói. Còn trọng điểm của Đan Quất lại là: Tứ gia là con thiếp thất mà còn dùng được thảm da hổ thì có thể thấy thảm da hổ không phải đồ vật quý trọng như Đại gia nói.
 
Vì Tứ thúc và một tấm da hổ, hai nha hoàn bắt đầu nổi lên tranh chấp trong phòng.
 
“Ta từng đến Vương phủ rồi, có đồ vật hiếm lạ gì mà chưa từng gặp? Một tấm da hổ có gì ghê gớm?” Đây là Đan Quất nói.
 
“Biết ngươi là người đi qua Vương phủ rồi, ngươi thì lợi hại rồi, đều đè đám Đào Hồng tỷ tỷ xuống!” Cái này là Thu Nguyệt.
 
Rất rõ ràng Thu Nguyệt đã rơi xuống thế yếu, tranh không thắng thì bắt đầu thay đổi mũi nhọn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ số thông minh của Đan Quất cũng nhanh chóng bị lệch theo: “Ngươi có ý gì? Ta đạp các nàng xuống như thế nào? Phu nhân không mang các nàng đến Vương phủ còn có thể là lỗi sai của ta sao? Ta dựa vào bản lĩnh của mình mà vươn lên......”
 
Hai người bắt đầu đông xé tây cấu, chắc có lẽ đã quên vì sao lại cãi nhau, Lâm Diệu Diệu đang nghĩ có nên hét to ngăn trận ồn ào này xuống hay không. Thật sự nàng có chút chịu không nổi, nhưng ngẫm lại với tuổi này của mình, vẫn bỏ qua đi, yên lặng cầm một khối vải bông lau lông cho Tiểu Bảo ngoan của nàng thôi.
 
Khi Từ ma ma vào phòng, hai người đã ồn ào đến túi bụi, Lâm Diệu Diệu thì ngồi xếp bằng trên thảm, yên lặng lau lông cho Tiểu Bảo, mà đầu tóc của mình vẫn còn ẩm ướt, lúc ấy Từ ma ma lập tức nổi giận: “Câm miệng hết cho ta!”
 
Hai người sợ đến mức ngẩn người.
 
Từ ma ma đi tới, đoạt vải bông trong tay Đan Quất, trừng mắt nói với Thu Nguyệt: “Cãi cái gì mà cãi? Có gì hay là ầm ĩ thế? Đan Quất vào phủ trước ngươi, thân phận đè ngươi một cái đầu, chỉ bằng ngươi mà cũng ầm ĩ với nàng?”
 
Thu Nguyệt bị nói đến đỏ bừng mặt.

 
Đan Quất đắc ý trợn trắng mắt.
 
Từ ma ma lạnh lùng nói với Thu Nguyệt: “Đi ra ngoài! Xúc sạch tuyết bên ngoại viện cho ta! Không xúc sạch sẽ thì không được ngủ! Lại để cho ta phát hiện ngươi mặc kệ sống còn chỉ muốn gây chuyện thì ta sẽ bẩm báo với phu nhân, đuổi thẳng ngươi ra ngoài!”
 
Thu Nguyệt vất vả lắm mới được chọn đến Tam phòng hầu hạ, đãi ngộ ở Tam phòng tốt lắm, tính tình của tiểu chủ tử cũng tốt, ngày thường không có nhiều chuyện phải làm, bạc cầm đủ, thoải mái hơn bất cứ phòng nào. Thế nên nàng ta lập tức xin lỗi Từ ma ma, ra cửa xúc tuyết.
 
Đan Quất cười hì hì ôm cánh tay Từ ma ma: “Biết ngay Từ ma ma là người công bằng mà....”
 
“Bớt dùng cái bộ dạng này cho ta!” Từ ma ma lạnh lùng hất tay nàng ta ra, dí dí cái trán nàng: “Trước đó ta nhắc nhở ngươi thế nào? Miệng phải chặt như cửa ý! Đừng có nghĩ gì nói nấy! Nàng là một người mới tới nên không hiểu chuyện, thế mà ngươi cũng ngớ ngẩn hùa theo? Mấy lời kia là có ý gì, ngay cả ta cũng nghe không nổi! Đào Hồng, Liễu Hồng vốn cùng lứa với ngươi, chẳng qua chỉ bị phái đến bên người Phó cô nương thôi, có chỗ nào thua kém ngươi? Đến Vương phủ không mang theo các nàng chẳng qua là sợ Thải Linh có suy nghĩ không tốt, chứ ai cho ngươi lá gan không để các nàng vào mắt? A, ngươi đến Vương phủ hai lần là ghê gớm lắm có phải không? Thế thì lần sau ngươi vào cung có phải sẽ lên lật trời không? Còn có Tứ gia, Tứ gia là chủ tử của Lâm phủ, cũng là người mà ngươi có thể bàn tán?”
 
“Là nàng nói trước......” Đan Quất nói thầm.
 
“Nàng nói trước thì người cũng nói theo à? Thế nàng đi xúc tuyết rồi sao ngươi còn không đi làm theo đi?”
 
Xúc tuyết là công việc mệt nhất, ngoại viện lớn như thế, xúc một đêm cũng xúc không hết. Đan Quất nghẹn lời.
 
“Phòng bếp nhỏ cũng nên sửa sang lại, đêm nay lau chùi nó thật sạch sẽ cho ta! Sáng mai ta đi kiểm tra, nếu có bất cứ chỗ nào ta không vừa lòng........” Từ ma ma hừ hừ, “Gọi lão tử lão nương của ngươi đón về đi!”
 
Lão tử lão nương của nàng cũng không phải đèn cạn dầu, biết đâu trở về lại bị bọn họ bán đi, hiện tại nàng là nha hoàn đắc lực ở Tam phòng nên bọn họ mới không dám bắt ép nàng nọ kia. Nhưng mà tổng vệ sinh phòng bếp nhỏ cũng chẳng nhẹ nhàng hơn xúc tuyết đâu.....Đan Quất muốn ỷ vào tình hữu nghị cách mạng giữa mình và Từ ma ma, mong bà bỏ qua: “Ma ma.....Từ ma ma, sau này ta sẽ chú ý, ngài tha cho ta lần này đi! Phòng bếp nhỏ đầy dầu mỡ như thế, nếu dọn dẹp xong, chẳng phải hai tay của ta lần này sẽ bị phế đi sao, thật vất vả mới dưỡng mềm như này....”
 
Từ ma ma nhìn bàn tay nhỏ nhắn thon dài gần như sắp có thể vượt qua chủ tử, khinh thường cười: “Ta thấy dọn phòng bếp không thì nhẹ quá, đúng lúc ga giường trong phòng phu nhân chưa giặt, ngươi mang đến phòng giặt giặt cho sạch đi!”
 
Đan Quất không thể tin mà nhìn Từ ma ma vẫn luôn yêu thương mình có thừa lại cảm ra chuyện tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ tình cảm đó đều cho chó ăn hay sao? Chênh lệch quá lớn!
 
Đan Quất nước mắt lưng tròng rời đi.
 
Lâm Diệu Diệu cũng rất kinh ngạc, lần đầu tiên nàng phát hiện Từ ma ma ngoài mặt ôn nhu, khi nổi giận lại tàn nhẫn như vậy.
 
Từ ma ma sờ sờ cổ áo của Lâm Diệu Diệu, phát hiện đã ướt liền vội vàng cầm một cáo bông khô mát đến thay, lại mặc thêm áo khoác nhỏ màu hồng nhạt, vừa dùng vải bông lau tóc cho nàng, vừa thấm thía nói: “Tam tiểu thư, năm này đã qua, ngài lại lớn thêm một tuổi, không thể không trải qua chuyện này như trước đây nữa. Ngài là chủ tử, các nàng là nô tài, làm gì có chuyện nô tài để chủ tử ngồi một bên còn mình thì tranh luận đạo lý dài ngắn? Sau này lại có ai không tôn trọng thì ngài cứ lấy cái uy nghiêm chủ tử ra dùng, biết không?”
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu.

 
Từ ma ma nhìn gương mặt ngây thơ của nàng, biết nàng nghe vào tai này chảy ra tai kia, thở dài: “Tính cách này của ngài là giống ai thế?” Phu nhân là hổ, Tam gia là sói, hạ nhân ở trước mặt bọn họ ngay cả cái rắm cũng không dám thả. Cũng chỉ có Tam tiểu thư nhỏ tuổi trông có vẻ dễ bắt nạt này nên bọn họ đều không biết thu liễm tính tình ở chỗ Tam tiểu thư.
 
Diêu thị từ chỗ lão phu nhân về, trước đó bị chuyện của Vinh quận chúa và Bùi Lang khiến hai người phình to đầu, thấy Thu Nguyệt xúc tuyết trong sân, hòi cũng lười hỏi, xoa huyệt thái dương đi vào phòng.
 
Nhưng nàng không hỏi, không có nghĩa Từ ma ma không nói, Từ ma ma bẩm báo hết thảy tình hình giữa hai người kia, một chữ không thiếu.
 
Lâm Diệu Diệu hơi ngẩn ra, vừa nãy nghe Từ ma ma nói với Đan Quất và Thu Nguyệt còn tưởng Từ ma ma sẽ không vạch trần đến trước mặt mẫu thân chứ.
 
Diêu thị không chút để ý nói: “Này là việc nhỏ, ngươi tự nhìn mà làm.”
 
Mẫu thân trả lời cũng khiến Lâm Diệu Diệu kinh ngạc.
 
Sống hai đời nàng mới phát hiện, những thứ cong cong vẹo vẹo trong nhà, hình như nàng căn bản chưa có nhập môn!
 
Nhưng mà rất nhanh, nàng hiểu ra.
 
Hiển nhiên Từ ma ma muốn nắm giữ một ít quyền sinh sát trong tay, thế mới có thể khiến người dưới tin phục. Nhưng quyền sinh sát này nhất định phải được mẫu thân giao cho, mà không phải bản thân lừa trên gạt dưới mà có. Bà càng thẳng thắn với mẫu thân thì mẫu thân càng dám ủy quyền cho bà.
 
Chắc là đạo lý này, ừ, ngộ tính của mình vẫn có thể!
 
“Diệu Diệu, Từ ma ma nói rất đúng, con không phải trẻ con nữa, sau này đừng để hạ nhân dám làm càn trước mặt, biết không?” Diêu thị nói.
 
Lâm Diệu Diệu ồ một tiếng: “Biết ạ.”
 
Diêu thị chọn hoa tai, thoa cài tóc bằng ngọc và vòng tay nhỏ, kéo nữ nhi đang ngồi trên thảm vào lòng, ngửi mùi hương trên thân mình mềm mại của nữ nhi phát ra: “Ừm, thơm quá! Hôm nay con ở chỗ Tứ thúc chơi vui không?”
 
“Chơi vui lắm ạ.” Chính là thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ chớp mắt bầu trời đã tối đen.
 
Sau khi nữ nhi bệnh nặng một trận, không nhảy nhót lung tung như lúc trước, hiếm lắm mới nghe nàng nói chơi vui, Diêu thị hỏi ngay: “Chơi cái gì vậy?”

 
Lâm Diệu Diệu dựa đầu nhỏ vào phần cổ ấm áp của mẫu thân, trên người mẫu thân có mùi hương mà cổ người khác không có, khiến nàng ngửi rất thỏa mãn: “Ăn thật nhiều món ngon, Tứ thúc giống con lắm, đều thích ăn bánh ngọt! Còn có, Tứ thúc dạy con luyện chữ.” Nói tới đây, nàng trượt khỏi cái ôm ấm áp của Diêu thị, kéo ngăn kéo ra, tìm bảng chữ mẫu nàng mang về từ nhà trúc: “Hả? Bảng chữ mẫu đâu? Ta để chỗ nào rồi? Đó là tờ giấy ta viết tốt nhất đó!”
 
Hết ngăn kéo lại đến án thư, chỗ nào cũng tìm không thấy.
 
Diêu thị cười: “Được rồi, đừng tìm nữa, nương biết con viết tốt mà!”
 
“Không phải, con thật sự viết rất khá!”
 
“Nương biết.”
 
“Ai nha.....” Công phu miệng lưỡi có hạn, Lâm Diệu Diệu gấp đến độ dậm chân.
 
Diêu thị không tin cái chữ viết như vẽ bùa quỷ của nữ nhi có thể cải thiện chỗ nào, vỗ vỗ mông nhỏ của nàng: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
 
Lâm Diệu Diệu bị mẫu thân nhét vào ổ chăn, Tiểu Bảo cũng nhảy lên theo, Diêu thị có ý muốn để Tiểu Bảo xuống, nó lập tức lắc lắc lông, ý nói Bảo Bảo đã tắm rồi, Bảo Bảo sạch sẽ lắm!
 
Lâm Diệu Diệu vớt Tiểu Bảo vào ổ chăn, ban đêm nàng thích xoay người nên chỗ bả vai kiểu gì cũng sẽ bị lọt gió, cái đuôi của Tiểu Bảo vừa khéo làm thành áo cộc tay cho nàng: “Nương, chuyện của biểu ca đã giải quyết chưa? Cái Vinh quận chúa kia.....sẽ không đến gây chuyện nữa chứ?”
 
Ngàn vạn lần đừng muốn, tuy đời này nàng không tính sẽ gả cho biểu ca, nhưng cũng không hy vọng biểu ca cưới Mẫu Dạ Xoa qua cửa.
 
Sắc mặt Diêu thị hơi trầm xuóng: “Con nít con nôi, đừng hỏi cái này!”
 
Vừa rồi còn nói nàng không phải trẻ con!
 
Khó hiểu!
 
Chuyện của Vinh quận chúa không dễ dàng cho qua, ngày hôm sau, lại có người tới cửa, lần này người tới chính là một nhũ mẫu.
 
Địa vị của nhũ mẫu ở triều Đại Chu rất cao, tương đương với nửa trưởng bối, gia đình bình thường thì không có nhân vật như này.
 
Người Lâm gia khách khí đón nàng vào Như Ý viên, nàng tươi cười tỏ ý đồ đến: “Hai người kia vốn là thị tị của phu nhân, khi quận chúa ra đời liền đến hầu hạ bên người quận chúa, tình cảm với quận chúa không phải tốt bình thường, đạo lý lớn gì đó mà gặp phải chuyện này của quận chúa thì cũng thành không có đạo lý. Hôm qua trùng hợp ta về nhà mẹ đẻ, không biết bọn họ gạt ta, gạt cả quận chúa mà trộm đến quý phủ gây ầm ĩ bực này, ta ở đây thay bọn họ nhận lỗi với các ngươi.”
 
Nàng nói, quả thực đứng dậy hành lễ thật sâu với bọn họ, không hề có nửa điểm khó chịu.
 
Nhũ mẫu của quận chúa còn lớn hơn so với thân phận của một vài vị phu nhân, người Lâm gia sợ tới mức hãi hùng khiếp vía.
 

Lão phu nhân đỡ lấy nàng: “Ngươi mau đứng lên đi!”
 
Nhũ mẫu áy náy nói: “Quận chúa uống sữa của ta mà lớn nên tính cách của nàng ta hiểu rất rõ, muốn ta nói, chuyện này không trách Bùi công tử được, là quận chúa ương ngạnh.”
 
Nghe đi nghe đi, lúc này mới giống lời của người nói này!
 
Tâm trạng của người Lâm gia thoải mái hơn hẳn!
 
Nhũ mẫu lại tiếp tục nói: “Hai người kia tóc dài não ngắn, ta đã phạt bọn họ rồi, khấu trừ tiền tiêu vặt, đánh bản tử, hiện tại còn đang quỳ trong hoa viên. Vốn định đưa tới quý phủ nhận đòn chịu tội lại sợ rước lấy sự chê cười cho quý phủ, nói quý phủ có lý không tha người, nói quý phủ bằng mặt nhưng không bằng lòng với Cố gia.”
 
Đây là lời nói thật, lão phu nhân nghe xong, bài xích trong lòng lại ít đi một phần.
 
Nhũ mẫu kia nói tiếp: “Nhưng mà có câu không xuôi tai ta không thể không nói, quận chúa ngang ngược thì ngang ngược, dẫu sao đó cũng là quận chúa do Hoàng Thượng đích thân sắc phong, chúng ta chỉ là người bình dân, mạng này không thể đối nghịch với nàng được.”
 
Lão phu nhân liên tục gật đầu: “Đúng là lý này.”
 
Nhũ mẫu vỗ tay lão phu nhân, nói: “Nguyên nhân gây ra chuyện này là gì thì chúng ta không nghiên cứu kỹ nữa, miệt mài tìm kiếm cùng tìm không ra, mà khắc phục lỗi này mới chính là đạo lý đúng đắn, tổn thương hòa khí thì không có lời, ngài nói đúng không?”
 
Lâm Diệu Diệu âm thầm tán thưởng, nhũ mẫu này đúng là cao thủ đàm phán!
 
“Nhưng mà......” Bảo Lang ca nhỉ thỏa hiệp thì lão phu nhân lại không cam lòng, cảm thấy thật xin lỗi lời dặn phải chăm sóc tốt cho Lang ca nhi của lão thái gia trước lúc lâm chung với bà.
 
Nhũ mẫu cười nói: “Thực ra, lấy thân phận của Bùi công tử thì không xứng với quận chúa nhà ta, ta làm nhũ mẫu cũng hy vọng nàng tìm được một phu quân môn đăng hộ đối.”
 
Lão phu nhân hơi xấu hổ: “Đúng vậy.”
 
“Quận chúa là người thích mới mẻ, đối với cái gì cũng chỉ yêu thích có ba ngày thôi, nếu không chiếm được thì nàng cứ tâm tâm niệm niệm, nếu thật sự có rồi thì không đến mấy ngày lại chán thôi. Ý của ta là không bằng để Bùi công tử ở chung với quận chúa mấy ngày đã, nếu quận chúa biết Bùi công tử không thú vị, tất nhiên sẽ không nhắc lại việc gả cưới nữa.” Nhũ mẫu nói, lấy ra một tờ giấy, “Quận chúa thích cái gì, chán ghét cái gì ta đều viết bên trong rồi.”
 
Đây là dạy biểu ca gian lận!
 
Lâm Diệu Diệu nghẹn họng nhìn trân trối, nhu mẫu này là một nhân vật không thể coi thường!
 
_________ 
 
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc đời này đâu đâu cũng có cao thủ! \\(≧▽≦)//

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận