Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Sáng sớm, Diêu thị ôm Lâm Diệu Diệu đi Tri Huy viện.
 
Hôm qua Lâm Diệu Diệu nghe quá nhiều chuyện bát quái, hưng phấn đến hơn nửa đêm mới tiến vào mộng đẹp, Diêu thị kéo nàng ra từ ổ chăn khi nàng còn đang ngủ ngon lành, rửa mặt mặc quần áo đều mơ mơ hồ hồ, mãi cho đến khi gần đến cửa lớn Tri Huy viện, mới bị Diêu thị mạnh mẽ lay tỉnh.
 
Vừa đi qua hành lang, Lâm Diệu Diệu lập tức ngửi thấy một mùi thanh mát của trúc, tiền viện của lão phu nhân rất lớn, ngoại trừ trồng trúc cũng không trồng loại cây nào khác, từng có người nói cây trúc quá mộc mạc, không bằng thay đổi trồng thêm một ít cây khác, lão phu nhân không nỡ, nói đó là do nhi tử bảo bối trồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà nhi tử bảo bối không phải người nào khác, chính là phụ thân của Lâm Diệu Diệu – Lâm Sùng.
 
Trước khi sinh phụ thân, lão phu nhân đã có hai người nhi tử, lẽ ra không nên nuông chiều như thế, nhưng mà người ngoài không biết, lần có thai này lão phu nhân là mang song thai, một nam một nữ, long phượng trình tường, nhi tử ra đời trước, đến lúc sinh nữ nhi, lão phu nhân đột nhiên ngất đi, khi tỉnh lại, nữ nhi đã chết trong bụng.
 
Sở dĩ lão phu nhân cưng chiều phụ thân như vậy, cũng đối xử với tử tế với Lâm Trắc phi như thế, ít nhiều cũng có liên quan đến đứa nữ nhi đã chết.
 
Mà nàng là nữ nhi của phụ thân, mặt nàng lại giống với phụ thân, cũng giống với người con chết yểu kia, mỗi lần lão phu nhân nhìn nàng đều cảm thấy nữ nhi sống lại rồi, cho nên vô cùng cưng chiều nàng, một phần do nàng là cháu gái lớn.
 
Hai nương con đến cửa ra vào, Vinh ma ma cười vén rèm: “Tam phu nhân, Tam tiểu thư đến rồi.”
 
Diêu thị gật nhẹ đầu, nắm tay Lâm Diệu Diệu vào phòng.
 
Đối diện cửa ra vào ngăn cách bằng một tấm bình phong bằng gỗ lê Hải Nam, bên trên vẽ hoa cúc vàng, chính giữa khảm một viên ngọc lưu ly ánh sáng tỏa ra bốn phía, đá trong tranh thủy mặc được làm thủ công, liếc mắt một cái, giống như một bức tranh toàn cảnh mưa phùn ở Giang Nam.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi qua bình phong là đến gian phòng thường ngày lão phu nhân tiếp khách, trên tường đều là bản gốc tranh của mấy đại sư từ mấy trăm năm trước, tùy tiện chọn một bức, cũng là giá trị ngàn vàng.
 
Dưới chân là thảm lông cừu Lăng Hoa màu vàng nhạt của Đại Thực quốc trao đổi, màu sắc sáng rõ, mềm như đám mây.
 
“Là Diệu nhi tới rồi phải không?”
 
Đang suy nghĩ, từ trong gian phòng truyền ra giọng nói vừa vội vàng vừa vui vẻ của lão phu nhân, hai mắt Lâm Diệu Diệu sáng ngời, nhìn Diêu thị, Diêu thị cười cười, vỗ vỗ vai Lâm Diệu Diệu: “Đi thôi.”
 
Lâm Diệu Diệu bước chân nhỏ chạy vào phòng trong.
 
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường, mặc một áo khoác dài hoa văn hình dơi, kéo dài từ cổ đến dưới cánh tay, xéo xéo là hình những nút thắt xếp thành bốn chữ ‘Phúc lộc vô cương’, mặt mỉm cười, tinh thần sáng láng, nhìn thấy thân ảnh nhỏ kia chạy về phía mình, không đợi nàng hành lễ đã ôm nàng lên đùi mình: “Nhanh lại để tổ mẫu nhìn xem, có phải đã khỏe mạnh hoạt bát rồi hay không? Nhìn đứa nhỏ này mặt cũng gầy đi rồi…”
 
Lâm Diệu Diệu ngã vào lòng lão phu nhân, ngọt ngào gọi một tiếng “Tổ mẫu.” 
 
Tim lão phu nhân đã muốn tan chảy rồi.
 
Diêu thị đi tới, hành lễ với lão phu nhân: “Mẫu thân.”
 
Tâm tình lão phu nhân không tệ, gật đầu nói: “Con cũng ngồi đi, mấy ngày nay vất vả cho con rồi, vừa bận rộn chuyện trong nhà, vừa phải chăm sóc Diêu nhi. Nếu như thật sự quá bận rộn, thì nói với ta một tiếng, ta bảo Đông Mai đến chăm sóc Diêu nhi.”
 
Đông Mai là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân, hầu hạ lão phu nhân đã bảy năm, đến nay cũng chưa gả, được lão phu nhân hết sức coi trọng, có thể nói Đông Mai đến chăm sóc Lâm Diệu Diệu, chứng tỏ lão phu nhân có bao nhiêu yêu thương Lâm Diệu Diệu.
 
Diêu thị vội nói: “Không cần phiền toái Đông Mai, con đã chọn được người rồi, mấy ngày nữa nàng tới thì sẽ dẫn đến gặp người.”
 
Lão phu nhân dặn dò vài câu, những việc không được làm, hoặc là chọn người tốt hơn, hoặc là Đông Mai, Diêu thị liên tục cam đoan, nói khi nha hoàn đến, trước tiên sẽ dẫn đến cho lão phu nhân xem qua, nếu cảm thấy phù hợp mới đưa đến bên cạnh Lâm Diệu Diệu, lúc này lão phu nhân mới không nói nữa.
 
Lại trò chuyện vài câu, Quách thị, Thôi thị đi đến thỉnh an, hai đường ca, hai đường tỷ của Lâm Diệu Diệu cùng với Bùi Lang đã đi học từ sớm, chỉ còn một Viện nhi ba tuổi, vẫn ở trong chăn ăn vạ không đến.
 
“Mẫu thân.”
 
“Mẫu thân.”
 
Hai người hành lễ với lão phu nhân.
 
Lâm Diệu Diệu đứng dậy gọi Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu.
 
lão phu nhân hỏi thân thể Thôi thị thế nào, còn có phản ứng nôn nghén không, Thôi thị cười lắc đầu: “Cái thai này con bớt lo hơn, giống như không mang thai vậy.”
 
Lão phu nhân kêu người mang bữa sáng lên, thấy ba người con dâu đều đứng im, vẫy vẫy tay: “Đừng đứng đấy nữa, đều ngồi xuống ăn đi.”
 
Ba người ngồi xuống.
 
Lâm Diệu Diệu thích ăn bánh bao, nhưng lại không thích nhân thịt bên trong, Diêu thị lấy bánh bao lựa nhân thịt ra, bỏ vỏ bánh bao vào chén Lâm Diệu Diệu.
 
Thôi thị ngồi đối diện cho Diêu thị một ánh mắt: lão phu nhân không hỏi chuyện chùa miếu sao?
 
Diêu thị: Không có.
 
Quách thị thu hết vẻ mặt của hai người vào mắt, trong lòng ba người đều thở dài một hơi, ai ngờ cơn tức này còn chưa tiêu hóa xong, Đông Mai sắc mặt vội vàng đi tới: “Lão phu nhân! Triệu quản gia của Vương phủ đến rồi!”

 
“Lâm Trắc phi nghe nói Tam tiểu thư bị bệnh, đặc biệt căn dặn nô tài đưa đến một chút dược liệu để Tam tiểu thư bồi bổ thân thể, Lâm Trắc phi còn nói, nhiều năm không nhìn thấy người nhà, trong lòng rất mong nhớ.”
 
Nghe xong mục đích Triệu quản gia đến, cả người lão phu nhân đều không tốt, lời này lúc mới nghe xong là Lâm Trắc phi lo lắng cho Lâm Diệu Diệu, trước phái người đến thăm, nhưng cẩn thận suy xét một chút, rõ ràng là bảo người Lâm gia đến thăm nàng ta!
 
Lão phu nhân gọi con dâu vào phòng kế bên: “Ai đem chuyện Diệu Diệu sinh bệnh nói cho nàng hả? Ai cho phép các con qua lại cùng nàng ta?”
 
Nếu như người đến hôm nay là Tĩnh Hương, hoặc bất kì một người nào khác bên cạnh Lâm Trắc phi, lão phu nhân sẽ chẳng chút lưu tình mà đuổi trở về, nhưng cố tình lại là Triệu quản gia, thân tín của Vương gia, điều này chứng tỏ Vương gia đã ngầm đồng ý rồi, các nàng còn dám nói một chữ không sao?
 
“Các con gây họa, tự mình giải quyết đi! Đừng mong ta sẽ đi gặp tiểu tiện nhân kia!”
 
Ba vị phu nhân không ngờ sự việc lại bại lộ nhanh như vậy, thực ra rốt cuộc Lâm Trắc phi làm sao biết rõ Lâm Diệu Diệu sinh bệnh? Cũng không có ai tận lực đi nói cho nàng biết, Diêu thị cũng không nói, nhưng Tĩnh Hương lại biết rõ.
 
Hay là… Là Tĩnh Hương tìm hạ nhân nghe ngóng sao?
 
Xem ra việc tới Vương phủ là không thể tránh khỏi rồi, Lâm Trắc phi là nữ, để nam nhân đi thăm nàng là không thích hợp, lão phu nhân tuyệt đối không nể mặt đi gặp đứa “nữ nhi” đã phản bội mình, Thôi thị lại đang mang thai, Quách thị và Lâm Trắc phi là tình địch, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể để Diêu thị đi một chuyến này.
 
Lâm Diệu Diệu ngồi trên giường ngay cửa ngăn nhỏ, vẻ mặt hoang mang nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
 
Trong trí nhớ, Lâm Trắc phi và Lâm gia không cùng xuất hiện, nếu không nàng cũng không mãi đến lúc chết mới biết mình có một vị cô là Trắc phi.
 
Ở kiếp này, sao lại không giống với lúc trước vậy?
 
Chẳng lẽ là vì nàng tỉnh dậy sớm hơn mười ngày, cho nên quỹ đạo lịch sử cũng thay đổi?
 
Hơn nữa, không phải Nhị bá mẫu nói Lâm Trắc phi đã bị thất sủng sao? Một Trắc phi thất sủng, sao có thể mời quản gia của Vương phủ ra mặt?
 
Lúc Triệu quản gia nhắc đến Lâm Trắc phi, thái độ rõ ràng là mười phần cung kính nha.
 
Ánh mắt Lâm Diệu Diệu hoài nghi nhìn qua khe hở của bình phong, rơi vào khuôn mặt Triệu quản gia, vì sao nàng cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó?
 
Diêu thị đưa cho Triệu quản gia một cái hầu bao nặng trịch, Triệu quản gia ước lượng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khi thấy rõ sức nặng kia không phải bạc mà là vàng, chậm rãi cười cong đôi mắt.
 
Diêu thị nói: “Làm phiền Triệu quản gia chuyển lời tới Lâm Trắc phi, đa tạ sự yêu thương của nàng, ngày mai ta sẽ đến Vương phủ thăm.”
 
Triệu quản gia cười cười: “Chọn ngày không bằng hôm nay, Tam phu nhân và Tam tiểu thư sẽ không có chuyện khác chứ?”
 
“Sao gấp gáp như vậy?” Diêu thị hơi trừng lớn mắt.
 
Sau nửa cạnh giờ, Diêu thị và Lâm Diệu Diệu bước lên xe ngựa đi đến Vương phủ.
Đáng nhắc tới chính là, tối hôm qua Lâm Diệu Diệu ngủ không được ngon giấc, xe ngựa xóc tới xóc lui, nàng vốn nên ngủ đến trời đất tối tăm, nhưng nàng, không hề buồn ngủ.
 
Không chỉ như thể, mí mắt còn nhảy liên tục.
 
Càng tới gần Vương phủ, nàng càng cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
 
Lúc xe ngựa đi ngang cửa lớn của Vương phủ, trái tim nàng liền không khống chế được mà nhảy dựng lên. 
 
Nàng làm sao vậy? 
 
Gặp quỷ hay trúng tà rồi sao?
 
Cuối cùng xe ngựa cũng đến cửa hông của Vương phủ, Triệu quản gia tự mình vén rèm cho hai người, so với thái độ lúc trước ở Lâm phủ càng cung kính hơn một phần: “Tam phu nhân, Tam tiểu thư, mời.”
 
Diêu thị có chút thụ sủng nhược kinh, với địa vị của Triệu quản gia, thậm chí có lẽ sẽ không bán mặt mũi cho thiên kim quan gia, thế nhưng lại đối đãi lễ độ như thế với một nhà thương gia, không lẽ cô lớn thật sự “đã hết khổ cực, đến ngày sung sướng”, một lần nữa được sủng ái hay sao? 
 
Diêu thị ôm nữ nhi xuống.
 
Trên tấm bảng vô cùng lớn, có ba nét chữ cứng cáp mạnh mẽ------Cảnh Vương phủ.
 
Thân thể nhỏ của Lâm Diệu Diệu ------ Cứng lại rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui