Khi dùng cơm chiều, Lâm Diệu Diệu ăn nhiều hơn nửa bát cơm so với ngày thường, khi nàng vui thì sẽ muốn ăn gì đó để chúc mừng, lúc không vui thì phải ăn chút gì đó để giảm bớt cơn buồn, hiện tại là vế sau.
Từ khi biết mẫu thân tính phối hôn cho Phó tỷ tỷ và Tứ thúc, cảm xúc của nàng hạ xuống. Theo lý thuyết, Tứ thúc cô đơn nhiều năm như vậy, nếu có một tri kỷ chăm sóc hắn thì là một chuyện đáng vui mừng, nàng nên vui vì Tứ thúc mới đúng. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh trong mơ tối qua, nghĩ đến tâm tình sau khi bị Tứ thúc vắng vẻ thì nàng lại cảm thấy....Có phải Tứ thúc không thành thân thì càng tốt không?
Nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đời trước Tứ thúc đã độc thân rồi, đời này, vẫn nên tìm một cô nương thành thân đi.
Phó tỷ tỷ cũng khá tốt, ít nhất đủ thương nàng, không cần lo lắng sau khi thành thân không dễ ở chung.
Hơn nữa, không phải kiếp trước Phó tỷ tỷ yêu một người nam nhân đã có thê tử sao? Gả cho Tứ thúc, có lẽ sẽ tránh dẫm lên vết xe đổ.
Tổng hợp lại, đây là một cục diện cực kỳ đáng chúc mừng.
Nhưng vì sao mình lại không vui nổi?
Người không vui không chỉ có mình nàng.
Chuyện làm mai, nhanh chóng truyền đến Mai Lan cư, sợ bị lão phu nhân phát hiện, Diêu thị đã bắt hạ nhân quản tốt cái miệng, nếu có người hỏi, chỉ nói thân thích bình thường đến thăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Vọng Thư ngồi trước gương đồng, vân vê túi tiền còn chưa thêu xong đóa hoa sen, thật lâu không nói gì.
Thải Linh nhìn dáng vẻ này của tiểu thư là biết tiểu thư không hề muốn gả cho Tứ gia, trợn trắng mắt nói: “Nô tỳ còn nghĩ sao Lâm gia lại có lòng tốt thu lưu tiểu thư! Hóa ra là muốn làm tức phụ tiện nghi! Lâm Tứ gia kia chẳng qua chỉ là con thiếp thất, sao xứng đôi với tiểu thư! Nếu thật sự muốn tốt cho ngài thì nên tác hợp ngài với Đại thiếu gia kìa! Đại thiếu gia thích ngài như thế, nô tỳ không tin Tam phu nhân không nhìn ra....”
Phó Vọng Thư trầm mặt xuống: “Ngươi im miệng cho ta! Chuyện của Đan Quất và Thu Nguyệt không khiến ngươi ghi nhớ chút nào sao? Lại dám nghị luận thị phi sau lưng chủ tử thì ta không giữ nổi ngươi đâu!”
Thải Linh tắt tiếng.
Phó Vọng Thư sờ sờ túi tiền hoa sen, thả nó về ngăn kéo, lấy đồ vật Diêu thị cho nàng, đến gian đình giữa Tây phủ và Đông phủ hóng gió.
Thải Linh mở ngăn kéo, trộm lấy túi tiền thêu hoa sen tịnh đế* túm trong tay.
(*) Hoa sen tịnh đế: thể hiện tình cảm vợ chồng mặn nồng như hai đóa sen mọc cùng một gốc.
Diêu thị còn chưa biết mình là Sa Tăng vất vả vô ích, vui vui vẻ vẻ mà mở hoàng lịch ra, chọn hoàng đạo cho hai người.
Cả một đêm Lâm Diệu Diệu đều thở phì phì, ngày thường tắm rửa xong đều sẽ luyện chữ, vậy mà hiện tại không thèm luyện, đạp rớt giày rồi leo lên giường.
Từ ma ma lo lắng có phải nàng bị chuyện gì chọc tức không. Diêu thị cười khổ, nhỏ giọng nói: “Nàng nha, là tức ta tìm tức phụ cho Tứ thúc đó.”
“A? Này......” Từ ma ma khó hiểu.
Diêu thị vỗ nhẹ nữ nhi bảo bối, dùng âm lượng chỉ có mình với Từ ma ma nghe được, nói: “Nàng sợ lão Tứ thành thân thì không đối xử tốt với nàng như vậy nữa.....Nàng muốn tất cả mọi người phải vây quanh mình, chuyển động quanh mình.”
Nói như vậy, Từ ma ma liền hiểu: “Hài tử đang tuổi lớn đều như vậy.”
“Ta với Tam lang cũng không dám quá thân mật trước mặt nàng, sợ nàng ghen.” Diêu thị nhịn cười, dịch chăn lại cho nữ nhi, “Ngủ rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Hai người vừa đi, Lâm Diệu Diệu lập tức mở mắt, khuôn mặt nhỏ thối lại.
Cái gì gọi là sợ nàng ghen? Không dám quá thân mật trước mặt nàng? Vừa gặp mặt đã ngọt ngấy cả lên, coi nàng như không khí! Đây mà nói chưa đủ thân mật thì như nào mới tính?
Còn có, cái gì gọi là nàng muốn tất cả mọi người vây quanh mình?
Nàng có ẫu trĩ như thế sao?
Nhớ năm đó Bùi Lang nạp thiếp vẫn là nàng làm chủ đấy!
Trong lòng nàng cũng đâu phải không thoải mái.
Nàng không muốn Tứ thúc thành thân, chỉ là bởi vì, chỉ là bởi vì......
Quỷ mới biết vì sao!
Bên kia, Phó Vọng Thư đã trở về từ Đông phủ, vào viện thỉnh an Diêu thị: “Tam thẩm, Tứ thúc nói cảm ơn ngài đã đưa đặc sản, vừa khéo hắn có chút bách hạch đào (óc chó), không phải món gì quý giá, thỉnh ngài vui lòng nhận cho.”
Lâm Diệu Diệu trừng mắt nhìn, Tứ thúc đã gặp mặt Phó tỷ tỷ? Nhanh như vậy!
Diêu thị vẫy hạ nhân lui xuống, hỏi Phó Vọng Thư: “Vọng Thư à, nói thật với Tam thẩm, ngươi có ấn tượng thế nào về lão Tứ?”
“Tam thẩm.......” Giọng nói của Phó Vọng Thư có hơi chần chờ.
Diêu thị ôn nhu mà nói: “Đứng khách khí, trong lòng Tam thẩm, ngươi với Diệu tỷ nhi đều giống nhau, Tam thẩm chọn phu quân cho nữ nhi, đương nhiên hy vọng cả hai đều hợp nhau, không nhất định phải gả ngươi cho lão Tứ. Nếu bên ngươi lòng còn chưa đủ, bên lao Tứ cũng nhìn trúng thì hôn nhân này thành. Đừng sợ, trong lòng nghĩ thế nào thì cứ nói với ta.”
Lời này làm Phó Vọng Thư thoải mái không ít, Phó Vọng Thư mím môi: “Tứ thúc là người khá tốt, rất di dỏm.”
Dí dỏm? Lâm Diệu Diệu hoang mang gãi lông mày, Tứ thúc cả ngày banh mặt, Phó tỷ tỷ vậy mà lại thấy dí dỏm? Hoặc là nói, ở trước mặt Phó tỷ tỷ, Tứ thúc mới có thể trở nên hài hước?
Cái suy đoán này khiến mặt nhỏ của Lâm Diệu Diệu càng xị xuống.
“Còn gì nữa không?” Diêu thị truy hỏi.
Cổ họng của Phó Vọng Thư chuyển động một chút, nói: “Tứ thúc......học vấn uyên bác, kiến thức rộng rãi.”
Học thức, kiến thức, đây là thứ Lâm Diệu Diệu vĩnh viễn không có, xem ra Tứ thúc và Phó tỷ tỷ quả thực rất xứng đôi, tài tử giai nhân, trời đất tạo nên.”
Diêu thị bình tĩnh nhìn Phó Vọng Thư: “Không có khuyết điểm?”
“Tạm thời......không phát hiện.” Phó Vọng Thư nhỏ giọng nói.
Ý cười trên mặt Diêu thị càng sâu, việc hôn nhân này có hy vọng! Nghĩ đến cái gì, Diêu thị lại nói: “Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút.”
“Dạ?” Phó Vọng Thư hỏi theo bản năng.
Diêu thị nói: “Ngươi nhìn thấy mặt nạ trên mặt lão Tứ chứ?”
“Vâng.” Phó Vọng Thư gật đầu.
“Ngươi hỏi hắn không?”
Phó Vọng Thư lắc đầu.
Diêu thị nói tiếp: “Mặt hắn bị phá tướng, khi còn nhỏ từng bị ngã, về điểm này ta cần phải thẳng thắn với ngươi.”
Lâm Diệu Diệu bừng tỉnh, thì ra đây là nguyên nhân Tứ thúc vẫn luôn đeo mặt nạ, đó có phải là sau khi Tứ thúc tháo mặt nại liền không còn đẹp nữa không? Nhưng mà dù không đẹp cũng chẳng sao nhỉ? Mị lực của Tứ thúc.....
“Ngươi trở về suy xét một chút, nếu không ngại thì ta lập tức đi hỏi ý kiến lão Tứ, chúng ta mau chóng định ra việc hôn sự này, nếu để ý thì cũng không sao, Tam thẩm lại chọn cho ngươi người tốt hơn.”
Lâm Trường An có nằm mơ cũng không ngờ bản thân sẽ có ngày bị buộc đi xem mắt. Chuyện này là do hỗn tiểu tử Cảnh Hi bày ra, nhưng vừa nghe đến xem mắt là tên kia lại chạy nhanh như thỏ.....
Đáng thương nhiều cô nương ở Di Hồng viện còn đang chờ hắn đến thương yêu kìa, sao Tam thẩm lại cứ nhét Phó Vọng Thư cho hắn?
Phó Vọng Thư và Bùi Lang đều nằm trong danh sách đen của Cảnh Hi, lấy nàng ta, bản thân có quả ngon để ăn sao?
Trở về từ đình hóng gió, cả người Lâm Trường An đều không ổn, đẩy cửa ra thấy Cảnh Hi ngồi quỳ trên thảm lót, vui vẻ thoải mái uống trà, tức khắc một cổ huyết khí dâng lên: “Ai nha, Thế tử gia, sao ngài lại hiện thân rồi?”
Cảnh Hi nhàn nhạt uống một ngụm trà: “Phó tiểu thư đẹp không, Lâm công tử?”
Lâm Trường An cười nghiền ngẫm, gác chân lên bàn trà: “Đẹp, đẹp lắm! Đẹp hơn cô cháu gái kia của ta nhiều! Ngày mai ta sẽ thay ngươi cưới nàng ta về, cô cháu gái của ta làm vợ cả, nàng ta làm thiếp, thế nào, đủ huynh đệ chưa?”
Cảnh Hi giật giật môi: “Có dám cược với ta không? Ngươi không cưới Phó Vọng Thư về được.”
Lâm Trường An khinh thường xùy xùy: “Đừng khích ta, Tứ gia ta là khách quen ở Di Hồng viện, dạng cô nương nào mà chưa từng gặp? Chẳng lẽ không trị được một Phó Vọng Thư? Đánh cược bao nhiêu?”
“Một vạn lượng.”
“Thành giao!”
Lâm Trường An rửa mặt xong ra ngoài, thấy Cảnh Hi vẫn ngồi trong phòng không có ý định rời đi. Lâm Trường An nhìn đồng hồ cát trên vách tường, khó hiểu hỏi: “Còn chưa đi hả, Thế tử gia, muốn nô gia thị tẩm cho ngài không?”
Cảnh Hi không để ý đến hắn, vẫn nhàn nhạt uống trà.
Lâm Trường An thò đầu qua, cổ quái trừng mắt nhìn hắn: “Thật sự muốn ta thị tẩm?”
Cảnh Hi đánh đầu hắn một cái, khiến hắn ngã sang một bên.
Lâm Trường An xoa cái trán bị đánh đau, buồn cười nói: “Không phải ngươi chờ cô cháu gái kia của ta viết thư cho chứ? Ngươi thôi đi, ngươi với Phó tỷ tỷ của nàng đã coi mắt nhau rồi, còn trông cậy vào nàng để ý ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng mình......”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Bảo đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi đến, trên cổ treo một túi gấm.
“Haizz.” Lâm Trường An sống không còn gì luyến tiếc.
Cảnh Hi lấy tờ tin nhắn trong túi gấm ra, nhìn chữ gà bay chó sủa kia, trong con ngươi lạnh băng liện lên một tia nhu hòa.
“Tứ thúc, người muốn thành thân với Phó tỷ tỷ sao?”
Khóe miệng Cảnh Hi khẽ cong, đề bút viết: “Sẽ không.”
Viết xong, hắn lại cảm thấy không ổn, lại xé tờ này, viết lại: “Có lẽ sẽ, để xem gia đình an bài như nào.”
Vẫn cảm thấy chưa được, lại vò giấy.
“Nàng có người mình thích rồi.”
Càng không được.
Sao mình có thể hiểu biết Phó Vọng Thư như vậy?
Giải thích như nào đây?
Cảnh Hi lại viết: “Không thích nàng.”
Lại vò.
Lâm Trường An nhìn Cảnh Hi viết xong lại vò, nôn nóng giống hệt tiểu tử mới khai trai, cười đến đau cả bụng!
Cảnh Hi vò nặn mười tờ giấy, cuối cùng vẫn chọn đáp án đầu tiên.
Lâm Diệu Diệu nhìn chữ viết rõ ràng trên giấy, trong lòng hơi nóng lên.
Sẽ không.
Hắn nói.
Lâm Diệu Diệu che miệng lại, cố gắng không để mình cười ra tiếng, nhưng mà kỳ quá nha, Tứ thúc không lấy Phó tỷ tỷ, nàng vui cái gì?
Tiểu Bảo vỗ vỗ cái bụng nhỏ xẹp lép của mình.
Lâm Diệu Diệu hiểu ý, cho nó ăn một miếng bánh hạt dẻ, sau đó, lấy giấy viết: “Vì sao?”
Cảnh Hi nhìn ba chữ hấp tấp kia, không khó mà tưởng tượng ra cảnh người nào đó vừa cười vừa viết lời này, xem ra, ái phi thực kích động.
Nàng cũng không vui khi mình thành thân, có phải không?
Đáy lòng nảy lên một cỗ ôn nhu khác thường, tràn ra cả mắt, cả người đều được bao bọc trong một tầng ấm áp.
Lâm Trường An ngồi cạnh khó tin xoa xoa mắt, khối băng vạn năm mà cũng có lúc mềm ấm? Quả thực giống hệt thay đổi thành một người khác.
Cảnh Hi hoàn toàn không chú ý với ánh mắt đánh giá của Lâm Trường An, cả người hắn đang đắm chìm trong sự sung sướng mà nàng mang đến cho mình.
Đề bút, dịu dàng viết: “Tứ thúc thích ngươi.”
Tứ thúc đang đợi nàng lớn lên.
________
Tác giả có lời muốn nói: Ui cha, tâm mềm rồi~~