Đã nhiều ngày, thời tiết tót, tuyết đọng trong rừng bắt đầu hòa tan, càng lạnh hơn bình thường ba phần. Lâm Trường An dịch chậu than vào gần một chút, lại chui vào trong ổ chăn ngủ hô hô. Nào biết mới ngủ trong chốc lát đã bị thị vệ gác mái nhắc nhở, nói Lâm Sùng và Lâm Diệu Diệu tới, mang theo ba lớn bao nhỏ, phỏng chừng là tới thăm hắn.
Lâm Trường An lập tức ngốc.
Từ khi Lâm Trường An sinh ra đã ở Tây phủ rồi, đương nhiên Tây phủ cũng không phải chỉ có một mảnh Tử Trúc Lâm mà ở bên trong Tử Trúc Lâm xây dựng một tòa đình viện thanh nhã độc đáo, đó là nơi hắn với mẫu thân ở. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn dọn khỏi đình viện, dời đến nhà trúc chơi đùa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không có hạ nhân, chỉ có một xa phu, một lão thủ vệ mà một thị vệ Cảnh Hi cho.
Ngày thường, xa phu và lão thủ vệ ở bên đình viện, thị vệ thì ẩn nấp trên gác mái hoặc trong rừng trúc.
Đám người bên Đông phủ không thích quản hắn, hắn sống tốt hay không đều không liên quan đến bên kia. Lâm Sùng cũng khá giống vậy, điểm khác chính là, cách một đoạn thời gian hắn sẽ đi dạo qua Tây phủ, nếu chạm mặt thì sẽ nói chuyện với hắn đôi câu.
Cho nên, Lâm Sùng nhận được hắn.
Mà Lâm Diệu Diệu hắn cũng từng gặp rồi, mà không chỉ một lần.
Muốn để thị vệ tới Vương phủ lấy mặt nạ thì đã không kịp rồi, Lâm Sùng đã gõ gõ ván cửa.
“Tứ đệ, Tứ đệ ngươi có ở trong đó không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ta có thể nói không có sao? Lâm Trường An khóc không ra nước mắt, vội vàng nhảy xuống giường, dọn một tấm bình phong từ noãn các tới để ngăn phía trước, nghèn nghẹn nói: “Khụ khụ khụ.....Tam ca vào đi.”
Lâm Sùng đẩy vửa ra, cùng nữ nhi bước vào: “Tứ đệ ngươi bị bệnh sao? Sao lại ho khan? Giọng cũng khàn khàn.”
Lâm Trường An đè giọng xuống: “Bị phong hàn nhẹ thôi, không đáng ngại.”
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, sao giọng nói này nghe quái quái thế nhỉ: “Tứ thúc?”
Lâm Trường An bắt chước cách nói chuyện của Cảnh Hi, hàm hồ ừ một tiếng.
Lâm Sùng đặt đồ bổ lên bàn rồi lập tức đi vòng qua bình phong xem Lâm Trường An, Lâm Trường An vội ngăn lại: “Tam ca ngươi đừng tới đây, ta....ta sợ mình lây bệnh cho ngươi!”
Lâm Sùng cười nói: “Không cần lo, thân thể ta tốt lắm.”
Khóe miệng Lâm Trường An giật giật, lại nói: “Thế......vậy ngươi đến đây là được rồi, để Diệu Diệu ở ngoài kia chơi đi, nàng còn nhỏ.”
Lâm Sùng suy nghĩ, nói với nữ nhi: “Con với Tiểu Bảo sang bên kia chơi nhé.”
Lâm Diệu Diệu nghĩ thầm, nàng thực sự lo lắng cho Tứ thúc, muốn nhìn xem Tứ thúc thế nào rồi. Xoa xoa Tiểu Bảo trong ngực, trước kia mỗi lần Tiểu Bảo thấy Tứ thúc thì đều chạy nhanh như bay, thế mà hôm nay lại lười biếng, không hề có ý đến chào hỏi nào cả.
Lâm Diệu Diệu ngồi quỳ xuống bàn trà.
Lâm Sùng đi vòng qua bình phong nói chuyện với Lâm Trường An, biết Lâm Trường An vì bơi trong nước mới nhiêm phong hàn thì trong lòng vừa áy náy, vừa cảm động: “........Ngươi giúp chúng ta nhiều chuyện như này ta không biết nên cảm ơn ngươi thế nào. Mấy năm nay ngươi lớn lên một mình, người làm ca ca là ta cũng chưa từng chăm sóc ngươi ngày nào, thật sự rất xấu hổ....”
Lâm Trường An cười gượng.
“Chuyện ngươi với Vọng Thư, ta với Tam tẩu ngươi thực sự xin lỗi, là nàng lỗ mang không điều tra rõ đã loạn chỉ uyên ương, hôn sự này từ bỏ đi. Chờ nàng khỏi hẳn sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt. Nương ngươi đi sớm, những việc này không ai thu xếp cho ngươi, bên cạnh ngươi cũng không có người biết lạnh biết nóng, Tam tẩu ngươi nói, chuyện hôn sự nàng sẽ lưu ý thay ngươi. Nơi này của ngươi cũng quanh quẽ quá, nếu ngươi nguyện ý thì khi về ta sẽ chọn mấy hạ nhân nhanh nhẹn cho ngươi....”
Chọn hạ nhân là giả, đưa nha hoàn thông phòng mới là thật. Lâm Trường An cũng không dám nhận, giả ngu mà lừa gạt cho qua.
Không bao lâu sau, Bùi Lang cũng tới một chuyến, hôm qua khi cứu Diêu thị, Bùi Lang cũng ở hiện trường, biết Tứ thúc bị lạnh không nhẹ liền mang chút đồ bổ cho người nhiễm lạnh tới.
Nhìn thiếu niên nằm trên giường, tóc che mất nửa gương mặt tuấn tú, trong lòng Bùi Lang bỗng xuất hiện cỗ cảm giác quái dị, tổng cảm thấy Tứ thúc này không phải Tứ thúc đã cứu Diêu thị ở hồ sen, cũng không phải Tứ thúc chạm mặt ở cửa tiệm vịt quay, khí tràng không quá giống nhau.
Không biết vì sao hắn lại nhớ đến thiếu niên đi ra từ Di Hồng Viện, Tứ thúc trước mặt này có vẻ càng giống hăn hơn một chút.
Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Là một người có khí chất đại biến hóa, hay trên đời này....căn bản có tới hai Tứ thúc?
Lâm Trường An “bệnh nặng” cần tĩnh dưỡng, đám người Lâm Sùng không quấy rầy lâu liền cáo từ.
Trên đường quay về Phong Đường viện, Lâm Sùng vuốt đầu nữ nhi: “Không phải con rất thích Tứ thúc sao? Sao hôm nay không nói lời nào?”
Đúng vậy, ngày thường nàng gặp Tứ thúc đều có vô số chuyện muốn nói, nhưng hôm nay hình như không muốn chút nào, có lẽ.....bởi vì không thấy người Tứ thúc?
Khi dùng cơm trưa, Lâm Sùng nói với Diêu thị về tình hình của lão Tứ bên kia: “......Hắn cũng bị bệnh, hơi ho khan.....chuyện Vọng Thư có vẻ đã thông suốt rồi, chưa nói gì cả. Bên Hoán ca nhi thế nào?”
Diêu thị thở dài: “Đại tẩu nói hắn rất khổ sở, nhưng không náo loạn nữa, chỉ một mình ngồi buồn trong phòng.”
Sở dĩ Lâm Hoán Chi gây ầm ĩ, không phải Phó Vọng Thư thì không cưới cũng chỉ vì tin tưởng Phó Vọng Thư với mình là lưỡng tình tương duyệt (song phương đều có ý với nhau). Hiện tại hắn đã biết thực ra người mà Phó Vọng Thư thích chính là Bùi Lang thì làm sao có long tin để tiếp tục gây chuyện nữa? Mà dù có nháo thắng Lâm gia, Phó Vọng Thư không chịu gả thì hắn có cách nào?
“Khổ cho đứa nhỏ này quá, quá vô tội.” Diêu thị đau lòng Lâm Hoán Chi, “Nhưng mà biết sớm cũng tốt, cũng hay hơn cả đời chẳng biết gì cả.”
Buổi chiều Phó Vọng Thư lại đến cầu kiến Lâm Sùng vài lần, đều bị Từ ma ma chắn trở về. Phó Vọng Thư thấy vậy lập tức viết một phong thư thuật lại tất cả những chuyện đã xảy ra, thừa nhận mình ái mộ Bùi Lang nhưng tình cảm vẫn dừng ở lễ nghi. Túi tiền kia chẳng qua là thêu để an ủi nỗi khổ tương tư, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm ra bất cứ chuyện gì trái với quy củ lễ pháp cả, cũng giải thích Thải Linh hiểu lầm nên mới nháo ra chuyện đó và nguyên nhân mình chưa kịp thời cự tuyệt Tứ thúc.
Đáng tiếc phong thư này căn bản không đến tay Lâm Sùng, bị Diêu thị dùng lửa đốt sạch.
Phó Vọng Thư lại tới cầu bên Lâm Hoán Chi, nàng đã không thể gặp lâm Sùng thì Lâm Hoán Chi càng không thể. Quách thị mang nhi tử về nhà mẹ đẻ thăm người thân rồi, đến ở chính là nửa tháng.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự bị đuổi ra sao?” Thải Linh sợ chết khiếp, hiện tại nàng ta đã biết bản thân đã gây ra lỗi lầm vô cùng to lớn. Nếu có thể, nàng tuyệt đối không lấy cái túi tiền kia ra ngoài, nhưng trên đời làm gì có nếu? Chỉ có hậu quả và kết quả mà thôi. Nghĩ đến các nàng lại phải quay lại những ngày tháng khốn cùng và thất vọng thì cả người nang ta muốn hỏng mất, “Tiểu thư, chúng ta đi cầu xin Tam tiểu thư đi! Nàng thật sự thích người....”
Phó Vọng Thư nhớ tới sự xa lạ bỗng dưng toát lên trong ánh mắt của tiểu cô nương kia, lắc lắc đầu.
“Vậy....Tứ gia thì sao? Tứ gia thích ngài như thế, ngài nói với Tứ gia một tiếng.........ngài gả cho hắn đi! Tuy Lâm Tứ gia chỉ là con thiếp thất nhưng vẫn còn tốt hơn người bên ngoài nhiều!”
Lúc này mới nhớ đến Lâm Trường An tốt, đáng tiếc cũng đã chậm.
Lâm Trường An đã thua Cảnh Hi một vạn lượng, giờ lấy Phó Vọng Thư, có ích gì?
Phó Vọng Thư cùng đường, cuối cùng vào đầu tháng ba, nghênh đón vận rủi bị đuổi ra khỏi Lâm gia.
Vẻ mặt của Lâm Sùng có chút phức tạp: “Thực xin lỗi Vọng Thư.....đừng trách Tam thẩm ngươi, là chủ ý của ta, ta cảm thấy có khả năng ngươi ở Thanh Châu sẽ càng tốt hơn. Bên kia ta có một bằng hữu vẫn luôn muốn một nữ nhi....bọn họ nhất định sẽ đối xử với ngươi như con ruột.”
“Tam gia, ngài cũng không cần Vọng Thư sao?” Phó Vọng Thư khổ sở nhìn hắn, “Chúng ta đang sống rất bình thường mà...ngài là phụ thân của Vọng Thư! Vọng Thư đã bị phụ thân vứt bỏ một lần rồi, vì sao lại bị một lần nữa....vì sao chứ?!”
“Thật xin lỗi.....Vọng Thư....Thật xin lỗi........” Lâm Sùng quay mặt lên xe ngựa.
Cùng với Phó Vọng Thư rời đi, Lâm gia dần dần khôi phục yên lặng.
Lâm Diệu Diệu cho rằng mình sẽ rất đau lòng, nào biết trong thâm tâm lại bình tĩnh ngoài dự đoán. Kiếp trước Phó tỷ tỷ đối xử rất tốt với mình, đời này mình hẳn nên có qua có lại mới đúng. Nhưng nàng chỉ cần tưởng tượng đến một phần vạn khả năng kia thì những điều tốt đẹp của Phó tỷ tỷ đều sẽ thay đổi thành một loại hương vị khác ngay lập tức.
Chung quy trên đời này, không ai quan trong như mẫu thân.
Đại bá nương và Đại ca dọn về nhà, chắc chuyện này đã tạo thành đả kích quá lớn với Đại ca nên hắn cũng yên lặng một đoạn thời gian.
Thân thể của mẫu thân ngày một chuyển biến tốt hơn, cũng thường xuyên đi lại với bên Tây phủ hơn, sau khi lão phu nhân biết, cũng không nói gì.
Cuối tháng ba, tranh cử hoàng thương đã có kết quả: Lâm gia được chọn, phụ trách giúp đỡ việc chế tạo thuyền ở vùng Lưỡng Quảng.
Người Lâm gia rất cao hứng, mở bàn tiệc, dựng sân khấu ăn mừng trong phủ.
Khách nhân đến Lâm gia bái phỏng cũng dần dần tăng lên, trước kia đều là vài thương hộ, mà nay đã có không ít quý nhân.
Phụ thân lo liệu không hết việc, cầm một chồng công vân nghĩ có nên tìm một người để giúp đỡ không, hắn nghĩ tới Bùi Lang.
Mẫu thân lại hết lòng đề cử Tứ thúc: “Lão Tứ mới là người một nhà với chúng ta! Xét đến cùng, sản nghiệp của Lâm gia chúng ta cũng có một phần nhỏ của lão Tứ! Dù phát triển hay sụp đổ thì đều có liên quan đến hắn!”
Lâm Diệu Diệu rũ mắt, chuyện này cũng không giống kiếp trước. Tuy kiếp trước Lâm gia không được chọn làm hoàng thương nhưng sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân chưa gượng dậy nổi, Đại bá và Nhị bá đều là người khó làm chuyện lớn, cho nên rất nhiều chuyện đều do biểu ca ra mặt xử lý, đời này, biến thành Tứ thúc.”
“Haiz, Diệu Diệu, hôm nay con còn đến chỗ Tứ thúc luyện chữ không?” Diêu thị vừa xếp đồ ăn vào hộp vừa hỏi.
Mấy ngày nay nàng cứ bị mẫu thân “đuổi” đến chỗ Tứ thúc luyện chữ, nàng không thì thì mẫu thân cứ nhắc nàng mãi. Nàng thật sự cảm thấy, sự yêu thích của mẫu thân dành cho Tứ thúc đã sắp vượt qua nàng mất rồi, người biết thì nói đó là tẩu tẩu đệ chồng, người không biết còn tưởng rằng là mẫu thân con rể đó!
Con rể.......
Trời ơi, sao mình nghĩ đến chữ đó thì lại đỏ mặt chứ?
Tứ thúc chính là thúc thúc ruột của mình đó!
Hơn nữa Tứ thúc đã có người thương rồi!
Lâm Diệu Diệu thở dài: “Đi ạ.”
Diêu thị nhét đầy đồ ăn vào hộp, đậy nắp lên: “Điểm tâm chuẩn bị xong rồi, con với Tứ thúc ăn đi nhé, buổi tối nương với cha con muốn ra ngoài một chuyến, con cứ ở chỗ Tứ thúc bên kia ăn.”
Lâm Diệu DIệu lầu bầu nói: “Tứ thúc người ta còn có chuyện phải làm chứ, ai đâu rảnh rỗi suốt ngày trông con cho cha nương!”
Diêu thị cười: “Không muốn đi hả? Vậy được, đến chỗ tổ mẫu con sao chép kinh Phật nhé.”
“Ai bảo con không đi?” Lâm Diệu DIệu ôm hộp đồ ăn, còn lâu nàng mới đến chỗ tổ mẫu sao chép kinh Phật!
Tứ thúc sẽ nắm tay nàng dạy nàng viết chữ, tay của Tứ thúc ấm áp, giọng nói dịu dàng, nghe đến mức có thể khiến lỗ tai mang thai....
Chỉ nghĩ thôi mà trái tim đã đập thình thịch thình thịch không phanh rồi.