Trốn lâu như thế cuối cùng cũng tránh không khỏi sao?
Vì sao cố tình muốn theo tới Vương phủ chứ?
Mỗi lần tới cũng chẳng có chuyện tốt, trước kia là người khác, hiện tại cuối cùng đến lượt chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả tâm đâm đầu đi chết Lâm Diệu Diệu cũng có.
Trong tiếng vang của thái giám dẫn đường vang lên chớp mắt, Lâm Trắc phi với Diêu thị lập tức đứng đậy, Diêu thị liếc liếc mát nhìn nữ nhi vẫn ngồi trên ghế sặc khụ khụ không thôi lại quên hành lễ, rong lòng căng thẳng, ôm nữ nhi xuống dưới.
Đây chính là Thế tử hoàng tộc, các nàng cần phải quỳ xuống hành lễ.
Lâm Diệu Diệu quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, thân thể nhỏ nhắn run lên từng hồi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới thủ đoạn của hắn thì cả người nàng không rét mà run.
Chẳng phải nàng chỉ cự hôn hắn thôi sao? Thế mà hắn liền mang thù nàng mười năm, vừa đăng cơ đã nhanh chóng giết biểu ca của nàng, còn đánh Phó tỷ tỷ tàn phê, ngay cả cái đứa con thiếp thất nàng nuôi dưỡng cũng bị hắn dìm chết.
Nhiêu đây còn không đủ, nàng muốn chạy trốn, hắn khiến cho nàng trơ mắt nhìn cung nhân thái giam giúp nàng trốn thoát sống sờ sờ lại bị lột da.....
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, sao nàng có thể không sợ người này?
Cảnh Hi ngồi trên xe lăn, được Triệu tổng quản đẩy tới đây.
Hắn mặc một chiếc áo bào màu trắng rộng rãi, bên hông đeo đái ngọc, nhìn không ra hình dạng vốn có, một gương mặt tuấn tú như ngọc không hề bị che lấp.
Hắn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh ắmt bừa bãi nhìn chung quanh, khi đảo qua Lâm Diệu Diệu đang quỳ trên mặt đất run lên bần bật thì hơi dừng một chút.
Gánh hát cũng không xướng nữa mà song song quỳ gối trên đài, trong đình viện cũng yên tĩnh không tiếng động.
Lâm Trắc phi cười đi lên đón: “Thế tử tới rồi? Chúng ta còn đang nghe diễn đây, đến đây ngồi đi. Thế nào? Chân tốt hơn chưa? Mắt thấy thời tiết ấm dần lên thì phơi nắng nhiều một chút, rất có ích cho việc khôi phục.” Khi nói chuyện, nàng ta đón Cảnh Hi đến trươc vị trí trung tâm.
Cảnh Hi ngồi xong, Triệu tổng quản gân cổ lên, kêu một tiếng “Đứng lên.”
Mọi người quy quy củ củ đứng dậy, không dám phát ra chút tiếng động thừa thãi nào. Dẫu người ngồi trước mặt bọn họ chỉ là một tên ngốc không rành thế sự nhưng cũng vẫn là tên ngốc tôn quý nhất triều Đại Chu, tên ngốc không thể trêu chọc nhất. Ngộ nhỡ hắn lên cơn ngu bắt bọn họ làm thế này làm thế kia thì ngay cả con đường xin tha cũng không có.
Cho nên, bọn họ thà đắc tội Cảnh Vương chứ tuyệt không trêu chọc Thế tử.
Cảnh Hi bắt đầu vừa lột đậu phộng, vừa nói: “Sao không xướng nữa?”
Lâm Trắc phi vội vàng ra hiệu tay cho gánh hát ê ê a a xướng lên.
Ban đầu Diêu thị ngồi bên phải Lâm Trắc phi, nhưng hiện giờ vị trí của Lâm Trắc phi đã bị Thế tử chiếm, nàng cứ cảm thấy ngồi gần Thế tử thì không tốt lắm, mà Lâm Trắc phi cũng đứng, không cho người dọn chỗ nên nàng kéo nữ nhi đứng một bên.
Lâm Diệu Diệu trốn bên cạnh mẫu thân, ôm chặt Tiểu Bảo, giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống thấp nhất.
Nhìn bộ dáng nỗ lực phủi sạch quan hệ với mình của nàng, trong con ngươi của Cảnh Hi xẹt qua một tia u ám, hình như đời này hắn không bắt nạt nàng mà? Tại sao nàng thấy hắn như thấy quỷ, lại còn trốn?
Thế mà còn nói bất luận Tứ thúc là cái dạng gì thì đều thích, kẻ lừa đảo!
Cảnh Hi bóp nát đậu phộng trong tay, không biết nên thất vọng vì nàng không nhận ra mình hay là nên thấy may mắn.
Lâm Trắc phi thấy Cảnh Hi nhìn chằm chằm vào chỗ Diêu thị, cho là hắn tò mò, liền giải thích: “Đó là Tam tẩu và cháu gái của ta, Thế tử muốn gặp các nàng sao?”
Vừa thấy lại đến dập đầu.
Cảnh Hi nhíu mày, giây lát sau, lười biếng nói: “Cái màu trắng kia là thứ gì, ôm tới ta nhìn xem.”
Lâm Diệu Diệu theo bản năng ôm chặt Tiểu Bảo, căn bản không biết Tiểu Bảo đã kiềm chế không được mà muốn nhảy vào lòng Cảnh Hi.
Lâm Trắc phi nhìn con tiểu tuyết chồn (chồn nhỏ màu trắng), chắc đây là con chồn lúc trước đã cào Cảnh Lịch, vốn định đưa về cho Cảnh Lịch hả giận nhưng sau đó Diêu thị nói Diệu Diệu thích, nàng ta lập tức giấu tin tức xuống.
Nàng ta vẫy tay với Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu bất động.
Lâm Trắc phi lại vẫy tay.
Lâm Diệu Diệu vẫn không nhúc nhích.
Diêu thị nóng nảy, vỗ vỗ bả vai nữ nhi, ý bảo nữ nhi đi qua đó.
Trong lòng Lâm Diệu Diệu phát khổ, nếu ở đây có cái khẽ đất thì nàng nhất định sẽ chui vào!
Diêu thị nhỏ giọng nói: “Thế tử muốn xem tiểu tuyết chồn, con ôm cho Thế tử nhìn một cái nhé.”
“Con sợ......” Lâm Diệu Diệu sắp khóc đến nơi.
Diêu thị trách một tiếng: “Đứa nhỏ này, có gì đáng sợ đâu? Thế tử lại không phải hồng thủy mãnh thú, có thể ăn con được hả?”
Hắn còn đáng sợ hơn hồng thủy mãnh thú nha! Đời trước bị hắn ăn đến sạch sẽ, ngay cả cặn cũng không thừa!
Lâm Diệu Diệu chui vào lòng Diêu thị.
Nữ nhi thường ngày lớn gan lắm, tại sao hôm nay còn không thể lên nổi mặt bàn hơn Phó Vọng Thư? Diêu thị hết cách, chỉ đành tự mình ôm Tiểu bảo đến trước mặt Cảnh Hi. Vừa nãy nàng không dám nhìn ngốc tử này trông như thế nào, hiện tại mượn cơ hội hiến Tiểu bảo liếc qua một cái. Chỉ một cái liếc này, trái tim nàng đều run lên.
Trên đời này thật sự có nam nhân đẹp như vậy sao? Tứ mỹ nam kinh thành kia mà so với hắn thì tất cả đều biến thành dong chi tục phấn.
Cảnh Hi nhạy bén cảm nhận Diêu thị đánh giá mình, hắn ghét nhất người khác nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đối tượng lại là mẫu thân ruột của ái phi nên hắn miễn cưỡng nhịn. Hắn ôm Tiểu Bảo lên, sờ sờ, một bộ yêu thích không muốn buông ra, nói với Triệu tổng quản: “Ban tọa.”
Triệu tổng quản vươn tay hướng về vị trí bên cạnh Cảnh Hi, cười nói với Diêu thị: “Lâm phu nhân, mời.”
Đây là vị trí của Lâm Trắc phi đó, nàng cũng không dám ngồi đâu!
Diêu thị chối từ.
Lâm Trắc phi nhanh nhảu nói: “Được rồi tẩu tẩu, ngươi ngồi đi.” Rồi túm Lâm Diệu Diệu tới, “Diệu Diệu cũng ngồi.” Bản thân mình thì ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải. Ở Vương phủ, ngoại trừ Vương gia, Vương phi và Thế tử thì những người còn lại đều là nô tài, đều sống dựa vào ánh mắt chủ tử, Thế tử cất nhắc Tam tẩu thì nàng ta cũng phải cung phụng Tam tẩu. Đương nhiên cũng có tư tâm, rốt cuộc thì Tam tẩu chính là người nhà mẹ đẻ nàng ta, đây là thể diện của nàng ta.
Diêu Thị đến gần chỗ Cảnh Hi ngồi xuống. Mấy ngày nay trượng phu bận rộn chuyện hoàng thương nên không ít lần ra xuất nhập Vương phủ, tất nhiên cũng nghe nói một số lời đồn về Thế tử. Người ta đều nói Thế tử hỉ nộ vô thường, quái đản thô bạo, cực kỳ khó ở chung, lại thêm người ngốc, không giảng đạo lỹ với hắn được, ăn mệt trong tay hắn thì không thể đi đâu tố khổ.
Nghĩ như vậy, Diêu thị có chút không bình tĩnh.
Triệu tổng quản nháy mắt ra hiệu với Diêu thị.
Diêu thị nhìn theo mắt hắn, thấy danh sách vở kịch trên bàn, trấn tĩnh nói: “Thế tử, ngài muốn nghe diễn gì?”
“Có vở nào?” Cảnh Hi hỏi.
Diêu thị nghĩ nghĩ, nói: “[ Say đánh kim chi ] được không? Nói về công chúa điêu ngoa với phò mã, thời điểm ta lớn như ngài thích nghe vở này nhất.”
“Vậy cái này đi.” Cảnh Hi chơi đùa với tiểu tuyết chồn, lật con chồn tới tới lui lui.
Triệu tổng quản đến hậu trường thông báo với gánh hát rằng vở kịch tiếp theo chính là [ Say đánh kim chi ].
Lần đầu tiên ra kiến nghị đã được tiếp thu, Diêu thị cảm thấy ngốc tử này không khó ở như trong lời đồn. Thấy hình như Cảnh Hi rất có hứng thú với Tiểu bảo, Diêu thị dịu dàng nói: “Nó thực thích Thế tử đấy, trước kia cứ gặp người là cào, không ít người lạ từng bị nó cào rồi.”
Tiểu Bảo: hả??
Cảnh Hi lộ ra vẻ mặt vừa lòng, rất thích lời khen tặng của Diêu thị.
Diêu thị lại nói: “Nó thích ăn bánh ngọt, Thế tử đút cho nó, nó càng thích Thế tử.”
Tiểu Bảo: Bảo Bảo đã ăn no rồi, Bảo Bảo ăn không nổi nữa!
Khóe miệng Cảnh Hi cong lên, cầm lấy một miếng bánh hoa quế.....
Tiểu Bảo khóc.....
Một buổi sáng trôi qua trong việc Cảnh Hi và Diêu thị nuôi chồn, Lâm Trắc phi há hốc mồm, nàng ta nhập phủ đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy Cảnh Hi nói chuyện nhiều như này với ai cả. Hình như cũng không phải Cảnh Hi nói mà toàn bộ quá trình đều là Diêu thị lải nhải, Cảnh Hi thì nghiêm túc nghe, không có một tia mất kiên nhẫn. Ban đầu, Diêu thị còn nói về nuôi chồn, sau đó không biết vì sao lại nói đến bản thân, nói khi mình còn trẻ từng nuôi một con mèo trắng.
“Sau đó thì sao? Nó đi đâu rồi?” Cảnh Hi mở to đôi mắt trong trẻo như nước của mình, hỏi.
Diêu thị bị đôi mắt này nhìn đến trái tim tan chảy, nhịn không được mà vươn tay sờ đầu Cảnh Hi như nàng hay sờ đầu nữ nhi mình: “Nương ta đưa nó đi rồi.”
Lâm Diệu Diệu và Lâm Trắc phi bị dọa trắng mặt.
Đó là đầu của Cảnh Thế tử đấy! Ai cho người (nương) sờ soạng!
Diêu thị sờ xong cũng bị hành động bộc phát của mình dọa sợ, khi nàng đang định quỳ xuống thỉnh tội thì thấy Cảnh Hi cười ngọt ngào với mình.
Giữa trưa, Cảnh Hi ở lại Trắc viện dùng bữa. Đây là lần đầu tiên Cảnh Hi dùng bữa ở một sân viện khác ngoài viện của Vương phi, khiến Lâm trắc phi thụ sủng nhược kinh (được thương mà sợ).
Lúc sau, Cảnh Hi được Triệu tổng quản đẩy tới thư phòng để học, mẫu tử Diêu thị ở lại tiếp tục chúc mừng Lâm Trắc phi. Trong lúc đó Vương gia có tới một lần, nữ quan của Vương phi đến một lần, Vinh quận chúa nể mặt mũi của Bùi Lang cũng đến đây ngồi.
Khi hoàng hôn buông xuống, Diêu thị và Lâm Diệu Diệu cáo từ.
Lâm Trắc phi nghẹn ngào tiễn hai người.
Một hồi ở chung này, ấn tượng của Diêu thị với Lâm trắc phi đã được đổi mới một chút ít. Lâm Trắc phi có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ nhưng bản chất không xấu, ngoại trừ chuyện thực xin lỗi Lâm Đại gia thì cũng không làm việc thương thiên hại lí (tàn nhẫn, không có nhân tính).
Lâm Trắc phi khéo léo, xử sử chu toàn, với ai cũng là gương mặt ba phần tươi cười mang đến ấn tượng đầu tiên của người ta chính là nàng thật giả dối, nhưng càng tiếp xúc sẽ càng phát hiện nàng là người nhiệt tình, kia chỉ là cách để nàng sinh tồn mà thôi. Dù sao vào hoàng gia, không phải muốn khiêm tốn làm người, chỉ lo cho bản thân mình là được, có rất nhiều lúc là thân bất do kỷ.
Nàng qua lại với Lâm gia cũng không phải hoàn toàn muốn Lâm gia ủng hộ mình, nguyên nhân lớn hơn chính là trong Vương phủ quá tịch mịch.
Nhìn nàng mang thai mà cứ như đi trên băng mỏng, so sánh đôi bên, thê tử của bá tánh bình dân yên vui hơn nhiều.
Diêu thị ôm chặt nữ nhi, hôn một cái lên trán nàng.
Lâm Diệu Diệu buồn bực hỏi: “Sao vậy nương?”
“Đột nhiên nương cảm thấy gả cho phụ thân con là quyết định chính xác nhất của đời này.” Một nhà ba người, ở bên nhau vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì. Không biết Lâm Trắc phi giãy giụa ở Vương phủ mười mấy năm có từng hối hận chút nào không?
Sau khi trở lại Lâm gia, Diêu thị đến Minh Huy viện thỉnh an lão phu nhân trước, nói tình cảnh của Lâm Trắc phi và chuyện nàng ta mang thai đôi. Lão phu nhân không nói cái gì, dù chán ghét nữ nhân kia thì tiểu nhi tử cũng là dựa vào quan hệ với nữ nhân kia mới leo lên Vương gia làm hoàng thương, không thể vừa dùng nước giếng này xong lại nhổ vào trong giếng một miếng nước bọt được.
“Về con sai người mang cho nàng chút tiền, mang thai cần chuẩn bị nhiều thứ lắm, nhắc nàng cảnh giác vào, sinh hài tử trong hoàng gia không hề dễ dàng.” Lão phu nhân nói.
Diêu thị biết mẫu thân là người mặt lạnh tâm nóng, nghe nói Lâm Trắc phi sống nơm nớp lo sợ thì lửa giận trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nàng sai Từ ma ma đến phòng thu chi lấy ngân phiếu năm vạn lượng, mang đến cho Lâm Trắc phi. Sau đó, lại nói với lão phu nhân chuyện của Cảnh Hi: “Ai cũng bảo hài tử kia kỳ quái, không dễ ở chung nhưng con thấy đều là tin vịt thôi, hắn ngoan lắm, cũng khá tốt với cô nãi nãi (Lâm Trắc phi).”
Nàng muốn nói hắn càng tốt với mình hơn nhưng ngẫm lại, nhất định vì nể mặt Lâm Trắc phi nên hắn mới yêu ai yêu cả đường đi mà đối xử tử tế với mình.
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo vào bồn tắm, Tiểu Bảo ăn nhiều, bụng phình phình, đẩy cũng không động, Lâm Diệu Diệu vừa mát xa bụng cho nó, vừa nói thầm: “Chắc hắn không chú ý tới mình nhỉ? Hắn vẫn luôn nói chuyện với mẫu thân.......quái lạ, vì cáo lông gì mà hắn lại nói chuyện với mẫu thân? Thôi, không nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao đời trước khi mình trưởng thành mới bị hắn coi trọng mà, hiện tại mình còn chưa đến bảy tuổi đâu, chắc hắn sẽ không biến thái đến mức ngay cả tiểu nữ oa cũng không buông tha nha.”
Rất nhanh, Lâm Diệu Diệu phát hiện mình vui mừng quá sớm rồi.
Ngày hôm sau Lâm Trắc phi về phủ, lần này là ở lâu dài, đi cùng còn có Cảnh Hi ngồi trên xe lăn.
“Thế tử luyến tiếc ta, một hai cũng đòi theo tới nên ta đã nói với Vương gia cho Thế tử cũng tới Lâm gia ở một đoạn thời gian.” Lâm Trắc phi cười tủm tỉm nói xong, nhìn về tiểu bạo quân vẫn vác gương mặt ngạo kiều, nói: “Thế tử, ngài ở tiểu viện phía Đông với ta.”
“Không cần.” Cảnh Hi lười biếng dựa lưng vào ghế, quay đầu ngọt ngào cười với Diêu thị: “Ta có thể ở chỗ ngài không?”
Lâm Diệu Diệu: Đừng mà ——
___________
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha, kiếp sống chung gà bay chó sủa bắt đầu rồi~~~