Lâm Trắc phi và Cảnh Thế tử đến khiến người Lâm gia không kịp trở tay, đều nói hoàng gia coi trọng quy củ, nhưng bất luận là lần đầu tiên về phủ hay là lần này ở lâu dài thì cũng không hề đánh tiếng trước với vọn họ, làm bọn họ không có chút chuẩn bị nào, Thôi thị đang mang thai bị kinh sợ suýt nữa động thai khí.
Vương gia tới cửa, bọn họ không sợ, mặc kệ nói như thế nào thì hắn cũng là người biết rõ trái phải, có thể chăm sóc bản thân. Nhưng nhìn tiểu ngốc tử ngồi trên xe lăn kia đi, đây là có chuyện gì hả?
Đầu người Lâm gia đau!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lại không thể cự tuyệt người ngoài cửam nhất định phải cung cung kính kính nghênh vào!
Nghe Cảnh Hi nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Diêu thị.
Diêu thị có chút ngốc.
Cảnh Hi đẩy xe lăn đến chỗ nàng, giật giật ống tay áo nào, dùng đôi mắt vô tội như con mèo nhỏ mà nhìn, phảng phất như nếu nàng nói một câu từ chối thì hắn bị vứt bỏ ngay vậy.
“Được.”
Diêu thị nói.
Chỗ ở của Cảnh Hi cứ như vậy mà được an bài, nếu là ngoại nam khác thì không thể vào nội trạch ở, nhưng Cảnh Hi là tên ngốc, tâm trí không khác Lâm Diệu Diệu lắm, hành động như một hài tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu rít gào trong lòng: Hắn không phải tên ngốc đâu! Các người đây là dẫn sói vào nhà đó! Các người sẽ hối hận!
Phong Đường viện nằm ở hướng Bắc, phòng không nhiều lắm, một cái dùng làm thư phòng, hai cái là phòng ngủ của Lâm Diệu Diệu và phu thê Lâm Sùng, còn lại một cái là noãn các. Noãn các cũng có thể ngủ, khi Lâm Diệu Diệu nhỏ hơn chút thì thân thể yếu ớt, luôn bắt đầu cuộc sống hàng ngày ở trong noãn các. Khi lớn thêm thì dọn đến phòng ngủ hiện tại nên noãn các dùng làm nơi chiêu đãi khách nhân.
Dù sao cũng không thể để một vị Thế tử ở nơi này, nhưng cũng không thể làm cho Thế tử ở cùng phòng với phu thê Lâm Sùng, nghĩ trước nghĩ sau, Diêu thị để Lâm Diệu Diệu vào ở trong noãn các, phòng ngủ của nàng dành cho Cảnh Hi.
Lâm Diệu Diệu ai oán nói: “Vì sao con phải ở noãn các? Bây giờ đã sắp đến mùa hè rồi, nóng muốn chết....”
Diêu thị buồn cười vỗ cái ót của nữ nhi: “Trước đây con hay ở trong noãn các lắm nha! Lại ở mấy ngày thôi, mới là tháng ba, sao đã sắp đến hè rồi? Hơn nữa gọi là noãn các thì nhất định sẽ nóng sao? Đông ấm hạ mát có hiểu không?”
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo, sống không còn gì luyến tiếc mà đi vào noãn các.
Quý nhân đến ở, Đan Quất và Thu Nguyệt bị điều trở về, Diêu thị gõ một chuông cảnh báo với bọn họ: chậm trễ Lâm Diệu Diệu thì nhiều nhất là bị phạt, chậm trễ người hoàng gia sẽ bị rơi đầu!
Hai người trải qua chuyện lúc trước đã khắc sâu vào trí nhớ, không cần Diêu thị ân cần dạy bảo đã xốc lại tinh thần làm việc.
Cuối cùng Đan Quất cũng thông minh hơn một tí, được phân đến phòng của Cảnh Hi chăm sóc, nhưng mà bản thân Cảnh Hi cũng dẫn theo người hầu của mình nên không cần nàng ta đến gần hầu hạ, chỉ cần xử lý chuyện trong phòng là được.
Triệu tổng quản cùng ăn cùng ở với Cảnh Hi, sau khi chuẩn bị cho ông một cái sạp nhỏ phía sau vách ngăn thì hai gã tiểu thái giám đến ở trong dãy nhà của hạ nhân, đương nhiên là được cấp cho cái phòng tốt nhất.
Nhóm nha hoàn bà tử chưa từng thấy thái giám, Triệu tổng quản thì các nàng không dám trộm nhìn, nên sau khi hai tiểu thái giám đến dãy nhà thì lục tục đến phòng bọn họ trộm ngắm.
Nhưng mà thái giám phủ Nội Vụ sau khi thay xiêm y sai vặt của bọn họ thì không khác nam nhân bình thường lắm. Nghe nói giọng nói của thái giám giống như nữ nhân, lanh lảnh chói tai. Có một nha hoàn lớn gan chạy tới nói với bọn họ: “Hai tiểu ca, các ngươi.....các ngươi ăn cơm chiều với bọn ta không?”
Hai người cười đáp, nói cùng nhau.
Giọng nói kia, giống hệt người bình thường nha!
Lễ vật Cảnh Hi mang tới được nâng vào phòng Lâm Diệu Diệu, vì để xe lăn tiện lên xuống, Triệu tổng quản sai người ta cố định bậc thang dài, đợi đến khi muốn qua cửa thì Triệu tổng quản nhấc tay, ôm cả người lẫn xe lên.
Quý nhân tới đột ngột nên đồ đạc của nữ tử chưa kịp thay đổi, nhưng mà khi nha hoàn ôm đệm giường chăn gối mới vào nhà thì Cảnh Hi đã nằm trên giường rồi.
Này, lúc này mới là buổi sáng nh, đã ngủ trưa rồi?
Quả nhiên thế giới cảu người ngốc nàng không thể hiểu được.
Cảnh Hi nằm thẳng trên giường, hai tay giao nhau, nhìn chằm chằm đỉnh màn không chớp mắt.
Giường của ái phi, gối của ái phi, chăn của ái phi.....còn có một cái yếm nhỏ của ái phi.
Không có mùi xạ hương nồng đậm, không có mùi Long tiên hương cao quý, chỉ có một mùi hương sữa nhàn nhạt từng giống của nàng trong quá khứ.
Khuôn mặt lạnh băng của Cảnh Hi không duy trì được nữa, khóe miệng khẽ cong, nhếch lên thế nào cũng không áp xuống được.
Sau đó, hắn ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Triệu tổng quản vốn định gọi hắn đi dùng bữa sáng, nhưng vừa thấy dáng vẻ buồn cười kia của hắn thì nhanh chóng lui ra ngoài.
Ai yo, đây thật sự là gia nhà bọn họ?
Sẽ không thật sự biến ngu chứ?
Diêu thị gọi từng hạ nhân tiến vào để phân phối nhiệm vụ và đánh chuông cảnh báo, Lâm Diệu Diệu đứng bên cạnh nàng, chờ nàng giáo huấn đám nha hoàn vẩy nước quét nhà xong thì ôm lấy cánh tay nàng, làm nũng: “Nương, con có thể dọn đến chỗ tổ mẫu ở vài ngày không? Noãn các....quá nhỏ, con ở không quen....”
“Không nhỏ.” Diêu thị mở sách ra, gạch bớt mấy cái tên nha hoàn, chuẩn bị tiếp tục viết, Lâm Diệu Diệu bắt lấy cán bút của nàng: “Nhưng mà......nhưng mà.....Trong viện đột nhiên có nam nhân tới ở, con có nhiều chỗ không tiện lắm đó. Con còn chưa xuất giá đâu, nếu danh dự bị hủy thì biết làm sao bây giờ?”
Diêu thị buồn cười: “Danh dự? Con mới có mấy tuổi hả? Cách thời gian con xuất giá còn sớm lắm, thành thành thật thật đợi cho nương.”
“Hắn là ngoại nam, tại sao có thể ở trong sân của chúng ta?” Lâm Diệu Diệu hừ hừ nói.
Diêu thị thầm than, người ta là ngoại nam nhưng người ta cũng là Thế tử, nghe nói có một lần hắn mệt quá, trực tiếp bò lên long sáng của Hoàng đế ngủ. Người ta coi tẩm cung của Hoàng đế như chốn không người, một Phong Đường viện rách nát này mà lại dám cự hắn ngoài cửa, không muốn sống nữa sao?
Nói hắn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, đúng là hắn không biết thật, nhưng lại đâu phải cố ý?
Nếu nữ nhi là đại cô nương thì còn thôi, mới có 6 tuổi mà tránh cái gì ngại? Nếu thật sự dọn ra thì ngốc Thế tử không hiểu, chẳng lẽ Triệu tổng quản không thể nhìn ra nữ nhi nàng ghét bỏ?
“Diệu tỷ nhi, con như vậy là không đúng, con phải có lòng đồng tình, người ta là ngốc tử đã đáng thương lắm rồi, con không thể kỳ thị hắn....” Diêu thị thấm thía nói.
Lâm Diệu Diệu khóc không ra nước mắt, ai kỳ thị hắn? Ai dám? Trước kia có cái hoàng tử tên là Hốt Tất Liệt chỉ cười một câu ngốc tử giữa đường thì nước đã không còn, lại còn bị hắn mang đến nơi xa xôi ngũ mã phanh thây....
Nàng sợ chết hắn!
Diêu thị lại nói: “Con cũng đừng sợ, mắt này của nương nhìn người chưa từng sai, hắn không có ác ý với chúng ta đâu. Con đừng chủ động bắt nạt hắn thì hắn sẽ không tìm còn làm phiền.”
Con bắt nạt hắn.........mượn một trăm lá gan cũng không dám.
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo đến Tử Trúc Lâm.
Nàng quyết định, đầu nhập vào Tứ thúc!
Tứ thúc thương nàng như thế, nhất định sẽ thu lưu nàng.
Nàng cũng không tin nàng ở đó rồi mà mẫu thân còn túm nàng về được.
Nhưng mà khi nàng tới nhà trúc thì chỉ nhìn thấy khoảnh sân trống rỗng, cửa nhà đóng chặt.
Ngồi trên bàn đu dây Tứ thúc làm cho mình một lát cũng không thấy Tứ thúc về, nàng đành ủ rũ cụp đuôi về Đông phủ.
Lâm Trắc phi được an bài ở tiểu viện phía Đông trước khi xuất giá, hiện tại đã sửa lại tên, gọi là Đông Noãn các.
Nữ quyến của Lâm phủ ngoại trừ Diêu thị cần phải thu xếp nơi ở cho Thế tử thì những người khác đều vào phòng thỉnh an nàng ta, Quách thị và Thôi thị tới cùng nhau.
Hai người quy củ hành lễ, Lâm Trắc phi đến trước mặt Quách thị, nâng bụng quỳ xuống.
Quách thị sợ hãi: “Không được đâu cô nãi nãi. Ngươi làm gì vậy?”
Lâm Trắc phi đỏ mắt: “Năm đó ta phụ Đại ca, là ta sai.......làm khó Đại tẩu không so đo hiềm khích trước đây mà tiếp nhận ta.....đa tạ Đại tẩu......cũng mong Đại tẩu.....thay ta chuyển lời xin lỗi đến Đại ca.....”
Quách thị há mồm: “Aiz, ngươi.....” Lâm Trắc phi về phủ hai lần, lần đầu tiên trượng phu uống say không thể tới gặp; lần này đây dù thanh tỉnh nhưng cũng không chịu tới. Trượng phu còn hận nàng ta, làm sao không phải bởi vẫn còn nhớ nàng ta?
Quách thị chua xót ra khỏi Đông Noãn các, Thôi thị nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, kéo tay nàng nói: “Đại tẩu, tẩu sẽ không thật sự thay nàng ta giảng hòa với Đại ca chứ?”
“Không thể sao?”
“Tẩu ngốc thế!” Thôi thị hận sắt không thành thép mà trừng mắt liếc Đại tẩu một cái, :Nghe đệ muội một câu, đừng trộn lẫn với bọn họ. Lần sau nếu nàng có hỏi thì tẩu cứ nói mình đã chuyển lời, về phần Đại ca nghĩ như thế nào thì tẩu không rõ lắm.”
“Này......này có vẻ không tốt lắm?”
Thôi thị nhíu mày: “Trong lòng Đại ca có ai tẩu biết rõ ràng, nếu tha thứ cho nàng ta thì trong lòng Đại ca có bao nhiêu chỗ dành cho tẩu? Tẩu cứ thử đến chỗ Tam đệ muội hỏi đi, khẳng định nàng cũng giống ý muội!” Nàng thật sự suy nghĩ vì Đại tẩu nên mới thành thật với nhau.
Quách thị hiểu đệ muội vì tốt cho mình, thở dài, không nói chuyện.
Lâm Diệu Diệu dùng mánh lới chạy đến Đông Noãn các của Lâm Trắc phi chơi cả ngày, có thể không gặp tiểu bảo quân là một chuyện mỹ diệu cỡ nào cơ chứ!
“Cô cô, cô cô, ngươi ở một mình có tịch mịch không? Nếu không......ta với Tiểu Bảo đến ở cùng ngươi nhé?” Nàng chớp chớp mắt.
Lâm Trắc phi dịu dàng cười: “Ta là người lớn, tịch mịch cái gì? Các ngươi vẫn nên bồi Thế tử nhiều hơn đi, hắn cũng không có bằng hữu nào cả, ta nhìn ra hắn thích ngươi lắm đấy.” Một người ngay cả đệ đệ ruột cũng không muốn ở cùng một viện mà lại yêu cầu dọn đến Phong Đường viện, đơn giản là thích.
Lâm Diệu Diệu thầm nghĩ, người ác liệt như vậy sao có thể có bằng hữu? Cũng chỉ có Tứ thúc tốt tính mới chơi chung được với hắn.
Cầu ở thất bại, Lâm Diệu Diệu vác khuôn mặt xám xịt về Phong Đường viện.
Đi qua phòng ngoài, đó là một tiểu viện tử trồng rất nhiều hoa nhài và hoa hải đường, Cảnh Hi đang ngồi dưới tàng cây hoa hải đường chờ Lâm Diệu Diệu.
Đừng tưởng hắn không biết ai phi đang trốn tránh hắn, tránh được nhất thời, có tránh được một đời không?
Nhưng mà hắn thấy kỳ quái, rõ ràng hắn không có làm gì, nàng sợ hắn......có phải sợ thái quá không?
Thu Nguyệt hái được một bó hoa nhài, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Cảnh Hi: “Thế tử....ngài....thích hoa không?”
Lâm Diệu Diệu trốn sau ván cửa.
Cảnh Hi liếc nhìn người nào đó một cái, rồi mềm giọng nói: “Thích, cảm ơn Thu Nguyệt tỷ tỷ.”
Thu Nguyệt suýt chút nữa hét lên.
Tốc độ Cảnh Hi thu mua nhân tâm đã vượt quá sức tưởng tượng của Lâm Diệu Diệu, chỉ một ngày mà gần như hạ nhân ở Phong Đường viện đã bị hắn “thu phục”.
Ngẫm lại cũng không thấy lạ, hắn lớn lên tuấn tú, thân phận cao, tùy tiện cười một cái thì cũng khiến nhóm người kia thụ sủng nhược kinh.
Nhưng mà......vì sao hắn lại làm thế?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Rõ ràng không phải ngốc thật mà!
Vì sao đầu tiên lấy lòng mẫu thân, sau đó lại lấy lòng nha hoàn của nàng?
Còn lâu nàng mới tin hắn luyến tiếc Lâm Trắc phi nên mới cùng đến Lâm gia, nếu hắn với Lâm Trắc phi thật sự có tình cảm tốt như vậy thì tại sao trước kia trong cung không có Lâm Thái phi?
Hắn là.......đến vì Phong Đường viện.
Nhưng Phong Đường viện có cái gì mà hắn muốn?
Đừng nói là nàng, vì chuyện này quá buồn cười, đời này nàng mới có 6 tuổi thôi đấy, lại còn chưa từng gặp mặt.
Nhưng nếu không phải nàng thì là ai? Là cái gì?
Tắm rửa xong, Lâm Diệu Diệu mang theo một đầu mười vạn câu hỏi vì sao lăn qua lộn lại trên noãn các, Tiểu Bảo nhảy đến bên cạnh, lấy móng vuốt cào tóc nàng mấy cái.
Lâm Diệu Diệu ôm Tiểu Bảo vào lòng, ngáp một cái, ngủ.
Huyên Phong viện bận rộn cả ngày dần dần thanh nghỉ vào đêm khuya, đèn tắt, ánh đèn lả lướt trên hành lang bát giác giống như một điệu vũ.
Kẽo kẹt ——
Cửa bị đẩy ra.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Diệu (ôm chặt hai tay): Ngươi muốn làm gì?
Bạo quân cười xấu xa: Làm chuyện trẫm nên làm.