Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Vương triều Đại Chu tính đến nay đã có hơn 300 năm lịch sử, có lẽ hiểu được bài học diệt vong của triều đại trước, Hoàng thất đã từ bỏ truyền thống lập con trưởng mà chọn người có tài làm người kế vị, ngôi vị Hoàng đế, năng lực là trên hết. Lúc Tiên hoàng còn tại vị, xuất hiện cục diện chín người con tranh đoạt Hoàng vị.
 
Trong đó, Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử là một phe, họ có Hoàng hậu làm hậu thuẫn, tiếng nói cực kì cao.
 
Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử là một phe, mẫu phi của ba người này tuy không ở vị trí chủ nhân Hậu cung, nhưng lại có chỗ dựa là gia tộc võ tướng, cũng không thể khinh thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Riêng chỉ có Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử, mẹ ruột là Phi tần bị vứt bỏ, lớn lên trong Lãnh cung, vốn liếng tranh đoạt ngôi vị một chút cũng không có.
 
Nhưng mà đến cuối cùng, người ngồi lên Ngôi vị Hoàng đế là một vị trong hai vị này, một vị khác được phong là Cảnh Vương gia.
 
Trời sinh Hoàng đế tính tình đa nghi, ngoại trừ đệ đệ ruột là Cảnh Vương, ai cũng không tin, đây cũng là lý do cho việc Cảnh Vương, một thân vương, là người duy nhất của vương triều Đại Chu nắm binh quyền trong tay.
Lâm Diệu Diệu khóc không ra nước mắt, lúc trước chỉ là tùy ý suy đoán dượng là một Vương gia có quyền, không nghĩ đến, đâu chỉ là có quyền, thực sự là quyền khuynh Triều dã!
 
Đáng tiếc chính là, dù vị thân vương này có sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, việc có con nối dõi lại rất khó khăn, cho đến hiện tại mới chỉ có hai người con trai, mà trong đó có một người là ngốc tử------

 
“Diệu Diệu, Diệu Diệu, Diệu Diệu, con làm sao vậy? Triệu tổng quản đang nói chuyện với con đấy?” Diêu thị lắc lắc con gái đang đi vào cõi thần tiên, có chút xấu hổ nhìn Triệu tổng quản.
 
Triệu tổng quản cười, không có ý tứ trách tội.
 
Diêu thị sờ lên trán con gái, lo lắng nói: “Con có phải không thoải mái hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Diệu Diệu hoàn hồn, kiềm chế khác thường trong lòng, dựa vào đầu vai Diêu thị nói: “Nương, con muốn ngủ.”
 
Diêu thị nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là mệt mỏi, xem sắc mặt con kém như vậy, ta còn tưởng con lại đang sinh bệnh nữa. Không có việc gì, con mệt mỏi thì ngủ đi? Nương ôm con.”
 
Nếu sớm biết cô cô nàng là người của Cảnh Vương phủ, dù nói cái gì nàng cũng sẽ không theo tới, đời trước đã lĩnh giáo sự lợi hại của vị kia Cảnh Vương phủ, đời này, nàng chỉ nghĩ cách hắn thật xa, muốn tránh ở một góc không ai thấy, cũng tốt hơn là bị hắn trêu chọc.
 
“Nương, con muốn về nhà.” Lâm Diệu Diệu ủy khuất nói.
 
Ánh mắt Diêu thị đảo qua Triệu tổng quản, thấy mặt Triệu tổng quản mang ý cười nhìn mình, ngượng ngùng cười cười, nói với nữ nhi: “Ngoan, chờ thăm cô cô xong chúng ta liền về nhà.”
 
“Con muốn về bây giờ!”

 
“Con đứa nhỏ này, mới ngoan một ngày đã trở lại nguyên hình rồi nha?” Diêu thị nhìn nàng trưng ra một vẻ mặt thối, thấp giọng nói: “Con phải nghe lời, nơi này không phải là nơi con có thể tùy hứng, biết không? Biểu hiện tốt một chút, lúc về nương mua bánh ngọt cho con, con thích ăn bao nhiêu cũng được.”
 
Trong lòng Lâm Diệu Diệu biết chuyến đi Vương phủ này không thể tránh khỏi, lại nhìn nụ cười Triệu tổng quản kia thật giống hồ ly, rốt cuộc cũng hiểu cái cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có, người này còn không phải là thái giám lúc trước nhét nàng vào xe của Hoàng đế sao?
 
Thật sự gặp phải hắn, chắc chắn không phải chuyện tốt gì!
 
Dọc theo đường đi, trong lòng Lâm Diệu Diệu đều bất ổn, sợ đụng phải người không nên đụng tới, thậm chí vì giảm cảm giác tồn tại của chính mình, nàng vùi khuôn mặt vào cổ Diêu thị giả bộ ngủ.
 
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lâm Diệu Diệu không “ngủ” bao lâu, liền bị Diêu thị gọi cùng lay tỉnh “dậy”.
 
Một đứa nhỏ ăn mặc thập phần khéo léo, không biết sao, từ bên đường nhỏ lao tới, không nghiêng không lệch đụng phải Diêu thị, Diêu thị còn đang ôm một đứa nhỏ, có chút đứng không vững, dẫm vào một chân của đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia đứng tại chỗ nổi giận, một đấm đấm tới!
 
Diêu thị giữ cổ tay hắn.
 
Hắn nổi trận lôi đình: “Ngươi là điêu dân từ đâu tới? Dám giữ tay của gia! Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!”
 
Gia?
 
Đứa nhỏ này mới bao lớn?
 
Năm tuổi? Sáu tuổi?
 
Diêu thị không đoán ra tiểu ăn chơi trác táng này là ai, nhưng Lâm Diệu Diệu liếc mắt một cái liền nhận ra, con thứ của Cảnh Vương - Cảnh Lịch.
 
Triệu tổng quản hành lễ: “Tiểu công tử.”
 
“Tiểu, tiểu công tử?” Trên mặt Diêu thị hiện lên một tia tái nhợt, vội buông tay, ôm Lâm Diệu Diệu hành lễ: “Thảo dân mạo phạm, xin tiểu công tử thứ lỗi.”
 
Cảnh Lịch nổi giận: “Ngươi có tư cách gì? Dẫm chân bản công tử! Nắm tay bản công tử! Ta thấy các ngươi là ăn gan hùm mật gấu! Triệu tổng quản! Kéo các nàng xuống cho ta, đánh một trăm trượng!”
 
Lần này, ngay cả Lâm Diệu Diệu chưa trêu chọc hắn cũng bị chịu tội.
 
Quả nhiên Cảnh Vương phủ không phải là nơi mình nên đến, tránh thoát tên lớn, lại đụng phải tên nhỏ, tên tiểu nhân này tuykhông thâm sâu  bằng kẻ kia, nhưng cũng là một nhân vật vạn người e ngại.
 
Lâm Diệu Diệu thầm mắng mình ra cửa không xem hoàng lịch, đây đều là chuyện gì?
 
Triệu tổng quản cười cười, nói: “Tiểu công tử thỉnh bớt giận, Lâm phu nhân cùng Lâm tiểu thư là khách, nếu có nơi nào không chu toàn, thỉnh tiểu công tử tha thứ.”
 
“Ta mặc kệ! Ta cứ muốn đánh bọn họ!”
 
“Này……”
 
“Ngươi đánh hay không đánh?”
 
“Tiểu công tử……”
 
“Được lắm, ngay cả ngươi cũng không nghe ta nói!” Cảnh Lịch đẩy Triệu tổng quản ra, nhặt một cục đá lên ném về phía Lâm Diệu Diệu!
 
Mặc dù là một đứa nhỏ, cũng nhìn ra được Lâm Diệu Diệu dễ bắt nạt hơn.
 
Lông tơ cả người Lâm Diệu Diệu đều dựng thẳng lên!
 
Dù nàng có sống lâu thêm một đời thì hiện giờ nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi thôi, bị một cục đá lớn như vậy đập trúng, mạng nhỏ có còn không?
 
Trong khoảnh khắc ấy, một con chồn tuyết tiểu từ trong rừng chạy vụt ra, làm Cảnh Lịch ngã ở trên mặt đất, rồi sau đó, múa may móng vuốt nhỏ sắc nhọn, cào loạn ở trên người Cảnh Lịch !
 
Cảnh Lịch bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, bò dậy, cất bước chạy!
 
Chồn tuyết nhỏ giống như theo dõi Cảnh Lịch, một mạch truy đuổi, đuổi đến khi không nhìn thấy bóng người, còn có thể nghe được tiếng thét thê thảm đến chói tai của Cảnh Lịch.
 
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ba người hoàn toàn có cảm giác như trút được gánh nặng.
 
Diêu thị hỏi: “Chồn tuyết kia là của ai? Tiểu công tử sẽ không có việc gì chứ?”
 
Triệu tổng quản trả lời vấn đề thứ hai: “Tam phu nhân xin yên tâm, Tiểu công tử cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì.”
 
……
 
Diêu thị vốn là không có nhiều tâm tình thăm người thân, hiện giờ càng không còn sót chút gì, chỉ nghĩ đến chỗ Lâm Trắc phi lộ mặt, sau đó nhanh chóng rời đi.
 
Một khắc sau, Lâm Diệu Diệu gặp được cô cô trong truyền thuyết, so với trong tưởng tượng của nàng thì trẻ tuổi hơn một chút, thập phần mảnh khảnh, mặc một bộ váy lụa màu tím nhạt có thắt lưng, một chiếc vòng trân châu trắng thuần ở trên áo, không so được với mẫu thân sắc nước hương trời, nhưng mà cũng được coi là có dung mạo thanh tú.
 
Cô cô rất nhiệt tình, không đợi mẫu thân hành lễ liền cầm tay mẫu thân: “Tam tẩu! Nhanh đừng khách khí như vậy với muội! Muội sẽ khó chịu!”
 
Lúc Diêu thị về nhà chồng, Lâm Trắc phi đã gả vào Vương phủ, nghiêm chỉnh mà nói, đây vẫn là lần đầu hai người gặp mặt.
 
Diêu thị cười cười: “Lễ nghĩa không thể bỏ.” Kiên trì hành lễ.
 
Lâm Trắc phi nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người kia của Diêu thị, ngẩn ra một chút, không biết là hâm mộ hay là ghen ghét: “Tẩu tẩu thật đẹp.”
 
Những lời này, Diêu thị nghe từ nhỏ đến lớn, đã thành thói quen, nhẹ nhàng đáp: “Lâm Trắc phi quá khen, Diệu Diệu, đến thỉnh an cô cô.”
 
Lâm Diệu Diệu tiến lên hành lễ: “Cô cô kim an.”
 
“Đây là Diệu Diệu phải không? Khuôn mặt giống Tam tẩu, dung mạo giống Tam ca, thật là đẹp mắt.” Lâm Trắc phi lôi kéo hai người ngồi xuống ở trên giường, “Ta ở Vương phủ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ đến ngày đoàn tụ cùng người thân, tẩu tẩu không biết trong lòng ta lúc này…… Đến tột cùng cao hứng cỡ nào!”
 
Diêu thị cười gượng.
 
Lâm Trắc phi lại nói: “Diệu Diệu thật sự là không có việc gì chứ? Nghe nói Diệu Diệu sinh bệnh, ta sốt ruột, cơm cũng ăn không vô!”
 
Đối với cháu ngoại gái chưa từng gặp mặt, không có huyết thống quan hệ quan tâm như vậy, Lâm Diệu Diệu không biết nên nói kỹ thuật diễn kịch của cô cô này tốt, hay là tâm địa tốt.
 
Diêu thị nói: “Đa tạ Lâm Trắc phi nhớ, con bé không có gì đáng ngại, bất quá ta cả gan hỏi một câu, sao người biết Diệu Diệu sinh bệnh?”
 
Lâm Trắc phi cười nói: “Ta cũng là nghe người ta nói, ngày ấy, Triệu tổng quản đưa cho ta giấy cắt hoa để dùng trang trí đón năm mới, nói lúc mua giấy cắt hoa, đụng phải nha hoàn của Lâm phủ, các nàng đang thảo luận chuyện Diệu Diệu hôn mê bất tỉnh, còn nói tỷ gấp đến độ muốn đi đến miếu thắp hương bái Phật, lúc này ta mới bảo Tĩnh Hương mang theo hai cây nhân sâm ngàn năm đi tìm tẩu.”
 
Triệu tổng quản này quả thật là âm hồn không tan, mua giấy cắt hoa cũng có thể đụng phải nha hoàn của Lâm phủ!
 
Lâm Diệu Diệu hung hăng cắn một miếng bánh ngọt!
 
Hai người nói chuyện, Diêu thị nhắc tới việc xung đột cùng tiểu công tử của Vương phủ, hỏi sẽ không liên lụy đến Lâm Trắc phi chứ, Lâm Trắc phi cũng không có sợ hãi, bình tĩnh vô cùng.
 
Diêu thị lấy cớ cơ thể Diệu Diệu chưa khỏe hẳn, còn cần nghỉ ngơi để cự tuyệt cơm trưa với Lâm Trắc phi, Lâm Trắc phi ban thưởng một đống lớn món đồ có giá trị, tất cả đều là đồ có tiền cũng mua không được.
 
Nhìn ra, nàng thật sự khôi phục sủng ái.
 
Nhưng không phải điều này rất kỳ quái  sao? Một bà thím trung niên, lớn lên cũng chẳng ra gì, lại thất sủng nhiều năm, sao nói xoay người liền xoay người?
 
……
 
Đình hóng gió yên lặng, rèm châu buông xuống.
 
Triệu tổng quản đi đến trước rèm, cung cung kính kính mà hành lễ.
 
Rèm châu chậm rãi vén lên, lộ ra một thiếu niên ngồi trên xe lăn màu bạc, quần áo màu tím đẹp đẽ quý giá.
 
Thiếu niên đưa ra bàn tay tinh xảo như ngọc khắc, chậm rãi vuốt ve cục bông trắng trên đùi, nếu Lâm Diệu Diệu ở đây, nhất định không khó phát hiện, đây là chồn tuyết nhỏ lúc trước cứu nàng một mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui