Lâm Diệu Diệu ngủ nóng muốn chết, nàng mơ thấy mình ôm một cái lò sưởi lớn, làm thế nào cũng ném không ra. Đột nhiên lò sưởi kia mọc ra một đôi tay, vuốt ve mặt nàng, từng tiếng gọi nàng là ái phi. Người sẽ gọi nàng là ái phi ngoại trừ tiểu bạo quân thì không còn ai khác.....
Tiểu bạo quân?!
Lâm Diệu Diệu phút chốc mở bừng mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?” Thu Nguyệt ôm quần áo đã hong xong đi vào.
Lâm Diệu Diệu liếc mắt nhìn bếp lò cách đó không xa, nhíu mày thở dài: “Là ngươi sưởi ấm hả, chả trách nóng như thế, đã sắp hết xuân rồi mà còn đốt lò?”
Thu Nguyệt ôm Lâm Diệu Diệu từ trong ổ chăn ra ngoài, thay cho nàng cái yếm màu trắng ngà thêu bông sen hồng phấn: “Đã nhiều ngày ẩm ướt quá nên xiêm y không khô được, phu nhân phân phó trước cứ tạm hong khô đã.” Nói xong lại buộc dải lụa cho Lâm Diệu Diệu, “Làn da của tiểu thư thật tốt.”
“Tiểu hài tử nào mà da chẳng tốt?” Tuy nói như thế nhưng nàng cũng biết vẻ ngoài của mình thật sự không tồi, hơn hai mươi năm vẫn như một ngày, không có thay đổi. Tiểu bạo quân nói nàng chính là yêu tinh hồng nhan, đáng tiếc yêu tinh nàng không sống quá 30 tuổi.
Thu Nguyệt cười khúc khích: “Nô tỳ nghe khẩu khí này của tiểu thư, giống như mình là người lớn vậy.”
“Ta vốn dĩ là người lớn mà.” Lâm Diệu Diệu ngáp.
Thu Nguyệt cười gật đầu: “Phải phải phải, tiểu thư trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa.” Chỉ có trẻ con mới có thể nói mình không là trẻ con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên này, Thu Nguyệt mặc xiêm y chỉnh tề cho Lâm Diệu Diệu, bên kia Cảnh Hi cũng rửa mặt xong ra cửa. Trước tiên hai tiểu thái giám sửa sang đồ vật của Cảnh Hi lại lần nữa, sau đó Đan Quất mới vào dọn dẹp phòng.
Diêu thị không biết Cảnh Hi thích ăn gì, hỏi Triệu tổng quản thì ông lại nói cứ làm theo khẩu vị của các ngươi, Thế tử ngoại trừ không ăn cá thì không có cấm kỵ quá lớn.
Nhất thời Diêu thị không biết đây là lời khách sáo hay lời thiệt tình, lại sai người đến chỗ Lâm Trắc phi, sau khi nhận được đáp án giống hệt thì Diêu thị dựa theo khẩu vị của nữ nhi mà chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lâm Diệu Diệu thích ăn bánh bao nhất, sau đó là mì sợi, sủi cảo, cháo long nhãn táo đỏ, chả giò chiên và một ít món kho, rau trộn.
“Bánh bao dùng thịt dê và cà rốt làm nhân, mì sợi......một phần tam tiên, một phần thịt bò, cho cay một chút, tỷ nhi thích ăn.” Diêu thị dừng một chút, lại nói: “Cũng chuẩn bị một chén không cay, hai đĩa đồ kho, hai đĩa rau trộn, bò cạp dê lần trước không tồi, thôi, buổi sáng không ăn bò cạp dê, ngao một chén canh xương ức củ sen, đừng quên chưng trứng, trứng luộc nước trà cũng làm mấy quả....”
Nữ đầu bếp ghi nhớ tất cả, lại hỏi: “Chả giò chiên có muốn không?”
Diêu thị nói: “Muốn, tỷ nhi thích ăn cái này! Còn món gì ăn ngon thì ngươi tự thêm vào.”
Người trong nhà sinh hoạt, ăn nhiều bao nhiêu làm nhiều bấy nhiêu, không giống Vương phủ, một người ăn cơm cũng chuẩn bị mấy chục món ăn. Triệu tổng quản tới cửa, nhìn đồ ăn sáng trên bàn tròn, nghĩ thầm còn nhiều hơn món khai vị so với trong Vương phủ, ta bảo ngài tùy ý chuẩn bị, ngài đúng là tùy ý nha.....
Lâm Diệu Diệu ngồi xuống ghế: “Nương, hôm nay là nagyf gì? Nhiều như vậy!”
Triệu tổng quản không nói.
Đẩy Cảnh Hi đến cạnh Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu cúi đầu, gắp một cái chả giò chiên cho vào miệng cắn.
Diêu thị bưng một đĩa bánh hạt dẻ tiến vào, thấy nữ nhi đã bắt đầu ăn, vội nói: “Đứa nhỏ này, Thế tử còn chưa động đũa đâu, sao con đã ăn trước rồi?”
Lâm Diệu Diệu âm thầm kêu khổ, không phải do nàng khần trương quá sao? Quên mất cái vụ này, hắn sẽ không tìm nàng bắt nạt chứ?
Cảnh Hi cầm đũa lên, cũng gặp một cái chả giò chiên.
Lâm Diệu Diệu ngầm thả lỏng một hơi.
Diêu thị hỏi Cảnh Hi: “Ăn ngon không?”
Cảnh Hi ừm một tiếng: “Ăn ngon.”
Diêu thị nở nụ cười, đây đều chuẩn bị theo khẩu vị của nữ nhi, nàng còn sợ Thế tử ăn không quen, không ngờ mỗi món hắn đều ăn, khi ăn đến bánh bao thì giống hệt nữ nhi nàng, đều ăn vỏ bánh bao, không ăn thịt bên trong.
Diêu thị gắp cho nữ nhi một đũa rau xanh: “Đừng chỉ ăn thịt.”
Lâm Diệu Diệu ghét ăn rau xanh nhất!
Cảnh Hi liếc nhìn một cái, Lâm Diệu Diệu không nói hai lời lập tức ăn rau.
Cảnh Hi ăn nhiều hơn ở Vương phủ một chút làm Triệu tổng quản vui vẻ cực kỳ. Sai phòng bếp chuẩn bị cho mình một bài nhỏ, sau khi ăn, cảm thấy hương vị còn không bằng Vương phủ, nhưng nghĩ tới Thế tử thích mùi vị này thì vẫn ném một tiểu thái giám xuống phòng bếp: “Học cho tốt!”
Dùng đồ ăn sáng xong, Lâm Diệu Diệu đi Minh Huy viện thỉnh an tổ mẫu. Ngày thường nàng không có cần mẫn vậy đâu, nhưng vì trốn tiểu bạo quân, chân trời góc bể cũng không thấy xa!
Cảnh Hi: “Ta cũng đi.”
Tên kia, đi theo nàng làm chi?
Lâm Diệu Diệu không đến chỗ tổ mẫu, tuổi của bà lớn rồi, không chịu nổi lăn lộn nữa, bước chân nàng vừa chuyển, vào sân viện của Lâm Trắc phi.
Lâm Trắc phi hiếm khi được ngủ một giấc an ổn, sắc mặt không tồi, cắt giấy dán song cửa sổ với Lâm Diệu Diệu một lát, Cảnh Hi không có việc gì liền ngồi một bên nhìn, thế mà cũng không nói nhàm chán.
Sau khi tiễn hai người đi, Tĩnh Hương lải nhải hỏi Lâm Trắc phi: “Chủ tử, Thế tử hắn bị sao thế? Hình như càng ngốc hơn trước kia?”
Cảnh Hi không hòa hợp với tập thể, bất kể là đệ đệ trong phủ hay hoàng huynh trong cung thì hắn đều không chơi cùng, càng đừng nói đến việc ở cùng ai trong cùng một gian nhà, ngồi cùng một chỗ suốt hai canh giờ.
Lâm Trắc phi sờ cái bụng đã nhô lên của mình, suy tư: “Thế tử, sợ là coi trọng tiểu chất nữ này.”
Tĩnh Hương kinh ngạc đến ngây người: “Này.....này....Tam tiểu thư mới bao lớn? Có phải Thế tử hắn bị ngốc hay không?”
Lâm Trắc buồn cười nói: “Chẳng phải hắn là tên ngốc sao?”
Lâm Diệu Diệu đi chỗ nào thì phía sau cũng có một cái đuôi nhỏ đi theo. Lâm Diệu Diệu nóng nảy, thật muốn hỏi rốt cuộc hắn muốn như thế nào! Nhưng nàng lại không có dũng khí. Đừng nói chất vấn hắn, ngay cả liếc hắn một cái cũng không dám.
Lâm Diệu Diệu xoa xoa Tiểu Bảo trong ngực, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bảo, cào hắn!”
Tiểu Bảo che mắt: Bảo Bảo không dám.....
“Ngươi nha! Đúng là bị Lâm Viện nói trúng rồi, chính là kiểu khinh nghèo! Phó tỷ tỷ với biểu ca thì ngươi dám cào, đến lượt hắn ngươi thì ngươi sống chết không dám!” Lâm Diệu Diệu thầm nói xong, cất bước đi tới Tử Trúc Lâm. Vài ngày không có tin tức của Tứ thúc rồi, không biết có phải phụ nhân giao cho Tứ thúc quá nhiều nhiệm vụ không mà khiến Tứ thúc không có tí thời gian rảnh nào?
Tới Tử Trúc Lâm, không gặp được Tứ thúc, ngược lại gặp một người quen của Tứ thúc.
“Hả? Lại là ngươi? Tứ thúc ta đâu?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
Lâm Trường An nhìn cái đuôi Cảnh Hi sau nàng, khóe môi cong lên: “Tứ thúc ngươi đang đi theo đuổi cô nương rồi.”
“Theo......theo đuổi cô nương?” Lâm Diệu Diệu ngạc nhiên.
Lâm Trường An cười xấu xa: “Đúng vậy, chẳng phải Tứ thúc của ngươi có cô nương hắn thích sao? Cô nương kia không chịu gả cho hắn nên hắn lập tức chạy đến nhà người ta ở, nói là......có quấn cũng phải quấn cô nương kia tới tay.”
Lâm Diệu Diệu bực mình dậm chân: “Ta ở bên này nước sôi lửa bỏng, hắn lại còn đến nhà người ta theo đuổi cô nương! Thật là....thật là....” Tức chết mất!
Lâm Trường An nghẹn cười đến đau ruột! Nha đầu ngốc, Tứ thúc nói rõ ràng như vậy cho ngươi rồi mà sao ngươi còn không ngộ ra hả?
Lâm Diệu Diệu thở phì phì vào phòng.
Lâm Trường An đi đến cạnh Cảnh Hi, bảo tiểu thái giám lui ra, hắn đẩy cho: “Chỉ mỗi một cái nha đầu mà sao ngươi vẫn chưa lừa tới tay? Có muốn ta xuất mã, nói cho nàng “Tứ thúc” của nàng chính là ngươi?”
Cảnh Hi lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái: “Ít gây phiền phức cho ta đi.” Ái phi trốn hắn nhanh như thỏ, nếu biết Tứ thúc là hắn.....sợ ngay cả Tứ thúc cũng không cần, “Ngươi nói.....vì sao nàng cứ luôn trốn ta? Ta lại đâu có bắt nạt nàng?”
Ít nhất đời này không có, chính vì sợ dọa nàng sợ nên hắn vẫn luôn chịu đừng, ngay cả Bùi Lang hắn ghét nhất cũng chưa đụng tới một đầu ngón tay.
Chiếu theo tính nết vốn có của hắn thì đã sớm băm nát những tên nam nhân nào mơ ước nàng rồi ném cho chó ăn rồi!
Lâm Trường An sờ sờ cằm: “Ta có kính nghiệm với nữ nhân, nhưng không nghiên cứu về tiểu cô nương....”
Lâm Diệu Diệu ngồi trong phòng chờ Tứ thúc, nàng quyết định rồi, bất luận muộn đến đâu, nhất định phải chờ Tứ thúc về! Chờ chờ, lại gục xuống bàn ngủ mất rồi.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên thảm da hổ, đầu mình gối lên một đôi chân, mắt nàng sáng rực lên: “Tứ thúc? Thúc về rồi sao?”
Ngồi dậy, nhìn thấy một gương mặt mang theo tia quen thuộc kia, nàng ngơ ngẩn.
Thiếu niên không mang mặt nạ, cũng mười bốn, mười lăm tuổi, nếu che nửa khuôn mặt lại thì đúng là có nét giống Tứ thúc, nhưng gương mặt của Tứ thúc bị phá tướng rồi, trong khi gương mặt này trắng nõn sạch sẽ, không hề có bất cứ vết sẹo nào.
Rất nhanh, gương mặt này dần dần hợp làm một với gương mặt tuấn tú góc cạnh trong trí nhớ.
Khó trách nàng sẽ cảm thấy quen thuộc, đây....đây rõ ràng chính là tiểu bạo quân mà!
Khi nàng vào cung, hắn đã hơn ba mươi tuổi, trên mặt lưu lại gió cát và sự tang thương của năm tháng, đâu giống gương mặt này, trắng nõn như được tạc ra từ một khối mỹ ngọc. Chỉ là ngọc này có đẹp đến đâu, cũng có độc.
Lâm Diệu Diệu lập tức đứng lên!
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Lâm Diệu Diệu, Cảnh Hi suy tư nhăn nhăn mày, cho rằng có thêm một cơ hội nữa thì tất cả đều không giống kiếp trước. Nhưng vô luận hắn thử như nào thì nàng vẫn giống vậy, đều tránh hắn như tránh rắn rết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng không nên ngay từ đầu đã bài xích hắn, kiếp trước không phải như vậy.....Chẳng lẽ nàng cũng mang theo ký ức kiếp trước? Vậy nàng còn nhớ ước định của hai người không?
Nàng nói muốn gả cho ta, quay đầu lại đã thành thê người khác.
**
Buổi chiều, Lâm phủ có một vị khách không mời mà đến.
“Khuynh nhi ra mắt Lâm Trắc phi, ra mắt lão phu nhân, ra mắt ba vị phu nhân.” Trong Như Ý viên, một thiếu nữ thướt tha thanh lệ chậm rãi bước vào chính sảnh, hành lễ với những người ngồi trên. Thiếu nữ trên dưới mười lăm tuổi, thân hình mảnh khảnh, tư dung thanh lệ, mặc một bộ váy lụa màu hồng phấn pha sắc trắng rộng tay áo chiết eo, búi tóc sơ hồi kế, cài một đôi trâm bạch ngọc khắc hoa hải đường, vô cùng đơn giản, mang theo khí chất nền nã dịu dàng, chính là thiên kim Ninh Quốc hầu phủ: Ninh Uyển Khuynh.
Lâm Trắc phi từng có duyên gặp Ninh Uyển Khuynh, đều gặp ở trong yến hội Cảnh Vương phi tổ chức, Cảnh Vương phi này cũng rất yêu thương vị thiên kim trước mặt.
“Ninh cô nương, sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Lâm Trắc phi kinh ngạc hỏi.
Ninh Uyển Khuynh xấu hổ cười: “Vương phi viết Lâm Trắc phi và Thế tử tới Lâm phủ, vì để tránh Thế tử khiến Lâm Trắc phi thêm phiền toái nên đặc biệt phân phó Khuynh nhi tới chăm sóc.”
Chăm sóc Thế tử, dùng một thiên kim Hầu phủ?
Lâm Diệu Diệu đi qua ngạch cửa: “Nhà chúng ta lại có khách tới nữa ạ?” Vừa nói ánh mắt vừa dừng trên mặt Ninh Uyển Khuynh, hô hấp khẽ ngừng: “Ninh Quý phi?”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Người nào đó muốn ăn roi da nhỏ rồi~~~