Ninh Uyển Khuynh nghe thấy giọng nói non nớt vang lên, xoay người lại, nhìn thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, chỉ cảm thấy còn xinh đẹp hơn tiểu đồng tử trong tranh, không khỏi vui vẻ cười nói: “Ngươi là ai? Ngươi vừa nói chuyện với ta sao?”
Lâm Diệu Diệu nghẹn nghẹn, chạm mặt người quen cũ trong cung, một giây kích động đã kêu lên tiếng, may mắn tiếng gọi không lớn, nếu không người trong phòng sẽ đều nghe thấy, rồi lại truy hỏi nàng, còn chẳng phải sẽ nghi ngờ nàng chạm phải vật tà ma không sạch sẽ sao?
Thu lại suy nghĩ, nàng ngọt ngào cười: “Ta là Lâm Diệu DIệu, tỷ tỷ ngươi là ai nha? Ngươi thật đẹp quá!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đời này, chắc không ai không vui khi được người khen, đặc biệt là trẻ con sẽ không nói dối, tất cả suy nghĩ của chúng đều xuất phát từ thật lòng. Ý cười của Ninh Uyển Khuynh sâu thêm vài phần: “Là Diệu Diệu à, ta tên là Ninh Uyển Khuynh, ngươi có thể gọi ta là Ninh tỷ tỷ.”
Này khá khác biệt so với ấn tượng về Ninh Quý phi đời trước, xem ra, trước khi làm Ninh Quý phi, Ninh Uyển Khuynh vẫn rất bình dị gần gũi. Kiếp trước, là phi tần duy nhất được Thái Hậu điểm vào cung, địa vị của Ninh Uyển Khuynh ở trong hậu cung không thể lay động, gần như có thể đi ngang trong đó.
Lâm Diệu Diệu nhớ mình từng đi thỉnh an Ninh Quý phi, đáng tiếc ngay cả bóng của người ta cũng không gặp được. Nhưng mà, dù cho Ninh Quý phi có được Thái Hậu ân sủng như thế nào thì cũng không thể bằng người trong lòng tiểu bạo quân. Nàng ở chỗ tiểu bạo quân chạm vào hết cái đinh mềm (được sủng ái), cuối cùng không biết tại sao các nàng lại tới cầu nàng, muốn nàng giật giây bắc cầu cho tiểu bạo quân và Ninh Quý phi.
Khi đó nàng hơi mang thù chuyện Ninh Quý phi ghẻ lạnh mình nên không có đồng ý.
Sau khi tiểu bạo quân biết được việc này, không hiểu sao lại hưng phấn hơn nửa đêm, đè nàng trên long sàng, lăn lộn đến mấy ngày nàng không xuống giường được.
Hiện tại ngẫm lại, rất hối hận.
Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ giật nhiều dây, bắc cầu nhiều hơn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên nhân Ninh Uyển Khuynh tới làm cho người Lâm gia hơi ngạc nhiên, nhưng Vương gia với Thế tử bọn họ đều từng chiêu đãi rồi, một thiên kim Hầu phủ hình như không “chói mắt” như lúc đầu nữa.
“Nhà chúng ta từ khi Diệu tỷ nhi sinh bệnh nặng một hồi thì như đụng phải vận may lơn vậy, quý nhân cứ một người lại đến một người, cửa nhà sắp bị đạp bể rồi.” Ra khỏi Như Ý viên, Thôi thị nhỏ giọng nói thầm.
Diêu thị nghe vậy, khẽ hít một ngụm khí, trước kia nàng đã cảm thấy kỳ lạ, thời gian gần đây Lâm gia phú quý đến kỳ cục. Đầu tiên là kết giao với Vương gia, tiếp đó được làm hoàng thương, hiện tại lại bị một Thế tử hoàng tộc “ăn vạ”, thoạt nhìn đều không có liên hệ gì đến Diệu tỷ nhi, nhưng khi ngẫm lại, thật đúng là bắt đầu từ sau khi Diệu tỷ nhi bệnh.
Đứa nhỏ này, là trong lúc bệnh được bái lạy vị thần tiên nào sao?
Nhưng mà Diêu thị cũng không dám vì vậy mà đắc ý quên mình, chính cái gọi là họa kia đâu biết sau này lại là phúc, phúc kia đâu biết sẽ là mầm tai họa? Phú quý đồng thời từ trên trời rơi xuống chưa chắc sẽ không rơi con dao nhỏ xuống cho ngươi.
Cảm khái của Diêu thị rất nhanh được chứng minh.
Ninh Uyển Khuynh dẫn nha hoàn bên người mà Lâm Trắc phi quay về Đông noãn các, Lâm Trắc phi nói: “Ngươi nói tới chăm sóc Thế tử.....nhưng Thế tử không ở cùng ta.”
“Hả?” Ninh Uyển Khuynh sửng sốt.
Lâm Trắc phi ôn thanh nói: “Thế tử ở Phong Đường viện.”
Ninh Uyển Khuynh khó hiểu: “Phong Đường viện là sân của ai? Sao Thế tử không ở với ngươi....mà lại ở bên đó?”
“Phong Đường viện náo nhiệt lắm.” Lâm Trắc phi cười cười, không nói chuyện nữa. Người như Vương phi, chỉ cần thể hiện đúng cấp bậc lễ nghĩa là được, nếu quá nhiệt tình thì không khỏi sẽ nghi ngờ người ta có ý thu mua nịnh bợ mình.
Ninh Uyển Khuynh và nha hoàn cũng đến Phong Đường viện.
Khi sắp xếp chỗ cho Ninh Uyển Khuynh, Diêu thị gặp nan đề, đi tìm Triệu tổng quản: “Nếu tới để chăm sóc Thế tử thì không bằng dời đến phòng Thế tử?”
Triệu tổng quản cười nói: “Người ta là thiên kim Hầu phủ, ngài thật sự coi người ta thành nha hoàn sao?”
Vương phi đưa một thiên kim Hầu phủ đếu chăm sóc Thế tử, ý tứ rõ ràng lắm mà? Chẳng lẽ nàng hiểu sai ý của Vương phi? Diêu thị lập tức hỏi: “Vậy theo Triệu công công, nên sắp xếp như thế nào?”
Triệu tổng quản ngoài cười nhưng trong không cười: “Tìm một gian phòng để ở là được rồi.”
Nghe khẩu khí này, không phải quá hoan nghênh Ninh cô nương. Nếu bọn họ không thích thì Diêu thị cũng không dám chậm trễ, sai người thu dọn một gian sương phòng, sương phòng này ngoại trừ hướng hơi kém thì mặt khác cũng tạm được.
Ninh Uyển Khuynh cự tuyệt, nói nàng tới để chăm sóc người chứ không phải tới để hưởng thụ. Sương phòng cách phòng Thế tử quá xa, không tiện chăm sóc, nếu Lâm Diệu Diệu không ngại thì nàng ta nguyện ý ở noãn các cùng Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu phát hiện chỉ cần mình và Ninh Uyển Khuynh ở cạnh nhau thì tiểu bạo quân sẽ không lại gần nữa, lập tức vui sướng đồng ý.
Tình trạng kì dị xảy ra vào đêm thứ hai Ninh Uyển Khuynh vào ở. Nha hoàn thiếp thân của Ninh Uyển Khuynh đột nhiên phát sốt, cứ tưởng phong hàn nên lấy một chút thuốc trị phong hàn uống. Đến ngày thứ hai, không những không có chuyển biến tốt mà ngược lại sốt càng thêm nghiêm trọng, đến ban đêm, trên bụng mọc ra một viên đậu, Diêu thị cảm giác đây là chuyện xấu, vội mời đại phu đến, mới biết là bệnh đậu mùa.
Bệnh đậu mùa mười người chết chín, người Lâm gia sợ hãi, vội đưa nha hoàn này ra khỏi phủ. Về phần thu xếp cho nàng ta như nào thì là chuyện của Ninh Quốc Hầu phủ, không liên quan đến bọn họ.
Vô cùng may mắn nha hoàn kia vừa tới không lâu, chưa tiếp xúc với nhiều người lắm, Ninh Uyển Khuynh và Lâm Diệu Diệu lại đều khỏe mạnh hơn người nên sẽ không bị lây bệnh.
“Thế tử, hình như nàng....từng đến đưa cho Thế tử một chén canh, Thế tử không có việc gì chứ?” Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Uyển Khuynh đầy vẻ hoảng hốt sợ hãi.
Triệu tổng quản liền nói: “Lúc nhỏ Thế tử từng bị rồi.”
Bệnh đậu mùa mười người thì có đến chín người chết, không có thuốc chữa, nếu sống sót qua cơn ốm đau thì đời này sẽ không bị nữa. Nhưng....làm sao để sống mà vượt qua?
Lâm Diệu Diệu nhìn Triệu tổng quản.
Triệu tổng quản thản nhiên nói: “Năm Thế tử năm tuổi đã bị đậu mùa, người chăm sóc ngài đều bị nhiễm bệnh mà chết, chỉ có ngài sống sót.”
Chuyện này nàng chưa từng nghe tiểu bạo quân nhắc đến. Trên người tiểu bạo quân rất sạch sẽ, một vết rỗ cũng không có nên tất nhiên nàng sẽ không nghĩ đến hắn từng bị đậu mùa. Lại nói, một đứa nhỏ năm tuổi, tại sao có thể nhịn không gãi nốt đậu? Nàng bị muỗi chích một chút thôi mà đã không nhịn nổi phải cào cào mấy cái, không dám tưởng tượng tiểu bạo quân chống đỡ ra sao.
Nhưng mà ngẫm lại, nếu hắn không chịu được thì cũng sẽ không giả ngu làm trò cười cho người ta nhiều năm như vậy, người từng cười hắn, kết cục đều vô cùng thê thảm.
Nghiêm khắc mà nói, bản thân nàng cũng coi như từng đắc tội hắn.....
Đương nhiên, hắn cũng thật sự chỉnh nàng đến thảm.
Không phải đang nói đến bệnh đậu mùa sao? Nàng lại nghĩ đến tận đẩu tận đâu rồi?
Lâm Diệu Diệu vỗ đầu, cáo biệt Triệu tổng quản, đi đến chỗ mẫu thân.
Việc bệnh đầu mùa vẫn không qua đi như thế, dẫu nó không lây cho người khác thì đổi một góc độ khác mà suy ngẫm, chuyện này hình như không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lão phu nhân gọi Diêu thị đến Minh Huy viện, Lâm Diệu Diệu cũng đi theo, lão phu nhân vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, đưa cho Lâm Diệu Diệu một đĩa điểm tâm. Nàng ngồi xếp bằng trên giường đấy, đút Tiểu Bảo ăn bánh ngọt.
“Trong nhà này cũng chỉ có con có thể cùng bàn bạc quyết định với ta, con nói xem, chuyện này.....có phải kỳ quặc lắm không?” Lão phu nhân hỏi
Lâm Diệu Diệu từng cho rằng lão phu nhân có ý kiến rất lớn với mẫu thân, rốt cuộc mẫu thân không sinh được nhi tử, lại không cho phụ thân nạp thiếp. Nào biết đến thời khắc mấu chốt, người lão phu nhân nể trọng nhất cũng là mẫu thân.
Diêu thị nghĩ nghĩ, không trả lời câu hỏi của lão phu nhân, mà nói: “Nương, ngài có biết Lâm Trắc phi từng bị đậu mùa không?”
“Nàng chưa có bị.”
“Ngài chắc chắn?”
Lão phu nhân gật đầu: “Ta chắc chắn, tuy nàng không phải con ruột của ta nhưng cha mẹ nàng là bạn cũ của lão gia tử, nên chuyện của nàng ta biết khá rõ.”
“Nếu nàng chưa bị đậu mùa thì chuyện này hợp lý rồi.” Diêu thị thở dài.
Lão phu nhân nhíu mày: “Như thế nào?”
Diêu thị liếc mắt nhìn Lâm Diệu Diệu, Lâm Diệu Diệu vội rũ mắt trêu đùa Tiểu Bảo, một bộ không hiểu chuyện gì, Diêu thị nghiêm mặt nói: “Ninh cô nương nói là đến chăm sóc Thế tử, Thế tử vốn hẳn là ở cùng viện với Lâm Trắc phi, nhưng....”
Lão phu nhân biến sắc: “Ý của ngươi là.....mục đích của việc này....mục đích của việc này là hướng về Lâm Trân?”
“Mười phần thì có đến tám, chín phần chăc chắn.” Diêu thị nói: “Nhưng bọn họ không biết Thế tử đến Phong Đường viện. Lúc Ninh cô nương nghe đến việc này thì vẻ mặt cũng kinh ngạc, khi đó con không để trong lòng, hiện tại ngẫm lại, cảm thấy chắc đối phương muốn mượn Thế tử để ngáng chân Lâm Trắc phi.”
Thấy lão phu nhân vẫn kinh ngạc, Diêu thị sờ sờ bụng, lão phu nhân hiểu ra, thì ra là hướng về hài tử trong bụng Lâm trắc phi. Nếu Lâm Trắc phi bị đậu mùa thì trước đừng nói trị được hay không mà cái thai khẳng định không giữ được.
Lâm Trắc phi đột nhiên dọn về nhà mẹ đẻ ở, khả năng thật sự nhận ra có người muốn hại cái thai trong bụng mình, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, tay của đối phương có thể với vào trong Lâm phủ.
“Ninh cô nương nàng.....” Lão phu nhân chần chờ.
Diêu thị lắc đầu: “Nàng không biết nội tình, bản thân nàng cũng sợ hãi, về phần nha hoàn kia.....có lẽ là biết rõ, cũng có thể bị lợi dụng, nhưng người đã đi rồi, chúng ta không tra được.” Không đi thì cũng không dám điều tra, kia chính là người của Hầu phủ đó.
“Ninh cô nương phụng mệnh Cảnh Vương phi mới đến Lâm gia, con nói có phải...” Lão phu nhân siết chặt phật châu trong tay.
Diêu thị nhỏ giọng nói: “Trước kia Lâm Trắc phi từng nhắc đến với con, nói hồi trước Vương phi cũng từng hoài song thai, nhưng lại không sinh hạ được, sợ trong lòng Vương phi không thoải mái nên nàng đã gạt tin mình hoài song thai.”
“Quả thật là Vương phi?” Lão phu nhân cả kinh.
Diêu thị không nói chuyện, không có đồ vật làm chứng, nàng không dám nói bừa.
Lâm Diệu Diệu âm thầm thở dài, khó trách nữ nhân trong Vương phủ không ít mà chỉ có mỗi hai nhi tử là Cảnh Hi và Cảnh Lịch, đây căn bản là mang thai được nhưng sinh không được.
Trở lại Phong Đường viện, Thu Nguyệt bưng một mâm bánh hạt dẻ tiến vào, Lâm Diệu Diệu nhìn bánh ngọt như hoàng kim trước mặt, thầm nghĩ có nên nói lời cảm tạ với tiểu bạo quân không nhỉ? Lần này ít nhiều có hắn ăn vạ Phong Đường viện mà cô cô mới tránh khỏi một lần tính kế......
Khoan đã, có phải hắn biết có người muốn hại cái thai trong bụng cô cô nên mới cố ý đến Phong Đường viện ở chứ?
Nhưng mà Lâm Diệu Diệu nhanh chóng phủ nhận suy đoán của mình, hắn chính là bạo quân đó, máu lạnh cực kỳ, sao có thể quan tâm đến sống chết của một huynh đệ con thiếp thất?
Ánh sáng u ám trong phòng ngủ, Cảnh Hi tóc ướt dầm dề ngồi xuống thư án.
Triệu tổng quản cầm vải bông tỉ mỉ chà lau: “Nha hoàn kia đã bị diệt khẩu.”
Cảnh Hi không chút để ý mà ừ một tiếng.
Triệu tổng quản lại nói: “Ngài tội gì muốn giúp Lâm Trắc phi? Vạn nhất nàng ta sinh hai nhi tử.....không phải ngài ở cùng Tam tiểu thư nhiều lần nên cũng mọc ra tâm địa Bồ Tát chứ?”
Cảnh Hi nhàn nhạt cong môi: “Bia ngắm nhiều thì mũi tên bắn lên người ta chẳng phải sẽ ít hơn sao?”
Nếu hắn mà có tâm địa Bồ Tát thì sớm chết khi bị đậu mùa rồi, thay một ý chí sắt đá, nhưng sẽ không đổi hoàn toàn, bởi vì muốn để dành một góc mềm mại nhất cho vật nhỏ kia.
Lâm Diệu Diệu đi vào phòng ngủ của Cảnh Hi, đầu ướt của Cảnh Hi mới lau được một nửa, tóc đen như mực mềm mại rũ trên vai, làm nổi bật cần cổ trắng gần như trong suốt của hắn. Lâm Diệu Diệu nuốt nước miếng, không dám nhìn lên trên, đặt đĩa điểm tâm lên bàn, nói: “Phòng bếp.....phòng bếp mới làm, ngươi.....Thế tử nhân lúc nóng thì mau ăn....cảm ơn ngươi.”
Nàng biết hắn không phải tên ngốc, khẳng định nghe hiểu nàng cảm ơn vì chuyện gì.
Cảnh Hi thì lại nghĩ, ở trong mắt nàng, không phải mình là tên ngốc sao? Vì sao nàng lại nói lời cảm ơn với một tên ngốc? Nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn khi giúp Lâm Trắc phi.
“Bón cho ta.”
“Hả?” Lâm Diệu Diệu cho rằng bản thân nghe lầm.
“Bón cho ta.” Cảnh Hi lặp lại lần nữa, tên ngốc bảo nàng bón kỳ quái lắm hả?
Lâm Diệu Diệu thầm phát điên, tên này giả ngu đến nghiện rồi sao? Nàng là một nha đầu 6 tuổi, dù hắn không ngốc thì nàng có thể phát hiện sao? Giả bộ cái gì mà giả bộ!
“Sao lại bất động?” Cảnh Hi lười biếng hỏi.
Lâm Diệu Diệu cắn môi, cầm một miếng bánh ngọt, đưa đến miệng hắn.
Hắn há miệng cắn một ngụm to, cắn cả ngón tay nàng.
Lâm Diệu Diệu bị đau, tát một phát lên đầu hắn: “Ngươi là cẩu à?” Đánh xong, thấy hắn ngây ngốc nhìn mình làm nàng sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài: “Ta.....Ta........Ta mắc tiểu, đi nhà xí đây!”
Chạy mà cứ như trốn.
Trong miệng Cảnh Hi vẫn còn hương vị đầu ngón tay nàng lưu lại, khóe môi chậm rãi cong lên.
Đột nhiên, Ninh Uyển Khuynh bưng một cái khay đến.
Mày rậm của Cảnh Hi khẽ nhíu, Ninh Uyển Khuynh giải thích: “Ta thấy cửa mở nên liền đi vào.” Ánh mắt dừng trên đĩa điểm tâm trên bàn, “Là Diệu Diệu đưa tới sao? Thật là một hài tử hiểu chuyện.”
Cảnh Hi mặc kệ nàng ta, cầm lấy bánh ngọt Lâm Diệu Diệu mang đến, lẳng lặng ăn.
“Thân thể của ngài có gì không thoải mái không? Có muốn......ta nói với Vương phi một tiếng, đón ngài trở về?” Nàng mềm giọng hỏi.
Cảnh Hi không kiên nhẫn liếc nàng ta một cái.
Ninh Uyển Khuynh sớm thấy nhiều loại ánh mắt này rồi nên không có trách cứ, tiến lên đặt khay xuống, cười nói: “Điểm tâm gì mà ăn ngon như vậy? Khuynh nhi có thể ăn một miếng không?”
Cảnh Hi ôm đĩa vào ngực, ái phi đưa, ai cũng không cho.
Trên mặt Ninh Uyển Khuynh xuất hiện tia xấu hổ thoáng qua, cúi đầu xới cơm cho Cảnh Hi, vừa xới vừa nói: “Ta nghe các nàng nói Thế tử với Diệu Diệu chơi với nhau rất vui vẻ, thực ra, ta cũng thích Diệu Diệu, sau này chúng ta có thể chơi với nhau.”
Cảnh Hi vùi đầu ăn.
Ninh Uyển Khuynh không ngừng nói: “Đứa nhỏ Diệu Diệu kia rất thích vui đùa, lần đầu tiên gặp ta thế mà lại gọi ta là Quý phi.....”
Cái tay đang cầm điểm tâm của Cảnh Hi khẽ khựng lại: “Ngươi nói cái gì?”
Ninh Uyển Khuynh buồn cười: “Đứa nhỏ kia tự nhiên lại gọi ta là Ninh Quý phi.”